Cung Kì Vĩ cười nói: "Phạm tiểu thư là nhà đầu tư, tôi đại biểu cho chính phủ thành phố Nam Tích, chỉ cần chúng ta đôi bên cùng có lợi, hiểu nhau, hợp tác vui vẻ nhất định không bất kỳ vấn đề gì."
Phạm Tư Kì nói: "Nếu thị trưởng Cung đã tiếp quản công tác cảng Nước Sâu, vậy hôm nay tôi cùng với ngài ký hợp đồng."
Cung Kì Vĩ mỉm cười nói: "Tôi vừa mới tiếp nhận công tác cảng Nước Sâu, chuyện ký hợp đồng có thể phải hoãn lại vài ngày, Phạm tổng sẽ không có ý kiến gì chứ?"
Phạm Tư Kì nói: "Chuyện này không phải thị lý đã quyết định rồi ư? Vì sao còn muốn hoãn lại?"
Cung Kì Vĩ mỉm cười hỏi ngược lại: "Đầu tư kỳ hai của Tinh Nguyệt sớm đã được viết rõ ràng trong hợp đồng, vì sao lại hoãn lại?"
Phạm Tư Kì nói: "Bên trong tập đoàn của chúng tôi đã xảy ra một số vấn đề, hơn nữa trước đó đã thông báo cho quý phương, sau khi giải quyết cái vấn đề bên trong, ngay lập tức sẽ tới Nam Tích trao đổi công tác đầu tư kỳ hai, đối với tổn thất do tài chính chậm trễ tạo thành chúng tôi sẽ gánh vác toàn bộ, thị trưởng Cung đối với câu giải thích của tôi đã hài lòng chưa?"
Cung Kì Vĩ vẫn tươi cười nói: "Phạm tổng, hôm nay chỉ là hẹn ký hợp đồng, không phải là hợp đồng đã được ký, tôi hiện tại tự mình tới giải thích với cô, là biểu hiện thành ý của bên tôi, hy vọng Phạm tổng cho tôi vài ngày thời gian."
Lâm Bội Bội không nhịn được bèn nói: "Nhưng thời gian là của chúng tôi rất quý giá, không thể bởi vì nguyên nhân của các ông mà lãng phí mãi như vậy được."
Cung Kì Vĩ mỉm cười nhìn Lâm Bội Bội nói: "Vị này là..."
Phạm Tư Kì nói: "Cô ta là trợ lý của tôi!" Khi nói câu này cô ta có chút oán trách nhìn Lâm Bội Bội, trách cứ cô ta không nên lên tiếng vào những lúc như thế này.
Cung Kì Vĩ cười nói: "Nền dân chủ của Singapore coi như tôi đã được kiến thức rồi." Y đứng lên, hiển nhiên không có hứng thú tiếp tục giải thích của Phạm Tư Kì: "Phạm tổng, tôi còn phải mở một cuộc họp, thứ cho không bồi tiếp được."
Phạm Tư Kì và Lâm Bội Bội quay lại xe của mình, Lâm Bội Bội tức giận nói: "Cung Kì Vĩ này hống hách thật, hắn hình như là đặc biệt đến để đối nghịch với chúng ta. Thật không biết hắn lấy sức mạnh từ đâu? Nếu chúng ta bỏ dở đầu tư, cảng Nước Sâu của bọn họ sẽ biến thành cảng nước thối."
Phạm Tư Kì nói: "Nhìn dáng vẻ của hắn tựa hồ như rất vững tâm." Lâm Bội Bội nói: "Chẳng lẽ tìm được nguồn tài chính khác?"
Phạm Tư Kì lắc đầu nói: "Cái này thì không rõ." Cô ta nghĩ nghĩ một chút rồi nói: "Lái xe, tới Ủy ban thể dục thể thao thành phố Nam Tích."
Mục đích Phạm Tư Kì đến Ủy ban thể dục thể thao là để gặp Trương Dương, Trương Dương vừa mới nghe xong báo cáo tiến độ công trình trung tâm thể dục mới, lúc này đang gọi điện thoại về nhà, cách vài ngày lại phải gọi báo bình an về nhà, thuận tiện mời mẹ đến đây chơi, Từ Lập Hoa là một người không thích ra khỏi nhà, ngay cả Trương Dương mời bà ta năm nay đến Nam Tích đón tết cũng cự tuyệt, dù sao trong nhà có nhiều người như vậy, bà ta không đi được, Trương Dương nghe thấy mẹ không muốn tới đây, chỉ đành bảo mình tết âm lịch sẽ về Giang Thành.
Phạm Tư Kì gõ cửa phòng Trương Dương, Trương đại quan nhân đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu nhìn thấy Phạm Tư Kì thì không khỏi bật cười: "Phạm tiểu thư."
Không chỉ có Phạm Tư Kì đến, Lâm Bội Bội cũng đi sau cô ta, Phạm Tư Kì mỉm cười nói: "Chủ nhiệm Trương." Nhìn thấy vết thương trên mặt Trương Dương, cô ta có chút kinh ngạc nói: "Sao vậy? Anh đánh anh thành thế nào?"
Trương Dương cười nói: "Người dám đánh tôi còn chưa xuất hiện trên đời đâu, tôi hôm qua uống say nên bị ngã." Thằng ôn này cũng biết lấy cớ lấp liếm.
Lâm Bội Bội nhìn thấy bộ dạng mặt mũi bầm dập của Trương Dương thì không khỏi bật cười, nụ cười như hoa, Trương đại quan nhân nhìn mà không khỏi ngẩn ngơ, cô bé Singapore này bộ dạng cũng không tồi.
Phạm Tư Kì thấy Trương Dương nhìn Lâm Bội Bội chằm chằm, trong lòng có chút không vui, ho khan hai tiếng, Trương đại quan nhân lúc này mới ý thức được mình thất thố, vội vàng nói: "Mời ngồi, mời ngồi!"
Phạm Tư Kì và Lâm Bội Bội ngồi xuống sa lông, Trương Dương đứng dậy cầm hai nước khoáng đưa cho hai cô, mỉm cười nói: "Hôm nay tới tìm tôi là vì tình bạn hay là vì bàn sinh ý?"
Phạm Tư Kì nói: "Cả hai!"
Trương đại quan nhân đã nghe nói chuyện Cung Kì Vĩ tạm hoạn việc ký hợp đồng khu đất sân thể dục, cũng Phạm Tư Kì lần này tới có tám chính phần mười là vì chuyện này. Cố ý nói: "Vậy bàn sinh ý trước hay là tình bạn trước."
Phạm Tư Kì nói: "Chủ nhiệm Trương, anh và thị trưởng Cung có quen thân hay không?"
Trương Dương nói: "Quan hệ thượng cấp hạ cấp, anh ta trước đây là lãnh đạo phân quản của tôi."
Phạm Tư Kì thở dài một hơi, nói: "Hiện tại thị lý đã giao quyền chỉ huy xây dựng cảng Nước Sâu cho anh ta."
Trương Dương gật đầu nói: "Tôi cũng có nghe nói." Trong lòng lại có chút vui sướng khi người khác gặp họa, Phạm Tư Kì xem ra là chạm phải cái đinh ở chỗ Cung Kì Vĩ, cho nên mới tìm đến mình.
Phạm Tư Kì nói: "Vốn thị lý đã định nhượng lại khu đất sân thể dục cho chúng tôi, hẹn hôm nay ký hợp đồng, nhưng lại đột nhiên thay đổi chủ ý."
Trương Dương cười nói: "Tôi không phải là con sâu trong bụng ông ta, người ta là lãnh đạo, người ta ghĩ gì tôi làm sao mà biết được, người ta làm gì tôi cũng không quản được."
Phạm Tư Kì nói: "Tôi vẫn chưa cầu anh giúp đỡ mà anh đã vội vàng từ chối rồi, chủ nhiệm Trương, anh trước đây hình như không phải là người như vậy."
Trương Dương cười nói: "Con ngươi luôn sẽ thay đổi, trước đây chúng ta có chung mục tiêu, nhưng hiện tại thì khác rồi, cô từ Singapore xa xôi đến, tôi sợ chiêu đãi không chu toàn, nhưng không ngờ Phạm tiểu thư lại có chủ ý với sân thể dục của Ủy ban thể dục thể thao chúng tôi." Hắn tuy rằng là vừa cười vừa nói, nhưng trong lời nói lại toát ra ý tứ trách cứ.
Phạm Tư Kì cười nói: "Chuyện này tại tôi không nói rõ, chủ nhiệm Trương, đây là sơ xuất của tôi."
Trương Dương mỉm cười nói: "Phạm tiểu thư, không phải tôi trách cô, chuyện này cô quả thực là chẳng ra làm sao cả, cô luôn miệng nói coi tôi là bạn, hiện tại lại muốn lấy đất của tôi đi, không ngờ ngay cả nói với tôi một tiếng cũng không nói, xem ra trong mắt cô căn bản không có người bạn như tôi." Trương Dương là người trọng tình cảm, vô luận là tình thân, tình yêu, tình bạn hắn đều coi trọng, nhưng khi người khác không coi tình cảm của hắn vào đâu, Trương đại quan nhân cũng tuyệt không khách khí, Phạm Tư Kì có thể làm một thì hắn có thể làm mười lăm.
Phạm Tư Kì nói: "Thật ra tôi cũng là vì khai phá Nam Tích, vì giúp phát triển kinh tế Nam Tích."
Trương Dương cười nói: "Phạm tiểu thư, cô đình nói bản thân một cách cao thượng như vậy. Hoạt lôi phong (người làm việc tốt không vụ lợi)có hay không? Có, nhưng đó là ở Trung Quốc, không phải ở Singapore, hiện giờ trong hơn tỷ người Trung Quốc không tìm được vài ba hoạt lôi phong, càng đừng nói tới ở cái nơi nhỏ xíu như nước của các cô. Cô là người làm sinh ý, mục đích của sinh ý là gì? Còn không phải là vì doanh thu ư, cô không thể làm được tới mức vô tư phụng hiến đâu, mà cho dù là tôi tin thì bản thân cô có tin không?"
Mặt của Phạm Tư Kì có chút nóng bừng, Trương Dương này đúng là không cho người ta chút mặt mũi nào, cô ta cắn cắn môi đang định lên tiếng thì Lâm Bội Bội ở bên cạnh có chút không nhịn được, cô ta giận dữ nói: "Trương Dương, anh nói thế là sao? Có biết tôn trọng phụ nữ không?"
Trương Dương nói: "Tôn trọng, tôi hiểu nhất là tôn trọng phụ nữ đấy, tôi vẫn coi các cô là bạn bè, nhưng các cô có thể tách rạch ròi sinh ý và tình bạn ra như vậy, tôi cũng nên vạch rõ công tác và tình bạn, trên công tác, tôi phải ăn ngay nói thật. Nếu thấy không thuận tai, các cô có thể không nghe, nhưng có những lời tôi không thể không nói."
Lâm Bội Bội đang định lên tiếng tiếp thì Phạm Tư Kì nói: "Bội Bội, cô ra ngoài trước đi, ở trong xe chờ tôi." Lâm Bội Bội cắn cắn môi, ấm ức bỏ đi.
Lâm Bội Bội đi rồi, Phạm Tư Kì nói: "Trương Dương, tôi nghĩ anh có chút hiểu lầm đối với tôi, đối với tập đoàn Tinh Nguyệt rồi."
Trương Dương nói: "Không có hiểu lầm gì cả, Phạm tiểu thư tuy rằng cũng là người Hoa tóc đen, mắt đen, da vàng giống chúng tôi, nhưng cô là người Singapore, chúng tôi là người Trung Quốc, cô đã từng nghe thấy câu người không phạm ta, ta không phạm người, ngươi nếu phạm ta thì ta tất phạm người chưa?"
Phạm Tư Kì cười nói: "Mùi thuốc súng của anh quá nặng, lại uy hiếp tôi rồi."
Trương Dương nói: "Không dám."
Phạm Tư Kì nói: "Anh chớ quên, là chính phủ thành phố Nam Tích năm lần bảy lượt mời tôi đến, nếu không phải vậy thì tôi cũng sẽ không tới Nam Tích sớm như vậy đâu."
Trương Dương nói: "Trịnh trọng thanh minh một chuyện, chuyện của cảng Nước Sâu không liên quan gì tới tôi, nhưng nơi mà chúng ta đang đứng thuộc Ủy ban thể dục thể thao, ai nếu muốn lấy quyền sử dụng khu đất này, trước tiên phải trưng cầu sự đồng ý của tôi, cô hiểu chưa?"
Phạm Tư Kì thở dài nói: "Tôi vẫn luôn coi anh là bạn, thực sự không muốn chúng ta thành căng thẳng như thế này."
Trương Dương cười nói: "Có phải là bạn bè hay không thì ở trong một ý niệm của Phạm tiểu thư."