Trương đại quan sau khi đã hoàn thành sự nghiệp đập phá của mình, liền đi từng bước lớn ra khỏi cửa Kim Sa, nhìn chiếc biển hiệu nát bươm, miệng nở nụ cười, lúc này trong lòng hắn đã thoải mái hơn rất nhiều.
Di động của hắn không ngừng vang lên, nhưng Trương Dương không có ý nghe điện thoại, hắn thấy trong đám người đứng trước hộp đêm Kim Sa có một cô gái đang cười tươi nhìn hắn, trong mắt lộ ra ánh nhìn vui vẻ, đó chính là An Ngữ Thần.
Trương Dương cũng cười, hắn gật đầu với An Ngữ Thần, chỉ vào chiếc xe Pika của mình, An Ngữ Thần vào trong chiếc xe của hắn, cười nói: “Tôi vừa đến Giang Thành đã thấy anh gây chuyện thế này rồi.”
Trương Dương nói: “Xin lỗi, đến đập phá quảng trường thương nghiệp của các cô rồi.”
An Ngữ Thần nói: “Đập thì đập chứ sao, tôi cũng đâu có bắt anh phải đền.”
Trương Dương nói: “Có người tìm tôi đền chứ.”
An Ngữ Thần cười nói: “Những tòa nhà này đều thuộc quyền sở hữu của tôi, Kiều Mộng Viện sẽ không bắt anh đền đâu.”
Trương Dương nói: “Tôi phát hiện, tôi thật đúng là hồng phúc tề thiên, đang dự định liên lạc với hai cô, bảo hai cô chuyển nhượng Kim Sa thành bộ chỉ huy của chính phủ, thế mà cô đã đến rồi, còn mang đến cho tôi một tin tức tốt lành như vậy nữa.”
An Ngữ Thần nói: “Tôi đến đây từ chỗ chị Mộng Viện, nếu như không phải chị ấy nói, thì tôi còn không biết ở đây có việc náo nhiệt thế này.”
Điện thoại của Trương Dương vẫn không ngừng vang lên.
An Ngữ Thần nhìn vào chiếc di động của hắn: “Anh đã không muốn nghe, tại sao không tắt máy cho rồi?”
Trương Dương nói: “Tắt máy rồi thì tôi sẽ không biết phản ứng của thành phố nữa.”
An Ngữ Thần cười nói: “Thành phố có phản ứng gì?”
Trương Dương nói: “Bí thư Đỗ rất bực mình.”
Đỗ Thiên Dã tức đến độ đập mạnh ống nghe lên điện thoại, rít qua kẽ răng: “Tiểu tử khốn kiếp, cố ý không nghe điện thoại của tôi.”
Thư ký Giang Lạc bước vào nói: “Bí thư Đỗ, chủ tịch Mã của chính hiệp đến rồi.”
Đỗ Thiên Dã chau chau mày nói: “Bảo anh ấy vào đây.”
Mã Ích Dân sắc mặt xanh lét bước vào, vừa thấy Đỗ Thiên Dã đã trách: “Bí thư Đỗ, anh ta điên rồi, giữa ban ngày ban mặt mà xông vào Kim Sa, đem theo hơn 100 nông dân công đập phá Kim Sa, anh ta còn là cán bộ quốc gia không? Đó là một tên đạo tặc, một tên thổ phỉ.”
Đỗ Thiên Dã nói: “Chủ tịch Mã, anh ngồi đi, anh nói ai thế? Tôi nghe mà không hiểu gì cả.” Gã không hiểu mới là lạ, từ lúc Trương Dương bắt đầu đập phá Kim Sa, gã đã nhận được tin. Nhưng trước mặt Mã Ích Dân, gã cứ giả ngốc, gã phải giả vờ như không biết gì cả.
Mã Ích Dân nói: “Bí thư Đỗ, tôi còn nói ai được nữa? Tôi nói Trương Dương, vừa nãy anh ta dẫn hơn một trăm người đến đập phá Kim Sa, giờ đây tất cả mọi người dân Giang Thành đều biết cả rồi, ảnh hưởng của chuyện đó rất xấu, tính nghiêm trọng của nó vượt xa tất cả mọi sự việc từ trước đến giờ, còn nữa, khi anh ta đập phá Kim Sa, cảnh sát còn đứng ở ngoài bảo vệ nữa, không có một cảnh sát nào bước vào đó hỏi, toàn bộ đều đứng ngoài nhìn mà thôi, đây là sự hống hách quá kinh khủng, rõ ràng anh ta đang khiêu khích pháp luật, là một cán bộ Đảng Viên, anh ta không biết giữ gìn hình tượng của mình, mà lại còn dẫn đầu chà đạp lên pháp luật của chúng ta, không xử lý loại người này, thì làm sao còn thiên lý gì nữa.” Mã Ích Dân thật sự rất tức giận, Trương Dương làm việc quá quá đáng, đập phá Kim Sa thì cũng thôi, nhưng còn đánh cả em trai của gã nữa. Mã Ích Dân nếu như không ra mặt, thì cả thể chế Giang Thành đều không coi gã ra gì nữa, về sau người ta sẽ coi khinh gã.
Đỗ Thiên Dã nói: “Tôi hỏi thăm tình hình xem, nếu như việc này thật sự là do anh ấy phạm sai lầm, thì tôi nhất định sẽ xử lý nghiêm khắc.”
Mã Ích Dân biết rằng Đỗ Thiên Dã đang thoái thác, quan hệ giữa gã và Trương Dương, tất cả người trong Giang Thành đều biết cả, Mã Ích Dân biết rằng Đỗ Thiên Dã nhất định sẽ bảo vệ Trương Dương, nhưng lần này gã nhất định không chịu bỏ qua, Trương Dương đã gây chuyện quá lớn, Đỗ Thiên Dã cũng không thể giúp đỡ hắn gạt bỏ tất cả được.
Mã Ích Dân chưa đi, cục trưởng công an Vinh Bằng Phi đã đến rồi, gã cũng đến vì chuyện Trương Dương đập phá Kim Sa.
Mã Ích Dân nói: “Cục trưởng Vinh, anh đến thật đúng lúc, Trương Dương dẫn người đến đập phá cướp phá ở Kim Sa, cục công an của các anh sao lại không hỏi gì?”
Vinh Bằng Phi nói: “Chủ tịch Mã à, đập thì tôi ngh nói rồi, nhưng cướp thì tôi không nghe nói, tính chất của hai việc là khác nhau, anh đừng nhầm lẫn giữa hai khái niệm.”
Mã Ích Dân nói: “Có gì mà khác nhau, đó chính là hành động đạo tặc, cảnh sát các anh cũng ở hiện trường, tại sao lại không quản? Tại sao lại để sự việc xảy ra như vậy?”
Vinh Bằng Phi nói: “Nhiệm vụ của cảnh sát chung tôi là đảm bảo an toàn và tài sản của người dân.”
Mã Ích Dân nói: “Nhân công của Kim Sa chẳng phải là người dân sao? Kim Sa bị đập, nhân công bị đánh, tính mạng và tài sản của họ đều bị uy hiếp cả, chẳng lẽ đây không thuộc vào phạm vi quản lý của cảnh sát các anh sao?”
Vinh Bằng Phi nói: “Sự việc này tôi đang xử lý, chủ tịch Mã, việc của anh là công việc bên chính hiệp, tính chất công việc của hai chúng ta không giống nhau, đợi một chút thời gian nữa tôi sẽ giải thích với anh.” Vinh Bằng Phi đã bắt đầu cảm thấy khó chịu, câu này của gã mặc dù là mềm mỏng, nhưng ý của nó rất rõ ràng, anh mau chóng đi làm việc của anh đi, việc của cục công an chúng tôi không đến lượt anh chỉ trỏ.
Mã Ích Dân gật đầu một cách bực mình, rồi quay người đi mất.
Đỗ Thiên Dã bình tĩnh xem cuộc đối thoại giữa hai người, lúc này, Đỗ Thiên Dã đã bình tĩnh trở lại, ngồi lên ghế, thấp giọng nói: “Nói xem, một vấn đề lớn thế này anh dự định giải quyết thế nào?”
Vinh Bằng Phi nói: “Tôi nghe nói Mã Ích Lượng đã phát tờ rơi, sáng nay còn gọi hai cô gái bán dâm đến làm loạn ở sân bay nữa.”
Đỗ Thiên Dã nói: “Người ta muốn chọc tức cậu ta, mà cậu ta lại tức giận, đúng vào những gì người ta bày ra, giữa thanh thiên bạch nhật mà lại đập phá ở Kim Sa, cậu ta tưởng mình là hảo hán Lương Sơn Bạc à?”
Vinh Bằng Phi nói: “Thính trưởng Vương gọi điện thoại đến bảo tôi phải ngay lập tức xử lý chuyện này, hôm nay phải cho ông ấy kết quả”
Đỗ Thiên Dã nói: “Ông ta dựa vào đâu mà cứ muốn thọc mũi vào chuyện của Giang Thành chúng ta chứ, không cần để tâm đến ông ấy, việc của chúng ta chúng ta tự giải quyết.”
Vinh Bằng Phi nói: “Nhưng lần này, Trương Dương thật sự đã làm hơi quá rồi.”
Đỗ Thiên Dã nói: “Tên khốn này còn cố ý không nghe điện thoại của tôi, làm xong việc, chạy đến đâu trốn biệt rồi không biết.”
Trương đại quan không phải là một người sợ việc, lúc đó hắn đang ngồi ở phòng làm việc của Kiều Mộng Viện, nhìn An Ngữ Thần ký tên vào giấy chuyển nhượng, đây gọi là mất bò mới lo làm chuồng cũng không muộn, Trương Dương cũng không ngốc, bức xúc thì bức xúc, nhưng sau khi đã trút giận xong hắn vẫn phải làm cho đầy đủ công việc, tòa nhà Kim Sa thuộc về An Ngữ Thần, Kiều Mộng Viện là quản lý đại diện, An Ngữ Thần giờ đang kí một bản hợp đồng với Trương Dương, chuyển nhượng tòa nhà đó thành trung tâm tiếp đón khu vực thành phố của bộ chỉ huy sân bay, thời gian không viết là hôm nay, mà là trước khi hoàn thành tòa nhà.
Thế này có nghĩa là một cô con gái gả cho hai nhà liền, An Ngữ Thần kí hợp đồng với Trương Dương, Kiều Mộng Viện lại ký hợp đồng với bên Vương Quân Dao. Vì quyền tài sản thuộc về An Ngữ Thần, vì thế toàn bộ hợp đồng trước kia Kiều Mộng Viện ký đều đã mất hiệu lực. Nói trắng ra, giờ đây họ đang làm giả, làm giả một cách trắng trợn.
Kiều Mộng Viện cười khổ hạnh nói: “Thế này thì tôi lại đắc tội với Hải Sắt phu nhân rồi.”
Trương Dương nói: “Nếu như cô cảm thấy khó làm, thì tôi sẽ xé tờ hợp đồng giả này đi.”
An Ngữ Thần nói chuyện khá trực tiếp: “Mộng Viện, giữa Trương Dương và bà phu nhân Hải Sắt đó cô đứng về phía ai?”
Kiều Mộng Viện nói nhỏ: “Nếu như tôi đứng bên bà ấy, thì làm sao có thể trừng mắt nhìn mọi người làm giả thế này?’
Trương Dương cười, trong lòng thầm cảm thấy ấm áp, lúc quan trọng nhất, Kiều Mộng Viện và An Ngữ Thần đều chọn cách ủng hộ hắn không hề do dự, đời người có mấy tri âm, giờ đây hắn đã có hai người, còn là hồng nhan tri kỉ nữa, thật là thỏa nguyện.
Kiều Mộng Viện nói: “Tòa nhà đó vốn là của Ngữ Thần, tôi chỉ là người đại diện quản lý mà thôi, chỉ cần tôi không lấy tờ hợp đồng đại lí này ra, thì hợp đồng giữa tôi và Hải Sắt phu nhân là phi pháp, nói một cách khác, kinh doanh của Kim Sa từ trước đến giờ đều không được sự cho phép của chủ nhân tòa nhà.”
An Ngữ Thần gật đầu nói: “Người xấu để tôi làm cho, dù là sư phụ tôi không đem người đến đập phá Kim Sa, thì tôi cũng phải làm việc này.”
Trương Dương nói: “Có lẽ không cần đến tờ hợp đồng này, nếu như bà ấy muốn làm trò gì về việc này, thì tôi sẽ kéo Mã Ích Lượng vào đó trước.”
Trương Dương nói như vậy là vì hắn chắc chắn, sau khi ký xong hợp đồng ở chỗ Kiều Mộng Viện, hắn ngay lập tức trở về chính phủ thành phố đi gặp Lý Trường Vũ.
Lý Trường Vũ không hề ngờ rằng việc này có liên quan đến con trai của mình, thấy Trương Dương bước vào, quan tâm đứng dậy hỏi: “Trương Dương, thành phố sắp trở thành một nồi thuốc nổ rồi, tiểu tử nhà cậu thật là toàn đi gây chuyện.”
Trương Dương cười nói: “Thị trưởng Lý, tôi đến gặp ông là để giải quyết việc này.”
Lý Trường Vũ cười khổ hạnh nói: “Việc này tôi không thể làm được gì, nhiều lắm chỉ có thể đứng bên cạnh gõ gõ trống thôi, cậu phải mau chóng đi tìm bí thư Đỗ.” Lý Trường Vũ vẫn rất biết thân phận mình, Trương Dương đập phá Kim Sa, thực lực của người đứng đằng sau nhất định không phải là bình thường, y không thể ứng phó được.
Trương Dương lúc này mới nói rõ đầu đuôi câu chuyện, Lý Trường Vũ sau khi nghe xong trong lòng cực kỳ tức giận, y không thể ngờ rằng người gây ra chuyện này lại là con trai của y, y tức giận đến độ chân tay đều run lập cập: “Thằng súc sinh này, lại dám làm chuyện này.”
Trương Dương nói: “Sự việc này có lẽ không phải do anh ấy làm, trong điện thoại anh ấy cũng đã thừa nhận rồi, đã đưa túi tiền cho Mã Ích Lượng, Mã Ích Lượng từ trước đến giờ đều rất ghét cháu, vì thế muốn mượn cơ hội này để hại cháu, thị trưởng Lý, anh ta phát tờ rơi đầy trên phố, còn gọi hai cô gái bán dâm đến cửa bộ chỉ huy đòi tiền cháu nữa, còn vu oan cho cháu, nếu như cháu nhẫn nhịn, thì về sau sẽ không thể nhấc đầu lên làm người được nữa.”
Lý Trường Vũ nói: “Nhưng….Nhưng cậu cũng hơi xúc động quá…”
Trương Dương nói: “Đến tận bây giờ cháu còn chưa gặp mặt một lần nào với cô gái kia, cháu và cô ta chẳng có mâu thuẫn gì, nhưng cô ta đã chọn Mã Ích Lượng, Mã Ích Lượng đã nhiều lần gây hấn với cháu, hôm nay cháu đập vỡ Kim Sa, cháu không tin cô ta còn không ra đây.”
Lý Trường Vũ nói: “Tôi nhất định sẽ giáo dục nghiêm khắc thằng súc sinh này.” Mặc dù quan hệ của y và Trương Dương rất thân thiết, nhưng giờ đây vẫn phải có một vài thái độ. Y biết rằng lần này con trai của y đã làm cho Trương Dương tức giận, nếu như Trương Dương thật sự muốn đối phó với con trai y, thì y nhất định sẽ rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.”
Trương Dương cười nói: “Thị trưởng Lý, chú yên tâm, cháu sẽ không động đến Tường Quân, anh ta coi cháu như kẻ thù, nhưng cháu lại coi anh ta như con của chú.”
Lý Trường Vũ thầm nói, cái gì gọi là coi là chứ, nó vốn là con của ta, thật ra y đã nghe ra, Trương Dương đang cố tình tạo ra một món nợ tình người.
Trương Dương nói: “Cháu không nhờ chú giúp gì khác, nếu như chú thật muốn giúp cháu, thì chú bảo Tường Quân nói rõ ngọn ngành sự việc này ra, anh ta làm thế nào mà nhặt được túi tiền, làm thế nào túi đó lại rơi vào tay Mã Ích Lượng, giải thích rõ ràng chuyện này có lẽ chẳng khó gì, chú làm cho anh ta nói ra sự thật có lẽ cũng không khó khăn.”
Lý Trường Vũ gật đầu nói: “Cháu yên tâm đi, việc này chú nhất định sẽ bảo nó nói ra.”
Khi Trương Dương đến gặp Đỗ Thiên Dã, Vinh Bằng Phi vẫn chưa đi, đang thương lượng đối sách với Đỗ Thiên Dã. Thấy Trương Dương cười tươi rói bước vào, Đỗ Thiên Dã thật sự tức đến tận cổ, chỉ vào mũi hắn mắng: “Tiểu tử khốn kiếp, cậu chịu lộ mặt rồi à?”
Trương Dương nói: “Vừa rồi bận làm việc, vì thế không kịp nghe điện thoại, thật ra có một vài việc không thể nói rõ ràng qua điện thoại được, vẫn phải nói trực tiếp trước mặt thì tốt hơn.”
Đỗ Thiên Dã gật đầu nói: “Được, tôi nghe xem cậu xảo biện thế nào.”
Trương Dương nói: “Tôi nói mấy việc trước, việc đầu tiên, địa điểm kinh doanh của Kim Sa là thuộc về An Ngữ Thần, khi tòa nhà này hoàn thành, tôi và An Ngữ Thần đã ký hợp đồng rồi, muốn để tòa nhà này trở thành trung tâm tiếp đón khu thành phố của sân bay mới, vì bận rộn với công tác trù bị của sân bay mới, nên tôi mãi chưa kịp sửa lại, vì vậy giờ đây có thể nói rằng, Kim Sa đang chiếm dụng đất của chúng tôi để kinh doanh.”
Đỗ Thiên Dã nhíu mắt nhìn hắn: “An Ngữ Thần là đồ đệ của cậu, Kiều Mộng Viện là bạn của cậu, họ đương nhiên sẽ đứng về phía cậu, ai mà không biết làm giả chứ?”
Trương Dương cười nói: “Bí thư Đỗ anh minh.”
Vinh Bằng Phi nói: “Chỉ một điểm này không thể trở thành lí do để anh đi đập Kim Sa người ta ra được.”
Trương Dương nói: “Thứ hai, tối qua khi tôi uống rượu cùng bí thư Đỗ, để quên túi ở quán cơm, điểm này bí thư Đỗ có thể chứng minh cho tôi.”
Đỗ Thiên Dã hơi ngớ ra: “Đúng thế, từ sáu giờ rưỡi đến tám giờ tôi quả thật là đã ở cùng với cậu, nhưng cậu có làm mất túi không thì tôi không để ý.”
Trương Dương nói: “Sau khi chúng tôi chia tay, tôi đến quán cà phê Lam Đảo để gặp phó bí thư Lưu Diễm Hồng, đến tận gần 10 giờ, bà ấy có thể chứng minh cho tôi.”
Đỗ Thiên Dã nói: “Nói tiếp đi.”
Trương Dương lại nói: “Sau khi tôi phát hiện ra mình bị mất túi liền quay lại quán rượu để tìm, tôi phát hiện túi không còn nữa, lúc đó ông chủ quán cơm đã cho tôi một đầu mối, sau khi chúng ra rời đi, Lý Tường Quân và một đám người nữa đã dùng căn phòng đó, có lý do để tin rằng trong số họ có người đã cầm chiếc túi của tôi về.”
Sự việc tiếp đó Vinh Bằng Phi đã biết, gã thở dài rồi nói: “Anh nói là Lý Tường Quân cũng có liên quan đến việc này?”
Trương Dương nói: “Lý Tường Quân đã đưa túi của tôi cho Mã Ích Lượng, Mã Ích Lượng lợi dụng những giấy tờ của tôi để bịa đặt nhiều điều, vì vậy sáng ngày hôm nay mới xuất hiện việc rải tờ rơi như vậy, nói rằng tôi từ 11 giờ đi tìm gái, lúc 11 giờ tôi vẫn đang ngồi uống rượu ở quán nướng Hàn Giang kìa, ông chủ quán đó có thể chứng minh cho tôi.”
Đỗ Thiên Dã nói: “Cậu có thể chứng minh? Chứng minh cậu không hề đi tìm gái? Chứng minh rằng những tờ rơi đó là bịa đặt? Nếu đã có thể chứng minh, tại sao cậu không thông qua pháp luật, hành vi của Mã Ích Lương là phỉ báng, gây nguy hại đến danh dự của cậu, cậu có thể kiện anh ta, tại sao lại dùng phương pháp này cơ chứ?”
Trương Dương: “Vì mọi người.”
Đỗ Thiên Dã nói: “Cậu đừng kéo chúng tôi vào.”
Trương Dương nói: “Tôi nói đến cục trưởng Vinh nhé, tôi thật không hiểu, rõ ràng anh biết Kim Sa có hành vi phạm pháp, tại sao không dám điều tra? Chẳng phải vì bà chủ là em gái của Vương Bá Hành sao?”
Vinh Bằng Phi nói: “Cậu thì biết gì chứ? Nếu như làm việc hồ đồ mà không có chứng cứ gì, pháp luật của chúng ta còn có tính ràng buộc gì chứ?”
Trương Dương nói: “Mã Ích Lượng không chỉ làm một mình tôi mất mặt, mà gã ta còn làm mất mặt của chính phủ thị ủy thành phố Giang Thành, tôi là cán bộ do bí thư Đỗ anh một tay đưa lên, là anh bảo tôi phụ trách hạng mục kiến thiết sân bay mới, nếu như trong lòng người khác, tôi là một người tìm gái làng chơi, thì chẳng phải con mắt nhìn người của bí thư Đỗ có vấn đề sao?”
Đỗ Thiên Dã nói: “Cậu đừng có xảo biện nữa, tự cậu gây chuyện, thì tự cậu gánh chịu đi, giờ đây cậu về bộ chỉ huy sân bay cho tôi, trước khi có ý kiến xử lý cụ thể đưa ra, đừng về Giang Thành gây chuyện thị phi nữa.”
Trương Dương nói: “Sự việc tôi đã nói rõ ràng rồi, muốn chém muốn giết, thì mấy người làm lãnh đạo các anh cứ tự bàn bạc với nhau, thật sự đã làm phiền các anh rồi, tôi biết các anh muốn bảo vệ tôi, cũng rõ ràng tôi có lý, nhưng các anh lo lắng đến ảnh hưởng, còn kị thính trưởng Vương của thính công an, làm lãnh đạo mà đến độ như các anh, cũng thật là vô dụng.” Tên này để lại câu này, rồi ngẩng cao đầu bước ra khỏi phòng làm việc của bí thư thị ủy.
Đỗ Thiên Dã và Vinh Bằng Phi ngớ người ở đó, tiểu tử này cũng thật hoang đường quá mức, rõ ràng là hắn tự gây chuyện, mà còn tỏ ra rất đáng thương cho họ nữa, Vinh Bằng Phi nói: “Bí thư Đỗ, cậu ta muốn nhắm vào tôi, không liên quan gì đến anh.”
Đỗ Thiên Dã nói: “Anh tưởng tôi không nghe ra à, cậu ta nói chúng ta, và mắng cả tôi vào đó nữa.”
Vinh Bằng Phi nói: “Bí thư Đỗ, anh dự định giải quyết việc này như thế nào?’
Đỗ Thiên Dã nói: “Những việc nhỏ như thế này nên để cho cục công an các anh xử lý, tôi là bí thư thị ủy, mà đến việc cỏn con này cũng phải hỏi tôi, thì có lẽ tôi chẳng cần phải ngủ nữa.”
Vinh Bằng Phi nói: “Bí thư Đỗ, áp lực của anh rất lớn.”
Đỗ Thiên Dã nói: “Trương Dương đập nát Kim Sa rồi sao?”
Vinh Bằng Phi nói: “Tôi đã cho người đi điều tra rồi, cậu ta không động thủ, nhưng hơn một trăm dân công đó là do cậu ta mang đến, cậu ta còn đánh cả Mã Ích Lượng.”
Đỗ Thiên Dã nói: “Chúng ta cần phải truy cứu trách nhiệm, cũng cần phải phân rõ trách nhiệm, đánh người thì truy cứu trách nhiệm đánh người, đập đồ thì truy cứu trách nhiệm đập đồ, nhất định phải làm việc đến từng người một, cậu ta đánh Mã Ích Lượng là không đúng, nhưng Mã Ích Lượng dùng phương pháp này để hạ nhục một cán bộ nhà nước có lẽ cũng không đúng đúng không?”
Vinh Bằng Phi nói: “Không những không đúng, mà còn có thể cho rằng đây là tội phỉ báng rồi.”
Đỗ Thiên Dã nói một cách quả quyết: “Phạm tội thì phải bắt dù là đằng sau anh ta có ai đi chăng nữa. Đã phạm pháp thì nhất định phải chịu sự trừng phạt của pháp luật.”
Trong cuộc đối thoại này với Đỗ Thiên Dã, Vinh Bằng Phi đã dần dần cởi mở được khúc mắc, Đỗ Thiên Dã không những bảo vệ Trương Dương, mà còn bảo vệ đến cùng, không cần phải hỏi, đàn chính trị của Giang Thành nhất định sẽ vì chuyện này mà rơi vào một cuộc tranh đấu, Vinh Bằng Phi nhắc nhở Đỗ Thiên Dã: “Bí thư Đỗ, lần này đập nơi của Vương Quân Dao, thính trưởng Vương rất bực mình.”
Đỗ Thiên Dã nói: “Ông ấy bực mình thì để ông ấy tự đến nơi mà điều tra, để ông ấy xem xem rốt cuộc Kim Sa có hành vi kinh doanh bất hợp pháp hay không, này Bằng Phi, anh có cần phải suy nghĩ đến những cảm nhận của ông ta không? Vẫn là câu nói đó, sự việc của Giang Thành không đến lượt ông ta quản.”
Xung quanh sự việc Trương Dương đập phá Kim Sa, trong cuộc họp thường ủy đã diễn ra một cuộc tranh luận quyết liệt.
Bộ trưởng tổ chức thị ủy Từ Bưu vẫn đứng về phía Trương Dương như trước kia, y nói lớn: “Đập hay lắm.” Dương như không hề để ý đến ánh mắt phẫn nộ của Mã Ích Dân, Từ Bưu nói: “Tôi đã nói từ lâu rồi, Nam Lâm Tự là đất thánh đất Phật, Xá Lợi của Phật Tổ nằm ở đó, nhưng họ lại mở hộp đêm ở Nam Lâm Tự, cả ngày mang một đám con gái vào đó làm trò, thế này ra thể thống gì.”
Mã Ích Dân nói: “Lão Từ, ông nói thế quá đáng rồi, Kim Sa từ trước đến giờ đều là kinh doanh hợp pháp cả.”
Từ Bưu nói: “Kinh doanh hợp pháp chỉ là vẻ bề ngoài thôi, ai mà biết rằng đằng sau lưng họ làm những việc gì.”
Tư lệnh phân khu Giang Thành Quách Kiến từ trước rất ít khi phát ngôn nói: “Giang Thành chẳng phải là không có tiền lệ, trước kia Hoàng Gia Giá Nhật chẳng phải là vì có hoạt động mại dâm nên bị đóng cửa sao?” Câu này của y là nhằm vào Mã Ích Dân, lúc đầu khi Hoàng Gia Giá Nhật đóng cửa, người đảm nhận giám đốc ở đó cũng là em của Mã Ích Dân, Mã Ích Lượng.
Từ Bưu nói chuyện thì chẳng lịch sự như vậy: “Thật là trùng hợp, hai lần đều là do Mã Ích Lượng làm giám đốc, em trai của chủ tịch Mã thật là một kỳ tài kinh doanh.”
Mã Ích Dân làm sao có thể không nghe ra ý châm biếm trong câu đó, cả một gương mặt đỏ au, y muốn nói vài câu.
Chủ nhiệm nhân đại Triệu Dương Lâm nói: “Sự việc đập phá Kim Sa tôi không ở đó, vì thế không có quyền phát ngôn gì, nhưng buổi sáng nay khi tôi đi làm, hai cô gái làng chơi đã đến cầm bằng lái của Trương Dương ra để gây chuyện, tôi đã tận mắt chứng kiến, tôi thật sự không hiểu, họ coi cơ quan nhà nước chúng ta là nơi thế nào chứ? Còn may đấy, lúc đó chúng tôi đã bắt được một người, một người khác mặc dù đã chạy, nhưng cũng bị cảnh sát tìm thấy rồi, mọi người đoán thử xem bọn họ nói thế nào? Nói là có người sai họ làm, cố tình làm xấu mặt Trương Dương, để cho cậu ấy khó coi.”
Tất cả mọi thường ủy trong cuộc họp đều thầm nói rì rầm.
Triệu Dương Lâm nói: “Trước kia mọi người đều nói cải cách luôn có mạo hiểm, hôm nay tôi mới thật sự cảm nhận thấy, anh nỗ lực làm việc không thể chắc chắn rằng anh sẽ bình an vô sự, không biết chừng một lúc nào đó phiền phức sẽ rơi lên đầu anh.”
Đỗ Thiên Dã nói: “Trương Dương làm mất một cái túi mà lại gây ra lắm chuyện như vậy, Giang Thành chúng ta thật sự là chẳng bình yên chút nào.”
Mã Ích Dân nghe ra Đỗ Thiên Dã đang đánh tráo khái niệm, nhưng giờ đây số lượng người đứng về phía Trương Dương nhiều hơn một chút, y nhìn sang thị trưởng Tả Viên Triều cầu cứu.
Tả Viên Triều hắng hắng giọng rồi nói: “Theo tôi thấy, người muốn đổ oan cho Trương Dương rất đáng ghét, nhưng Trương Dương chưa làm rõ vấn đề, mà đã làm như vậy quả thật là quá kích động, ảnh hưởng của việc làm đó với quần chúng rất xấu, giờ đây là thời đại hòa bình rồi, một cán bộ nhà nước mà lại có thể mang dân công đến đập phá loạn lên, điều này làm cho những nhà đầu tư vào Giang Thành cảm thấy sợ hãi và lo lắng, tôi đã nghe thấy không ít người phản ánh rằng, họ sợ rằng sự đầu tư của họ sẽ không được bảo vệ. Việc này có tính chất rất nghiêm tọng, nhất định phải xử lý nghiêm khắc, nếu không thì người khác sẽ cho rằng chúng ta đang bao che cho cậu ta.”
Đỗ Thiên Dã nói: “Tôi rất lấy làm hiếu kỳ, rốt cuộc là ai đang bêu xấu Trương Dương, là ai đang lợi dụng chuyện này để thêu dệt nên những điều chúng ta vừa thấy?”
Lý Trường Vũ chau mày, thấp giọng nói: “Con trai tôi đã nhặt được chiếc túi của Trương Dương.” Việc này chỉ có một số ít người biết, nhưng không ai nói chuyện này ra cả, vì thế khi Lý Trường Vũ nói ra sự thật này, tất cả mọi thường ủy đều nhìn y đầy kinh ngạc.
Lý Trường Vũ nói: “Con trai tôi, Lý Tường Quân, trước kia từng là cổ đông của Hoàng Gia Giá Nhật, lúc đó, khi Hoàng Gia Giá Nhật xảy ra chuyện, tôi tin rằng mọi người vẫn còn nhớ rõ.”
Mã Ích Dân lờ mờ cảm thấy có điều gì bất ổn, Lý Trường Vũ nói lại chuyện này trước mặt mọi người, mục đích của y nhất định không phải là nhắm đến Trương Dương, mà là cố tình bảo vệ Trương Dương.
Lý Trường Vũ nói: “Tường Quân nhặt được túi của Trương Dương, vì trước kia nó vẫn giận về chuyện cũ, nên việc đầu tiên nó nghĩ tới không phải là trả lại chiếc túi, mà là vất chiếc túi đi để báo thù cho Trương Dương, nhưng nó lại nói chuyện này cho Mã Ích Lượng, thế là Mã Ích Lượng đã lấy chiếc túi đi.” Lý Trường Vũ đã tìm đến con trai để làm chứng, giờ đây y nói ra chuyện này trước mọi người cũng tốn nhiều công sức.
Mã Ích Dân nói: “Đồng chí Trường Vũ nói vậy có ý gì? Ông nói rằng em trai tôi đã vu hại Trương Dương ư?”
Lý Trường Vũ nói: “Tôi chỉ nói những gì tôi biết, còn về việc em trai ông có làm việc hãm hại người khác hay không, thì ông nên đi hỏi anh ta.”
Cục trưởng công an Vinh Bằng Phi nói: “Tôi cũng có một tin muốn tuyên bố với mọi người, theo những chứng cứ chúng tôi nắm được, Mã Ích Lượng quả thật đã làm xấu danh dự của Trương Dương, trước khi đến tham dự cuộc họp, cơ quan công an đã tìm ra đầu mối chính thức.”
Sắc mặt của Mã Ích Dân hoàn toàn thay đổi, y nói hơi phẫn nộ: “Anh có chứng cứ gì? Không thể nào tự nhiên đi bắt người được, đúng không? Giữa ban ngày ban mặt đập phá nhà người ta thì anh không bắt, mà anh lại đi bắt người bị hại, thế này là thế nào?”
Vinh Bằng Phi nói: “Ai là người bị hại không phải do ông quyết.”
Mã Ích Dân tức giận: “Thế thì do anh quyết?”
Đỗ Thiên Dã lười nhác lên tiếng: “Được rồi được rồi, mỗi lần họp đều làm đến độ căng thẳng như thế này, có hay không? Tất cả mọi người đều không quyết được, mà chỉ có luật pháp thôi.”
Tả Viên Triều không nói gì, nhìn thấy tình cảnh trước mắt cũng hiểu rồi, Đỗ Thiên Dã bảo vệ Trương Dương là điều tất yếu, mặc dù gã biết rõ ràng rằng đằng sau Kim Sa nhất định có quan hệ mờ ám, nhưng gã vẫn làm như vậy, điều đó đã chứng minh rằng, Đỗ Thiên Dã không hề thích thú với những thế lực từ ngoài đến này, Tả Viên Triều nhìn Mã Ích Dân đầy đồng cảm, về sự việc này, Mã Ích Dân có cố gắng tiếp cũng không có ích lợi gì, Mã Ích Lượng làm sai một việc, gã đã chọn nhầm đối tượng khiêu chiến, gã và Trương Dương có thực lực quá thua kém nhau, khiêu chiến Trương Dương nhất định sẽ có một kết cục chẳng tốt đẹp gì.
“Tại sao tự nhiên lại bắt người?” Mã Ích Dân sau khi đã bình tĩnh lại lại nói lý luận với Vinh Bằng Phi.
Vinh Bằng Phi nói: “Em của ông đã phỉ báng cán bộ nhà nước, làm xấu hình ảnh chính phủ, đây đều không phải là việc nhỏ, chủ tịch Mã, ông về tìm cho anh ta một luật sư đi.”
Mã Ích Dân nói: “Chẳng lẽ mọi người cho rằng Trương Dương không hề có một chút trách nhiệm nào trong chuyện này sao?”
Vinh Bằng Phi nói: “Anh ta không phạm vào luật pháp hình sự, không đến phiên tôi quản lí.”
Mã Ích Dân tức giận nói: “Thế thì ai quản?”
Vinh Bằng Phi đáp lời: “Ông có thể đi tìm bộ trưởng tổ chức, bí thư kỉ ủy, thậm chí có thể tìm đến thị trưởng Tả, đến bí thư Đỗ, tóm lại việc này không liên quan đến cục công an chúng tôi.”
Mã Ích Dân tức giận đùng đùng, ngoài đến chỗ Tả Viên Triều, thật sự không ở đâu y có thể nói lí được, vì thế y tìm đến phòng làm việc của Tả Viên Triều.
Tả Viên Triều nhẫn nại nghe y báo oán xong, rồi thở dài nói: “Lão Mã à, Trương Dương thật sự không có lỗi lầm gì quá lớn trong việc này.”
Mã Ích Dân ngớ người, tại sao Tả Viên Triều lại nói như vậy cơ chứ?
Tả Viên Triều nói: “Tôi vừa mới biết, tòa nhà mà Kim Sa kinh doanh kia, khi hoàn thành đã kí hợp đồng với Trương Dương rồi, về mặt pháp luật, Kim Sa không được pháp luật bảo vệ đâu.”
Mã Ích Dân nói: “Sao lại thế được, Kim Sa rõ ràng đã ký hợp đồng năm năm.”
Tả Viên Triều nói: “Anh có biết chủ tòa nhà đó thực sự là ai không?”
Mã Ích Dân nào biết gì về việc kinh doanh cụ thể này, y lắc đầu.
Tả Viên Triều nói: “An Ngữ Thần, Kiều Mộng Viện đại diện cho cô ấy về tất cả những tài sản ở quảng trường Nam Lâm Tự, có điều hai người chỉ là nói miệng thôi, cũng có nghĩa là, hợp đồng Kiều Mộng Viện ký với Vương Quân Dao hoàn toàn không có giá trị pháp luật.”
Mã Ích Dân vừa suy nghĩ đã hiểu ra điểm mấu chốt trong chuyện này, y phẫn nộ nói: “Làm giả ai mà không biết chứ, Trương Dương nhất định đã giở trò gì đó trong chuyện này.”
Tả Viên Triều nói: “Anh ta giở trò thì đã làm sao chứ? An Ngữ Thần đã nhận, Kiều Mộng Viện cũng đã nhận, Vương Quân Dao nhất định là bị thiệt rồi, bà ta nhiều nhất cũng chỉ có thể gây khó khăn cho Kiều Mộng Viện mà thôi, anh tưởng rằng bà ấy sẽ làm như vậy?”
Mã Ích Dân thở dài, Kiều Mộng Viện có bối cảnh thế nào, mặc dù Vương Quân Dao có anh trai là thính trưởng thính công an tỉnh, nhưng Vương Bá Hành trước mặt Kiều Chấn Lương chẳng có địa vị gì, Vương Quân Dao nhất định không dám động vào Kiều Mộng Viện, dù cho Kiều Mộng Viện không hề có chút lí lẽ nào trong chuyện này.
Tả Viên Triều nói: “Lão Mã à, Trương Dương bồng bột không sai, nhưng không có ai đứng sau chống lưng cho anh ta mà anh ta vẫn dám điềm nhiên xông vào đập phá Kim Sa sao?”
Mã Ích Dân nói: “Ý anh là….” Y đã nuốt ba chữ bí thư Đỗ vào trong, mặc dù trước mắt Tả Viên Triều và y cùng một lập trường, nhưng trên chính trị, bất cứ ai đều không thể dựa dẫm.
Tả Viên Triều gật đầu, y biết rằng Mã Ích Dân muốn nói điều gì, Tả Viên Triều thật sự cho rằng Trương Dương đập phá Kim Sa là do Đỗ Thiên Dã nói, nhưng lần này y đã nghĩ nhầm rồi, Đỗ Thiên Dã đã bị hành động của Trương Dương ép đến độ đi vào con đường đối lập với Vương Bá Hành.
Mã Ích Dân nói: “Nếu như tiếp tục như thế này, thì thật có hại cho nước cho dân.”