Mục lục
Y Đạo Quan Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chính Lý Trường Vũ lại mong muốn sớm có ngày quay trở về phía tỉnh, tỉnh điều ông tới đây, nhìn qua thì có vẻ như điều chỉnh cùng cấp, nhưng trên thực tế là muốn ông đến đảo loạn chính cục Nam Tích, bí thư Kiều phía tỉnh ủy rõ ràng không bằng lòng với ban lãnh đạo đương nhiệm của thành phố này. Ông cũng ý thức được, mình đến Nam Tích nhất định phải nhanh chóng lập được thành tích, như vậy mới gây dựng được lòng tin của các lãnh đạo đối với bản thân. Lý Trường Vũ nói: "Trương Dương, ta đến Nam Tích, không phải là vì tiền đồ rộng mở, ta đã lăn lộn trên trường chính trị bao nhiêu năm trời, có việc gì mà chưa từng gặp chứ? Đến cái tuổi này rồi, việc gì cũng nhìn thấu đáo, ta muốn hành sự một cách kiên định, làm chút việc vì nhân dân, đóng góp một phần công đức cho Nam Tích. Sau này lúc rời khỏi Nam Tích, người ta vẫn còn nhắc tới tên của Lý Trường Vũ ta, ghi nhớ những việc ta đã từng làm. Chứ không phải mắng chửi sau lưng ta là kẻ tầm thường bất tài. Vậy là đủ rồi!"

Những lời này đều là thật lòng Lý Trường Vũ.

Trương Dương gật đầu: "Cháu tin rằng chú sẽ đem lại thay đổi cho Nam Tích."

Lý Trường Vũ cầm chén rượu lên chạm cốc với Trương Dương: "Vạn sự khởi đầu nan, ta phải tranh thủ sự khởi đầu tốt đẹp này, tiểu tử cậu cũng phải giúp ta một tay!"

Trương Dương cười: "Còn phải nói, cháu nhất định sẽ tận tâm tận lực."

Lý Trường Vũ nói tiếp: "Vì Trần Hạo đột ngột mắc bệnh nên ta phải tiếp quản công việc của hắn, phân quản của hắn lại chính là việc về khu đất nhà thể thao này. Cậu là chủ nhiệm thị ủy, cũng nắm rõ tình hình, phải bắt tay làm từ đâu, cậu hãy nói cho ta biết."

Trương Dương đáp: "Trước khi thị trưởng Trần đổ bệnh đã chuẩn bị phần công tác đấu giá khu đất của thể ủy và sân vận động cũ. Ông ấy bệnh nặng, việc này đành bị gác lại, phía thể ủy chúng cháu đã lập được phương án đấu giá hợp lý, chỉ chờ lãnh đạo phê chuẩn đồng ý là xong. Chú đã đến đây, hay là bắt đầu làm từ việc này?"

Lý Trường Vũ nói: "Ngay mai ta sẽ hỏi ý kiến của bí thư Từ". Vừa nói xong ông chợt nhớ ra một chuyện: "Các khoản tiền thu được từ việc bán đấu giá phía thể ủy các cậu được bao nhiêu?" Trương Dương rất hào hứng với công việc này, ắt hẳn là phải có chút lợi ích, xem ra Lý Trường Vũ vẫn là người rất am hiểu Trương Dương.

Trương Dương đáp: "30%"

Lý Trường Vũ nói tiếp: "Cũng không ít!"

Trương Dương lại đáp: "Không nhiều lắm, các khoản dùng để xây dựng công trì trung tâm thể thao mới còn chưa thanh toán, thế vận hội thể thao tỉnh lại sắp được tổ chức, chúng cháu đã mời rất nhiều huấn luyện viên ưu tú, nói chung đều phải dùng đến tiền cả. Tổ chức một thế vận hội không đơn giản chút nào, cháu cũng đã đánh liều vận mạng rồi, nếu tổ chức thế vận hội thất bại, e là cái chức chủ nhiệm thể ủy này của cháu khó mà giữ được."

Lý Trường Vũ cười: "Cũng biết suy tính cặn kẽ đó chứ, nhưng mà chỉ lo khéo phụ không có gạo mà nấu, phía chính phủ không ủng hộ, e là việc này khó hoàn thành."

"Đúng là như vậy! Cháu tính như bây giờ, các lãnh đạo đều chần chừ trong việc xuất vốn, tất cả đều muốn ngựa chạy khỏe nhưng lại không muốn cho ngựa ăn."

Lý Trường Vũ nói: "Câu này của cậu là nói cho ta nghe hả?"

Trương Dương đáp: "Câu này chỉ là phiếm chỉ chứ không phải đặc chỉ, thật sự, bây giờ việc gì cũng cần tới tiều, không có tiền khó mà thành. Trước đây đều nói: chỉ cần có lòng say mê nhiệt tình sẽ khắc phục được khó khăn đánh đâu thắng đó, nhưng đó là thời đại khác. Bây giờ không những cần có lòng nhiệt tình, còn phải có năng lực, năng lực chưa đủ, trong tay còn phải có tiền có vốn. Thiếu một thứ cũng không được, thiếu một trong những thứ đó sẽ chẳng thể làm nên thành công gì."

]Lý Trường Vũ nói: "Lâu không gặp, tiến bộ không nhỏ nhỉ!"

Trương Dương đáp: "Đó gọi là, không tiến thì tất sẽ lùi, nếu cháu không tích cực tiến bộ, sớm sẽ bị thời đại đào thải thôi!"

..............................

Việc đầu tiên Lý Trường Vũ đảm nhận là hạng mục bán đấu giá khu sân vận động, ông tưởng rằng sẽ gặp phải một số trở ngại, nhưng không ngờ công việc lại tiến hành hết sức thuận lợi, Từ Quang Nhiên lại thể hiện thái độ tương đối ủng hộ ông, Từ Quang Nhiên cũng biết rõ rằng, Lý Trường Vũ đến lần này đã có sự chuẩn bị đầy đủ, đến đây là để làm cho ra việc, phía tỉnh kì vọng vào Lý Trường Vũ nhiều như vậy, ông ta nhất định phải chính thực được bản thân mình. Lý Trường Vũ có tinh thần hăng hái đầy nhệ khí như vậy, nếu ngay từ lúc bắt đầu Từ Quang Nhiên đánh nhụt nhuệ khí ấy hẳn sẽ gây ra mâu thuẫn, vậy nên Từ Quang Nhiên rất lý trí, y lựa chọn nhượng bộ, cứ lựa nước đưa thuyền: Lý Trường Vũ đã muốn làm việc như vậy, mình tuyệt nhiên không phải đối, ngược lại sẽ giúp đỡ, làm cho ông ta tự làm nhụt bớt cái nhuệ khí hăng hái đó đi, đợi tới lúc khí thế của ông tụt dốc, tôi sẽ xem xem ông còn làm được trò gì nữa.

Từ Quang Nhiên chỉ nhấn mạnh hai việc với Lý Trường Vũ, việc thứ nhất là phải quan tâm đến tâm lý đầu tư của các nhà đầu tư vào mọi mặt, nhất định phải đảm bảo đấu giá công bằng chính trực, không được để mất lòng giới đầu tư trong việc lần này. Thứ hai, các khoản thu được từ đấu giá phải thống nhất do bộ phận tài chính quản lý, không được tự tiện làm chủ.

Lý Trường Vũ đều đồng ý, nhưng việc mà ông làm tiếp sau đó làm cho mọi người đều kinh ngạc, Lý Trường Vũ giao cho Trương Dương toàn quyền quản lý công việc đấu giá sân vận động, ông cho rằng trong phạm vi công tác mình phân quản, mình ra lệnh là được, có thể tự động giao việc cho người đáng tin cậy xử lý.

Từ Quang Nhiên lại gật đầu đồng ý, đương nhiên y ngại không ý kiến gì về vấn đề này, nhưng y vẫn cảm thấy Lý Trường Vũ cũng hơi kinh suất, thân là bí thư thị ủy, y phải nhắc nhở Lý Trường Vũ, thế nên Từ Quang Nhiên đã chủ ý gọi đến cho Lý Trường Vũ nói thẳng: "Đồng chí Trường Vũ, tôi nghe nói đồng chí đã giao cho Trương Dương quản lý toàn bộ công việc đấu giá, có phải không?"

Lý Trường Vũ dùng ngữ khí kính trọng đáp lời, phong cách chính trị của ông luôn như vậy, đem lại cảm giáo khiêm tốn nhỏ nhẹ, đặc biệt là nói chuyện với các lãnh đạo: "Bí thư Từ, ông yên tâm, những việc ông bàn giao tôi đã ghi nhớ, tôi cũng đã nhấn mạnh với Trương Dương rồi!"

Từ Quang Nhiên hiểu rõ Lý Trường Vũ đang giả vờ không hiểu với mình, bèn thở dài nói: "Trường Vũ, không phải tôi nói đến bản thân chuyện này, mà là nhận thấy, việc quan trọng như vậy, giao cho một cán bộ trẻ tuổi, không thích hợp cho lắm."

Lý Trường Vũ cười: "Bí thư Từ, tôi vừa tới Nam Tích, chưa quen với tình hình ở đây, Trương Dương lại là chủ nhiệm thể ủy, lại đã phụ trách công việc thể ủy trong thời gian dài như vậy, từ lúc có quyết định đấu giá khu đất đến bây giờ, về cơ bản hắn tham dự cả quá trình, hiểu rõ sự việc này hơn cả tôi. Tôi phân quản việc này, tôi sẽ chịu trách nhiệm làm việc, nhưng công việc cụ thể giao cho Trương Dương làm là tốt nhất, tuyệt đối sẽ không xảy ra vấn đề gì!"

Từ Quang Nhiên biết Lý Trường Vũ đã quyết định việc này, hơn nữa Lý Trường Vũ đã nói đến như vậy, y cũng không thể kiên quyết phản đối, y nói: "Vậy được, đồng chí đã tin tưởng Trương Dương như vậy, tôi sẽ đợi tin tốt của đồng chí!"

Nam Tích gần đây có nhiều việc trọng đại đương chờ xử lý, việc đấu giá khu đất sân vận động chỉ là một trong những việc đó. Việc cảng Nhất Thâm mới là vấn đề lớn mà Từ Quang Nhiên phải đối mặt, trong lần khảo tra này, phó giám đốc Quốc Quyền có nói, việc Nam Tích và Lam Sơn hợp tác xây cảng nước sâu, lãnh đạo tỉnh cũng đã ngầm đồng ý với đề nghị của Quốc Quyền, mà việc cấp trên đã định thì Từ Quang Nhiên không thể thay đổi được. Gần đây bí thư thị ủy Lam Sơn Thường Tụng đã đích thân đến Nam Tích bàn bạc với y về việc này, y cũng đành chấp nhận sự thực, lợi ích chính trị bị phân nhỏ đã không thể tránh khỏi những việc thật bị áp từ trên xuống, Từ Quang Nhiên ngược lại bình tĩnh hơn hẳn, việc y cần làm giờ đây là phải ổn định trận cước, y dự cảm như có một nguy cơ sắp ập đến, vào những lúc này, người không biết nhìn xa trông rộng tất sẽ tự chuốc lo âu, muốn dẹp mọi sóng gió bão táp trên hành trình của mình để đi tiếp nhất định phải phòng ngừa chu đáo, lo trước tính sau cẩn thận.

........................

Trong cuộc họp thị trưởng cùng ngày, Hạ Bá Đạt đã long trọng giới thiệu phó thị trưởng Lý Trường Vũ với các phó thị trưởng, sau đó cười nói: "Hôm nay là ngày đầu tiên đồng chí Trường Vũ chính thức nhận chức, xin hoan nghênh đồng chí đứng lên phát biểu vài lời!"

Tất cả các phó thị trưởng đều đồng loạt vỗ tay, Lý Trường Vũ mỉm cười đứng dậy: "Cảm ơn mọi người! Qua tràng vỗ tay, tôi thực sự cảm nhận được sự hoan nghênh nhiệt liệt của các đồng chí đối với tôi, cũng cảm nhận được sự tín nhiệm của mọi người, đương nhiên cũng nhận được nhiều nhất chính là sự kì vọng lớn lao, tôi xin phép dùng một câu châm ngôn xưa, lần đầu tới quý địa, mong được các vị chiếu cố nhiều hơn!!"

Câu nói của Lý Trường Vũ đầy mùi giang hồ, khiến cho tất cả đề cười ầm lên, mọi người lại vỗ tay thật lớn, nhiều người là hoan nghênh sự có mặt của Lý Trường Vũ, đương nhiên cũng có ngoại lệ, Hạ Bá Đạt tuy tỏ ra hoan nghênh nhưng trong lòng lại cảnh giác với Lý Trường Vũ, y ý thức được Lý Trường Vũ đến đây sẽ đe dọa trực tiếp tới địa vị của mình. Ví như bữa tiệc tiếp đón ngày hôm qua, bí thư thị ủy Từ Quang Nhiên rõ ràng đã tâng bốc ông ta, mục đích hẳn là lợi dụng Lý Trường Vũ để áp đảo mình, điều này đối với Hạ Bá Đạt, một kẻ vốn đã gượng gạo trên chốn chính trị Nam Tích thực như đổ thêm dầu vào lửa, y hiểu rõ, nếu không đưa ra đối sách gì e rằng mình sẽ là kẻ đầu tiên bị đá đít khỏi vòng chính trị của Nam Tích.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK