La Tuệ Trữ nhẹ giọng nói:" Ông nói là Kiều Chấn Lương đã phân công cho Trương Dương?"
Văn Quốc Quyền nói: "Lúc trước tôi cho rằng hắn ta bởi vì quan hệ của Kiều lão, cho nên con đường làm quan mới thuận lợi như vậy, nhưng bây giờ xem ra, thủ đoạn chính trị của hắn cũng cao minh lắm"
La Tuệ Trữ thở dài nói: "Nghe thấy hai chữ chính trị này thì tôi lại đau đầu, con tria của ông đang yên đang lành lại đột nhiên phải đổi nghề, cũng không biết nó đang nghĩ gì nữa?"
Văn Quốc Quyền nói: "Nó thật sự muốn chuyển nghề, thì cứ để nó đi, tôi đã suy nghĩ rồi, để cho nó đi Tân Cương rèn luyện, ở kinh thành lâu, trở thành một công tử chỉ biết chơi bời, cứ tiếp tục như vậy, sau này nó rất khó mà làm được cái gì"
La Tuệ Trữ cất tiếng nói: "Ông thật sự muốn đưa nó đến Tân Cương? Ông thật tàn nhẫn, chúng ta chỉ có hai người con, con gái thì thành như vậy, đứa con trai thì ông lại muốn đưa ra biên cương, ông có suy nghĩ đến cảm thụ của tôi không?" Nói đến đây, trong lòng của La Tuệ Trữ liền nổi lên một trận khổ sở, bà thậm chí còn cảm thấy rằng mình không có được hạnh phúc vui sướng của một gia đình bình thường.
Văn Quốc Quyền cầm lấy tay của La Tuệ Trữ, nói: "Tuệ Trữ, mẹ hiền sinh con hư, lúc trước tôi vẫn cho rằng Hạo Nam rất thành thục, nhưng mà trải qua chuyện của Tần Manh Manh, tôi mới biết được rằng trong tình cảm nó rất yếu đuối, yếu đuối đến nổi không chịu được một đòn, một nam tử hán, vì chuyện tình cảm mà sa sút tinh thần thành bộ dạng này, đứa nhỏ như vậy làm sao mà thành đại sư? Bà cũng nói qua, tiểu Linh đã như vậy, tôi không muốn đứa con trai của chúng ta cũng trở thành một phế vật, nó thiếu rèn luyện, đưa nó đến biên cương, rời khỏi chốn yên vui kinh thành này, để cho nó rèn luyện tự lập, tôi tin rằng nó sẽ có cảm ngộ của mình"
Vành mắt của La Tuệ Trữ đỏ lên: "Quốc Quyền, tôi chỉ muốn có một cái nhà hoàn chỉnh..."
Văn Quốc Quyền nói: "Con cái lớn rồi, nên đi thì cuối cùng cũng phải đi, không phải do chúng ta muốn giữ là có thể giữ được"
Lúc này Văn Hạo Nam đã trở về, bên ngoài gió tuyết rất lớn, hắn cởi áo khoác ra treo lên móc ngoài cửa, cười nói: "Ba mẹ! Hai người ngày mai không phải đi sao? Tại sao bây giờ còn chưa đi ngủ?"
La Tuệ Trữ thấy con trai, không khỏi có chút thương tâm, lặng lẽ xoay người lau đi nước mắt, nhưng hành động rất nhỏ của bà cũng không thể tránh thoát được con mắt của Văn Hạo Nam, Văn Hạo Nam đi đến, ôm lấy bờ vai của mẹ: "Mẹ, mẹ khóc à/"
La Tuệ Trữ lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Không có gì, đang nói chuyện với ba con về việc con chuyển nghề"
Văn Hạo Nam cười nói: "Thì ra là chuyệ này, ba, con đã suy nghĩ rồi, con tiếp nhận đề nghị của ba, đi đến chổ mà tổ quốc cần con nhất, con đi Tân Cương!"
La Tuệ Trữ khẩn trương cầm lấy tay của con trai: "Hạo Nam, nếu như con đi đến nơi đó, thì bao lâu mẹ mới được gặp con một lần"
Văn Hạo Nam cười nói: "Mẹ, con cũng không phải là con nít, hơn nữa, đến Tân Cương chứ đâu phải đi ra nước ngoài, nếu như mẹ nhớ con, gọi một cú điện thoại là con bay trở về bên cạnh mẹ ngay"
La Tuệ Trữ nói: "Nhưng mà một mình con đến Tân Cương, bên cạnh không có ai chăm sóc cả"
Văn Hạo Nam nói: "Bây giờ không có, không có nghĩa là sau này không có, nghe nói mấy cô gái Mông Cổ xinh lắm, con đến Tân Cương mang về cho mẹ một cô con dâu Mông Cổ có được không?"
La Tuệ Trữ không nhịn được cười, chỉ là nghĩ đến việc con trai phải xa mình, nụ cười trên mặt lập tức biến mất.
Văn Quốc Quyền nói: "Khi còn trẻ đi ra ngoài một lần cũng không phỉa là chuyện xấu, không trải qua mưa gió, thì không thể nào làm người lớn được!"
......................................
Tuyết miền nam rất là ôn nhu, nhẹ nhàng không gây tiếng động, lấy mưa xuân để hình dung cho tuyết miền nam cũng cực kỳ thỏa đáng.
Trương Dương nâng ly rượu lên, nhìn dung nhan xinh đẹp của Cố Giai Đồng, thâm tình nói: "Chúc hành trình đến nước Mỹ của chị thuận lợi"
Cố Giai Đồng cười nói: "Ngày mai chị đến Thượng Hải, sau khi thu xếp xong công việc ở đó, thì trưc tiếp bay đến Mỹ, lễ giáng sinh năm nay sẽ trải qua ở Mỹ" Cô chạm ly với, uống cạn rượu trong ly.
Trương Dương nói: "Tết âm lịch có trở về không?"
Cố Giai Đồng lắc đầu nói: "Phỏng chừng là không về, chị còn muốn đi tham quan mấy nhà mấy thuốc lớn ở nước Mỹ, khảo sát thiết bị của bọn họ, nếu như thuận lợi, trước tết nguyên tiêu có thể trở về, đến lúc đó chị sẽ cùng em ăn tết"
Trương Dương cười nói: "Chỉ sợ em còn phải nhường chổ, chị còn phải gặp ba chị nữa"
Cố Giai Đồng nói: " Cũng may còn có Minh Kiện ăn tết với ba" Nhắc đến em trai, Cố Giai Đồng nhớ đến một việc: "Đúng rồi, Thường Hải Tâm đã từ chối hợp tác với Lam Hải, rốt cục là có nguyên nhân gì?"
Trương Dương nói: "Chuyện cụ thể thì em không rõ ràng, chị cũng biết đấy, trung tâm tin tức em đã giao quyền cho cô ấy, có thể là cô ấy thấy Lam Hải không thích hợp"
Cố Giai Đồng nhìn Trương Dương một cách ý tứ: "Giữa em và Thường Hải Tâm có vấn đề gì không đấy?"
Trương đại quan nhân làm vẻ mặt ngạc nhiên, thật ra hắn cố ý làm ra vẻ mặt này để che giấu sự chột dạ: "Chị Giai Đồng, chị xem em là ai thế? Em là cái loại gặp người nào là yêu người đó sao?"
Cố Giai Đồng vươn chân ra đá cho Trương Dương một cái, thấp giọng nói: "Em còn dám nói mình không phải sao?"
Trương Dương cười nói: "Em và Hải Tâm là thuần khiết, em và cô ta là bạn học, em xem cô ta là bạn" Lúc nói những lời này, Trương đại quan nhân không khỏi nhớ đến buổi tối ngày hôm nay ấy hắn chui vào trong chăn của Thường Hải Tâm, cảm mùi vị mê hồn ấy đến bây giờ vẫn còn khó quên, chỉ thiếu một chút nữa, quan hệ của hắn và Thường Hải Tâm chỉ thiếu một chút nữa thôi.
Cố Giai Đồng nói: "Đại khái là do Minh Kiện dọa Hải Tâm, đứa nhỏ Minh Kiện này trong chuyện tình cảm từ trước đến giờ đều không xử lý tốt, chị vốn cho rằng nó và Liễu Duyên đã xác định quan hệ rồi" Nói đến đây, cô ngẩng đầu nhìn Trương Dương: "Đàn ông tụi em có phải tất cả đều như thế không? Đang cầm chén mà cứ nhìn chằm chằm vào trong nồi?"
Trương đại quan nhân nói: "Đều là họa của chủ nghĩa cộng sản cả"
Cố Giai Đồng nói: "Cái này có liên quan gì đến chủ nghĩa cộng sản?"
Trương Dương nói: "Có được nhiều người, phân phối theo nhu cầu, loại năng lực giống như em, nếu như phân phối theo nhu cầu, thì ít nhất cũng phải cho một nhóm nương tử quân, chị nói em có phải là Hồng Thường Thanh chuyển thế không?"
Cố Giai Đồng tức giận đá cho hắn thêm một cái: "Bớt nói xấu về con đường cách mạng của chúng ta, chị nhìn em, căn bản là bị tư tưởng phong kiến quấy phá, nếu như có kiến trước, kiếp trước của em nhất định là một lão địa chủ thê thiếp thành đàn"
Trương Dương nói rất nghiêm túc: "Giai Đồng, kiếp trước em là một bác sĩ, em chưa từng kết hôn, thật đấy!"
Lúc Trương đại quan nhân nói thật thì thường thường chẳng ai tin tưởng cả, Cố Giai Đồng cười hì hì, cô gắp một miếng thịt bỏ vào trong miệng của Trương Dương: "Em đó, không bao giờ chịu nói thật cả"
Trương đại quan nhân có cảm giác khóc không ra nước mắt, không phải là hắn không thích nói thật, mà vấn đề là khi hắn nói sự thật, người khác lại coi như là hắn đang nói giỡn, vào thời Đại Tùy, hắn là bác sĩ thật mà, là một thanh niên chưa kết hôn, tuy rằng thường xuyên ngủ trên gối mỹ nhân, thế như Trương Nhất Châm chưa từng kết hôn bao giờ cả!