Trương Dương cười nói: "Anh đi đến Lam Sơn rồi cũng có thể làm cảng nước sâu mà"
Thường Lăng Không không khỏi bật cười, thằng nhãi này quả nhiên là cái gì cũng muốn cả, một hạng mục lớn như vậy có thể nói làm là làm sao, lúc trước khi Lam Sơn và Nam Tích cạnh tranh, cảng nước sâu cuối cùng ở lại tại Nam Tích, Thường Lăng Không có công rất lớn, không ngờ rằng số phận lại tự nhiên đưa đẩy gã thành một trò đùa, cảng nước sâu bên nằm vừa nằm yên tại Nam Tích, thì bên kia tỉnh đã phái gã đến Lam Sơn nhậm chức, tâm tình của Thường Lăng Không lúc này đã có chút phức tạp.
Hai người đi đến bàn đánh bóng, Trương Dương đã xem qua thứ này trên TVlt; chỉ là chưa từng tận tay chơi đùa lần nào, nhưng mà sức vận động kinh người trời cho của thằng nhãi này đã lập tức nổi lên tác dụng, sau khi Thường Lăng Không dạy cho hắn mấy cái quan trọng, hắn nhanh chóng nắm bắt nhịp điệu, hơn nữa tài nghệ kinh người, ngoại trừ hai ván bị thua lúc đầu ra, thì ba ván tiếp theo, đánh cho Thường Lăng Không không còn đường nào đỡ nổi, nói cái gì thì Thường Lăng Không cũng không tin Trương Dương là tay mới cả, cho rằng thằng nhãi này cố ý giả vờ.
Trương Dương làm vẻ mặt vô tội nói: "Tôi thật sự là lần đầu tiên đánh bóng bàn đấy"
Thường Lăng Không làm vẻ mặt không tin: "Bớt giỡn, cậu là người được tiện nghi mà còn khoe mẽ đấy"
Trương đại quan nhân cảm thán: "Vì sao lúc tôi nói thật thì luôn luôn không có ai tin tưởng vậy?"
Thường Lăng Không nói: "Bởi vì những lời cậu nói đều không phải là nói thật"
Hai người ngồi xuống cái ghế bên cạnh, Thường Lăng Không đưa cho Trương Dương một chai nước khoáng: "Sân bay Giang thành thế nào rồi?"
Trương Dương nói: "Rất thuận lợi, tất cả đều đã tiến hành đâu vào đấy, còn cảng nước sâu?"
Thường Lăng Không uống một chút nước, nói: "Tài chính vẫn còn có vấn đề, đầu tư mà Hà Trường An đáp ứng vẫn chưa hoàn toàn đúng chổ, gần đây lại không ở trong nước, còn về phương diện của tập đoàn Tinh Nguyệt Singapo cũng có vấn đề..." Gã dừng lại một chút, nói tiếp: "Cậu biết đấy, đại biểu cho bên đầu tư của tập đoàn Tinh Nguyệt là Hứa Gia Dũng, mà hắn ta đã chết, trước đó đầu tư vào cảng nước sâu của tập đoàn Tinh Nguyệt là do hắn toàn quyền phụ trách, bây giờ hắn chết rồi, phải có người tiếp nhận công tác của hắn chứ"
Trương Dương nói: "Hình như đương gia của tập đoàn Tinh Nguyệt là Phạm Tư Kỳ mà"
Thường Lăng Không nói: "Tôi cũng muốn hẹn cô ta ra nói chuyện này, chỉ là ai ngờ rằng cô ta đã đi qua Singapo rồi"
Trương Dương nói: "Anh sắp đến Lam Sơn rồi, còn quan tâm gì đến chuyện này?"
Thường Lăng Không nói: "Cho dù là đi, cũng phải an bài mọi chuyện thỏa đáng, làm cho xong hết, nếu không tôi cũng đi không yên tâm"
Trương Dương nói: "Công trình cảng nước sâu lớn như vậy, quả thật không phải dễ dàng giao tiếp"
Thường Lăng Không nói: "Cái thời đại này thiếu tiền là không được, muốn xây dựng cái gì cũng phải có tiền tài làm cơ sở"
Trương Dương nói: "Hay là anh thảo luận với tỉnh một chút, anh đem các chức thường vụ phó thị trưởng Nam Tích của anh lại cho tôi, tôi giúp anh thu dọn cái cục diện rối rắm này"
Thường Lăng Không cười ha hả nói: "Để tôi xem"
Trương Dương cười nói: "Đáng tiếc anh không phải là bí thư Kiều, anh xem, cũng chưa chắc được"
Thường Lăng Không nói: "Không được, ngày mai tôi cần phải tái chiến với cậu, tôi vẫn không tin, tôi đánh không lại một kẻ mới vừa học chơi như cậu"
Kết quả biến động của tầng lãnh đạo Lam Sơn hoàn toàn nằm ngoài ý định của Trương Dương, tuy rằng hắn có băng ghi âm của Ngô Minh và Trương Lập Lan, nhưng mà cũng không có phát huy công dụng, cái kết cục này làm cho Trương Dương tương đối thỏa mãn, xem ra bí thư Kiều cũng không hồ đồ, trong phương diện phân công quan viên, đầu óc vẫn rất tỉnh táo.
Sau khi xác định là Thường Tụng và Thường Lăng Không sẽ đến chủ trì cục diện chính trị tại Lam Sơn, khối đá nặng trong lòng Trương Dương cuối cùng cũng rơi xuống, trải qua chuyện đêm hôm đó hắn đã rõ ràng một việc, Thường Lăng Không cũng không muốn rời khỏi Nam Tích, nói chính xác hơn là, gã không muốn rời khỏi hạng mục cảng nước sâu, rời khỏi cái vị trí vô cùng có khả năng mang đến bề dày thành tích trong con đường chính trị của gã, mỗi quan viên đều muốn được đề bạt, nhưng mà đề bạt cũng chưa chắc chắn là một chuyện tốt, muốn xây dựng một tòa nhà cao ốc chọc trời, thì nhất định phải có nền tảng kiên cố. Con đường làm quan cũng như thế. Trương đại quan nhân rốt cục đã ý thức được tầm quan trọng của bản thân trong hạng mục sân bay, chỉ cần đem hạng mục này làm tốt, thì hắn sẽ có một cái vốn liếng chính trị hùng hậu.
Đánh bóng bàn với Thường Lăng Không xong, đã là mười giờ ba mươi tối rồi, Trương Dương trên đường trở về nhà mới phát hiện ra là không mang điện thoại theo, thảo nào tối hôm nay cứ thấy thiếu thiếu cái gì đó, điện thoại di động vốn là một công cụ liên lạc, có thể làm cho người dùng trong một thời gian dài sản sinh ra một cảm giác ỷ lại, thiếu nó thì khó có thể bước đi dù là nửa bước.
Trương Dương trở về nhà gỗ, cầm lấy điện thoại trên bàn công tác, phát hiện ra có mấy cuộc gọi nhỡ liên tục, tất cả đều là Cố Giai Đồng gọi, hắn không khỏi cười cười, gọi lại cho Cố Giai Đồng.
Điện thoại vừa chuyển liền nghe được âm thanh oán giận của Cố Giai Đồng: "Xảy ra chuyện gì? Không mang điện thoại di động theo?"
Trương Dương cười nói: "Thông Minh, vừa rồi Thường Lăng Không hẹn anh đi đánh cầu, điện thoại bỏ quên trong phòng"
Cố Giai Đồng nói: "Chị đang ở sân bay"
Trương Dương nói: "Sân bay bên kia?"
Cố Giai Đồng nói: "Đông Giang, bây giờ chị đang đón xe trở về"
Trương Dương cười vui vẻ nói: "Sao không nói trước một tiếng, để em qua đón chị"
Cố Giai Đồng nói: "Vốn muốn cho em một bất ngờ"
Trương Dương cười ha hả: "Đang ở đâu, để em đến đón chị"
Cố Giai Đồng nói: "Em trực tiếp đến chung cư Cẩm Hương Hà, nhà số 1108"
Trương đại quan nhân gật đầu: "Được rồi, em xuất phát ngay"
Chung cư Cẩm Hương Hà là một chung cư hiện đại hóa do một người Hong Kong đầu tư, ở đây được thực hành theo hình thức quản lý khách sạn cấp cao, khi mà Trương Dương đi đến cửa lớn, thì xe taxi mà Cố Giai Đồng ngồi cũng đến, Trương Dương xuống xe, giúp cô mang hành lý ra, đặt vào trong xe tải.
Cố Giai Đồng về sớm một ngày là có nguyên nhân cả, một là vì muốn cho Trương Dương một bất ngờ, còn có một nguyên nhân khác, cha của cô biết cô ngày mai sẽ quay về Đông Giang, cho nên đã kêu cô ngày mai về nhà ăn cơm, cô chỉ có thể trở về sớm một ngày để ở cùng với Trương Dương.
Trương Dương nhìn Cố Giai Đồng, vẻ mặt đầy nụ cười.
Cố Giai Đồng nói: "Cười cái gì mà cười? Cười đến nỗi trông có vẻ đê tiện quá"
Thằng nhãi này liền nói: "Em vừa thấy chị liền cười, vì chị có phong thái quá xinh đẹp"
Cố Giai Đồng thản nhiên cười, đưa tay ôm lấy cánh tay của hắn, nhẹ giọng nói: "Thích em cười, không mặt không mũi, không tim không phổi, thì vẫn thích"