Mọi người ở đây ai cũng sửng sốt, Khưu Kim Trụ tuy rằng biết Trương Dương có thể đánh, nhưng đây là Lương Gia Bình, là thôn võ thuật của Phong Trạch, nam nữ già trẻ trong thôn không ai không biết võ công, gần mười năm nay, các cuộc thi đấu võ thuật cấp thành phố, cấp tỉnh đều có không ít người của Lương Gia Bình đoạt quán quân, những hoạt động lớn tại Giang thành đều mời đội võ thuật của Lương Gia Bình đến biểu diễn võ thuật, người trong thôn này tất cả đều là những người đầy kinh nghiệm, không phải là dân chúng bình thường.
Đại biểu bên Lương Gia Bình phẫn nộ nhìn Trương Dương, vị phó thị trưởng này cũng to mồm quá nhĩ, một mình đấu năm mươi người bên thôn của họ, cái này không phải là làm nhục bọn họ sao? Lương Bách Sơn rất phẫn nộ, trong lòng nói anh cho rằng anh là phó thị trưởng, thôn dân chúng tôi không dám ra tay đánh anh sao? Lương Bách Sơn tuy là bí thư chi bộ thôn Lương Gia Bình, nhưng cũng là đệ nhất cao thủ của Lương Gia Bình, hắn thấp giọng nói: "Thị trưởng Trương, không cần nhiều người như vậy, nếu anh thật sự muốn làm như thế, tôi cùng anh so chiêu cũng được!"
Trương Dương lắc đầu: "Đừng khách khí, tôi kêu các người chọn ra năm mươi người, thì cứ chọn ra năm mươi người đi, lời nói ra không thể không chắc chắn, các người chuẩn bị một chút đi, tôi ra ngoài bãi đất trống chờ các người!" Nói xong, Trương đại quan nhân đẩy ghế đứng dậy thong thả đi ra ngoài cửa.
Trần Gia Niên và Khưu Kim Trụ đều đi theo, Trần Gia Niên đuổi theo Trương Dương, nói: "Tiểu Trương, cần phải chú ý phương pháp công tác"
Trương Dương mỉm cười nói: "Mọi người cũng nghe nói rồi đó, nắm đấm của ai lớn thì nghe người đó, đạo lý thì chúng ta đã nói rồi, chỉ là không thông não được bọn họ, đành phải so nắm đấm thôi"
Khưu Kim Trụ tốt bụng nhắc nhở Trương Dương: "Thị trưởng Trương, Lương Gia Bình ngọa hổ tàng long, cao thủ dân gian nhiều như mây, một mình cậu đối phó năm mươi người, không có khả năng đâu!"
Trương Dương nói: "Chuyện này là vấn đề của tôi, các người ở bên cạnh cứ đánh trống trợ uy cho tôi là được!"
Đại biểu bên Lương Gia Bình trở về nhà của mình, Lương Thiên Lý lão gia tử tức đến nổi râu bạc vểnh lên: "Thị trưởng thì sao? Hắn khoác lác cái gì? Một mình đánh năm mươi người chúng ta, khi dễ Lương Gia Bình chúng ta không có ai sao?"
Thôn dân Lương Gia Bình nghe thấy như vậy, tất cả đều lòng đầy căm phẫn, người của Lương Gia Bình cả đời tập võ, trong lòng của bọn họ, người của Lương Gia Bình đánh khắp Phong Trạch, thậm chí là đánh khắp Giang thành cũng không có đối thủ, tùy tiện chọn một người ra ngoài cũng là một hảo hán, ngay cả chủ tịch hiệp hội Hình Ý Quyền ở Giang thành Lương Bách Xuyên cũng đi ra từ Lương Gia Bình bọn họ, bây giờ lại bị người ta coi thường như vậy, ai mà không tức giậ.
Lương Thiên Hoán nói: "Nếu tuổi của ta mà trẻ lại một chút, ta sẽ đánh chết hắn!" Lời này chỉ là mạnh miệng thôi, vì thực tế vẫn là thực tế, tuổi người và thể lực là một sự phát triển trái ngược.
Cả đám người đều nhìn vào Lương Bách Sơn, hắn mới thật sự là tâm phúc của Lương Gia Bình, trận chiến ngày hôm nay chính là trận chiến vinh dự của Lương Gia Bình, không chỉ liên quan đến lợi ích của Lương Gia Bình, mà còn liên quan đến mặt mũi của Lương Gia Bình, chuyện đã đi đến tình trạng này rồi, không cho phép bọn họ lùi bước.
Lương Thiên Lý lớn tiếng nói: "Đánh thì đánh, người Lương Gia Bình chúng ta đã biết sợ ai?"
Lương Bách Sơn trầm giọng nói: "Tiểu Xuyên tử!" Tiểu Xuyên tử là cháu trai của hắn, cũng chính là đệ nhất cao thủ trong lớp trẻ hiện nay của Lương Gia Bình, nhiều lần thu được chức quán quân trong các trận thi đấu Hình Ý Quyền ở Giang thành, bình thường hắn ta đều ở Đông Giang hỗ trợ cho bác Lương Bách Xuyên mở võ quán, hai ngày nay đúng lúc trở về quê thăm người thân.
Tiểu Xuyên tử nói: "Chú năm!"
Lương Bách Sơn nói: "Con đi thăm dò hắn trước đi!"
Tiểu Xuyên tử gật đầu nói: "Không cần những người khác ra tay, một mình con cũng đủ đánh ngã hắn!"
Lương Bách Sơn kéo Tiểu Xuyên tử qua một bên, thấp giọng nói: "Lúc ra tay cần phải có chừng mực, tuy rằng hắn còn trẻ tuổi, nhưng dù sao cũng là phó thị trưởng của Phong Trạch chúng ta, nếu làm hắn bị thương, khẳng định sẽ có phiền phức!"
Tiểu Xuyên tử nói "Chú năm yên tâm, con có chừng mực!"
Lúc này Trương Dương đã cởi lớp áo ngoài ra, để lộ ra lớp áo bó màu đen trắng ôm sát lấy cơ thể, thân thể kiện mỹ hiển lộ ra hoàn toàn, thằng nhãi này gần đây hay tu luyện, cho nên đường cong trên cơ thể càng lúc càng hoàn mỹ, trong xe của hắn có một bộ đồ vận động, thay đồ ngay tại trong xe, đồ đen quấn khăn đi giày, nhìn qua quả thật có vài phần phong phạm của cao thủ.
Tiểu Xuyên tử thân cao một mét tám, thể trọng hơn một trăm tám mươi cân ( một cân = 1/2 ký), xét về mặt thể trạng thì hắn ta đã hơn một bậc, do từ nhỏ tập võ, cho nên nền tảng đương nhiên là không bình thường, hắn ôm quyền nói với Trương Dương: "Lương Tiểu Xuyên, mời thị trưởng Trương!"
Trương Dương cười nói: "Tôi có xem trận đấu của cậu qua TV, cũng lợi hại đấy!"
Lương Tiểu Xuyên nói: "Mời thị trưởng Trương chỉ điểm!" Nói vừa hết lời, chân trái nhảy tới, tung ra một đấm khá hung hiểm với Trương Dương, một đấm này từ hông đánh ra, cực kỳ uy phong, lực lượng đương nhiên cũng không bình thường.
Tay trái của Trương Dương vung lên, nhìn như nhẹ nhàng thoải mái, nhưng đúng lúc dẫn dắt lực lượng từ cú đấm của Lương Tiểu Xuyên qua một bên, cổ tay xoay tròn, bàn tay nhẹ nhàng khoát lên cánh tay cường tráng của Lương Tiểu Xuyên, lập tức đè xuống dưới, động tác liền mạch dứt khoát. Lương Tiểu Xuyên cũng không phải là kẻ đầu đường xó chợ, hắn theo lực lượng cổ tay của Trương Dương mà chụp lấy ngược lại, cố gắng khống chế cánh tay của Trương Dương, cùng lúc đó tay trai của hắn vung lên đấm ngay cằm của Trương Dương. Chân phải cũng tham chiến, đá vào giữa hai đùi của Trương Dương, hắn vẫn nhớ lời nhắc nhở của Lương Bách Sơn, nếu đổi lại là người khác thì Lương Tiểu Xuyên đã đấm cho một cái ngay mặt rồi, nhưng đối với vị phó thị trưởng Trương Dương này thì hắn vẫn có chút hảo cảm, cho nên thầm nghĩ chỉ muốn khống chế đối phương, làm cho Trương Dương biết khó mà lui.
Trương Dương cười nhạt, khuỷu tay phải hơi cong lại, cản lấy cú đấm từ tay trái của Lương Tiểu Xuyên, chân phải của Lương Tiểu Xuyên đang muốn đá vào giữa hai đùi của Trương Dương, nhưng bỗng nhiên phát hiện ra, cảm thấy hai đùi của đối phương cứng lên như đá, lúc này Trương Dương cũng đã đấm một cái vào ngực của hắn, Lương Tiểu Xuyên tránh không kịp, chỉ cảm thấy thân thể giống như bị một cổ lực lượng lớn đánh văng đi, hắn ta thất thểu lui về sau vài bước, sau khi đứng được ổn định rồi, thì hắn cảm thấy khí huyết trước ngực có vẻ không ổn định, hắn có chút ngạc nhiên nhìn Trương Dương, lúc này mới ý thức được, vị phó thị trưởng này tuyệt đối là một cao thủ.
Mấy trưởng giả của Lương Gia Bình đứng một bên mà nhìn, Lương Thiên Lý nhìn ra chút không ổn, ông ta quay đầu về hướng Lương Bách Sơn, phát hiện ra biểu tình trên mặt của Lương Bách Sơn cũng đầy bất an, Lương Thiên Lý thấp giọng nói: "Bách Sơn, chọn thêm mấy người đi!" Ông ta đã nhìn ra được tình huống không được lạc quan cho lắm, nên đã sớn kêu Lương Bách Sơn chuẩn bị sẵn sàng.
Lương Bách Sơn vốn tưởng rằng chỉ cần một mình Lương Tiểu Xuyên ra tay là có thể giải quyết chuyện này, chỉ là không ngờ rằng Trương Dương lại lợi hại như vậy, cục diện lúc này đã có thay đổi.
Lương Tiểu Xuyên bị Trương Dương khơi dậy ý chí chiến đấu, hắn hét lớn một tiếng, và một lần nữa xông lên, hắn cho rằng hồi nãy mình rơi vào thế hạ phong, cũng bởi vì kiêng kỵ thân phận của đối phương, cho nên đã ra tay lưu tình, lần này Lương Tiểu Xuyên dùng ra toàn bộ thực lực, quyền cước như vũ bão, tấn công về hướng Trương Dương.
Khưu Kim Trụ cũng nhìn ra, quan bức dân phản! Trương Dương ơi là Trương Dương, cậu làm to chuyện ra rồi, người ta là cao thủ chân chính đấy.
Trần Gia Niên thấy thế âm thầm lắc đầu, trong lòng nói Trương Dương đang tự tìm xấu hổ, nếu thật sự bị một đám thôn dân vây lại đánh cho một trận, thì sau mặt làm gì còn mặt mũi mà đi nhìn người?
Trương đại quan nhân vẫn đứng một chổ, quyền của Lương Tiểu Xuyên rất nhanh nhưng tốc độ ngăn cản của Trương Dương cũng không kém, hai người di chuyển rất nhanh, làm cho những người xung quanh nhìn mà hoa mắt, người thường thì xem náo nhiệt, còn người trong nghề thì xem môn đạo. Các vị cao thủ bên Lương Gia Bình đều nhìn ra tình huống không ổn, Lương Tiểu Xuyên vì muốn làm nhiễu loạn bộ pháp của Trương Dương, cho nên thân pháp thay đổi liên tục, chỉ là từ đầu đến cuối Trương Dương căn bản là không hề rời khỏi mảnh đất dưới chân, hai bên so sánh ra, thì cao thấp đã có thể đoán được.
Lương Thiên Lý khẩn trương vuốt vuốt chòm râu, thảo nào người ta lại mạnh miệng nói ra là chọn năm mươi người cùng lên, người thanh niên này quả nhiên là cũng có thực lực.
Lương Tiểu Xuyên trải qua một vòng tấn công điên cuồng, khí lực rõ ràng đã giảm xuống, thấy có sơ hở, Trương Dương tách hai đấm của hắn ra, tay phải vươn đến chụp lấy yết hầu của hắn, chân phải cũng ngăn cản giữa hai chân hắn, Lương Tiểu Xuyên mất đi cân bằng, ngã ngửa người ra, Trương Dương đưa tay trái ra đỡ lấy hắn, nhẹ nhàng kéo hắn lại, mỉm cười nói: "Cảm ơn!"
Lương Tiểu Xuyên đỏ bừng cả mặt, từ lúc hắn học võ đến giờ vẫn chưa từng chịu thất bại như vậy.
Lúc này Khưu Kim Trụ đã mở đầu kêu lên một tiếng "hay", mà thường vụ phó thị trưởng Trần Gia Niên cũng liều mạng vỗ tay, đôi mắt đẹp của Tạ Quân Xước càng phát ra ánh sáng hưng phấn, lớn tiếng trợ uy cho Trương Dương.
Ánh mắt của Trương Dương nhìn về phía Lương Thiên Lý, cười tủm tỉm nói: "Lão gia tử, các người còn lại bốn mươi chín người, cùng lên đi! Buổi trưa tôi còn phải quay về Giang thành, tranh thủ thời gian!"
Bên Lương Gia Bình nhất thời ồn ào, thằng nhãi này đúng là quá cuồng vọng rồi, rõ ràng là không coi người Lương Gia Bình ra gì hết, Lương Thiên Lý gật đầu nói: "Tốt! Không cần nhiều người như vậy, đội Vũ Long lên!"
Đội Vũ Long của Lương Gia Bình có tổng cộng hai mươi người, hai mươi người này đều là cao thủ tuyệt đỉnh, từ nhỏ đã được tập luyện võ công cùng một chổ, đều có quan hệ sư huynh đệ, trình độ ăn ý rất cao, ở trong Vũ Long một thời gian dài, nên đã nghiên cứu ra không ít phương pháp phối hợp, có thể nói hai mươi người liên thủ lại, đối thủ dù có trăm người cũng không coi ra gì cả, sức chiến đấu cường hãn có thể thấy được.
Hai mươi người mặc cùng quần xanh áo đỏ đi ra, xếp thành một hàng dài đi ra và bao vây lấy Trương Dương ở giữa trung tâm.
Khưu Kim Trụ lớn tiếng nói: "Không công bằng, lấy nhiều đánh ít, đây là quy tắc võ lâm sao?"
Lương Thiên Lý nói: "Yêu cầu của thị trưởng Trương chúng tôi không thể vi phạm!" Ông ta sống đến từng tuổi này rồi, có sóng gió gì mà chưa thấy qua, đã nhìn ra trong lúc Trương Dương đối chiến với Lương Tiểu Xuyên, vị phó thị trưởng này tuyệt đối là một cao thủ, luận đơn đả độc đấu, sợ rằng toàn bộ Lương Gia Bình cũng không có một ai là đối thủ cả, bây giờ chỉ có thể dùng phương pháp này, lấy thịt đè người, cho dù thắng không có tinh thần thượng võ, thì cũng có thể giữ gìn được mặt mũi, ai kêu Trương Dương tự mạnh miệng.
Trương Dương cười nói: "Còn ít quá, còn thiếu hai mươi chín người!"
Bí thư chi bộ thôn Lương Gia Bình Lương Bách Sơn chậm rãi đi ra, trầm giọng nói: "Tôi đại biểu cho hai mươi chín người, nếu chúng tôi đều thua, như vậy Lương Gia Bình sẽ chấp nhận quy hoạch và di dời, và không có bất cứ yêu cầu nào với chính phủ nữa" Vẽ rồng điểm mắt, Lương Bách Sơn chính là người như vậy, hắn ta xuất hiện trong đội Vũ Long, sức chiến đấu của đội Vũ Long đã tăng lên gấp bội, hai mươi người trong đội Vũ Long này chính là đệ tử của Lương Bách Sơn, Lương Bách Sơn đều nắm rõ ưu điểm và nhược điểm của từng người rõ như lòng bàn tay vậy.
Trương Dương nói: "Đội Vũ Long? Tuy rằng không có rồng, nhưng trong tay hẳn là nên có cây gậy mới đúng? Nếu không thì thực lực của các người làm sao mà thể hiện ra?"
Lương Bách Sơn không khỏi thầm mắng thằng nhãi này cuồng vọng, chỉ là nhìn thấy thực lực mà Trương Dương vừa biểu diễn ra, Lương Bách Sơn không dám chủ quan, gật đầu nói: "Thị trưởng Trương đã có yêu cầu, chúng tôi cũng nên đáp ứng!" Những lời này đã thể hiện đầy đủ vẻ gian xảo của Lương Bách Sơn.
Trần Gia Niên nhìn hai mươi người cao to, bây giờ trong tay lại có thêm một cây gậy, trong lòng âm thầm đổ mồ hôi cho Trương Dương, Trương Dương ơi là Trương Dương, cậu là một người thông minh, sao lại đi làm cái việc ngốc như vậy, cái này không phải là tự tìm phiền phức sao?
Lương Bách Sơn đứng ngoài vòng tròn, lớn tiếng nói: "Khởi!"
Hai mươi người cầm gậy trong tay, đồng thanh hét lớn: "Hư!"
Âm thanh hùng hồn đã làm chấn động màng nhĩ của những người vây xem, vòng vây chợt rút lại hướng trung gian, hai mươi cây gậy đồng thời vẽ ra hai mươi đường màu trắng khác nhau, cùng nhau đánh lên nhiều chổ trên người của Trương Dương, Trương Dương nhảy lên trên cao, những người này nhanh chóng rút về trung tâm, cây gậy trong tay cũng thay đổi phương hướng, đâm thẳng lên trên không trung.
Khưu Kim Trụ hít sâu một hơi lạnh, may là cái này chỉ là gậy thôi, nếu nó mà là cây thương mũi nhọn, thì trên người Trương Dương chẳng phải sẽ có thêm nhiều lổ thủng sao.
Chỉ là tình thế trong sân đã không như tưởng tượng của gã.
Mũi chân của Trương đại quan nhân đạp nhẹ lên trên những cây gậy đó, thân thể giống như con chim nhẹ nhàng bay ra ngoài, nhảy ra vòng vây của hai mươi người, lao thẳng đến hướng Lương Bách Sơn ngoài vòng tròn, lăng không đến chổ Lương Bách Sơn. Bắt người thì bắt ngựa trước, bắt giặc thì bắt vua trước, Lương Bách Sơn muốn làm mắt rồng, thì tôi cũng không ngại móc mắt rồng ra một lần đâu.
Lương Bách Sơn không ngờ thân pháp của Trương Dương lại linh hoạt như vậy, đơn giản tránh thoát vòng vây của hai mươi người, chờ khi hắn ý thức được, thì Trương Dương đã đến trước mắt, Lương Bách Sơn vung hai tay lên bảo vệ trước ngực, mạnh mẽ chịu đựng một cước của Trương Dương, một cước của Trương Dương đá lên cánh tay của hắn, hai chân của Lương Bách Sơn bám chặt vào đất, nhưng không cách nào chống lại lực lượng của Trương Dương, hai bàn chân trượt về phía sau gần cả mét, trên mặt đất để lại hai đường thật sâu.