Mục lục
Y Đạo Quan Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trịnh Ba mỉm cười nói: “Cô không cần phải lo. Đến nơi rồi cô sẽ biết.”

Tạ Quân Xước cắn môi, từ sáng nay, cô đã không liên lạc được với anh mình, cô lấy điện thoại ra, đang muốn gọi điện thoại, thì bị Trịnh Ba giật lấy.

Tạ Quân Xước ngớ người, ngạc nhiên nói: “Anh trả lại điện thoại cho tôi.”

Trịnh Ba cười đáp: “Xin lỗi, cấp trên của tôi có quy định, trong lúc điều tra, cô không được liên lạc với bên ngoài.”

Tạ Quân Xước ngay lập tức cảm thấy sự việc có gì đó bất tường, cô tức giận: “Dừng xe, tôi không phạm pháp, anh dựa vào đâu mà cắt đứt liên lạc của tôi với bên ngoài, dừng xe.”

Nhưng chiếc xe không những không dừng, mà con lao nhanh ra ngoài, Tạ Quân Xước nhìn thấy, đây không phải là đường đến cục công an, chiếc xe đã lái vào khu khai phá, đi ra phía đông Phong Trạch.

Tạ Quên Xước đẩy cửa xe ra, cô muốn nhảy từ trên xe xuống, thì bị Trịnh Ba tóm lấy tóc kéo cô lại. Trịnh Ba cười lạnh lùng nói: “Cô không muốn sống nữa à?”

Tạ Quân Xước kêu thất thanh một tiếng, Trịnh Ba dùng tay đánh vào cổ cô, làm cho Tạ Quân Xước ngất đi, sau đó móc còng ra còng hai tay cô lại, viên cảnh sát đang lái xe thấp giọng nói: “Đội trưởng Trịnh, đi đến đâu?”

Trịnh Ba lạnh lùng nói: “Núi Phục Sơn.” Gã rút điện thoại ra,gọi cho số của Triệu Quốc Đống, thấp giọng nói: “Cục trưởng Triệu, người đã nằm trong tay tôi rồi.”

Triệu Quốc Đống chỉ nói hai tiếng: Rất tốt.

@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@

Chiếc di động trên bàn vang lên từng hồi, Tạ Đức Tiêu nhận ra đó là số của em gái, gã nhìn Lương Cường đầy khẩn cầu: “Để tôi nghe điện thoại đi.”

Lương Cường nghiêm khắc nói: “Đừng có làm trò!”

“Đó là của em tôi, thật đấy, tôi không lừa anh đâu, anh để tôi nghe điện thoại, nếu không nó thấy tôi không nghe thế này, nhất định sẽ báo cảnh sát, đến lúc đó các anh còn phiền hơn.”

Lương Cường do dự một lúc, cuối cùng gật đầu, không để gã nghe điện thoại của em gái thật sự là không đủ tình người, Lương Cường nói: “Anh nhớ kĩ cho tôi, không được phép nói linh tinh.”

“Yên tâm đi, yên tâm đi.”

Tạ Đức Tiêu cầm điện thoại lên: “A lô!”

Đối phương yên lặng một lúc, rồi mới có một giọng trầm vang lên: “Tạ Đức Tiêu, em gái của anh đang nằm trong tay tôi, phải làm thế nào, anh đã hiểu chưa?”

Tạ Đức Tiêu đứng bật dậy, toàn thân đầy mồ hôi: “Anh là ai?”

“Đừng có hiếu kì như thế, chỉ cần anh không nói linh tinh, thì tôi chắc chắn em gái anh sẽ không sao, nếu như anh dám nói linh tinh ra ngoài, thì hì hì…” Đối phương cười lạnh lùng một tiếng rồi cụp máy.

Mặt Tạ Đức Tiêu trắng bệch, cầm điện thoại đứng đờ đẫn ở đó.

Lương Cường cũng cảm thấy lạ, vội vàng bước đến: “Sao thế?”

Tạ Dức Tiêu khóc mếu nói với gã: “Em…Em gái tôi bị người ta bắt rồi…Hay là, anh nói với họ.” Gã giả bộ đưa điện thoại cho Lương Cường, Lương Cường không biết đó là giả vờ, giơ tay ra lấy chiếc điện thoại. Không ngờ Tạ Đức Tiêu đấm một nhát nhanh như chớp vào cằm Lương Cường, làm cho cảnh trước mắt gã trở nên mờ dần, gã thoi thóp: “Anh….”

Thân hình Tạ Đức Tiêu lung lay trước mắt gã: “Xin lỗi, tôi phải đi cứu em gái tôi.” Tạ Đức Tiêu vừa giải thích, vừa lấy khẩu súng trên người Lương Cường, rồi lại kéo người Lương Cường lên chiếc giường ở góc tường, rồi còng tay Lương Cường lại ở đầu giường.

Tạ Đức Tiêu cất xong khẩu súng, rồi nhặt chiếc điện thoại dưới mặt đất, đẩy cửa phòng đi ra ngoài, gã nhanh chóng gọi điện cho Triệu Quốc Đống.

Triệu Quốc Đống đang đi đi lại lại trong phòng làm việc, lòng như lửa đốt, thấy số của Tạ Đức Tiêu, vội vàng nghe điện thoại: “Tạ Đức Tiêu, anh đang ở đâu?”

Tạ Đức Tiêu đang ở đống vật liệu phế thải. Bóng của gã bị mặt trời chiếu vào trở nên rất dài: “Cục trưởng Triệu, muốn diệt khẩu có phải không?”

Triệu Quốc Đống cười ha ha nói: “Đức Tiêu, chúng ta là huynh đệ bao năm rồi, là bạn cũ của nhau, anh sao lại nói vậy?”

Tạ Đức Tiêu nói: “Bạn cũ? Huynh đệ tốt? Anh bắt em gái tôi làm gì?”

Triệu Quốc Đống thở dài nói: “Tại sao anh phải trốn? Tại sao anh không tin tôi? Nếu như chúng ta gặp mặt nói chuyện với nhau chẳng phải là được rồi sao?”

“Triệu Quốc Đống, tôi là người thế nào, có lẽ anh nên hiểu, nếu như em gái tôi bị thương dù chỉ là một chút, tôi sẽ làm cho anh thân bại danh liệt, không thể nào sống lại được.”

Trên mặt Triệu Quốc Đống bắt đầu nhăn lại: “Đức Tiêu, anh có ý gì?”

Tạ Đức Tiêu nói: “Anh là người như thế nào anh tự biết, với loại người như anh, tôi không thể không đề phòng, anh thả em gái tôi ra, tôi sẽ lập tức đưa nó rời khỏi Phong Trạch, không bao giờ quay về nữa, anh sẽ không cần phải lo chuyện nhận hối lộ của anh bị bại lộ.”

Mọi người đã nói toạc móng heo, Triệu Quốc Đống cũng chẳng cần giấu nữa: “Tạ Đức Tiêu, tôi cho anh một cơ hội, mười hai giờ tối nay ở Lâm Gia Bá.” Nói xong Triệu Quốc Đống cụp điện thoại.

Tại Đức Tiêu mím môi, gã cất chiếc di động đi, sờ chiếc súng trong lòng, ánh mắt đột nhiên trở nên kiên nghị.

@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@

Trịnh Ba quay người lại nhìn, chiếc xe bánh mì đó đã đi theo họ rất lâu, với trực giác của cảnh sát, Trịnh Ba đoán được mình đã bị ai đó theo dõi, gã ra lệnh: “Bỏ xa chiếc xe bánh mì phía sau.”

Lái xe gật đầu, khi đèn giao thông đã chuyển sang màu đỏ, gã đạp mạnh ga, chiếc xe lao về phía trước.

Khưu Kim Trụ thấy Trịnh Ba đột ngột tăng tốc, ngay lập tức đuổi theo, nhưng khi gã đến đầu đường, thì một chiếc xe chờ hàng chạy qua, Khưu Kim Trụ đành phải đạp ga, đến khi chiếc xe chở hàng đi qua, thì chiếc xe của Trịnh Ba đã không thấy đâu nữa.

Khưu Kim Trụ rất khổ sở, gã ngay lập tức báo cáo cho Trình Diệm Đông chuyện này.

Trình Diệm Đông và Trương Dương cùng đến khu khai phá, Trình Diệm Đông nghe thấy Khưu Kim Trụ đã mất dấu, tức giận nói: “Lão Khưu, anh làm gì vậy hả?” Nhưng thông tin xấu liên tiếp ập đến, bên Khưu Kim Trụ vừa nói mất dấu, thì bên này, Lương Cường lại gọi điện thoại đến, Tạ Đức Tiêu đã trốn thoát.

Trình Diệm Đông tức đến độ suýt chửi thề, gã lên kế hoạch lâu như vậy, chỉ còn chút nữa là thành công rồi, nhưng ở lúc quan trọng nhất lại xảy ra việc.

Trương Dương ngồi bên cạnh Trình Diệm Đông, sau khi hiểu được đã xảy ra chuyện gì, bình tĩnh nói: “Không sao, chỉ cần Tạ Đức Tiêu không rơi vào tay Triệu Quốc Đống, thì chúng ta sẽ có cơ hội. Trịnh Ba bắt Tạ Quân Xước đi nhất định có liên quan đến Tạ Đức Tiêu, họ bị Tạ Đức Tiêu nắm được chuyện gì đó, sợ Tạ Đức Tiêu nói linh tinh.”

Trình Diệm Đông thở dài: “Lương Cường thật là ngốc, không những không trông được Tạ Đức Tiêu, còn bị lấy mất súng nữa chứ, thật là mất mặt.”

Trương Dương nói: “Bảo người để ý Triệu Quốc Đống, tôi thấy Tạ Đức Tiêu nhất định sẽ đi tìm anh ta.”

Trình Diệm Đông gật đầu.

Trương Dương lại nói: “Nhà Triệu Quốc Đống có những ai? Cũng cho người bảo vệ họ, Tạ Đức Tiêu rất quý người em này, Triệu Quốc Đống làm quá thể, tiểu tử này rất có thể làm được mọi thứ.”

Trình Diệm Đông được Trương Dương nhắc, đột nhiên nghĩ lại Triệu Quốc Đống có một đứa con trai bảo bối đang ở trường tiểu học trên đường Quang Vinh của Phong Trạch. Gã nhìn một chút, sắp đến lúc tan học rồi, vội vàng quay đầu xe đến trường tiểu học.

Trên đường, Trương Dương gọi điện cho cục trưởng cục công an Giang Thành Vinh Bằng Phi, kể lại tất cả chuyện này cho Vinh Bằng Phi, có điều không nói về việc Trình Diệm Đông mang Tạ Đức Tiêu đi, cũng không nói rõ quá trình bố cục của Trình Diệm Đông, sau khi Vinh Bằng Phi nghe xong, ngay lập tức nói sẽ phái Khương Lượng đến Phong Trạch để phối hợp việc này, Trương Dương nhân cơ hội này nói rằng, việc này do thị cục ra mặt, không được để ảnh hưởng quá lớn, Vinh Bằng Phi là người rất nhanh nhẹn, vừa biết đã hiểu Trương Dương đang lo về điều gì, gã bảo Trương Dương làm việc phải hết sức cẩn thận. Trước khi sự việc được làm rõ, cố gắng không được manh động.

Trương Dương và Trình Diệm Đông phân tích quả nhiên không sai, Tạ Đức Tiêu mặc dù đã hẹn với Triệu Quốc Đống gặp nhau vào buổi tối, nhưng gã không tin tưởng Triệu Quốc Đống, vì vậy gã cũng dùng biện pháp của Triệu Quốc Đống để đối phó với gã.

Trường tiểu học Quang Vinh Lộ đã đến giờ tan lớp, các bạn nhỏ tíu tít bước ra khỏi vườn trường, Tạ Đức Tiêu ngồi trong một chiếc xe thuê được, khi gã nhìn thấy bóng người mập mập của Triệu Ái Quốc xuất hiện trong vườn trường, đẩy cửa xe bước xuống, đến trước mặt Triệu Ái Quốc, Tạ Đức Tiêu cười nói: “Ái Quốc!”

Triệu Ái Quốc năm nay học lớp năm, vì Tạ Đức Tiêu thường xuyên đến nhà cậu bé, nên cậu bé đã quen với Tạ Đức Tiêu, cười nói: “Chú Tạ, sao chú lại đến đây ạ?”

Tạ Đức Tiêu cười nói: “Chú và cha cháu đã hẹn nhau tối nay ăn cơm, đáng lẽ cha cháu sẽ đến đón cháu, nhưng trong cục đột nhiên có việc, vì thế bảo chú đến đây đón cháu đi ăn cơm.”

Triệu Ái Quốc không hề nghi ngờ gì với lời của gã, đang chuẩn bị cùng gã lên xe, thì lúc này bóng người của Trương Dương và Trình Diệm Đông xuất hiện trước mặt gã, Tạ Đức Tiêu không hề ngờ được rằng họ có thể nghĩ ra gã ở chỗ này, sắc mặt ngay lập tức thay đổi hoàn toàn, đang chuẩn bị chạy trốn, thì tay đã bị Trương Dương nắm lấy, Trương đại quan có năng lực rất mạnh, vừa bóp một cái, đã làm cho nửa thân người Tạ Đức Tiêu tê dại, ngay lập tức mất đi năng lực phản kháng.

Triệu Ái Quốc cũng nhận ra Trình Diệm Đông, cười nói: “Chú Trình, chú cũng đến rồi ạ.”

Triệu Diệm Đông cười gật đầu: “Ái Quốc à, hôm nay cha cháu có việc, nói rằng tối nay không về nhà ăn cơm nữa, bảo cháu mau về nhà làm bài tập.”

Triệu Ái Quốc hỏi hơi buồn: “Chẳng phải nói là ra ngoài ăn cơm sao ạ?”

Trình Diệm Đông nói: “Cháu cố gắng học tập, bài tập còn chưa làm, ăn cơm gì chứ? Mau về nhà đi, mẹ cháu còn đợi ở nhà kìa.”

Triệu Ái Quốc lúc này mới bực bội bước đi, đứa trẻ này không biết, vừa nãy nó đã trải qua một phen nguy hiểm.

Sắc mặt Tạ Đức Tiêu trắng bệch nhìn Trương Dương, gã thấp giọng nói: “Tôi không muốn làm hại đứa bé này…”

Trình Diệm Đông tức giận nói: “Lên xe!”

Tạ Đức Tiêu cúi đầu bước vào chiếc xe ô tô của Trình Diệm Đông, Trình Diệm Đông giơ tay với gã, Tạ Đức Tiêu thở dài, rút chiếc súng của Lương Cường ra trả lại cho Trình Diệm Đông.

Trương Dương nói: “Được lắm, lấy gậy ông đập lưng ông, suýt nữa thì anh trở thành bọn bắt cóc tống tiền rồi đấy.”

Tạ Đức Tiêu nói: “Là vì họ đã bắt em gái tôi.”

Trình Diệm Đông tức giận nói: “Anh có biết anh đang phạm tội không?”

Tạ Đức Tiêu nói: “Ai dám ăn hiếp em gái tôi, tôi sẽ không tha cho người đó.”

Trương Dương nghĩ đến việc lúc đầu tên này vì hiểu lầm mình mà chạy đến phòng làm việc của thị trưởng hành hung công khai, thầm thở dài, nếu như mình tha cho gã, thì cuối cùng tên này vẫn phải vào tù, Trương Dương nói: “Triệu Quốc Đống tại sao lại bắt em gái của anh?”

Tạ Đức Tiêu không nói gì.

Trương Dương nói: “Tạ Đức Tiêu, tốt nhất là anh nói mọi chuyện ra, nếu không thì tôi không thể giúp anh.”

Tạ Đức Tiêu hơi xúc động: “Anh giúp tôi thế nào?”

Trương Dương nói: “Triệu Quốc Đống bắt em gái anh là để huy hiếp anh, bảo anh đừng để lộ việc của gã ta ra, nếu anh muốn em gái anh bình an vô sự, thì nhất định phải đưa chứng cứ Triệu Quốc Đống phạm pháp cho chúng tôi, để pháp luật trừng trị anh ta, chỉ có tống anh ta vào tù, thì em gái anh mới bình yên vô sự được.”

Tạ Đức Tiêu nói: “Các người không hiểu Tạ Quốc Đống đâu, người này việc gì cũng dám làm cả.”

Lúc này Khưu Kim Trụ lại gọi điện đến, báo cáo một tin tốt với Trình Diệm Đông, đó là đã tìm thấy chiếc xe của Trịnh Ba, ở dưới núi Phục Ngưu, gã mang mấy cảnh sát đến đó thăm dò.

@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@

Tạ Quân Xước tỉnh lại, phát hiện mình đang ở trong một căn phòng tường sắt tối om, cô giãy giụa, nhưng hai tay đã bị còng, miệng cũng bị bít chặt.

Trịnh Bang ngồi đối diện cô yên lặng nhìn cô, trong bóng tối khói thuốc phà ra theo nhịp thở của gã, Trịnh Ba thấp giọng nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ không làm hại cô.”

Cổ họng Tạ Quân Xước phát ra tiếng ư ư.

Trịnh Ba hút một hơi thật sâu vào rồi nói: “Có phải muốn nói gì không? Được, tôi thả cô ra, nhưng cô không được phép kêu.”

Tạ Quân Xước gật đầu.

Trịnh Ba bước lên trước, lấy miếng vải trong miệng cô ra.

Tạ Quân Xước thở một hơi rồi nói: “Anh có biết anh đang phạm tội không?”

Trịnh Ba cười nói: “Muốn thuyết phục tôi à? Được, tôi cho cô một cơ hội, dù sao thì tôi giờ cũng chẳng có việc gì làm.”

Tạ Quân Xước nói: “Rõ ràng anh là cảnh sát, tại sao lại làm những việc như thế này?”

Trịnh Ba nói: “Thực ra, cả một đời, con người luôn dật dờ giữa biên giới của cái thiện và ác, dù là cả đời cô làm việc tốt, nhưng không cẩn thận làm phải một việc xấu thì một việc xấu đó sẽ phủ định tất cả những nỗ lực của cô, sẽ hủy hoại hết tất cả những gì cô đã làm được, thậm chí hủy hoại cả cuộc đời cô.”

“Anh đã biết vậy, tại sao còn làm?” Tạ Quân Xước không hiểu.

Trịnh Ba nói: “Tôi muốn làm một người tốt, vì thế sau khi tôi làm việc xấu đó, tôi cố gắng để giấu diếm nó, tôi muốn giấu tất cả mọi người, tôi muốn tiếp tục sống với thân phận của người tốt, nhưng tôi phát hiện ra, để bảo vệ cái hình tượng người tốt đó của tôi, tôi không thể không tiếp tục làm chuyện xấu, khi tôi làm một chuyện xấu mới, để giấu nó đi, tôi lại phải tiếp tục làm tiếp…” Trong ánh mắt của gã đầy ắp sự cô đơn và bi thảm.

Tạ Quân Xước nói: “Anh có thể thay đổi, anh có thể cho mình một cơ hội làm lại từ đầu.”

“Tôi là cảnh sát, chẳng lẽ cô cho rằng một nửa cuộc đời còn lại của tôi có thể bắt đầu phạm tội sao?” Trịnh Ba thở dài.

Tạ Quân Xước nói: “Tại sao lại phải đối phó với anh tôi?”

Trịnh Ba nói: “Thế giới này dù là thiện hay ác, xấu hay tốt, đều có quy tắc cả, đã làm, thì phải làm theo quy tắc, nhưng anh của cô đã phá vỡ quy tắc đó.”

Trịnh Ba nhìn ra bên ngoài thông qua một kẽ hở, ánh mắt của gã đột nhiên lạnh như băng, gã phát hiện có người đang tiến gần căn phòng sắt của họ.

Trịnh Ba cần chiếc súng dí vào đầu Tạ Quân Xước: “Không được kêu.”

Tạ Quân Xước nhìn Trịnh Ba, đột nhiên nhắm mắt lại, cố hết sức kêu lên: “Cứu với!”

Tay Trịnh Ba đã đặt trên cò súng, nhưng không bóp cò, cánh cửa phòng sắt bị đá tung, Khưu Kim Trụ xông vào đầu tiên.

Trịnh Ba giương súng nhắm vào gã, Khưu Trịnh Ba cũng nhắm chuẩn Trịnh Ba, ánh mắt hai người nhìn nhau, cuối cùng, khẩu súng của Trịnh Ba dần hạ xuống, vất súng lên sàn.

Triệu Quốc Đống lặng lẽ nhìn cánh cửa phòng làm việc, Khương Lượng mặc bộ quần áo cảnh sát đưa hai người cảnh sát bước từng bước lớn vào, ánh mắt Khương Lượng nghiêm khắc tuyên bố với Triệu Quốc Đống: “Đồng chí Triệu Quốc Đống, chúng tôi nhận được bằng chứng xác thực, anh đã tham lam nhận hối lộ, gây trở ngại cho công chứng tư pháp, mời anh đi theo chúng tôi về Giang Thành phối hợp điều tra.”

Triệu Quốc Đống đứng dậy, hai cảnh sát ngay lập tức một trái một phải đứng hai bên gã, Triệu Quốc Đống thấp giọng nói: “Tôi muốn bước ra đường đường chính chính.”

Khương Lượng lạnh lùng nói: “Từ lúc anh bắt đầu làm việc sai lầm đầu tiên, anh đã mất đi cơ hội đó.”

Triệu Quốc Đống bị công an Giang Thành giải đi, trước đó không hề có điềm báo gì, cũng không hề thông quá bất cứ bộ phận nào của Phong Trạch.

@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@

Bí thư thị ủy Thẩm Khánh Hoa sau khi Triệu Quốc Đống bị giải đi mới nhận được tin, vợ của Thẩm Khánh Hoa Triệu Quốc Ninh khóc lóc nói với y: “Lão Thẩm, họ dựa vào đâu mà giải Quốc Đống đi chứ? Ngay cả việc thông báo cũng không làm đã bắt người đi rồi, em trai tôi đã phạm phải tội gì cơ chứ? Tất cả mọi chuyện đều phải có chứng cứ, đúng không?”

Thẩm Khánh Hoa cũng cảm thấy rất đột ngột, trước đó y không hề nghe ngóng được chút tin tức nào định nhắm vào Triệu Quốc Đống, theo những tình hình y biết được, thì cục công an Giang Thành trực tiếp đưa người đến giải Triệu Quốc Đống đi, đồng thời còn giải cả phó địa đội cảnh sát hình sự Trịnh Ba và hai người cảnh sát hình sự nữa, đây tuyệt đối không phải là một chuyện bình thường, thành phố đi vòng qua y để ra tay với Triệu Quốc Đống cũng không phải là việc làm tự nhiên, mà tất cả đã điều tra từ trước, nhưng tại sao y lại không có một tin tức gì? Điều này thật sự làm cho Thẩm Khánh Hoa cực kì khó hiểu.

Chiếc đồng hồ vang lên điểm chính giờ tối, tiếp sau đó là chuông cửa nhà Thẩm Khánh Hoa vang lên, Triệu Quốc Ninh lau nước mắt, đi mở cửa, đứng bên ngoài cửa là hai vợ chồng bí thư kỉ ủy Triệu Kim Phân, cục trưởng cục giáo dục Lưu Cường, sắc mặt hai người đều chẳng đẹp đẽ gì, Triệu Quốc Phân gọi một tiếng chị cả.

Triệu Quốc Ninh kéo tay Triệu Kim Phân, còn chưa đợi nói chuyện, nước mắt đã trào ra: “Kim Phần, rốt cuộc là thế nào? Em nắm công tác ở kỉ ủy, không thể không biết một chút phong thanh nào?”

Kiệu Kim Phân đầy rẫy những bất an, sau khi Triệu Quốc Đống xảy ra việc, cô ta lập tức nghĩ đến việc này có liên quan đến Tạ Đức Tiêu, cô ta đã ngầm nói chuyện tố cáo với Triệu Quốc Đống trước, mục đích là để áp chế chuyện này trước khi nó to ra, nhưng cô ta không ngờ, sự việc lại đến nhanh như vậy, chớp mắt, Triệu Quốc Đống đã bị thành phố giải đi rồi.

Hai vợ chồng Triệu Kim Phân vội vàng ngồi lên ghế sô pha, từ lúc họ bước vào, Thẩm Khánh Hoa không nói câu nào cả, sắc mặt sầm xuống trông rất đáng sợ, ánh mắt nhìn vào Triệu Kim Phân và Lưu Cường, ba phút sau, mới nói: “Quốc Ninh, bà xuống dưới nhà xem mẹ thế nào.”

Triệu Quốc Ninh ngớ người, ngay lập tức hiểu rằng chồng mình muốn bảo mình đi, có một vài lời khi bà ở đó y không tiện nói, Triệu Quốc Ninh gật đầu, mặc dù hơi không tình nguyện, nhưng vẫn rời khỏi nhà xuống tầng dưới.

Sau khi cánh cửa phòng đóng lại, Triệu Quốc Phân mới dũng cảm nói: “Bí thư Thẩm, tôi đến để nhận sai với ông.”

Ánh mắt Thẩm Khánh Hoa dần trở nên sắc nét: “Nói!”

Triệu Quốc Phân nói: “Gần đây kỉ ủy chúng tôi nhận được một bức thư, nói rằng Quốc Đống nhận hối lộ trong vụ kiến thiết lầu cục công an, vì thế tôi nói chuyện này với Quốc Đống, nhắc nhở anh ta.”

Thẩm Khánh Hoa tức giận nhìn Triệu Kim Phân: “Cô là bí thư kỉ ủy, mà ngay cả những nguyên tắc cơ bản nhất của kỉ luật đều không hiểu sao?”

Triệu Kim Phân không nói gì được nữa, thấp đầu xuống.

Thẩm Khánh Hoa nói: “Xảy ra việc này, tại sao không báo cáo cho tôi trước?”

Triệu Kim Phân nói: “Vì việc này chưa biết được thực hư, tôi thấy công việc của ông bận…”

“Mượn cớ!”

Thẩm Khánh Hoa tức giận đùng đùng, y bước đi bước lại rồi nói: “Thành phố đã đưa Quốc Đống đi, cũng có nghĩa là họ đã nắm trong tay một vài chứng cứ, cô là bí thư kỉ ủy, lại nói chuyện này ra với Triệu Quốc Đống là phạm pháp, cô có mục đích gì?”

Triệu Kim Phân nói: “Tôi không có mục đích gì cả, tôi chỉ cảm thấy Quốc Đống là em trai tôi, nên tôi không muốn….”

Thẩm Khánh Hoa lạnh lùng ngắt lời cô ta: “Quốc Đống chỉ có ba người chị.” Câu này của Thẩm Khánh Hoa rất rõ ràng, Triệu Kim Phân nhà cô là họ hàng xa, cô và Triệu Quốc Đống chẳng thân thiết đến mức độ đấy.”

Triệu Kim Phân rất ngại ngùng, rõ ràng rằng cô ta đã cảm thấy sự tức giận của bí thư Thẩm, Lưu Cường nói: “Bí thư Thẩm, xin lỗi, vừa nãy tôi đã mắng cô ấy một trận rồi.”

Thẩm Khánh Hoa nói: “Ai chịu trách nhiệm xây dựng tòa nhà làm việc của cục công an?”

“Tạ Đức Tiêu.”

Thẩm Khánh Hoa từng bước hỏi dồn: “Tòa nhà dạy học của nhất trung Phong Trạch là do ai phụ trách xây?”

Triệu Kim Phân nhìn sang chồng, hai người đều nhận ra sự sợ hãi trong ánh mắt của đối phương. Triệu Kim Phân cuối cùng dũng cảm nói: “Vẫn là anh ta.”

Thẩm Khánh Hoa nói: “Tôi hiểu rồi.”

Triệu Kim Phân còn muốn nói chút nữa, nhưng Thẩm Khánh Hoa đã xua xua tay: “Tôi rất mệt, các người về đi, mai còn phải đi làm.”

Thẩm Khánh Hoa đã có lệnh đuổi khách, thì hai vợ chồng Triệu Kim Phân cũng không dám ở lại nữa, sau khi họ đi khỏi, câu nói tôi hiểu rồi của Thẩm Khánh Hoa vẫn vang vọng trong tai họ, Thẩm Khánh Hoa hiểu được điều gì rồi? Triệu Kim Phân ý thức được Thẩm Khánh Hoa đã hiểu rằng mình lợi dụng Triệu Quốc Đống, y quyết không phải là ngẫu nhiên mà hỏi đến chuyện xây dựng tòa nhà dạy học của nhất trung Phong Trạch. Với năng lực và sự từng trải của y, nhất định đã nghĩ ra liên hệ trong hai việc đó đó, và y cũng đã hiểu rằng tại sao Triệu Kim Phân lại đi ngược lại với quy định của kỉ ủy, nói chuyện này trước cho Triệu Quốc Đống.

Hai vợ chồng Triệu Kim Phân tâm trạng nặng nề bước về nhà, đóng cửa lại, hai vợ chồng đều không bật đèn, Triệu Kim Phân giơ tay ra, sờ thấy bàn tay lạnh giá run rẩy của chồng, Lưu Cường đột nhiên ôm lấy vợ vào trong, ôm thật chặt, gần như Triệu Kim Phân không thở nổi, y có cảm giác như tất cả đổ sụp trước mắt, Triệu Quốc Đống bị thành phố trực tiếp gọi đi, Tạ Đức Tiêu thì không biết đi đâu, xem ra chắc chắn gã đã bị khống chế rồi, chỉ cần Tạ Đức Tiêu mở miệng, y cũng đặt dấu chấm hết.

Lưu Cường thấp giọng nói: “Kim Phân, xin lỗi.”

Triệu Kim Phân ôm lấy chồng, nhẹ nhàng vỗ vỗ lấy lưng y, giống như đang dỗ một đứa trẻ vậy: “Không sao, không sao đâu.”

Lưu Cường thấp giọng nói: “Anh không nên nhận số tiền đó, anh không nên.”

Triệu Kim Phân ôm lấy chồng mình, cảm thấy trên vai mình đã bị nước mắt thấm ướt, vào lúc quan trọng, Lưu Cường không kiên cường bằng vợ mình, y run rẩy: “Anh đi đầu thú, anh nói mọi chuyện ra, việc này không liên quan gì đến em.”

Triệu Kim Phân nói: “Nói gì ngốc nghếch vậy, giờ đây vẫn chưa điều tra đến anh, anh không chắc sẽ xảy ra chuyện, nếu như giờ mà anh đi, thì chẳng phải tự đâm đầu vào rọ ư?”

“Nhưng…”

Triệu Kim Phân bật đèn phòng khách, nhìn gương mặt chồng đầy nước mắt, cảm thấy rất đau lòng, kéo tay y ngồi xuống ghế sô pha: “Lão Lưu à, sự việc vẫn chưa đến lúc xấu nhất, anh bình tĩnh chút đã rồi nói sau, được không?”

Lưu Cường gật đầu.

Triệu Kim Phân nói: “Dù là Tạ Đức Tiêu bị bắt, nhưng anh ta cũng không thể nói tất cả mọi chuyện ra, anh ta cũng không phải tên ngốc, nói ra càng nhiều, thì tội của mình càng lớn, có lẽ sự việc này đến Triệu Quốc Đống là xong rồi.”

Lưu Cường nói: “Sao thế được? Dù là anh ta không nói gì, nhưng em xem thái độ vừa nãy của bí thư Thẩm.”

Triệu Kim Phân nói: “Bí thư Thẩm là một người nhìn vào đại cục, Triệu Quốc Đống xảy ra việc, người khó coi nhất là ông ta, ông ta là người đưa Triệu Quốc Đống từ một cảnh sát nhỏ mà lên được vị trí ngày hôm nay, ông ta vẫn rất quan tâm đến chúng ta, không thể đẩy chúng ta ra vào lúc này.”

Lưu Cường hiểu được ý của vợ, nếu như họ cũng xảy ra chuyện, thì sự việc của Phong Trạch nhất định sẽ dẫn đến sự chấn động lớn ở Giang Thành, mà họ đều là những cán bộ do Thẩm Khánh Hoa một tay đề bạt lên cả, đến lúc đó, thượng cấp nhất định sẽ nghi ngờ Thẩm Khánh Hoa.

@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@

Khưu Kim Trụ dẫn Tạ Quân Xước xuất hiện thật sự trước mặt Tạ Đức Tiêu, Tạ Đức Tiêu mới hoàn toàn yên tâm lại.

Tạ Quân Xước khóc chạy đến, thì bị Khưu Kim Tụ kéo lại: “Cô muốn gặp anh ta, đã cho cô gặp rồi, giờ cô vẫn chưa nói chuyện với anh ta được.” Tạ Quân Xước khóc gật đầu, gọi một tiếng anh, rồi không nói gì được nữa, quay người rời đi.

Tạ Đức Tiêu rất bình tĩnh, gã bắt đầu suy nghĩ về cục diện gã phải đối mặt bây giờ. Gã nói với Trương Dương: “Thị trưởng Trương, việc này, tôi không muốn kéo em gái tôi vào đây.”

Trương Dương gật đầu: “Cô ấy đã không sao, thì làm thế nào, anh nên hiểu.”

Tạ Đức Tiêu nói: “Tôi đã hối lộ Triệu Quốc Đống trong quá tình đấu thầu tòa nhà làm việc của cục công an, việc này tôi sẽ nói rõ ràng với bộ phận có liên quan.”

Trương Dương nói: “Những việc về sau không liên quan đến tôi, anh biểu hiện cho tốt, cố gắng được khoan hồng đại lượng.” Hắn đứng dậy liếc sang Trình Diệm Đông, hai người rời đi, Trình Diệm Đông đã làm xong những thủ tục liên quan, chính thức giao Tạ Đức Tiêu cho Khương Lượng từ Giang Thành đến. Khương Lượng, Đỗ Vũ Phong đi trong đêm về Giang Thành để báo cáo tình hình cho Vinh Bằng Phi.

Trương Dương và Trình Diệm Đông đến đại đường bên ngoài, Trình Diệm Đông thở dài một hơi, cuối cùng thì chiêu này của gã cũng đã thành công, Triệu Quốc Đống đã bị khống chế, còn Tạ Đức Tiêu vừa rồi cũng đã thừa nhận hối lộ cho Triệu Quốc Đống.

Trương Dương hơi tiếc nói: “Tạ Đức Tiêu thật là chẳng thành thật chút nào cả, ngoài việc của Triệu Quốc Đống, hỏi gì anh ta cũng không biết.”

Trình Diệm Đông nói: “Anh ta rất thông thuộc với những thủ đoạn của chúng ta, cũng hiểu rằng nói ra càng nhiều, thì trách nhiệm mình phải gánh chịu càng lớn, vì thế việc này anh ta chỉ nói đến Triệu Quốc Đống, với loại thương nhân kiến trúc đen tối như anh ta, thì những thủ đoạn kinh doanh nhiều vô cùng, tôi thấy, nếu như anh ta nói toàn bộ hành vi hối lộ của mình ra, thì chỉ sợ cả đời này sẽ không thoát ra được từ trong đó.”

Trương Dương nói: “Có nhiều lúc tôi chỉ muốn moi móc tất cả những việc phạm pháp ra, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, thì nếu như tất cả mọi việc đều bị lôi ra rồi, hậu quá khó mà lường trước được.”

Trình Diệm Đông nói: “Người không có ai là hoàn hảo cả, quan viên cũng vậy thôi, tước kia khi cha tôi còn sống, ông làm xưởng trưởng ở một xưởng kẹo, lúc đó tất cả mọi việc tham ô trong xưởng đều rất bình thường, tôi nghe nói xong liền hỏi ông, tôi nói rằng, cha, danh tiếng của cả xưởng cha đều xấu lắm rồi, sao cha không quản thúc một chút đi, anh đoán xem cha tôi nói thế nào?

Trương Dương rất có hứng thú: “Ông ấy nói thế nào?”

“Cha tôi kể cho tôi nghe một câu chuyện, ông nói trước kia có một người, anh ta có một quả táo, nhưng trên quả táo có một chỗ bị sâu, thế là anh ta lấy chiếc dao nhỏ bắt đầu khoét, khoét mãi khoét mãi, chỗ sâu đó ngày càng lớn, đến khi anh ta đào hết lỗ sâu đó, thì phát hiện ra trên quả táo chẳng còn biết bao thịt nữa, người này rất hối hận, nếu như anh ta không đi khoét, thì anh ta còn một quá táo hoàn chỉnh, nhưng đã khoét đến cùng, thì chẳng còn táo nữa.”

Trương Dương trầm tư một lúc, hắn nghĩ về hàm nghĩa của câu chuyện, một hồi sau mới thở dài nói: “Giờ đây xưởng kẹo thế nào rồi?”

“Đóng cửa rồi” Trình Diệm Đông nói xong, lại bổ sung: “Có điều khi cha tôi còn sống, xưởng keo vẫn còn, hơn nữa công nhân còn được tăng lương nữa.”

Trương Dương nói: “Triệu Quốc Đống chính là cái lỗ sâu, Phong Trạch chính là quả táo.”

Trình Diệm Đông cười: “Dù là có bao nhiêu sâu, thì dù sao đây cũng vẫn còn 1 quả táo.”

Trương Dương nói: “Dù là tôi khoét không sạch, thì tôi cũng không thể để đám sâu bọ này tiếp tục ăn, mẹ kiếp, con nào dám ăn tiếp, tôi không đào cái lỗ sâu, mà giết chết sâu.”

Trình Diệm Đông nhìn Trương Dương, trong hai mắt lộ ra vẻ xúc động, gã nói chân thành: “Thị trưởng Trương, về sau tôi sẽ toàn tâm toàn sức giúp anh.”

Trương Dương cười nói: “Không phải là giúp tôi, mà là giúp nhân dân Phong Trạch, chúng những người bà con của chúng ta.”

Khi Trương Dương đến trước xe của mình, phát hiện ra Tạ Quân Xước đang đứng ở đó, Trương Dương cười nói: “Muộn thế này rồi, cô vẫn chưa về nghỉ à?”

“Đợi anh.”

“Tìm tôi có việc?”

Tạ Quân Xước gật đầu nói: “Thị trưởng Trương, lần này anh tôi có sao không?”

Trương Dương không định giấu cô ấy: “Tội hối lộ của anh ta đã gần như nhận rồi.”

Tạ Quân Xước nói: “Thị trưởng Trương, cầu mong anh giúp anh ấy, anh tôi chẳng có ý gì khác, chỉ là muốn kiếm được nhiều tiền hơn chút thôi.”

Trương Dương nói: “Tạ tiểu thư, việc này đã có bên Giang Thành trực tiếp đến làm, vòng qua Phong Trạch của chúng ta, cán bộ địa phương Phong Trạch như chúng tôi không tiện nhúng tay vào.” Thực ra việc này đều là do một mình hắn làm thành, có điều giờ đây Trương Dương phải chối đây đẩy.

Tạ Quân Xước cũng nghe được ít nhiều, cô thở dài, hai mắt đầy nước.

Trương Dương nói: “Có điều, anh trai anh là người làm chứng, được coi là lập công, có lẽ tòa sẽ xem xét đến biểu hiện của anh ta để giảm nhẹ mức hình phạt, còn việc định tội cuối cùng thì phải xem số tiền cụ thể.”

Tạ Quân Xước vẫn buồn rầu.

Trương Dương thấy cô ấy như vậy cũng thấy động lòng trắc ẩn, hắn thở dài nói: “Cô cũng đừng buồn, cô hãy tin tưởng vào pháp luật, nhất định pháp luật sẽ cho anh ta một kết quả công bằng nhất, cô phải đi chỉnh lí một chút những số liệu của công ty đi, đợi những bộ phận liên quan đến điều tra.”

Tạ Quân Xước gật đầu.

Trương Dương nói: “Tôi đưa cô về nhé, muộn thế này rồi, một mình phụ nữ đi nguy hiểm lắm.”

Tạ Quân Khước lắc đầu: “Không cần, tôi có xe của mình rồi.” cô chỉ chiếc xe Alto bên cạnh xe của Trương Dương, mở cửa xe khởi động xe rồi đi mất.

Sau khi Tạ Quân Xước khởi động xe, cô khóc, cô vừa khóc vừa lái xe, về sau mới phát hiện ra chiếc xe “Pickup” của hắn đi theo đằng sau xe cô, trong lòng chợt cảm động, Trương Dương sợ cô xảy ra chuyện, vì vậy đưa cô đến cửa nhà, Trương Dương cũng không nói gì, quay đầu xe rồi đi lại con đường của mình.

Trương Dương về đến khách sạn Bạch Lộ, phát hiện ra Khưu Kim Trụ đang ở ngoài cửa đợi hắn, từ thái độ của của Khưu Kim Trụ có thể nhận thấy rằng, giờ đây hắn có cảm giác như người nô lệ được đổi đời vậy, Khưu Kim Trụ còn khâm phục cả bản thân mình, mẹ kiếp, sao mà ta lại anh minh như thế này cơ chứ, vừa nhìn đã nhận ra Trương Dương là một minh chủ.

Trương Dương nhìn thời gian, đã mười rưỡi rồi, mà Khưu Kim Trụ vẫn đầy tinh thần.

Khưu Kim Trụ nói: “Thị trưởng Trương, anh về rồi, tôi có mấy câu muốn nói với anh.”

Trương Dương cười nói: “Vào đây nói đi.” Hắn đẩy cửa bước vào phòng, Khưu Kim Trụ đi theo hắn.

Trương Dương nói: “Ở đây không có người ngoài, có việc gì, anh cứ việc nói thẳng ra, không phải ngại.”

Khưu Kim Trụ nói: “Tạ Đức Tiêu không muốn lôi em gái của anh ta vào, cũng có nghĩa là, không muốn nói ra việc Triệu quốc Đống bắt cóc Tạ Quân Xước.”

Trương Dương ngồi xuống đầu giường, cười hì hì nhìn Khưu Kim Trụ, vừa nhìn đã nhận ra tư tưởng của gã, người trực tiếp bắt Tạ Quân Xước là Trịnh Ba, quan hệ giữa Trịnh Ba và và Khưu Kim Trụ khá tốt, Khưu Kim Trụ muốn nói đỡ cho Trịnh Ba, hai anh em nhà họ Tạ đều không muốn truy cứu chuyện này, cũng có nghĩa là Trịnh Ba có khả năng có thể thoát khỏi vụ này, bắt cóc là tội nặng.

Trương Dương nói: “Trịnh Ba là người của Triệu Quốc Đống, anh ta đã giúp Triệu Quốc Đống làm không ít chuyện xấu.”

Khưu Kim Trụ nói: “Người này tôi hiểu anh ta, rất trượng nghĩa, anh ta giúp Triệu Quốc Đống, là vì Triệu Quốc Đống trước kia rất chăm sóc đến anh ta, được coi là trả ơn.”

Trương Dương cười nói: “Anh cũng rất trượng nghĩa, việc này không liên quan gì đến tôi, đó là việc của nội bộ công an các anh, về sau nhất định sẽ có người giải quyết. Lão Khưu, Triệu Quốc Đống nhất định bị bắt rồi, vị trí cục trưởng cục công an Phong Trạch phải đổi, anh xem có ai đủ tư cách để đảm nhận vị trí này?”

Khưu Kim Trụ đáp không hề do dự: “Trình Diệm Đông.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK