Nguyên Hòa Hạnh Tử không hề phủ nhận, cô ta gật đầu: "Nếu như không phải cô ta ở trong cõi minh minh chỉ dẫn cho em thì em chắc là cô ta rồi."
Trương Dương nói: "Trên đời tuyệt không thể có hai người giống nhau đến thế được."
Nguyên Hòa Hạnh Tử bởi vì những lời này của hắn mà mặt hơi đỏ lên, cô ta đương nhiên minh bạch Trương Dương ám chỉ gì, nói khẽ: "Có những chuyện của cô ta tựa hồ từng phát sinh trên người em, nhưng em nghĩ kỹ lại thì lại thấy mơ hồ, em không biết mình rốt cuộc là Nguyên Hòa Hạnh Tử hay là Cố Giai Đồng?"
Trương Dương lắc đầu nói: "Không quan trọng, từ từ rồi sẽ nhớ được, cái chúng ta có là thời gian. Anh sẽ cùng nhớ với em."
Nguyên Hòa Hạnh Tử gật đầu, mũi lại đột nhiên cay cay, nước mắt chảy ra: "Tên khốn nạn anh vì sao muốn tới tìm em?"
Trương Dương nói: "Em bảo anh là trong phòng có bom, kết quả là giả, nhất định là có người phô trương thanh thế, trong phòng căn bản không có bom."
Nguyên Hòa Hạnh Tử nghe hắn nói như vậy thì lập tức cảnh giác, cô ta từ trong lòng Trương Dương ngồi dậy, mặc áo ngủ, nhanh chóng chải chuốt lại mái tóc, dùng trâm gài tóc cài lại rồi nói khẽ: "Chuyện này có chút không đúng, Trương Dương, chúng ta phải rời khỏi nơi này."
Tốc độ mặc quần áo của Trương đại quan nhânkhông hề kém Nguyên Hòa Hạnh Tử, không bao lâu sau hai người đã ăn mặc chỉnh tề.
Khi Đang chuẩn bị ra khỏi cửa thì di động của Nguyên Hòa Hạnh Tử đổ chuông.
Nguyên Hòa Hạnh Tử cầm điện thoại, lại nghe thấy trong điện thoại truyền đến một giọng nói âm lãnh: "cô không ngờ phản bội tôi."
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Tôi là ai? tôi rốt cuộc là ai?"
Giọng nói bật cười ha ha: "Một người ngay cả mình là ai cũng không biết thì còn sống có ý nghĩa gì?"
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Tôi sẽ điều tra rõ tất cả."
" Không có cơ hội đâu." Đối phương tạm dừng một chút rồi nói khẽ: "Thật ra là có bom thật, nhưng không phải trong phòng hắn mà là phòng cô."
Nguyên Hòa Hạnh Tử cắn môi, mặt của cô ta trong phút chốc đã không còn giọt máu.
"Tôi sai người tổng cộng đặt 11 quả bom trong nhà cô, uy lực của bất kỳ một quả bom nào cũng để để san tòa tiểu lâu này thành bình địa, tôi đã cho cô cơ hội, nhưng cô lại phản bội tôi."
"Tôi là ai?"
"Cả đời này cô cũng không biết được đâu." Đối phương gác máy.
Nguyên Hòa Hạnh Tử ném điện thoại, nói với Trương Dương: "Chạy, trong nhà cài đầy bom."
Trương Dương tóm lấy tay cô ta, chuẩn bị từ cửa sổ nhảy ra, không chờ bọn họ tới gần cửa sổ thì liền nghe thấy bên ngoài vang lên một tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa, tiếng nổ mạnh đến từ gara, khiến toàn bộ gara thành bình địa, ở hiện trường khói đặc cuồn cuộn, gạch đá bay tán loạn.
Sóng xung kích vụ nổ gây ra khiến tất cả cửa sổ của tiểu lâu vỡ vụn.
Trương Dương và Nguyên Hòa Hạnh Tử cũng bởi vì sóng xung kích cực lớn này mà đứng không vững, mặc cho võ công của Trương đại quan nhân cao cường như thế nào, lúc này trên mặt cũng lộ ra vẻ sợ hãi, 11 quả bom, uy lực những quả bom này sinh ra hiển nhiên là kinh thiên động địa.
Trương Dương nói: "Có cơ hội, chúng ta nhất định có cơ hội."
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Anh chạy mau, đừng lo cho em."
Trương đại quan nhân giận dữ hét: "Anh sẽ không để em rời xa anh nữa." Hắn một tay ôm ngang Nguyên Hòa Hạnh Tử lên, cùng lúc bom bắt đầu liên tiếp phát nổ.
Số 32 đường Minh Khang được chú định là phải hoàn toàn trong ngày này, 11 quả bom cài trong nhà, có quả cài trong hoa viên, có quả ở gara, có quả ở tầng hầm, cho dù Trương Dương có năng lực từ tiểu lâu chạy ra, nhưng vẫn không thể thoát khỏi được phạm vi của vụ nổ.
Muốn từ nơi này thoát đi nhất định phải có bản sự phi thiên độn địa. Trương đại quan nhân trước khi nổ mạnh phát sinh đã hoàn toàn bình tĩnh, hắn ôm Nguyên Hòa Hạnh Tử, ngưng tụ nội lực toàn thân, quanh người hắn nhanh chóng hình thành luồng khí xoáy.
Nguyên Hòa Hạnh Tử không phải lần đầu tiên chứng kiến Trương Dương sử dụng loại phương pháp này. Hai ngày trước Trương Dương chính là dùng loại phương pháp này đánh bại Liễu Sinh Nhất Lang. Nhưng lần đó là hắn đối mặt với người. Hôm nay thì phải đối mặt với hơn mười quả bom với uy lực kinh người.
Trương Dương dùng đấu chuyển tinh di trong đại thừa quyết, hình thành luồng khí xoáy chung quanh thân thể mình và Nguyên Hòa Hạnh Tử, khiến luồng khí xoáy này bọc lấy thân thể bọn họ, dùng lực ly tâm chống đỡ lực trùng kích của vụ nổ.
Đương nhiên đây tuyệt đối không phải là thử dùng nhục thân cứng đối cứng với lực trùng kích, loại luồng khí xoáy này phù hợp với đạo lý tứ lạng bạt thiên cân của võ học Trung Hoa, dùng lực ly tâm đánh tan lực trùng kích của bom. Trương đại quan nhân không biết phương pháp của mình có thành công hay không, nhưng dưới tình trạng trước mắt, cũng chỉ có dùng phương pháp này mạo hiểm thử một lần.
Vụ nổ bắt đầu từ tầng dưới, sau đó 10 quả bom còn lại liên tiếp bị dẫn nổ. Số 32 đường Minh khang trong nháy mắt đã bị khói bụi bao phủ.
Khi Lệ Phù dẫn đội tới số 32 thì khói vẫn chưa tan, tình trạng hiện trường vô cùng thê thảm, giống như ác ma lật tung cả khu đất này từ dưới lên trên, ống nước gãy không ngừng phun nước, hiện trường là một mảng lầy lội, bởi vì lo còn có vụ nổ phát sinh tiếp, chuyên gia gỡ bom không hề ngay lập tức đi vào hiện trường.
Nhìn thấy tình trạng trước mắt, hai mắt Lệ Phù lập tức đỏ lên, cô ta liều lĩnh lao về phía trước. Nhưng lại bị Vưu Chí Dũng giữ lại, nhắc nhở cô ta: "Đừng kích động. Chờ tổ gỡ bom đi vào đã."
Lệ Phù kêu lên: "Nổ xong rồi còn gỡ cái gì, chẳng còn gì cả, chẳng còn gì cả." Cô ta ôm mặt khóc nấc lên. Sau đó thất hồn lạc phách nhảy vào trong phế tích: "Trương Dương, tên khốn nạn anh không được chết, lại bại hoại như anh nhất định phải sống trăm tuổi..." vừa nói cô ta vừa bật khóc.
Vưu Chí Dũng nhìn thấy bộ dạng bi thống của cô ta, trong nhất thời không biết nên an ủi như thế nào.
Ở bên cạnh có người nói khẽ: "Sếp, có cần dùng thiết bị đào bới hay không?"
Vưu Chí Dũng không nói gì.
Tên thủ hạ nói: "Cho dù có thi thể thì cũng nổ thành thịt nát rồi, uy lực của vụ nổ này quá lớn, thủy tinh của cả phố đều bị chấn nát, còn có hai bà già bị hù chết."
Vưu Chí Dũng thở dài, nhìn thấy Lệ Phù quỳ trên đống đổ nát, dùng hai tay đào, hắn mấp máy môi, nói khẽ: "Phong tỏa hiện trường, tận lực đừng dùng thiết bị đào bới cỡ lớn, dùng dụng cụ dò xét xem có dấu hiệu của sự sống hay không?"
Thủ hạ:: "Không thể sinh mệnh dấu hiệu của sinh mệnh, ngay cả ruồi bọ cũng nổ tung rồi."
Vưu Chí Dũng hung hăng trừng mắt lườm hắn một cái: "Con mẹ nó nói lắm thế, bảo anh làm gì thì anh làm thế đi."
Thủ hạ bị hắn quát cho câm như hến, xám xịt bước đi.
Mười lăm phút đồng hồ sau, thính trưởng thính công an tỉnh Cao Trọng Hòa tự mình chạy tới hiện trường, đi theo hắn còn có phó cục trưởng cục công an Đông Giang Loan Thắng Văn, nếu như không phải bởi vì chuyện này liên quan tới Trương Dương thì Cao Trọng Hòa cũng sẽ không tự mình tới đây.
Sau khi Nhìn thấy tình huống hiện trường, Cao Trọng Hòa trong lòng thầm kêu xong rồi, lần này xong rồi, kiến trúc bên trên tất cả đã hóa thành bột, huống chi là thân thể máu thịt.
Hiện trường có mấy nhóm làm việc, có cục Quốc An, cục công an, cả đội phòng cháy chữa cháy.
Vưu Chí Dũng nhìn thấy Cao Trọng Hòa tới, vội vàng tới trước mặt y: "Thính thính, ngài sao cũng tự mình tới?"
Cao Trọng Hòa nói: "Tôi nghe nói khi vụ nổ phát sinh Trương Dương đang ở hiện trường?"
Vưu Chí Dũng cũng không giấu diếm, gật đầu, quay lại nhìn hiện trường đang tìm kiếm, nói khẽ: "Lần này chỉ sợ là dữ nhiều lành ít."
Cao Trọng Hòa thở dài: "Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Thằng ôn này sao có thể gặp phải nhiều phiền toái như vậy, giờ phải làm sao đây." Ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, tuy rằng đều đang đồn đại gần đây quan hệ của Tống Hoài Minh và con rể tương lai Trương Dương có rạn nứt, thậm chí đã có quyết định muốn đá Trương Dương ra khỏi vị trí bí thư thị ủy Tân Hải, nhưng Cao Trọng Hòa cũng đã nhìn ra, đây thật ra là một loại thủ đoạn bảo hộ Trương Dương của Tống Hoài Minh. Huống chi Trương Dương và Sở Yên Nhiên đã định ra ngày cưới, mắt thấy không tới mấy tháng nữa sẽ kết hôn. Lại xảy ra loại chuyện này, đối với Sở Yên Nhiên chẳng phải là tin dữ ư, bi kịch của con gái tất nhiên chính là bi kịch của cha, Cao Trọng Hòa có thể kết luận, nếu như Trương Dương có gì không hay xảy ra, chỉ sợ Tống Hoài Minh này thực sự sẽ nổi trận lôi đình.
Loan Thắng Văn ở bên cạnh nói: "Trương Dương luôn phúc lớn tạo hóa lớn, hắn lần trước tới Đông Giang không phải cũng gây ra chuyện ư, nhưng mỗi một lần đều bình an vô sự, tôi thấy lần này nói không chừng..." Hắn không nói hết câu, dù sao tình trạng hiện trường bày ngay trước mắt, nói Trương Dương không sao thì ngay cả chính hắn cũng không thuyết phục được mình.
Cao Trọng Hòa nói: "Trước tiên cứ toàn lực ứng phó cứu người đi đã, phong tỏa tin tức lại."
Loan Thắng Văn nói: "Không Phong tỏa được, động tĩnh lớn như vậy, cả nửa thành Đông Giang đều bị chấn động."
Cao Trọng Hòa tức giận nói: "Phong không được cũng phải phong, tôi xem ai dám đưa tin lung tung nào."
Loan Thắng Văn biết sự phẫn nộ của Cao Trọng Hòa tuyệt đối không phải là nhằm vào mình, tình trạng trước mắt đã triệt để khiến Cao Trọng Hòa hỗn độn.