Mục lục
Y Đạo Quan Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cung Kỳ Vĩ nói: "Cả ngày đều nói là nhìn đại cục, tôi cảm thấy Đông Giang thân là anh cả, hẳn là phải có lòng dạ như vậy mới đúng, bí thư Lý, ông có thể không chú ý, bên trong có một cô gái người Mỹ, cô ấy là quản lý bộ phận mở rộng hải ngoại của công ty English Bender, đặc biệt cung cấp phần mềm máy tính, bây giờ tổng bộ của bọn họ chủ yếu là thiết kế, trọng tâm sản xuất đã dời, nếu chúng ta có thể nắm chắc cơ hội này, dẫn bọn họ vào Nam Tích, thành lập nơi sản xuất của công ty English Bender tại Nam Tích, thì sau này tương lai sẽ rất rộng mở!"

Lý Trường Vũ vẫn còn có chút do dự.

Cung Kỳ Vĩ nói: " Tận dụng thời cơ, mất rồi sẽ không còn đâu!"

Lý Trường Vũ nói: "Việc này, cần phải cẩn thận!"

..................

Đoàn đại biểu Mỹ khi chiều tối thì đến Cẩm Loan, chính phủ Nam Tích đặc biệt an bài cho bọn họ ở tại thư viện Phụ Minh, đoàn đại biểu xuống xe, thấy được nhân viên tiếp đãi bên phía Đông Giang đã chờ sẵn, phó chủ nhiệm phòng chiêu thương Đông Giang Lương Hiểu Âu cười đứng trước cửa thư viện Phụ Minh chờ.

Lương Hiểu Âu cười rất điềm tĩnh, vươn bàn tay trắng ra chuẩn bị nắm tay với Tát Đức Môn Thác, nhưng mà Tát Đức Môn Thác lại vươn cả hai tay ra, thoạt nhìn nhu là hổ đói muốn vồ mồi, Lương Hiểu Âu rất cảnh giác đối với người nước ngoài này, Tát Đức Môn Thác háo sắc, thấy cô liền có chút không đúng, nếu như không phải là do chú kiên trì kêu cô đến đây, thì cô mới không đến để cho lão già dê này ăn đậu hũ.

Tát Đức Môn Thác thấy người ta không có ý ôm mình, cũng chỉ có thể vươn tay, nắm tay của Lương Hiểu Âu, cúi đầu, hôn một cái, cái lão già này đúng là không biết xấu hổ, hôn đến nổi làm tay của Lương Hiểu Âu đỏ lên.

Trong lòng Lương Hiểu Âu rất phản cảm, nhưng ngoài miệng lại cười nói: "Tát Đức Môn Thác tiên sinh, ông đúng là thân sĩ!"

Tát Đức Môn Thác cười nói: "Nhìn thấy cô đẹp như thế, tôi đương nhiên muốn làm thân sĩ!"

Trương Dương rất rõ ràng đối với Tát Đức Môn Thác, lão già này là cái gì chứ? Một lão khách làng chơi mà thôi, thấy Lương Hiểu Âu xinh đẹp thì ánh mắt liền thay đổi, nhưng mà Lương Hiểu Âu xuất hiện cũng có chút đột ngột, lại còn đột nhiên đi đến Cẩm Loan, hơn nữa còn cản đằng trước bọn họ? Trương Dương vừa suy xét, phỏng chừng chuyền này có thể liên quan đến bên Đông Giang. Hắn cười cười, đi qua, chào hỏi với Lương Hiểu Âu.

Trương Dương là ân nhân cứu mạng của Lương Hiểu Âu, Lương Hiểu Âu cười gật đầu với hắn: "Chủ nhiệm Trương, đã lâu không gặp"

Trương Dương nói: "Người trong quan trường thân bất do kỷ, lãnh đạo muốn, thuộc hạ phải chạy gãy chân, tôi cả ngày đều chạy loạn lên, ở nhà chẳng được bao lâu cả"

Tát Đức Môn Thác lúc này mới chịu buông tay của Lương Hiểu Âu ra, ông ta là trưởng đoàn đại biểu, đầu tiên là phải dàn xếp thành viên trong đoàn xuống.

Lương Hiểu Âu nói:" Chủ nhiệm Trương, tôi đến đây, có thể an bài cho tôi một phòng không?" Cô ấy đột nhiên đến, bên Nam Tích trước đó không có chuẩn bị an bài cho cô, vì thế nên mới hỏi câu này.

Tát Đức Môn Thác ở một bên nghe, mỗi một câu nói của Lương Hiểu Âu ông ta đều nghe rất nghiêm túc, kêu phiên dịch dịch lại cho ông ông, nghe Lương Hiểu Âu nói xong, liền cuống quít nói: "Lương tiểu thư có thể đến phòng của tôi"

Lương Hiểu Âu nghe được những lời này, mặt cười nhất thời đỏ lên, Trương đại quan nhân cũng ngạc nhiên há to miệng, lão khách làng chơi ơi là lão khách làng chơi, ông cũng không biết xấu hổ sao, tốt xấu gì cũng là đại biểu quốc gia, không biết giữ gìn mặt mũi cho hợp chủng quốc Hoa Kỳ sao?

Tát Đức Môn Thác lập tức giải thích: "Lương tiểu thư đừng hiểu lầm, ý của tôi là, đem phòng của tôi tặng cho cô"

Trương Dương cười nói: "Không cần, Tát Đức Môn Thác tiên sinh là khách quý của chúng tôi, Lương tiểu thư cũng là khách quý của Nam Tích chúng tôi, cho dù tôi ủy khuất mình thì cũng không thể chậm trễ với các người, chủ nhiệm Lương, cô đến phòng của tôi đi"

Lương Hiểu Âu đương nhiên rõ ràng Trương Dương là chủ động đem phòng tặng cho mình, nhưng mà lời này nghe ra sao có vẻ không được tự nhiên.

Mọi người lấy được thẻ phòng, trở về phòng. Lương Hiểu Âu tìm được Trương Dương trong phòng khách, cười nói: "Bên Nam Tích các người chuẩn bị rất đầy đủ!"

Trương Dương nói: "Hơi gấp gáp một chút, nhưng mà phòng vẫn đủ, chỉ thiếu một phòng, nên tôi đem phòng của tôi tặng cho cô, tôi đi ra ngoài dạo chơi"

Lương Hiểu Âu nói: "Cảm ơn anh"

Trương Dương cười nói: "Chúng ta là bạn cũ, cần gì khách khí?" Hắn hạ giọng nhắc nhở Lương Hiểu Âu: "Tát Đức Môn Thác là một lão sắc quỷ, cô nên cẩn thận một chút"

Lương Hiểu Âu cười nói: "Lần này tôi đến đây là vì công tác, ông ta là nghị viên của nước Mỹ, không dám làm gì tôi đâu"

Trương Dương nói: "Nhân phẩm của người Mỹ chúng ta cũng không rõ"

Lương Hiểu Âu nói: "Tôi thấy quan hệ của anh và Tát Đức Môn Thác hình như rất tốt.

Trương Dương nói: "Cho dù tốt thì ông ta cũng chỉ là người ngoài, trên quan hệ đối ngoại, còn chúng ta là người trong nước, cần phải giữ"

Lương Hiểu Âu nói: "Nghe nói buổi chiều anh dẫn người Mỹ đi tham quan khu khai phá"

Trương Dương nói: "Cô đến vì chuyện này?"

Lương Hiểu Âu đang chuẩn bị trả lời, thì điện thoại di động vang lên, cô ấy cầm lấy điện thoại di động, trên mặt lộ ra vài phần ngượng ngùng, người gọi điện tới là bạn trai của cô ấy, phó giáo sư của trường đại học sư phạm Đông Giang Thiệu An Khang, lúc đầu hai người hẹn nhau buổi tối nay sẽ đi chơi, kết quả Lương Hiểu Âu đột nhiên nhận được nhiệm vụ, vì thế đành bỏ bạn trai chạy đến đây, cô ấy vừa đi tới thì có điện thoại.

Trương Dương nhìn thần thái nghe điện thoại của Lương Hiểu Âu liền đoán được tám chín phần, lúc này thường vụ phó thị trưởng Đông Giang Tùy Quốc Minh cũng tới, cười nói với Trương Dương: "Tiểu Trương, thật sự là khổ cực cho cậu"

Trương Dương cười nói: "Không khổ cực, làm chủ, chúng tôi phải làm tốt công tác tiếp đãi"

Tùy Quốc Minh gật đầu nói: "Lần này chúng tôi làm rất nhiều chuyện mới mời được đoàn đại biểu Mỹ đến, Đông Giang chúng tôi và New York đã đạt thành nhiều nhận thức chung, nếu như chuyện này thuậ nlợi, chúng tôi và New York sẽ kết thành bạn tốt" Tùy Quốc Minh nói ra câu này là có dụng ý, ông ta muốn nói trước, để chặt đứt ý tưởng trong đầu Trương Dương.

Thật ra Trương đại quan nhân cũng không biết chuyện Đông Giang muốn kết bạn với New York, lời nói của Tùy Quốc Minh đã nhắc nhở hắn, suy nghĩ của Trương Dương không giống với người thường, hắn không có nhiều kiêng kỵ, Đông Giang các người có thể kết bạn với New York, Nam Tích chúng tôi cũng vậy, hắn đương nhiên biết được ý tứ khi nói những lời này của Tùy Quốc Minh, liên tưởng đến việc Lương Hiểu Âu đột nhiên đến, Trương Dương đã rõ ràng, có thể là người ta đã đề phòng hắn như kẻ trộm, sợ hắn dụ mấy người Mỹ này đến Nam Tích đầu tư. Trương Dương bỗng nhiên nhớ đến mấy chữ "nhìn đại cục", lại nghĩ đến hai chữ "hẹp hòi", đám lãnh đạo của Đông Giang các người sao lại hẹp hòi như vậy? Thật ra người Mỹ đầu tư tại Nam Tích hay là tại Đông Giang, cũng là đầu tư cho Bình Hải, bọn họ sao có thể thiếu đi cái nhìn đại cục như thế?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK