Phạm Tư Kỳ nói: "Tôi cũng ở đây."
Trương Dương nói: "Hứa tiên sinh đâu rồi?"
Phạm Tư Kỳ nói: "Anh ấy ra ngoài tản bộ rồi!"
Trương Dương mỉm cười, nói: "Phạm tiểu thư không đi cùng à?"
Phạm Tư Kỳ lắc đầu, cô ta không muốn nói chuyện nhiều với Trương Dương, liề bảo: "Tôi xin về phòng nghỉ ngơi trước."
Trương Dương gật đầu, đột nhiên nói: "Phạm tiểu thư, cô vì sao nhất định muốn mua Hối Thông?"
Phạm Tư Kỳ nói: "Đối với thương nhân mà nói, chỉ cần là chuyện có lợi thì chúng tôi đều sẽ làm."
Trương Dương nói: "Hối thông là do Hứa tiên sinh và Kiều Mộng Viện cùng nhau sáng lập, Hứa tiên sinh đúng là người hoài cựu."
Phạm Tư Kỳ cảnh giác nhìn Trương Dương một cái, lạnh lùng nói: "Trương tiên sinh, chuyện tình cảm của tôi và chồng tôi rất bền vững, không phải cứ có người hữu tâm là chia rẽ được đâu."
Trương Dương cười ha ha, nói: "Phạm tiểu thư, hi vọng đầu óc của cô cũng tỉnh táo như biểu hiện của cô, ái tình rất nhiều lúc là mù quáng, nhưng vì ai tình mà trở thành công cụ để người khác lợi dụng thì thật là đáng buồn."
Phạm Tư Kỳ nói: "Chuyện của chúng tôi không đến lượt anh chỉ tay chỉ chân."
Trương Dương nói: "Giúp tôi nói với Hứa tiên sinh, quý trọng sinh mạng, rời xa khỏi Giang Thành!"
Phạm Tư Kỳ tức giận lườm Trương Dương: "Anh đang dọa tôi đấy à!"
Trương Dương mỉm cười, nói: "Không phải là dọa, mà là khuyên, hơn nữa người được khuyên là chồng của cô!" Hắn nhìn chiếc xe bị dán đầy quảng cáo, nói: "Xe đẹp quá, thật là đáng tiếc, đáng tiếc!"
...
Hứa Gia Dũng đã thoát khỏi phẫn nộ, hắn cho rằng tất cả những điều này có liên quan tới Trương Dương, Trương Dương đang lợi dụng tất cả thủ đoạn để chọc tức mình, gã nhắc nhở bản thân phải nhẫn nại, mục đích chủ yếu mà lần này tới Giang Thành là để ký cổ phần trong tay Kiều Mộng Viện, nắm giữ lại Hối Thông, trước khi chuyện này chưa hoàn thành, gã không thể rối loạn. Nhỏ mà không nhịn được thì lớn ắt sẽ hỏng, Hứa Gia Dũng thầm nhắc nhở mình, bất kể là Trương Dương hay là Viên Lập Ba, những người này tất sẽ phải trả giá vì hành vi của mình.
Kiều Mộng Viện đứng trên sân thượng, lặng lẽ nhìn trời sao, sự xuất hiện của Hứa Gia Dũng khiến cho nội tâm khó khăn lắm mới bình phục lại được của cô ta một lần nữa nổi song. Hứa Gia Dũng lúc trước muốn hãm hiếp cô ta, Kiều Mộng Viện cảm thấy thương tâm và đau lòng, bởi vì Hứa Gia Dũng làm vậy chính là tiết độc đối với tình cảm của họ, càng là không tôn trọng đối với mình, sau khi Hứa Gia Dũng bỏ đi, Kiều Mộng Viện ở sâu trong lòng có chút thương tiếc, trong tiềm thức vẫn có chút nhớ thương hắn, bóng hình của Hứa Gia Dũng vẫn còn in sâu trong lòng cô ta.
Nhưng khi Hứa Gia Dũng lợi dụng hôn nhân với Phạm Tư Kỳ để đả kích mình, Kiều Mộng Viện không còn cảm thấy thương tâm, mà thay vào đó là một loại phẫn nộ và thất vọng, Kiều Mộng Viện lúc trước tuy bắt đầu hoàn nghi nhân phẩm của gã, nhưng chưa từng nghĩ rằng gã lại bỉ ổi tới mức này. Kiều Mộng Viện ý thức được tình cảm của mình trước giờ đối với gã có thể là bị gã lợi dụng, Hứa Gia Dũng chỉ coi cô ta là một công cụ để báo thù, muốn lợi dụng cô ta để đối phó với Trương Dương.
Kiều Mộng Viện lắc lắc chén rượu vang ở trong tay, ánh trăng lấp lánh trong mầu đỏ thẫm của rượu, con mắt đẹp của cô ta mê mang, cuối cùng cũng hiểu mình và Hứa Gia Dũng đã triệt để kết thúc rồi.
Di động của cô ta vang lên từng chập, Kiều Mộng Viện không có ý nhấc điện thoại, nhưng tiếng chuông điện thoại lại vẫn cứ liên tục vang lên.
Kiều Mộng Viện thở dài, đặc chén rượu xuống rồi từ từ bước tới, cầm điện thoại ở trên bàn lên, sau khi nhận được điện thoại lại trầm mặc, tuy đối phương không nói gì, nhưng Kiều Mộng Viện từ trong tiếng hô hấp đã nghe là Hứa Gia Dũng gọi.
Kiều Mộng Viện nói khẽ: "Có chuyện gì?"
Hứa Gia Dũng đứng ở ven hồ Nhã Vân, nhìn căn biệt thự ở ven hồ ở đằng xa, vẫn có thể nhìn thấy bóng hình của Kiều Mộng Viện trên sân thượng, Kiều Mộng Viện giống như là hòa vào ánh trăng, bóng hình hoàn mỹ đó tạo cho người ta một loại cảm giác không phải ở nhân gian, Hứa Gia Dũng đột nhiên cảm thấy mình cách Kiều Mộng Viện xa chưa từng thấy, gã nói khẽ: "Xin lỗi!"
Kiều Mộng Viện vốn cho rằng mình sẽ bởi vì những lời nói của gã mà cảm thấy xúc động, nhưng nội tâm của cô ta trên thực tế lại vô cùng bình tĩnh, không biết bắt đầu từ lúc nào, giọng nói của Hứa Gia Dũng đã khiến cô ta không chút động lòng, rốt cuộc là mình bị gã làm tổn thương tới tê dại, hay là minh đã mất đi cảm giác lúc xưa với Hứa Gia Dũng rồi? Kiều Mộng Viện không biết nữa, cô ta bình tĩnh nói: "Không có gì, anh vui vẻ là được rồi."
Hứa Gia Dũng cắn môi, rất muốn nói mình không hề vui vẻ, nhưng dù nỗ lực thế nào thì thủy chung vẫn không thể nói ra được câu này, gã nói khẽ: "Cám ơn em có thể giao lại Hối Thông cho anh."
Kiều Mộng Viện bật cười, trong lòng càng cảm thấy lạnh lẽo, Hứa Gia Dũng quả nhiên là chỉ để ý tới Hối Thông, gã gọi cú điện thoại này là chỉ sợ mình thay đổi chủ ý.
Hứa Gia Dũng nói: "Hai hôm nay vì sao không tới công ty?"
Kiều Mộng Viện nói: "Không muốn tới!"
Hứa Gia Dũng nói: "Chuyện chuyển nhượng cổ phần, em thấy..."
Kiều Mộng Viện nói: "Mười giờ sáng ngày mai tôi sẽ tới công ti."
Hứa Gia Dũng nói: "Vậy anh sẽ đến đúng giờ."
Kiều Mộng Viện lạnh lùng nói: "Tùy." Nói xong liền gác điện thoại. Một trận gió đêm thổi tới, Kiều Mộng Viện không nhịn được mà hắt xì hơi một cái, tay cô ta rất lạnh, tim cũng rất lạnh, ánh mắt của cô ta trong vô ý liếc sang bên cạnh, đôi giày thể thao mà Trương Dương mua cho cô ta vừa được giặt sạch xong, đang hong khô để đó vẫn chưa cất, Kiều Mộng Viện bước tới, cầm đôi giày đó lên nhìn, ngây ra một hồi lâu cô ta mới đặt giày xuống đi vào, cảm thấy trong lòng ấm áp hơn nhiều. Kiều Mộng Viện lại cầm điện thoại lên, ấn số của Trương Dương, do dự một lát rồi vẫn ấn nút đỏ. Không biết vì sao, Kiều Mộng Viện lúc này rất muốn nghe thấy giọng nói của Trương Dương, cô ta ngồi yên lặng một lúc, lại cầm di dộng lên, nhanh chóng ấn số của Trương Dương.
"Alo! Mộng Viện à, sao khuya vậy rồi mà còn chưa ngủ?"
Kiều Mộng Viện nghe thấy giọng nói của Trương Dương, ở sâu trong lòng cảm thấy một loại ấm áp không nói thành lời, nhưng cô ta lại không biết nên nói gì, cứ cầm điện thoại trầm mặc một lúc.
Trương Dương quan tâm hỏi: "Cô sao thế? Có phải là xảy ra chuyện gì không?"
Kiều Mộng Viện lắc đầu, nói khẽ: "Tôi không sao, đột nhiên nhớ tới đôi giày mà anh mua cho tôi, tới giờ tôi vẫn chưa nói một tiếng cám ơn với anh!"
Trương Dương nói: "Không sao, giờ cảm ơn vẫn kịp mà mà!"
Kiều Mộng Viện cười nói: "Hi vọng là không quá muộn!"
Trương Dương hỏi: "Cô đang làm gì thế?"
Kiều Mộng Viện ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời đầy sao, nói: "Đang ngắm sao! Còn anh?"
Trương Dương nói: "Tôi đang nhớ một người..."
Kiều Mộng Viện bỗng dưng cảm thấy hoảng loạn, không đợi Trương Dương nói xong đã ngắt lời: "Tôi mệt rồi, ngày mai còn phải tới công ty sớm nữa, đi ngủ trước đây!" Kiều Mộng Viện vội vàng gác điện thoại, nhưng sau khi gác điện thoại Kiều Mộng Viện lại lập tức cảm thấy có chút hối hận, mình vì sao lại gác điện thoại, Trương Dương nhớ một người, nhưng người ta lại không nói là đang nhớ mình. Kiều Mộng Viện cảm thấy mình hiện giờ như đã mất đi chính mình, biến thành càng lúc càng mẫn cẩm, nhưng khi cô ta vừa rồi nói chuyện với Hứa Gia Dũng vì sao lại lạnh nhạt như vậy? Trên người mình rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì? Vì sao lại có biến hóa như vậy? Kiều Mộng Viện không rõ nữa, cô ta cũng dám nghĩ tiếp.