Mục lục
Y Đạo Quan Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngô Minh cười ha ha, nói: "Chưa gì mà cô đã chụp cho tôi cái mũ không làm được gì rồi, cái mà tôi nói chỉ là tâm thái, không phải là nói tôi vô dục vô cầu, có thể là sau khi trải qua một số vấp váp, con người ta sẽ trở nên thực tế hơn, tôi nghĩ tôi trước đây quá cố chấp quan vị của bản thân, mà bỏ qua trách nhiệm mà tôi thực sự phải coi trọng, lần biến động này đối với tôi mà nói chính là một cơ hội."

Lưu Diễm Hồng trêu: "Cơ hội để làm mới mình à?"

Ngô Minh cười nói: "Có thể nói như vậy, tội muốn làm ra chút chuyện ở Nam Tích, làm được một số việc tốt." Y rất ân ân gắp một con tôm cho Lưu Diễm Hồng, đặt vào đĩa của cô ta.

Lưu Diễm Hồng nói: "Anh không cần phải khách khí như vậy đâu."

"Cô là lãnh đạo, cứ coi như tôi đang nịnh hót cô."

Lưu Diễm Hồng nói: "Tôi có gì hay đâu mà phải nịnh hót, chỉ cần là anh không làm trái pháp luật, không phạm sai lầm, tôi sẽ không tìm anh gây phiền phức."

Ngô Minh nói: "Không thể nói vậy được, tôi từng nghe bí thư Tằng nói, sau khi ông ấy về hưu, Ủy ban kỷ luật sẽ do cô phụ trách." Quan hệ của Ngô Minh và Tằng Lai Châu rất tốt, cho nên từ chỗ y cũng nghe được một số tin tức.

Nhắc tới chuyện này, Lưu Diễm Hồng không khỏi buồn chán, cô ta nhẹ giọng thở dài: "Tôi làm gì có năng lực đó."

Ngô Minh ở trong quan trường lăn lộn nhiều năm, rất giỏi nghe tiếng đoán sắc, từ vẻ mặt của Lưu Diễm Hồng đã ý thức được chuyện này có thể có biến, y có chút hối hận vì đã nhắc tới đề tài này.

Lưu Diễm Hồng nói: "Tổ chức đã xác định rồi, đồng chí Lưu Chiêu của văn phòng chống tham nhũng Đảng của Trung kỉ ủy sẽ đến Bình Hải đảm nhiệm chức bí thư Ủy ban kỷ luật.”

Con người ta khi buồn bực luôn muốn tìm một người để thổ lộ. Chỉ cần là ở trong thể chế, bất kể anh là nam nhân hay là nữ nhân. Đả kích của quan trường thất ý đều là cực lớn.

Ngô Minh cuối cùng cũng hiểu Lưu Diễm Hồng vì sao hôm nay thủy chung tình tự không cao, thì ra là không giành được chức bí thư Ủy ban kỷ luật. Cô ta và mình, trong lần biến động chính trì này đều giẫm chận tại chỗ, chẳng trách cô ta lại mất hứng như vậy: "Còn nhớ lần trước ở Đông Giang ăn cơm cùng nhau không?"

Lưu Diễm Hồng gật đầu.

Ngô Minh nói: "Khi đó tâm tình của tôi so với cô còn kém hơn, thật ra quan trường chính là như vậy đó, giống như là lên cao thì thấy núi nào cũng nhỏ, loại cảm giác đó ai cũng hướng tới, nhưng có thể làm được chỉ có một người. Chúng ta cảm thấy vị trị của mình không đủ cao, thủy chung ngẩng đầu nhìn lên trên, luôn muốn lên cao thêm một bước, khi thực sự lên rồi, lại phát hiện bên trên còn có vô số tầng, tôi gần đây bắt đầu cân nhắc lại, những quan viên chúng ta cả ngày trong đầu đều chỉ nghĩ tới trèo lên cao, nhưng lại rất ít có người chân chính dừng bước, thoải mái thưởng thức một chút phong cảnh ở xung quanh. Cho dù trèo lên cao rồi thì sao chứ? Liệu có cảm thấy cây cao gió cả không? Liệu có nhớ lại rằng trong quá trình mình không ngừng trèo lên phải chăng chỉ nhìn thấy bậc đá, mà bỏ qua phong cảnh ở dọc đường?"

Hai mắt Lưu Diễm Hồng trở nên sáng ngời, cô ta không ngờ Ngô Minh có thể nói ra những lời có chiều sâu như vậy.

Ngô Minh nói: "Đối với chúng ta mà nói gặp trắc trở chưa chắc đã là chuyện xấu, có thể khiến chúng ta càng nhận rõ được mình hơn, có thể khiến chúng ta chấn chỉnh lại thái độ làm người, thái độ làm quan."

Lưu Diễm Hồng chủ động nâng chén: "Vì những lời này của anh, cạn chén."



Trang trí trong ngoài Hải Thiên đã toàn bộ làm xong, nhưng vẫn chưa chính thức khai trương đón khách, Viên Ba ban đầu định ngày khai trương vào mồng 8 tháng 3, ngày Quốc tế Phụ Nữ, vào ngày này gã đặc biệt mời chủ hiệm hội phụ nữ thành phố Nam Tích tới cắt băng khánh thành, trang trí khách sạn toàn bộ đều do công ti Kim Điển của Thường Hải Long một tay làm tất.

Viên Ba sau tết âm lịch liền tới Nam Tích. Chuẩn bị công việc khai trương khách sạn, bữa cơm hôm nay một là để nghênh đón Trương Dương trở về, hai là để đáp tạ các vị bằng hữu, tham dự tiệc tối có Trương Dương, Triệu Thiên Tài, Kiều Bằng Cử, Kiều Mộng Viện, Thường Hải Long, Thường Hải Tâm, Trình Diễm Đông, Cao Liêm Minh. Vốn Viên Ba mời Lương Thành Long, nhưng Lương Thành Long bởi vì bận việc tranh thầu ở Đông Giang, cho nên không thể đến được.

Trương Dương nghe nói Lương Thành Long lại đang tranh thầu, không khỏi nói: "Quầy hàng của Lương Thành Long chưa đủ lớn à, hai công trường ở Nam Tích còn chưa đủ bận ư? Anh ta định cùng lúc làm bao nhiêu việc đây?"

Kiều Bằng Cử cười nói: "Không ai ngại tiền cắn tay cả, loại chuyện kiếm tiền này, đương nhiên là làm càng nhiều càng tốt."

Người làm kinh thương ở đây không ít, tất cả đều đồng tình với những lời này của Kiều Bằng Cử.

Viên Ba nói: "Kiếm tiền là một chuyện, mọi người cùng nhau vui vẻ cũng là một chuyện khác, tiền kiếm nhiều đến thế nào mà nếu ở bên cạnh không có bạn thì cũng chẳng vui gì."

Thường Hải Long nói: "Lời này của Viên tổng khiến tôi cảm động, dù kiếm được bao nhiêu tiền cũng không mua được tình bạn."

Viên Ba nâng chén, nói: "Cảm ơn mọi người có thể quang lâm Hải Thiên, cũng cảm tạ các vị bằng hữu luôn tận sức ủng hộ tôi, ở đây tôi xin được cường điệu cảm tạ chủ nhiệm Trương." Trong trường hợp Chính thức Viên Ba vẫn xưng hô với Trương Dương như vậy.

Trương Dương cười nói: "Đừng nói như vậy, bên ngoài đã đồn đại ồn ào lắm rồi, nói tôi có cổ phần ở Hải Thiên của anh, anh còn nói như vậy nữa thì tôi càng thêm khó mà nói rõ được."

Cả đám người đều bật cười.

Mọi người cùng cạn chén rượu này, đa số người ngồi đây đều là bạn của nhau, Triệu Thiên Tài là một khuôn mặt mới trong đây, tất nhiên cũng trở thành đối tượng mà mọi người kính rượu, tửu lượng của Triệu Thiên Tài không được tốt lắm. Uống vài chén rượu là mặt đỏ bừng, Trương Dương nhìn thấy cứ tiếp tục như vậy, thằng ôn này kiểu gì cũng toi, liền cản lại: "Tửu lượng của Triệu Thiên Tài không được tốt lắm, mọi người đừng có chuốc anh ta như vậy."

Cao Liêm Minh cười nói: "Thiên Tài, cái tên này của anh cũng khệnh ghê, hai chúng ta đều thuộc một loại hình. Tôi là liêm minh, anh là thiên tài, hai chúng ta cạn một chén."

Trương Dương trừng mắt lườm gã: "Lại thể hiện rồi, thằng ôn anh chỉ giỏi tìm yếu, có gan thì tìm tôi mà chuốc."

Cao Liêm Minh cười ha ha, nói: "Anh cho rằng tôi ngốc lắm à, uống rượu với anh chẳng phải là tự tìm chết sao?" Câu này chọc cho mọi người đều bật cười.

Trương Dương nói: "Thiên Tài là kỹ sư xuất sắc, sở trường của anh ta là sửa ô tô, về sau các anh ai có xe muốn sửa, xe ai xảy ra vấn đề, cứ tìm anh ta mà nhờ."

Triệu Thiên Tài rất khiêm tốn, gã cười nói: "Chỉ cần là bằng hữu của chủ nhiệm Trương, chuyện của các vị chính là chuyện của tôi, tôi sẽ tận sức mà làm."

Viên Ba nói: "Tôi vừa mua một chiếc xe cũ, đang chuẩn bị đại tu, sau này khi làm đám cưới sẽ đưa đón cô dâu chú rể, đi khắp nơi tìm chỗ sửa mà không ai dám nhận, Thiên Tài, hay là cậu giúp tôi đi."

Triệu Thiên Tài nói: "Không thành vấn đề!"

Viên Ba nói: "Tuy rằng là bằng hữu, nhưng tiền công chúng ta vẫn phải tính."

Triệu Thiên Tài cười nói: "Không cần đâu, chuyện nhỏ thôi mà."

Trương Dương nói: "Hay là thế này đi, Viên tổng, anh cung cấp một căn phòng ở khách sạn cho Thiên Tài, anh ta mới tới Nam Tích, một mực ở Nam Dương Quốc Tế, vẫn chưa kịp tìm nhà, trước tiên tới chỗ anh ở, cũng tiện giúp anh sửa xe."

Viên Ba sảng khoái đáp: "Hải Thiên có phòng nhiều như vậy, anh cứ thoải mái mà chọn."

Cao Liêm Minh chêm vào một câu: "Nếu là tôi thì sẽ chọn phòng tổng thống."

Triệu Thiên Tài cười nói: "Chỉ cần một căn phòng bình thường có thể tắm rửa là được rồi."

Khi Trương Dương uống rượu với Kiều Mộng Viện, thấp giọng hỏi: "Khảo sát thế nào?"

Kiều Mộng Viện mỉm cười nói: "Chỉ mới xem khu đất đó, thuận tiện tìm hiểu một chút quy hoạch phát triển của tập đoàn Kim Sơn trước đây, tôi vẫn đang thận trọng cân nhắc."

Kiều Bằng Cử cảm khái nói: "Sinh ý chính là sinh ý, anh em ruột cũng phải tính toán rõ ràng, nếu Mộng Viện không xem trọng nó, người làm đại ca như tôi có nói hay thế nào cũng vô dụng."

Thường Hải Long nói: "Mọi người muốn làm khai phá. Trăm ngàn lần chớ quên công ty của tôi, tôi sẽ đi theo mọi người gõ trống xin chút cơm."

Kiều Bằng Cử nói: "Anh nói chuyện khiêm tốn thế, công ty của anh những năm nay phát triển với tốc độ chóng mặt, ở Bình Hải cũng là số một số hai rồi."

Thường Hải Long cười nói: "Đâu có khoa trương như vậy, ở hai cái địa phương Lam Sơn và Nam Tích còn có được chút danh tiếng, nhưng ở Bình Hải công ty trang trí có quy mô lớn hơn Kim Điển thì nhiều lắm. Hiện tại toàn quốc đâu đâu cũng đang làm khai phá xây dựng, công ty trang trí xây dựng lớn nhỏ mọc ra như nấm sau mưa vậy, sinh ý so với trước đây thì khó khăn hơn nhiều."

Thật ra mọi người làm ăn ở đây đều có loại cảm xúc này, Kiều Mộng Viện nói: "Đây là kết quả tất yếu của một xã hội phát triển. Lúc mới mở cửa, rất nhiều người gan lớn kiếm được tiền trước, đại bộ phận người trong bọn họ cũng không được tính là tài giỏi gì, chỉ có chăng là họ đi trước mọi người, khi người khác không dám làm kinh thương thì bọn họ đi trước một bước, tiền đương nhiên là rất dễ kiếm, nhưng theo sự phát triển của cải cách mở cửa, theo sự gia tăng của ý thức kinh tế của mọi người, hiện tại người làm kinh thương càng lúc càng nhiều, muốn kiếm được tiền, muốn làm càng lúc càng lớn thì phải có tầm mắt vượt thời đại và tư duy linh hoạt."

Viên Ba nói: "Còn có một điểm quan trọng hơn là quan hệ, ở Trung Quốc chúng ta làm ăn mà không có quan hệ xã hội thì một bước cũng khó đi." Nói xong câu này, gã cười nói với Trình Diễm Đông: "Trình cục về sau phải chiếu cố tôi nhiều hơn nhé."

Hải Thiên không phải là hạt khu của Trình Diễm Đông. Viên Ba nói như vậy cũng chỉ là khách khí. Trình Diễm Đông mỉm cười nói: "Hải Thiên từng có vết xe đổ, Viên tổng nhớ phải kinh doanh hợp pháp đấy."

Viên Ba cười nói: "Điểm này mọi người cứ yên tâm, muốn làm ăn lâu dài thì không thể theo đường ngang ngõ tắt được. Khối phẩm bài Hải Thiên này tôi sẽ dựng lại."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK