Lưu Kiến Thiết mặt tái xanh, hắn biết một cửa này không dễ qua, hắn quay sang bí thư trấn ủy trấn Hồng Thạch Tiết Vĩ Dương.
Tiết Vĩ Dương mím môi, gân xanh trên cổ lộ hết cả ra, hắn biết Lưu Kiến Thiết đang nhìn hắn, nhưng hắn chỉ coi như là không nhìn thấy, Lưu Kiến Thiết à Lưu Kiến Thiết, lúc trước không phải anh gọi điện thoại, tôi dám gật đầu chuyện này ư? Một cán bộ hương trấn như tôi nào có lá gan lớn như vậy?
Lưu Kiến Thiết nhìn thấy thằng cha này không nói gì thì trong lòng bực lắm, thằng chó Tiết Vĩ Dương, chút tinh thần hy sinh này cũng không có, đã ai thấy khi chơi cờ vua cho tướng lao ra đánh bao giờ chưa, anh con mẹ nó chính là binh sĩ, vào thời khắc mấu chốt còn không chạy ra đỡ cho tôi có? Lúc này lưng áo Lưu Kiến Thiết đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Tình trạng của Tiết Vĩ Dương so với hắn cũng không tốt hơn là bao, nội tâm hắn đang giao chiến kịch liệt, hắn đương nhiên minh bạch lúc này nên có người đứng ra, mình nếu không đứng ra, thị trưởng mới tới Liêu Bác Sinh thế tất thế tất chịu để yên, hắn còn có thể sẽ tạo áp lực cho Lưu Kiến Thiết, nếu Lưu Kiến Thiết bởi vì chuyện này mất mất mũ sa, chức quan của mình cũng chưa chắc đã giữ được, mình khẳng định sẽ bị liên lụy, nghĩ đến đây, Tiết Vĩ Dương hạ quyết tâm, hắn đứng lên, cúi đầu, giọng nói khàn khàn: "Về chuyện hôm nay, tôi nên gánh vác trách nhiệm chủ yếu, tôi đối với chính sách của tỉnh lý đọc giải không đủ rõ ràng, phạm vào một sai lầm cấp thấp, trong mắt tôi chỉ nhìn chằm chằm vào hiệu quả và lợi ích kinh tế ngắn hạn, thiếu cái nhìn lâu dài, mang đến tổn thất cho người dân địa phương, còn thiếu chút nữa gây ra sự cố thương vong, xin lỗi, xin tổ chức xử phạt tôi."
Lưu Kiến Thiết thở phào nhẹ nhõm từ đáy lòng, Tiết Vĩ Dương rốt cuộc vẫn đứng ra, nể hành động này, chỉ cần tôi qua được một cửa này, tôi nhất định sẽ trả lại anh nhân tình này, nhưng Lưu Kiến Thiết vẫn không dám khinh thường, hắn không biết Liêu Bác Sinh rốt cuộc muốn thế nào, có phải có người gánh vác trách nhiệm là hắn có thể cho qua chuyện này hay không?
Liêu Bác Sinh nhìn Tiết Vĩ Dương, thật ra tất cả mọi người ở đây đều nhìn ra, Tiết Vĩ Dương đứng ra cũng xuất phát từ bất đắc dĩ, cái này gọi là thí tốt giữ soái.
Liêu Bác Sinh cầm chén trà lên chậm rãi nhấp một ngụm, sau đó dùng động tác tương tự từ từ bỏ chén trà xuống, hắn nói khẽ: "Mỏ đá như của Thiên Hoằng Thạch Nghiệp ở Trấn Hồng Thạch tổng cộng có bao nhiêu cái?"
Tiết Vĩ Dương rụt rè nói: "Không có cái nào nữa."
Liêu Bác Sinh vỗ mạnh lên bàn: "Nói dối!" Tiết Vĩ Dương hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa bị dọa cho ngã xuống ghế.
Liêu Bác Sinh nói: "Không phải mỗi người dân ánh mắt đều thiển cận như vậy, không phải mỗi người dân đều sẽ bị ba trăm đồng đó đả động, tổ tiên tôi ba đời làm nông dân, cho nên tôi rất hiểu tình cảm của nông dân đối với đất, tình yêu thương của nông dân đối với đất như ăn vào máu họ rồi, bọn họ mất đất, sẽ giống như mất đi cột trụ tinh thần, mất đi lạc thú của cuộc sống, tôi vừa gọi hai cú điện thoại, cú thứ nhất tôi gọi cho bộ môn giải đáp thắc mắc của người dân tại thị lý, tôi hỏi có nông dân đi kiện cáo hay không, có ai phản ánh chuyện chiếm đất phi pháp của trấn Hồng Thạch hay không? Có, hơn nữa rất nhiều, nhưng vẫn luôn không được coi trọng, cú thứ hai tôi gọi cho bộ môn điện lực, mỏ đá là hộ lớn dùng điện, muốn biết huyện Lâm Mông các anh có bao nhiêu mỏ đá đang vận hành sản xuất cũng không khó, tôi cũng biết vấn đề không chỉ trấn Hồng Thạch trấn Hồng Thạch, mỏ đá quy mô như thế này ở Lâm Mông ít nhất còn có hai mươi cái." Hắn quay sang Lưu Kiến Thiết: "Bí thư Lưu Kiến Thiết, chuyện này anh cũng không biết ư?"
Lưu Kiến Thiết há miệng, hắn vốn định lên tiếng, nhưng cổ họng khô không khốc, đột nhiên không nói được gì.
Liêu Bác Sinh nói: "Tiết Vĩ Dương, tôi hỏi lại anh một câu, trấn Hồng Thạch của các anh có bao nhiêu mỏ đá đang sản xuất?"
Tiết Vĩ Dương hai tay chống lên mặt bàn: "Sáu... không, bảy..."
Liêu Bác Sinh nói: "Từ giờ trở đi, đình chỉ cung cấp điện cung cấp điện cho tất cả mỏ đá trong huyện Lâm Mông, trả đất cho người dân, tất cả đá chiếm đất sẽ bị tỉnh lý thu giữ, đối với đất ruộng bị chiếm dụng thì sửa lại ngay, tôi cho các anh một tháng thời gian, một tháng sau phải triệt để quét sạch hiện tượng chiếm dụng đất ruộng phi pháp, phát hiện thì xử lý hết, còn phát sinh ở đâu thì người phụ trách ở đó không cần làm nữa." Hắn Tiết Vĩ Dương Tiết Vĩ Dương rồi nói: "Anh rất dũng cảm, dám chủ động đứng ra gánh vác trách nhiệm, đáng tiếc trách nhiệm quá lớn, anh gánh vác không được, nhưng cái này cũng không ảnh hưởng tới việc tôi xử lý anh, chuyện của Thiên Hoằng đã chứng tỏ anh chấp hành bất lực đối với chính sách của tỉnh lý, từ giờ trở đi anh bị cách chức."
Tiết Vĩ Dương lúc này mới ngồi lại vị trí của mình, kỳ lại là hắn giờ phút này ngược lại cảm thấy thoải mái hơn một chút, vừa rồi lo lắng một đao đang giơ lên cao của Liêu Bác Sinh lúc nào mới có thể hạ xuống, sau khi thực sự rơi xuống rồi, nội tâm hắn ngược lại yên ổn hơn, không làm thì không làm, dù sao loại chuyện này luôn là người phía dưới gặp xúi quẩy.
Cảm thấy thoải mái như Tiết Vĩ Dương còn có Triệu Gia Tường, hắn ý thức được chức của mình quá nhỏ, hôm nay thị trưởng Liêu chắc sẽ không chú ý tới mình.
Lưu Kiến Thiết thì không cảm thấy thoải mái chút nào, dù một đao đó của Liêu Bác Sinh đã chém vào ng Tiết Vĩ Dương, nhưng từ trong lời nói vừa rồi của Liêu Bác Sinh, hắn minh bạch đầu óc Liêu Bác Sinh vô cùng tỉnh táo, hơn nữa hắn liếc một cái liền nhìn ra vấn đề thực chất của Lâm Mông, cho dù hắn hôm nay không ở hiện trường truy cứu trách nhiệm của mình, thì phiền toái của mình chỉ sợ cũng không thể thiếu được.
Liêu Bác Sinh nói: "Tan họp!"
Tan họp cực kỳ đột nhiên, khiến những người ở đây không hề có chuẩn bị, bọn họ vốn cho rằng Liêu Bác Sinh sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy, ở đương trường sẽ truy cứu trách nhiệm của người lãnh đạo huyện Lâm Mông.
Liêu Bác Sinh lại không làm như vậy, tuy rằng hắn nhìn ra vấn đề thực sự không ở Tiết Vĩ Dương, mà ở ê-kíp lãnh đạo của huyện, nhưng Liêu Bác Sinh cũng hiểu rõ, một gậy này không thể đánh quá ác được, hắn vừa tới Bắc Cảng, rất nhiều chuyện vẫn chưa quen thuộc, tuy rằng hắn rất ghét Lưu Kiến Thiết, nhưng có động đến Lưu Kiến Thiết hay không thì còn phải về thương lượng với Thường Lăng Không đã rồi tính. Chính trị chính là như vậy, tỉnh lý giao Bắc Cảng cho bọn họ, nhưng quân cờ có thể dùng lại chỉ có bấy nhiêu, biết rõ không nên dùng, nhưng lâm thời vẫn phải đẩy ra trận, chờ bọn họ tìm được nhân tuyển thích hợp thực sự đã rồi tính.