Gian phòng Trương Dương vốn định ngồi cách Hoa Vũ Các tương đối xa, hắn chỉ chỉ vào Lục Ấm Các ở sát vách Hoa Vũ Các, yêu cầu đổi lấy gian phòng này.
Vừa khéo Lục Âm Các không có đặt trước, người bán hàng rất khoái trá đáp ứng yêu cầu của hắn.
Trương Dương đi tới trong phòng ngồi xuống, bởi vì quán trà thường thường là nói chuyện công việc, yêu cầu đối với tính bảo mật rất cao, từng gian phòng đều đã được đặc biệt làm cách âm, người bình thường là không có khả năng nghe được thanh âm sát vách, Trương đại quan nhân gọi một bình Bích Loa Xuân, cầm lấy một quyển tạp chí, một bên phẩm trà, một bên lắng nghe cuộc nói chuyện ở sát vách.
Một thanh âm quen thuộc nói: "Anh Quốc Đào, khi đó lúc ở Vân An chúng ta thường thường cùng một chỗ viết tranh chữ, chẳng hay anh Quốc Đào còn nhớ rõ hay không?"
Trong lòng Trương đại quan nhân chấn động, hắn không nghĩ tới người mà Diêm Quốc Đào đêm nay gặp lại có thể là Tra Tấn Bắc.
Diêm Quốc Đào thở dài nói: "Người đang ở trong thể chế, rất nhiều chuyện thân bất do kỷ, không dứt được chính vụ, tôi đâu còn có thời gian và tâm tình, hơn nữa, thư pháp của tôi căn bản không cách nào đăng nhập nơi thanh nhã, có viết xuống cũng không thú vị."
Tra Tấn Bắc nói: "Anh Quốc Đào quá khiêm tốn rồi, tranh chữ của anh cùng bí thư Kiều cũng được xưng song tuyệt, người trong thể chế đều lấy việc cầu được tác phẩm của các anh làm quang vinh."
Diêm Quốc Đào cười khổ nói: "Trình độ của tôi có bao nhiêu tôi còn có chút tự mình hiểu được, Tổng giám đốc Tra không nên quá đề cao tôi."
Tra Tấn Bắc nói: "Tôi nhớ kỹ năm đó tại viện thư họa Nam Vũ, bí thư Kiều và anh cùng nhau hợp tác vẽ một bức Thu Cúc Đồ."
Diêm Quốc Đào trầm mặc xuống, tựa hồ rơi vào trong hồi ức, một lát sau mới vừa nói: "Quá khứ đã lâu như vậy, tôi cũng đều có chút không nhớ rõ."
Tra Tấn Bắc mỉm cười nói: "Anh Quốc Đào thật sự không nhớ rõ sao? Bức họa đó sau lại bị tôi chiếm được, bức tranh của anh tốt, chữ của bí thư Kiều cũng rất đẹp." Y dừng lại một chút nói:
""Táp táp tây phong mãn viện tài Nhị hàn hương lãnh điệp nan lai lai. Tha niên ngã nhược vi thanh đế Báo dữ đào hoa nhất xử khai khẩu."
Diêm Quốc Đào tức cười, đây là Đề Cúc Hoa của Hoàng Sào.
Tra Tấn Bắc nói: "Tôi còn nhớ rõ bí thư Kiều ngay lúc đó nói, ông ấy nói giống thi từ của Hoàng Sào, thế nhưng khí phách rất thịnh."
Diêm Quốc Đào gật đầu: "Vì vậy tôi ngay cả trên bức tranh cũng vẽ lên vài cánh hoa đào, bức họa bị tôi vẽ đến chẳng ra cái gì cả."
Tra Tấn Bắc nói: "Ý tứ của bức họa liền ở trong đó, "Tha niên ngã nhược vi thanh đế, báo dữ đào hoa nhất xử khai khẩu" (Nếu ta năm đó là Thanh Đế, đã cùng hoa đào nở một lần). Chẳng hay lúc bí thư Kiều tại Bình Hải có từng gặp qua cảnh cây hoa cúc cùng hoa đào tranh nhau nở chưa?"
Ánh mắt Diêm Quốc Đào tràn ngập vẻ mất mát, thấp giọng nói: "Bây giờ cũng là mùa đông!"
Tra Tấn Bắc nâng chung trà lên uống một ngụm: "Anh Quốc Đào, chuyện ở Bình Hải rất đột ngột.
Diêm Quốc Đào nói: "Trưởng ban Tra tự mình qua tuyên bố chuyện của bí thư Kiều, trước đó tôi cũng không biết chút nào."
Tra Tấn Bắc nói: "Việc lựa chọn chủ tịch tỉnh còn chưa công bố."
Chân mày của Diêm Quốc Đào khẽ động, Tra Tấn Bắc nói phảng phất như là ám chỉ cái gì đó, kỳ thực đây cũng là chuyện làm cho rất nhiều người cảm thấy hoang mang, Chủ tịch tỉnh Tống Hoài Minh thăng nhiệm làm Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Bình Hải, vị trí của hắn liền xuất hiện khoảng trống, lần này Phó Trưởng ban Ban Tổ chức Tra Tấn Nam đặc biệt đi tới Đông Giang, chỉ là nói rõ người lãnh đạo tối cao của Bình Hải, đối với việc lựa chọn Chủ tịch tỉnh là chưa nói, dựa theo lẽ thường, Thường vụ Phó Chủ tịch tỉnhTiêu Nãi Vượng hiển nhiên là một nhân tuyển hàng đầu cho vị trí này, thế nhưng vì sao Ban Tổ chức lại không nói rõ? Diêm Quốc Đào chậm rãi hạ chén trà xuống nói: "Tổng giám đốc Tra từ kinh đô tới, tin tức luôn luôn linh thông hơn một ít."
Tra Tấn Bắc nói: "Tôi cũng không ngờ tới chuyện lần này lại nghiêm trọng như thế." Y vừa chuyển câu chuyện, thấp giọng nói: "Tôi nghe nói là bí thư Kiều đem Khổng Nguyên giao cho Ủy ban Kỷ luật."
Diêm Quốc Đào hiểu rất rõ đối với nội tình trong đó, nếu như không phải Khổng Nguyên chủ động trêu chọc Kiều Chấn Lương, Kiều Chấn Lương cũng sẽ không đi nước cờ này. Diêm Quốc Đào nói: "Khổng Nguyên tự mình có chuyện, trên phương diện tác phong sinh hoạt quá không kiềm chế."
Tra Tấn Bắc ý vị thâm trường nói: "Sai lầm của Khổng Nguyên cũng không phải là vấn đề tác phong sinh hoạt, về chuyện này kỳ thực mọi người đều đã sớm biết rõ ràng trong lòng, hắn sai là không nên hướng bí thư Kiều công khai làm khó dễ, anh Quốc Đào, anh nói như vậy có đúng hay không?"
Diêm Quốc Đào không nói chuyện, nâng chung trà lên uống một ngụm, sự trầm mặc của y bằng gián tiếp thừa nhận lời của Tra Tấn Bắc chính là sự thực.
Tra Tấn Bắc nói: "Tư duy của Khổng Nguyên này chính là rất linh hoạt, theo lý thuyết hắn sẽ không làm ra chuyện lấy trứng chọi đá." Y cũng đủ tư cách bình luận Khổng Nguyên, bởi vì anh trai y là Tra Tấn Nam chính là Phó Trưởng Ban Ban Tổ chức, đối với quan viên trong hệ thống, Tra Tấn Bắc chính là rất quen thuộc.
Diêm Quốc Đào nói: "Con người luôn luôn có lúc hồ đồ."
Tra Tấn Bắc nói: "Hắn không hồ đồ đâu, có một số việc các anh có thể nắm giữ, người khác vẫn có thể biết, vương bài thường thường chỉ có thể sử dụng một lần, nếu như người khác đã dùng qua trước, như vậy y vương bài đó cũng không thể tạo ra bất luận cái uy hiếp gì, anh Quốc Đào cảm thấy tôi nói đúng hay sai?"
Lời này Tra Tấn Bắc nói tuy rằng uyển chuyển, thế nhưng ý tứ của y đã biểu lộ rất rõ ràng, Khổng Nguyên lần này sở dĩ nhảy ra đối nghịch với Kiều Chấn Lương, là bởi vì bị người áp bức, Khổng Nguyên bất đắc dĩ mới phải làm.
Diêm Quốc Đào nói: "Quân cờ luôn luôn thật đáng buồn."
Tra Tấn Bắc mỉm cười nói: "Bất luận kẻ nào cũng đều không cam lòng làm một quân cờ, thế nhưng quân cờ cũng có khác nhau, nếu như một quân cờ có thể ở lại tới cuối cùng trong trận doanh của người thắng, như vậy cũng vẫn có thể xem là một cái lựa chọn không tồi."
Diêm Quốc Đào lần này tới gặp Tra Tấn Bắc, chủ yếu là muốn từ chỗ Tra Tấn Bắc thu hoạch một ít tin tức, nhưng là bọn họ đối thoại làm cho y ý thức được, Tra Tấn Bắc lần này cũng không phải là đơn giản tới thăm bạn thân đã khuất như vậy.