Mục lục
Y Đạo Quan Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Liêu Bác Sinh trước khi trở về thì thông qua điện thoại trao đổi một chút với bí thư thị ủy Thường Lăng Không, Thường Lăng Không nghe nói tới loại tình huống này thì cũng đồng ý để hắn trở về, nếu cái gọi là ảnh hưởng ác liệt đã tạo thành rồi, dứt khoátcứ để thằng ôn Trương Dương này đi xử lý.

Liêu Bác Sinh nói đi là đi, không do dự chút nào, hôm ấy sau khi trở lại ban trú kinh liền dẫn lái xe về.

Trương đại quan nhân không không giữ lại, thật ra chuyện này không có liên quan gì tới lão Liêu, tập đoàn Nguyên Hòa khẳng định khẳng định nhằm vào mình. Với hắn mà nói, đã tới rồi thì kệ, dù sao cũng tới một chuyến rồi, phải kết thúc chuyện của tập đoàn Nguyên Hòa.

Trương đại quan nhân vẫn có bài để đánh, khi ở Giang Thành hắn đã đâm cho Võ Trực Chính Dã một thông tâm châm, nhưng chuyện này chưa qua được mấy ngày thì tiểu Nhật Bản lại ép tới, đối nghịch với hắn, thế cũng không hay, nói không chừng chính là Võ Trực Chính Dã giở trò.

Trương Dương gọi điện thoại cho Võ Trực Chính Dã, Võ Trực Chính Dã nghe Trương Dương nói xong thì lập tức phủ nhận: "Chuyện này không có bất kỳ liên quan gì tới tôi."

Trương Dương nói: "Rõ ràng là sứ quán của các anh bẩm báo cho bộ ngoại giao, anh thân là đại sứ mà lại còn nói là không biết ư?"

Võ Trực Chính Dã nói: "Sứ quán Nhật Bản cũng không phải chỉ có một quan ngoại giao là tôi, tôi bây giờ còn vẫn đang ở Giang Thành, tôi đang xử lý công việc khắc phục hậu quả của tám người bị chết, lấy đâu ra thời gian mà lo tới chuyện khắc." Thằng cha này lộ ra vẻ vô tội.

Trương đại quan nhân nói: "Cho dù không phải anh gây ra chuyện này, nhưng anh không thể không biết chút gì chứ?"

Võ Trực Chính Dã nói: "Thật ra trước đó đã có kháng nghị rồi, chỉ là bộ ngoại giao của các anh trước đây không coi trọng như vậy thôi."

Trương Dương nói: "Anh nghĩ chủ ý giúp tôi đi, chuyện này nên giải quyết thế nào?"

Võ Trực Chính Dã trong lòng minh bạch, đây là bắt hắn ra mặt giải quyết chuyện này, hắn thở dài nói: "Gia tộc Nguyên Hòa ở Nhật Bản rất có thực lực, chuyện đã tới nước này, tôi cũng không có biện pháp."

Trương đại quan nhân hừ lạnh một tiếng: "Võ Trực tiên sinh đúng là biết từ chối."

Võ Trực Chính Dã nói: "Không phải từ chối, quả thực là không có phương pháp nào tốt cả, trừ phi anh thuyết phục được gia tộc Nguyên Hòa không tiếp tục truy cứu nữa." Võ Trực Chính Dã sở dĩ biểu hiện ra vẻ kiên nhẫn và khách khí như vậy với Trương Dương, chủ yếu là hắn hoài nghi lúc trước người đâm châm lên người mình chính là Trương Dương, đáng tiếc hắn lại không có chứng cớ.Về sau kiểm tra thân thể một phen thì phát hiện thân thể cũng không có gì khác thường, nhưng cái đốm trước ngực thì lại rất rõ ràng, đã thành tâm bệnh của hắn.

Sau khi Trương đại quan nhân nói chuyện với Võ Trực Chính Dã, cẩn thận ngẫm nghĩ, cũng đúng, cởi chuông phải tìm người buộc chuông, chuyện này do tập đoàn Nguyên Hòa dựng lên, muốn giải quyết triệt để thì vẫn phải xuống tay từ chỗ Nguyên Hòa Hạnh Tử. Trương Dương tìm ra điện thoại của Nguyên Hòa Hạnh Tử. Bấm số của cô ta. Không ngờ câu đầu tiên Nguyên Hòa Hạnh Tử nói sau khi bắt mày chính là: "Tôi đang ở kinh thành, có gì muốn nói ỵ gặp mặt hẵng nói."

Trương Dương ở một quán ăn Nhật Bản gần đại sứ quán Nhật Bản chờ Nguyên Hòa Hạnh Tử.

Nguyên Hòa Hạnh Tử mặc kimônô màu sẫm, buộc tóc kiểu Nhật truyền thống, da thịt như tuyết. Lẳng lặng ngồi dưới đèn da dê đợi Trương Dương.

Trương đại quan nhân cởi giầy, đi vào bên trong, khoanh chân ngồi xuống.

Nguyên Hòa Hạnh Tử đưa thực đơn cho Trương Dương, Trương đại quan nhân vừa thấy bên trên là tiếng Nhật thì lập tức xua tay: "Phương diện này tôi chính là một kẻ mù chữ."

Nguyên Hòa Hạnh Tử lạnh lùng cười nói: "Trước đây đã thử thức ăn Nhật chưa?"

Trương đại quan nhân nói: " Có gì hay đâu mà ăn?" Trong lòng đối với thức ăn Nhật Bản thì có chút khinh thường, cho rằng cũng ăn trộm từ văn hóa ẩm thực của Trung Hoa chúng ta.

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Tôi biết anh khinh thường văn hóa Nhật Bản, rất nhiều người Trung Quốc đều cho rằng văn hóa Nhật Bản chính là chi nhánh của văn hóa Trung Hoa, quả thực văn hóa Nhật Bản chịu ảnh hưởng rất lớn từ các anh, nhưng trải qua nhiều năm phát triển và biến hóa đã có sự đặc sắc của riêng mình."

Lúc này, một mâm thức ăn được đưa lên.

Nguyên Hòa Hạnh Tử vừa giới thiệu thức ăn vừa gắp ăn, tướng ăn của cô ta vô cùng tao nhã, mỗi một động tác trong mắt người ngoài đều là một loại hưởng thụ sung sướng, Trương Dương nhìn cô ta, như trở lại quá khứ, những lời Nguyên Hòa Hạnh Tử nói hắn căn bản không nghe rõ.

Nguyên Hòa Hạnh Tử vốn thật lòng muốn giới thiệu thức ăn Nhật Bản với hắn, nhưng rất nhanh cô ta liền phát hiện Trương Dương đã thất thần, chuyên chú nhìn cô ta, trong mắt lộ ra nhu tình vạn chủng.

Ánh mắt Như vậy khiến Nguyên Hòa Hạnh Tử tim đập mạnh hơn, nhưng cô ta rất nhanh đã bình tĩnh lại, bởi vì cô ta biết, nhu tình trong mắt Trương Dương tuyệt đối không phải là giành cho mình. Cô ta không nhịn được nhắc nhở Trương Dương: "Có biết nhìn thẳng người khác như vậy là rất bất lịch sự hay không?"

Trương Dương được cô ta nhắc nhở mới hồi phục lại tinh thần, cười nói: "Xem ra tôi về sau nên tránh gặp mặt cô thì tốt hơn."

Lúc này đồ ăn họ gọi đã được đưa lên hết, đầy cả một bàn. Nguyên Hòa Hạnh Tử cầm rượu rót cho Trương Dương: "Uống rượu sake vào miệng thì tuy rằng nhạt, nhưng hậu kình lại rất đủ."

Trương Dương cầm chén rượu lên uống cạn: "Nhạt cứt!"

Nguyên Hòa Hạnh Tử thở dài: "Tôi phát hiện nam nhân Trung Quốc các anh rất thích nói tục, chẳng lẽ chỉ có dùng phương thức này mới có thể biểu đạt được sự hào sảng khí khái của các anh hay sao?"

Trương Dương nói: "Vì tôi là một tục nhân mà."

Nguyên Hòa Hạnh Tử mỉm cười nói: "Có chút không hiểu ý của anh."

Trương đại quan nhân cầm chai rượu lên rót rồi nói: "Nói cách khác thì chính là cô là đồ sứ, còn tôi là mái ngói."

Nguyên Hòa Hạnh Tử gật đầu!" vừa rót rượu cho hắn vừa nói: "Lần này tôi hiểu rồi, anh là đang uy hiếp tôi."

Trương Dương cười nói: "Tôi không bao giờ uy hiếp nữ nhân, nhất là cô!"

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Tuy rằng anh đối với tôi đã nhiều lần biểu hiện ra thiện ý, nhưng không biết vì sao, tôi trước giờ đều không cảm thấy nên cám ơn anh."

Trương Dương nói: "Gì cơ?"

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Tôi cám ơn người đó, người mà tôi rất giống."

Trương Dương ngây ra một thoáng, nheo mắt lại, trong mắt lộ ra một chút bất mãn và sát khí.

Bộ dáng của hắn không hề dọa được Nguyên Hòa Hạnh Tử, Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: " Nghe nói anh lần này là bị bộ ngoại giao gọi tới kinh thành, gây cho anh thêm phiền toái nhiều như vậy, thật là ngại quá."

" Tôi có thể nói cô hư ngụy không?"

Nguyên Hòa Hạnh Tử vẻ mặt vẫn thản nhiên như không: "Trương tiên sinh, tôi không phải không cho anh cơ hội lựa chọn, tám ngàn vạn đôla, bồi thường tôi yêu cầu cũng không nhiều."

Trương đại quan nhân cười nói: "Một bữa cơm hữu tình như vậy, chúng ta hay là đừng nói tới tiền, nói tới tiền thì tục khí quá."

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Tôi và Đỉnh Thiên trên cơ bản đã đạt thành ý đồ, nếu như anh không đồng ýthì tôi chỉ có thể ký hợp đồng với Đỉnh Thiên."

Trương Dương nói: "Lương Kì Hữu không phải kẻ ngốc, không có sự ủng hộ của chính phủ địa phương thì tỷ lệ thành công hắn tham gia vào chuyện của cảng Phước Long cực kỳ bé nhỏ."

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Thứ cho tôi nói thẳng, hiện tại quyền chủ động không phải tất cả đều ở trong tay anh, chính phủ địa phương cũng không thể lấy thúng úp voi, hiện tại Trung Quốc vô cùng coi trọng sự đầu tư của thương, anh sẽ không lấy sĩ đồ của mình ra đùa chứ?"

Trương Dương bật cười ha ha: "Cô đang uy hiếp tôi à, cô cho rằng liên hợp mấy ngoại thương thông qua sứ quán rồi tạo áp lực cho bộ ngoại giao là có thể bức tôi nhượng bộ được ư?"

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Tôi căn bản không muốn cùng anh ầm ĩ tới mức này."

Trương Dương nói: "Tôi không cảm thấy giữa hai ta có vấn đề gì, con người tôi luôn luôn công và tư rõ ràng, trong việc công chúng ta đứng trên lập trường riêng ngươi chết ta sống, nhưng về riêng tư, chúng ta vẫn có thể ngồi uống chút rượu, nói điểm giao, tôi cảm thấy như vậy rất tốt."

Nguyên Hòa Hạnh Tử không khỏi thở dài: "Trương Dương, con người anh nhìn thì rất đơn giản, nhưng trên thực tế lại rất phức tạp."

Trương đại quan nhân nói: "Nam nhân vẫn nên phức tạp chút, quá đơn giản thì liếc một cái là có thể nhìn thấu, vậy thì không cần thâm nhập tìm hiểu, tôi thích phức tạp, tôi thực sự rất phức tạp."

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Anh rất nhanh sẽ phát hiện so sánh với thế giới này thì anh thật ra rất đơn giản!"

Chủ tịch tập đoàn Đỉnh Thiên Lương Kì Hữu buổi sáng ngày hôm sau chủ động gọi điện thoại cho Trương Dương, trong điện thoại hắn không hề nhắc tới chuyện đang tại đàm phán với tập đoàn Nguyên Hòa, mà là mời Trương Dương ông ấy tùy viên gặp mặt.

Trương Dương đối với tùy viên thì không xa lại gì, tòa nhà của thôn hoạ sĩ này trước đó hắn đã cùng với Cố Dưỡng Dưỡng tới chơi. Hiện tại chủ nhân của tòa nhà này là An Đức Uyên, Lương Kì Hữu và An Đức Uyên là thân gia, lựa chọn nơi này làm chỗ gặp mặt cũng không kỳ quái.

Tùy viên vẫn là bộ dạng lịch sự tao nhã thanh u như trước đây, lẳng lặng đứng trong rừng cây, nắng sớm viết nên dấu vết của năm tháng trên mái hiên và tường vây.

Cửa khép hờ, hiển nhiên là chuẩn bị cho khách tới.

Trương đại quan nhân đẩy cửa đi vào, trong viện chỉ có một bảo mẫu mặc áo sơmi màu ánh trăng đang ở đó quét lá rụng, nhìn thấy Trương Dương tiến vào thì cung kính nói: "Trương tiên sinh phải không? Lương tổng ở hoa viên phía sau chờ ngài."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK