Hứa Song Kì nói: "Chu Tường, những lời nói hôm nay trăm ngàn lần đừng nói bậy ở bên ngoài."
Chu Tường nói: "Huyện trưởng Hứa, chỉ ở trước mặt anh tôi mới dám nói thoải mái như vậy thôi, nếu chúng ta không áp dụng một số hành động, Tân Hải sẽ bị phá hủy ở trong tay người này."
Hứa Song Kì nói: “Tôi đã phản ứng với thượng cấp rồi, nhưng các lãnh đạo đều rất khoan dung đối với hắn."
Chu Tường nói: "Bên trên đều là người của hắn, chúng ta nói tất nhiên sẽ không có ai chịu tin rồi."
Hứa Song Kì nói: "Cho nên làm tốt công tác của mình đi, có một số việc vẫn phải nhắm mắt làm ngơ." trong lời nói của y đã lộ ra vẻ bất đắc dĩ và bi ai.
Chu Tường nói: "Huyện trưởng Hứa, tôi thấy hắn sở dĩ kiêu ngạo ương ngạnh như vậy, không chỉ là vì bản thân hắn, cũng có liên quan tới những người như chúng ta quá khoan dung với hắn, nhượng bộ không những không đổi lại được sự thấu hiểu của hắn, ngược lại khiến hắn càng kiêu ngạo hơn.
Hứa Song Kì cầm chén rượu lên, nhìn vào mắt Chu Tường, nói: "Anh có ý tưởng gì, nói nghe thử đi."
Chu Tường nói: "Chuyện thị trường giao dịch ô tô, dân phẫn rất lớn. Chuyện khu khai phá cũng vậy, nếu người dân hành động, lãnh đạo sẽ coi trọng vấn đề của Tân Hải."
Hứa Song Kì nói: "Tân Hải vốn không có vấn đề gì!"
Chu Tường có chút mê hoặc chớp chớp mắt, trong nhất thời không rõ trong hồ lô của Hứa Song Kì rốt cuộc bán thuốc gì.
Trương Dương nhận được điện thoại của Lưu Diễm Hồng, có người chạy đến tỉnh lý cáo trạng hắn, một là chỉnh đốn thị trường giao dịch ô tô gây tổn hại tới lợi ích của các thương hộ, còn có một việc nữa là bộ ngoại giao có chỉ thị xuống, Liddell thông qua đại sứ quán nước Pháp đưa ra kháng nghị với bộ ngoại giao, nói hắn ở Tân Hải bị đãi ngộ không công bình, bộ ngoại giao đối với chuyện này cũng có chút coi trọng, yêu cầu phía Bình Hải phải tìm hiểu rõ chuyện này, cũng phải giải quyết thích đáng.
Phản ứng của Trương đại quan nhân chính là: "Cây cao gió cả, loại người như tôi đi đến đâu cũng có người hâm mộ và đố kỵ, không có năng lực chịu đựng thì tôi căn bản không thể lăn lộn được trong quan trường."
Lưu Diễm Hồng nói: "Gần đây cáo trạng tới cậu không ngừng ùa tới, chứng tỏ cậu ở Tân Hải xử lý vấn đề vẫn có khiếm khuyết, cậu đừng tưởng là không sao, nếu xử lý không thích đáng, loại chuyện này khẳng định vẫn sẽ ầm ĩ lên trên, cậu nhất định phải giải quyết thích đáng chuyện này."
Trương Dương nói: "Buôn lậu xe ở Tân Hải tràn lan, chẳng lẽ tôi không nghe không không hỏi chuyệ này."
Lưu Diễm Hồng nói: "muốn giải quyết vấn đề, đầu tiên phải tìm được căn nguyên, cái này cũng giống như chữa bệnh vậy, đau chân thì chỉ có thể trị liệu đối chứng, không giải quyết được vấn đề căn bản, cậu đóng thị trường có lẽ trong ngắn hạn sẽ ngăn chặn được buôn lậu xe, nhưng qua một đoạn thời gian, bọn họ sẽ nghĩ ra cách khác, vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn là không đáng, cậu thân là người đứng đầu Tân Hải, nhất định phải nắm giữ tốt chừng mực, độ nặng nhẹ của chuyện cũng phải phân cho rõ."
Trương Dương biết Lưu Diễm Hồng là muốn thả dây dài câu cá lớn, nhưng hắn cũng có suy nghĩ của mình, đến bây giờ con cá lớn vẫn chưa trồi lên mặt nước, mấy cú trọng quyền của hắn là muốn đả thảo kinh xà, một khi tổn hại tới lợi ích của hai đó, bọn họ sẽ không nhịn được mà nhảy ra, chỉ có như vậy Trương đại quan nhân mới tiện triển khai kế hoạch tiếp theo của hắn. Trương Dương ở trước mặt Lưu Diễm Hồng vẫn biểu hiện ra vẻ khiêm tốn nhất định, hắn hứa sẽ mau chóng xử lý tốt chuyện thị trường giao dịch ô tô, về phần sự kiện khu khai phá, Trương Dương sẽ không nhượng bộ, hắn cũng không có kế hoạch di dời Alpha trong ngắn hạn, Liddell anh không phải muốn kéo dài ư? Tôi sẽ kiên nhẫn tiêu hao dần với anh, bằng vào hiện trạng của nhà máy a, sớm muộn gì cũng mệt chết anh, cho dù anh mệt thì tôi cũng sẽ phạt anh cho phát mệt.
Sự kiện các nghiệp chủ của thị trường giao dịch ô tô kiện lên cấp trên không kết thúc vì Trương Dương không đồng ý khôi phục buôn bán, nên vẫn có người lục tục kiện lên cấp trên, Lưu Diễm Hồng hiển nhiên đã làm không ít công tác với cấp trên, theo thời gian trôi qua, phong ba kiện lên cấp trên nhằm vào Trương Dương cuối cùng cũng được bình ổn. Phương án xanh hoá thành thị đầu tiên của Trình Nhuận Sinh cũng đã hoàn thành thiết kế, Trương Dương sau khi xem xong sau khi xem xong tỏ vẻ hài lòng, nhưng một vấn đề mới lại nảy sinh, phương án xanh hoá này tốn không ít tiền, muốn thay đổi diện mạo thành thị thì tiền tài phải đi trước, với tình trạng tài chính trước mắt của Tân Hải, làm thế nào mới có thể chịu nổi khoản chi khổng lồ này.
Vừa đến lúc cần tiền, Trương đại quan nhân tất nhiên sẽ nghĩ tới cục trưởng tài chính Vương Chí Cương, hắn gọi Vương Chí Cương tới văn phòng của mình, hắn gọi Vương Chí Cương tới không phải là tìm gã đòi tiền, bởi vì Trương đại quan nhân hiểu rõ tình trạng tài chính của Tân Hải, hắn gọi Vương Chí Cương đến là để nhờ gã hỗ trợ nghĩ biện pháp.
Chuyện liên hợp sản xuất đèn đường với Giang Thành tiến triển thuận lợi, đợt sản phẩm đầu tiên đã được sản xuất, ít ngày nữa có thể vận tới Tân Hải, tiến vào lưu trình trang bị.
Trương Dương nghe Vương Chí Cương báo cáo xong tình hình này, tất nhiên cảm thấy vui mừng, hắn cười nói: "Làm việc cần hiệu suất như vậy, Chí Cương, chuyện nhà của anh thế nào?"
Vương Chí Cương minh bạch hắn đang hỏi Vương Học Hải, cười nói: "Hai anh em bọn họ cũng đã gặp mặt rồi, có thể là lâu không liên lạc cho nên có chút ngăn cách."
Trương Dương nghe ra ý tứ trong lời nói của gã, hiển nhiên hai anh em Vương Học Hải không thể dỡ bỏ được trướng ngại trước mặt. Thanh quan khó xử lý chuyện nhà, đối với chuyện của Vương gia, Trương Dương cũng không tiện hỏi đến nhiều, hắn đi vào chủ đề chính, mục đích chủ yếu hôm nay gọi Vương Chí Cương tới là để gã hỗ trợ giải quyết vấn đề tiền.
Vương Chí Cương nghe Trương Dương nói xong, chân mày cau lại, gã nói khẽ: "Bí thư Trương, ngạch đầu tư dự tính của phương án xanh hoá này là bao nhiêu?"
Trương Dương nói: "Phương án xanh hoá này không phải là xanh hoá đơn thuần, mà là công trình đề thăng hình tượng thành thị chỉnh thể, từ tu sửa đường đến cải tạo cầu, đến phân chia lại công năng khu vực thành thị, liên quan tới rất nhiều phương diện, nếu muốn hoàn thành toàn bộ, đại khái cần năm trăm triệu, đầu tư kỳ đầu cần một trăm triệu."
Vương Chí Cương nói: "Thị lý có thể trợ giúp không?"
Trương Dương nói: "Bọn họ có thể cho chúng ta một số chính sách có tính ủng hộ đã là tốt lắm rồi, muốn bọn họ bỏ tiền thì căn bản là không thể."
Vương Chí Cương nói: "Năm trăm triệu là mục tiêu lâu dài, chúng ta trước tiên không cần phải nghĩ, một trăm triệu tiền mặt muốn giải quyết không khó, nhưng trong thời gian ngắn muốn giải quyết vấn đề này thì lại không dễ."
Trương Dương nói: "Đúng vậy, tôi cũng thấy lạ, tài nguyên của Tân Hải tốt như vậy, vì sao tài chính lại kém thế?"
Vương Chí Cương nói: "Trong khoảng thời gian này tôi đã tìm hiểu và điều tra nhằm vào chuyện này, từ bộ phận số liệu từ cục thẩm kế, phí dụng đi công tác nước ngoài trong năm ngoái của Tân Hải đã đạt tới một ngàn hai trăm vạn, phí sử dụng và mua xe công là ba ngàn sáu trăm vạn, phí chiêu đãi công vụ là ba ngàn chín trăm vạn."
Trương đại quan nhân nghe mà trợn cả mắt, không nhịn được liền chửi bậy: "Mẹ kiếp? Chút tài chính này của Tân Hải căn bản là không đủ ăn."
Vương Chí Cương nói: "Muốn khiến tài chính Tân Hải có khởi sắc, phải tăng thu giảm chi, khai nguyên thì có thể nghĩ biện pháp, nhưng tiết kiệm thì phải nắm từ gốc, bí thư Trương, tôi nói một câu không nên nói, hiện tại tiết kiệm đã thành hoang phí rồi, chi trả công vụ đã thành một khoản hồ đồ, tôi lấy ví dụ nhé, từ bản thân của cục tài chính mà nói, năm trước mới mua ba chiếc ô tô, tổng cộng là một trăm mười vạn nguyên, đến bây giờ xe thương vụ Toyota đó vẫn còn nằm trong gara, chín tháng chạy năm trăm km, đã thế còn đặc biệt phối bị hai lái xe, không nói tới tiền lương của họ, một năm bởi vì chiếc xe này mà sinh ra phí dụng bảo dưỡng sửa chữa là ba vạn sáu, năm trăm km, ba vạn sáu ngàn nguyên kinh phí bảo dưỡng, tôi cũng không biết là sinh ra như thế nào nữa, nhưng vừa tra biên lai, phí sửa chữa, phí qua đường, phí qua cầu, phí xăng, cộng lại thì đúng là vừa đủ con số này, trong đó rốt cuộc có bao nhiêu là tiền bốc hơi, cái này khó biết lắm, mà châm biến nhất là, hai lái xe này năm trước còn được thưởng phí tiết kiệm xăng dầu, cũng chính là nói những lái xe khác so với họ thì tiêu nhiều hơn nhiều."
Trương đại quan nhân nghiến răng nghiến lợi nói: "Mẹ nó, Tân Hải đang tốt đẹp lại bị đám sâu bọ ăn rỗng."
Vương Chí Cương nói: "Phương châm của chính sách quốc gia là tốt, nhưng trong quá trình chấp hành cụ thể thì có rất nhiều lỗ hổng, có một số là trên làm dưới theo, thấy một người làm như vậy thì người khác cũng làm theo, hiện thực đã lún sâu vào dãy tuần hoàn ác tính, dẫu sao cũng là tiền công, anh bỏ vào túi mình thì người khác nói anh tham ô, nhưng anh không bỏ vào túi mình mà anh giúp nhà nước tiêu tiền, cái này gọi là chi tiêu nhân công, tuy rằng tiêu phí cũng rất nhiều, nhưng trên thực tế lãng phí so với tham ô thì cũng không kém hơn bao nhiêu, nhưng bởi vì cho vào một chữ công, hành vi liền biến thành thiên kinh địa nghĩa."