Tôn Đông Cường thốt lên: "Đây không phải là xe Pick-up, mà là xe Mustang.”
Trương Dương cất tiếng cười: "Lần trước tôi đến Bắc Kinh, các anh em ở cửa hàng tân trang xe Nhất Cảo đã sửa hộ tôi đó!"
Tôn Đông Cường nói: "Xe này là xe công phải không?"
Trương Dương nhìn gã một cái, cũng thực chiếc xe này trước đây thuộc về lãnh đạo thành phố, nhưng sau khi sửa lại, Trương Dương cũng hiểu nhất định sau này sẽ có người ghi chép lại chiếc xe này, thông qua chính danh, thủ tục đàng hoàng mua chiếc xe này, tổng cộng mất sáu vạn năm, bây giờ đã chuyển luôn thành của tư, biển số xe cũng bị gỡ xuống, thay bằng biển B12345 trước đây của hắn. Nhưng hắn dùng biển xe cũ của mình là để đi lại thuận tiện, trong phạm vi Giang Thành hắn cũng không sợ có người tra xét, Trương Dương nói: "Xe này giờ đã là của xe tư của tôi, làm xong thủ tục mua rồi, chỉ là chưa kịp treo biển số thôi."
Tôn Đông Cường cười nói: "Tôi cảm thấy, nếu là xe của công, cậu chắc sẽ không bỏ ra đống tiền như vậy để sơn sửa lại đâu!" Gã đưa tay nhấn nút điều chỉnh lên xuống của ghế ngồi, sau khi thấy thoải mái, gã rướn người dựa lưng vào ghế rồi nói: "Trương Dương, có thể nói là chẳng tìm được ra cái xe Pick-up thứ hai giống chiếc này của cậu trong cả Trung Quốc đâu!"
Trương Dương cười đáp: "Trên cả thế giới cũng không có cái thứ hai đâu!"
Tôn Đông Cường nhấn vào nút chơi nhạc, một giọng ca khàn trầm ấm vang lên trong xe, Tôn Đông Cường lắc lư đầu theo điệu nhạc, trông có vẻ rất say sưa, nhưng trong lòng gã giờ vẫn chút cảm giác khó chịu. Đều là thị trưởng, bản thân lại còn nhận chức vị chính, đến Phong Trạch còn sớm hơn Trương Dương nhưng đếu bây giờ vẫn chẳng có chút thành tích gì. Còn Trương Dương, tuy dính phải mấy lần khó khăn nhưng lần nào cũng ổn, càng vượt qua được lại càng mạnh hơn. Thế lực và ảnh hưởng ở Phong Trạch này cứ không ngừng lớn mạnh, Tôn Đông Cường rất không cam tâm nhưng cũng đành phải thừa nhận một thực tế rằng: Trương Dương thích hợp với chốn quan trường Phong Trạch còn hơn cả mình.
Tôn Đông Cường nói tiếp: "Quên mất không chúc mừng cậu, Nhất Trung Phong Trạch có tới hai thủ khoa, lần này cậu cũng được mở mày mở mặt ở Bình Hải rồi!"
Trương Dương thở dài nói: "Thật ra, làm trong ngành giáo dục cũng khó nói lắm, tôi làm ngành này cũng chịu khổ nhiều, phạm sai lầm, rồi bị phê bình, gây nhiều lỗi lầm nhưng bây giờ tôi phát hiện ra một điều: Nỗi khổ cực và nỗ lực tôi đã chịu được đáp lại xứng đáng, cũng đáng lắm, cuối cùng cũng gây dựng được chút thành tích cho ngành giáo dục Phong Trạch, đem lại vinh quang cho Phong Trạch là niềm vui mừng lớn nhất của tôi."
Tôn Đông Cường cười tủm tỉm nhìn Trương Dương nhưng trong lòng lại thấy khinh thường, giả tạo! Cậu đúng là tên giả tạo! Lần này xuất hiện thủ khoa hai khối thì có liên quan quái gì đến cậu chứ? Chẳng qua là cậu gặp may thôi, cậu gặp được đúng lúc thành tích của ngành giáo dục Nhất Phong nở rộ nhất trong bao nhiêu năm nay thôi."
Trương Dương nói tiếp: "Thật không dễ dàng chút nào!"
Tôn Đông Cường cười ha ha: "Làm công việc gì cũng không dễ dàng cả, chúng ta lần lượt đến Phong Trạch này, lại nhận chức đúng lúc Phong Trạch gặp hạn hán, mấy tháng nay đều bận bựu công việc chống hạn. May mà có vài trận mưa gần đây, tình hình hạn hán cũng bớt đi!" Lúc nói câu này, hai người đang đi gần bên hồ Phong Trạch, hai người đều nhìn ra phía hồ, thấy rõ nước hồ đã đầy lên rất nhiều so với thời gian trước.
Trương Dương nói: "Nghe dài khí tượng dự báo, lượng mưa gần đây cũng nhiều, nước hồ Phong Trạch xem như đã trở lại bình thường!"
Tôn Đông Cường đáp: "Tình hình sản xuất nông nghiệp năm nay không khả quan cho mấy, dù sao cũng bị ảnh hưởng bởi hạn hán kéo dài, giá trị sản xuất nông nghiệp giảm hẳn sơ với năm ngoái, ắt hẳn phía thành phố sẽ phê bình trực tiếp."
Trương Dương đáp: "Nước ta đều thích xem số liệu, một loạt số liệu GDP, CPD hỗn hợp, tôi thấy thực chán, làm những thứ buồn tẻ vô vị này làm gì chứ? Thu nhập của người dân cũng được nâng cao rồi, sức tiêu dùng cũng tăng, ấm no hạnh phúc cũng theo đó tăng thôi, cứ cắm đầu cắm cổ vào số má, thứ đó có thể mài ra mà ăn không?"
Tôn Đông Cường đáp: "Câu này của cậu không đúng rồi, nước ta rộng như vậy, không có số liệu khoa học thì làm sao mà quản lý được? Cậu chịu trách nhiệm giáo dục thì cũng phải biết chú trọng đến tỉ lệ lên lớp hoặc tỉ lệ đỗ đại học chứ!"
Trương Dương nghe câu này của gã không nhịn được cười: "Cái đó thì đương nhiên!"
Đoạn đường còn lại hai người cũng chuyện trò vui vẻ, đến Giang Thành, Tôn Đông Cường bảo Trương Dương cho gã xuống trước cửa khu tập thể thị ủy. Sau khi cười tạm biệt, Trương Dương lái xe rời đi, lúc này lãnh đạo thị tức chủ nhiệm Triệu Dương Lâm ngồi xe Hongqi quay về. Nhìn thấy con rể đã về, Triệu Dương Lâm hạ cửa xe vẫn tay với Tôn Đông Cường.
Tôn Đông Cường cũng đi tới gần xe chào cha.
Triệu Dương Lâm mở cửa xe đi xuống và bảo tài xế lái đi, tình cảm của hai cha con rất tốt, Tô Đông Cường cũng chủ định đem về cho cha vợ một món đặc sản của Phong Trạch. Triệu Dương Lâm hỏi: "Ai đưa con về vậy?"
"Trương Dương ạ!"
Triệu Dương Lâm ồ một tiếng, hai người cùng bước sóng vai mà đi, Triệu Dương Lâm nói: "Nghe nói thủ khoa hai khối xã hội và tự nhiên năm nay đều đến từ Nhất Trung Phong Trạch?"
Tôn Đông Cường nói: "Tin tức lan nhanh thật, đến cha cũng biết rồi ạ!"
Triệu Dương Lâm cười ha ha: "Ai mà không biết chứ, việc này lại là tin nóng lớn nhất năm này của Giang Thành, đứa cháu ngoại của ta cũng nói tương lai nó muốn học ở Nhất Trung Phong Trạch, đến đứa trẻ đi học mẫu giáo còn biết!"
Tôn Đông Cường than thở: "Đúng là tin chấn động mà, thủ khoa hai khối tự nhiên và xã hội đều của cùng một trường, đây là trường hợp đầu tiên của Bình Hải!
Triệu Dương Lâm nói: "Số của Trương Dương cũng tốt thật!"
Tôn Đông Cường im lặng không nói gì, không những là tốt, mà là cực kỳ tốt, gã đang cảm thấy ông trời thực không công bằng, sao lại có thể dễ dàng để cho Trương Dương chiếm phần hơn vậy?
Trương Dương đến Tân Đế Hào muộn hơn giờ hẹn tới hơn nửa tiếng, An Ngữ Thần, Kiều Mộng Viên, Hồ Nhân Như, Thời Duy và Tô Tiểu Hồng đều đang đợi hắn. Lúc Trương Dương bước vào, hắn giật cả mình mà lạnh lùng hỏi một câu: "Hôm nay sao thế này? Một loạt các nữ tướng, sao tôi lại có diễm phúc lớn như thế vậy?"
Thời Duy liếc mắt nhìn hắn: "Đừng quá tự phụ như thế!"
Tô Tiểu Hồng cười nói: "Người khác làm gì có được đãi ngộ như thế này, thị trưởng Trương mau ngồi xuống đi, hôm nay là tiệc chúc mừng dành cho anh đó!"
Trương Dương cũng không đến tay không, hắn tặng cho mỗi người hai lọ nước ép hoa hồng nổi tiếng sản xuất tại nhà máy chế phẩm hóa học Phong Trạch, là dùng để làm đẹp cả, lúc ấy không cần biết công dụng như thế nào, tất cả đều mở ra uống thử cho vui.
An Ngữ Thần nói: "Hôm nay tôi vốn định làm chủ chi nhưng chị Mộng Viện nhất định muốn mời!"
Trương Dương nói: "Nên do giám đốc Kiều mời!"
Thời Duy nói: "Sao lại nói được như thế? Dựa vào cái gì mà nói nên do chị tôi mời chứ?"
Trương Dương đáp: "Gần đây tôi hay bị bí thư Kiều gọi đến phê bình, chúng ta là bạn tốt như thế mà bí thư Kiều cũng không nể nang chút nào. Chắc bí thư Kiều nhất định là thấy có lỗi với tôi nên mới mời tôi ăn cơm. Không có gì, việc công là việc công, lời xin lỗi của cô tôi đã nhận rồi, đừng để tâm đến nữa!"
Mọi người xung quanh bàn đều cười ầm lên, Kiều Mộng Viện cũng không nhịn được cũng nói: "Đừng có tự khen mình nhiều quá, tôi trước giờ công tư đều phân minh, đừng có đem công việc ra đây!"
Hồ Nhân Như nói: "Đúng vậy! tối nay ăn cơm không được nói chuyện công việc, ai còn nói đến chúng ta sẽ phạt uống ba chén rượu!"
An Ngữ Thần nói: "Cái gì mà ba chén, một cốc lớn mới đúng!"
Thời Duy nói: "Từ lúc đến đến bây giờ Trương Dương toàn nói đến công việc, hãy phạt anh ấy trước!" Các cô gái nhất loạt đồng thanh.
Trương Dương giơ hai tay đầu hàng: "Tôi sai rồi, lần đầu chúng ta không tính nhé!"
Tô Tiểu Hồng cười đáp: "Không được, không có tuân thủ thì không thể thành quy định được, phải yêu cầu nghiêm khắc với một lãnh đạo nhà nước như cậu!"
Trương Dương đáp: "Tôi xin chịu vậy, vậy... Vội vàng từ Phong Trạch về đây thật là hơi đói, giám đốc Kiều, hãy bảo nhà bếp làm nhanh tay lên chút, tôi đói rồi!"
Kiều Mộng Viên lúc này mới gọi mang món lên, món lạnh vừa được bày ra thì Thường Hải Thiên đến, Khương Lượng, Đỗ Vũ Phong và Tần Bạch cũng đến. Thường Hải Thiên phải giải quyết công việc ở nhà máy còn ba người Khương Lượng vừa đi họp về, cho nên họ đều đến muộn.
Hồ Nhân Như nói: "Đã là tiệc chúc mừng sao có thể thiếu được các bạn rượu đây, thị trưởng Trương, hôm nay tất cả các anh đều đến muộn tập thể đó nha!" Tuy có quan hệ thân mật với Trương Dương nhưng Hồ Nhân Như vẫn giữ khoảng cách nhất định với hắn trước mặt người khác.
Đỗ Vũ Phong dẫn đầu làm ra gương mặt mẫu mực nói: "Vậy hễ tới muộn là phạt uống ba chén!"
Năm người đàn ông đồng thời uống hết ba chén rượu phạt, Kiều Mộng Viện cầm chén rượu cười khanh khách: "Tối nay mời mọi người đến chủ yếu là để chúc mừng thị trưởng Trương, chúc mừng thị trưởng Trương đạt được thành tích rực rỡ cho ngành giáo dục Phong Trạch, ai ai cũng biết! Chúng ta cùng nâng chén nào!"
Trương Dương cầm chén lên hưởng ứng, Khương Lượng nói: "Cậu không được dùng chén nhỏ, hôm nay cậu là vai chính đó! Phải là người đi đầu chứ!"
Trương Dương hào hứng đáp: "Được! Đằng nào mà chả là uống, bao tuổi rồi còn để ý chuyện này!" Nói rồi hắn đổ ba chén rượu vào ly, uống một mạch cạn ly trước mặt mọi người.
Đỗ Vũ Phong than một câu: "Nhìn cậu uống thật chán, giống như là uống nước lã vậy, nghĩ xem mọi người đều uống say rồi chỉ còn mình cậu tỉnh táo, cậu thấy có hứng không?"
Trương Dương đáp: "Hứng chứ, tôi chỉ mong sao uống đến mức các cậu đều gục xuống chân bàn luôn!"
Khương Lượng cười nói: "Uống rượu đừng quá đà như vậy, đúng rồi, tôi có một tin vui muốn nói với mọi người!"
Mọi người đều đổ dồn con mắt về phía Khương Lượng, Khương Lượng nói tiếp: "Tần Bạch sẽ kết hôn vào mùng một tháng mười năm nay, đã đi đăng ký xong rồi!"
Mặt Tần Bạch đỏ bừng lên, hắn có hơi chút ngại ngùng.
Trương Dương cười ha ha: "Được lắm, tiểu tử cậu làm thật hả, lại còn kết hôn luôn, có phải là Thẩm Vi cô ý tá ở bệnh viện thần kinh đó không?"
Tần Bạch gật một cái: "Cha và chị tôi đều thích cô ấy!"
An Ngữ Thần nói: "Nói gì thế, cha và chị cậu thích là cậu liền cưới cô ta luôn à, cậu phải thích mới được!"
Tần Bạch gật đầu.
Tiêu điểm của mọi người đều tập trung vào Tần Bạch, họ chúc rượu tấp lập. Tửu lượng của Tần Bạch kém hơn Trương Dương, chỉ một lúc sau hắn đã uống đến đỏ rực mặt lên, thực đã ngà ngà say.
Thời Duy nói: "Tôi nói Tần Bạch này, chị cậu còn chưa kết hôn, cậu lại dám đi trước, như thế là không phải phép!"
Tần Bạch đáp: "Chị tôi coi trọng sự nghiệp, nói là tạm thời chưa tính đến chuyện hôn nhân..." Lúc nói câu này, hắn nhìn về phía Trương Dương.
Trương Dương vội vàng cầm chén chà lên uống, việc này có liên quan đến hắn, trái tim và thể xác của người đẹp đã sớm thuộc về hắn, trên thế giới này ngoài hắn ra e là chẳng có ai lọt được vào mắt của Tần Thanh nữa.
Thời Duy nói: "Điều kiện của chị cậu tốt như thế, theo lý mà nói thì phải có nhiều người theo đuổi chứ!"
Tần Bạch đáp: "Yêu cầu của chị tôi rất cao!"
Nhiều người có mặt lúc này đều biết rõ tình cảm thân thiết giữa Tần Thanh và Trương Dương, lúc này đền im lặng không nói gì, Tô Tiểu Hồng đang lo lắng nha đầu ngốc Thời Duy này lại nói ra những câu không nên nói liền vội vàng lên tiếng: "Ai quy định nữ giới không có đàn ông thì không thể sống được chứ? Tần Thanh sống rất tốt, tôi cũng sống tốt, những người phụ nữ chúng tôi ở đây đều chưa có bạn trai, nhưng chúng tôi vẫn sống tự do thoải mái đây!"
Trương Dương cười đùa nói: "Sai rồi, tôi chính là bạn trai của các cô đấy!"
An Ngữ Thần nói: "Đừng tự cao như vậy, chúng tôi toàn các mỹ nữ như thế này lại chỉ có một người như cậu, cậu cũng được lợi quá nhỉ!"
Trương Dương đáp: "Ở đây cũng không chỉ có mình tôi, các cô có thể tự do lựa chọn!"
Đỗ Vũ Phong nói: "Tôi không tham gia với cậu đâu, tôi là người đã có gia đình rồi đó!"
Thường Hải Thiên cũng cười: "Tôi cũng có bạn gái rồi!"
Khương Lượng nói thêm vào: "Tôi cũng lập gia đình rồi nhá!"
Tần Bạch nói: "Tôi sắp kết hôn rồi!"
Trương Dương cười ha hả: "Xem ra, chỉ có mình tôi là đủ điều kiện thôi!"
Thời Duy nói: "Đủ điều kiện cũng không chọn cậu, nhìn vẻ mặt hèn hạ đủ biết không phải người tốt!"
Trương đại quan nhân cười điệu lạnh lùng: "Thời Duy, cô nói năng cẩn thận chút, tôi là người thù dai lắm đấy!"
Thời Duy ưỡn ngực lên: "Ai sợ ngươi chứ?"
Kiều Mộng Viện không khỏi cười nói: "Hai người bớt đi vài câu, vừa gặp mặt là tranh cãi không yên, đúng rồi, chúng ta còn phải chúc mừng việc đạt thủ khoa Bình Hải chứ, thật là chính tích lớn lao của thị trường Trương!"
Trương Dương cười tủm tỉm cầm chén rượu lên: "Vậy.... Lúc trước bí thư Kiều còn gọi tôi đến phê bình, giám đốc Kiều, nếu không thì cô nói với anh ấy một câu, để anh ấy biểu dương tôi một lần, đổi lại lần phê bình trước?"
Kiều Mộng Viện cắn môi nói: "Đã nói là không nhắc đến chuyện công việc, cậu lại cứ nhắc tới, Thời Duy, rót rượu cho cậu ta!"
Đêm đó mọi người hào hứng uống, sau khi no say, Tô Tiểu Hồng sắp xếp tất cả đến Hoàng gia giả nhật đi hát. Ba người Khương Lượng, Đỗ Vũ Phong và Tần Bạch đều là người trong ngành công an, họ không tiện xuất hiện trong những nơi vui chơi tiêu khiển đông người như vậy, cứ lấy lý do là cơ quan có việc nên cáo lui trước.
Thường Hải Thiên lái xe đến, Tô Tiểu Hồng len xe của hắn, những cô còn lại lên xe bán tải của Trương Dương, Thường Hải Thiên không khỏi cười nói: "Sao đường nữ duyên của hắn lại tốt vậy?"
Tô Tiểu Hồng cười: "Cậu đừng thất vọng, nếu cậu cũng lái một chiếc xe bán tải mui trần như thế, không chừng họ đều đòi lên xe cậu đó!"
Thường Hải Thiên cười gật đầu, Trương Dương vốn có mộ sức hấp dẫn như vậy, cho dù hắn có lại một chiếc máy kéo cầm tay, đám phụ nữ này cũng sẽ nhẩy lên xe hắn ngồi như thế.
..............
Bởi vì Trương Dương uống rượu nên Thời Duy đoạt làm người lái xe, công năng của chiếc xe làm cho cô thấy thật kinh ngạc, An Ngữ Thần và Kiều Mộng Viên cũng lấy làm mới lạ, không ngừng hỏi cái này cái nọ. Hồ Nhân Như ngồi lẳng lặng một chỗ, lặng lẽ nhìn dáng vẻ của Trương Dương, Trương Dương vừa quay người lại, đôi mắt sáng lên nhìn cô mỉn cười, trong lòng Hồ Nhân Như tự nhiên có chút lay động.
Khi đến Hoàng gia giả nhật xe đi vào bãi đỗ, một bóng đen đột ngột lao tới, Thời Duy sợ đến hét ầm lên một tiếng, đột ngột giẫm xuống phanh chân, sau đó họ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết kinh động ở bên ngoài.
Ai cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện này, Thời Duy mặt tái nhợt: "Tôi...hình như tôi đâm vào người rồi!"
Trương Dương mở cửa xe bước ra, vì hắn cũng ngồi trong xe, không rõ tình huống cho lắm, nên hắn xuống xe. Lúc này hắn nhìn thấy một gã trung niên ngồi té xuống đất, ôm chặt lấy chân, đang đau đớn mà gào thét.
Trương Dương chưa kịp nói gì thì mọi người trên đường đã vây kín xung quanh, họ ầm ĩ nói: "Đâm người rồi! Định đâm chết người à! Mau đưa đi bệnh viện đi!"
Trương Dương cúi xuống định giúp gã thanh niên xem vết thương, gã thảm thiết nói: "Chân tôi có lẽ bị gãy rồi, ai da, ai da! Đau chết mất!"
Lúc này Tô Tiểu Hồng và Thường Hải Thiên thấy vậy cũng chạy lại, quan sát vẻ mặt gã bị đâm, mặt hắn làm ra vẻ đau đớn quá mức, mà vừa nãy Thời Duy lái xe không nhanh lắm. Tên này rõ ràng là xông ra từ phía bên cạnh, Trương Dương lập tức sinh nghi, hắn lạnh lùng nói: "Để tôi xem nào!" Hắn lật ống quần của gã lên xem, phát hiện ra chân gã chỉ bị xước da một chút, vết xước này lại do chính hắn ngã xuống đường gây ra, chứ Thời Duy chưa hề đâm vào hắn.
Gã nói: "Tôi phải vào bệnh viện, báo cảnh sát, phải báo cảnh sát!"
Trương Dương cười một tiếng: "Cậu muốn báo cảnh sát à, được, chúng ta đi báo cảnh sát!"
Gã này thấy Trương Dương cầm điện thoại định gọi cảnh sát, cảm thấy chút hoảng sợ, liền thấp giọng nói: "Hay là cứ giải quyết riêng thôi vậy, tôi cũng không muốn gặp phiền toái, các anh đưa tôi năm nghìn đồng để tôi đi khám là được!"
Trương Dương gập điện thoại lại: "Sao mày đê tiện thế? Vỉa hè thông thoáng như thế không đi, nhảy vào đầu ô tô làm gì?"
Gã nghe thấy giọng Trương Dương đột ngột nặng nề như vậy liền tức giận: "Cậu đâm vào người ta lại còn cãi?" Xung quanh có đến khoảng mười mấy gã thanh niên vây lại: "Bồi thường ngay, chúng tôi chứng kiến thấy thật chướng mắt, làm gì có chuyện đâm vào người ta còn ngang như vậy? Đánh hắn đi!"
Trương Dương lúc này chẳng thể làm gì, lũ nhóc này chê chưa đủ xúi quẩy sao? Chẳng có chuyện gì lại đi học người ta đánh nhau, chúng mày đánh thì cũng phải biết nhìn người mà đánh, lại dám sờ vào đầu của ông mày đây, như thế không phải là gãi ngứa sao?
Phía kia, Tô Cường cũng gọi đến sáu người trị an, Tô Tiểu Hồng ra hiệu cho hắn đừng qua đó, rồi cô cũng lùi lại phí sau cùng với mấy người Kiều Mộng Viện. Ai mà không biết tính cách của Trương Dương, hắn trước giờ đều đè ép người khác chứ làm gì có kẻ khác bắt nạt hắn, hôm nay lại trước mặt biết bao bạn bè như vậy, hắn sao có thể nuốt trôi nổi cục tức này chứ!
Trương Dương móc bóp da ra, lấy ra hai tờ ngân phiếu ném xuống đất: "Tiền viện phí phải không?"
Lúc này gã kia cũng không giả bộ nữa mà nói thẳng: "Hai trăm? Mày cho ăn xin à?"
Trương Dương nói: "Đây là tiền viện phí cho chúng mày!" Trương Dương vừa nói liền vung một đấm, mọi người xung quanh đều nghe thấy tiếng đòn xé gió, bạt! Sau đó người gã kia bị đánh bay lên, văng đến khoảng hơn ba mét, rồi mới rơi xuống đất.
Những kẻ khác xung quanh đều nhảy đến, không cần hỏi cũng biết chúng cùng một hội.
Trương Dương cũng đang chuẩn bị thư giãn chút gân cốt, An Ngữ Thần đã nhảy đến, cô gái nhỏ mà đôi chân rất mạnh, liên tiếp đánh ngã hai tên liền, cô không ngừng giơ chân lên đá, rồi một tên to con khoảng hai trăm cân cũng bị cô cho một cước té ngửa.
An Ngữ Thần đánh tới làm cho những kẻ khác sợ không dám xông đến.
Trương Dương thở dài, chỉ tay về phía chúng: "Tao nói lũ chúng mày, sao không học hành tử tế? Thích đánh nhau cũng phải bồi dưỡng chuyên môn chút chứ, không thuần thục như thế thì làm gì cũng thất bại thôi!"
Hắn xoay người vào xe, gã ăn vạ kia bị hắn đánh cho một cú bất thần, lúc này mới hoàn hồn, đang vật vã lồm cồm bò dậy thì nghe thấy tiếng xe nổ máy. Lúc này xe của Trương Dương đã khởi động và lao thẳng đến phía gã với tốc độ cực nhanh.
Gã kia sợ quá đến mức nháo nhào bỏ chạy, thiếu chút nữa là gào cả tên bố mẹ ra, Trương Dương lao đến nhưng kịp thời phanh xe, lúc dừng lại mũi xe chỉ còn cách ngực gã kia khoảng năm mươi cm. Gã kia sợ quá đến hét lên thất thanh.
Trương Dương mở cửa xe đi ra, đưa tay lên đầu gã vỗ hai cái: "Biết thế nào là đánh chưa hả?"
"Tôi không dám....không dám nữa..."
Lúc này Tô Cường đem bảo an đến, nhìn Trương Dương cười nói: "Thị trưởng Trương, những người này cứ giao cho tôi là được!"
Trương Dương gật đầu, đám người lại đi theo Tô Tiểu Hồng vào Hoàng gia giả nhật.
Sự việc này dù sao cũng xảy ra trước cửa Hoàng gia giả nhật, nó làm cho Tô Tiểu Hồng cảm thấy không chút thoải mái, tính cả lần này là đã ba lần trong tháng rồi. Cô ý thức được sau nhóm người này ắt hẳn có kẻ giật dây, nhưng cô không tiện nói ra trước mặt Trương Dương, Kiều Mộng Viện và nhiều người như vậy. Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho đám người Trương Dương, Tô Tiểu Hồng đi đến phòng làm việc, Tô Cường đã tới đó, hắn vừa đưa mấy tên bắt được đến khu trực thuộc sở cảnh sát.
Tô Tiểu Hồng nói: "Tiểu Cường, em hãy điều tra kỹ càng lai lịch của đám người đó, tháng này cũng đã xảy ra ba lần liên tiếp như vậy trước cửa Hoàng gia giả nhật rồi, sau lưng đám người đó ắt hẳn có kẻ sai khiến!"
Tô Cường đáp: "Hay là nói với Khương Lượng một tiếng, nhờ hắn giúp!"
Tô Tiểu Hồng gật đầu, thở dài rồi nhẹ giọng nói: "Những chuyện thị phi cứ như này không dứt, chúng ta có gây sự ai đâu, bọn họ lại cứ muốn đến chọc phá chúng ta!"
Tô Cường đáp: "Làm ăn kinh doanh đều gặp phải những chuyện này, nghề nào mà chả có cái khó! Tiếc là không giành được khu cửa hiệu mặt tiền ở khu thương nghiệp chùa Nam Lâm, nếu không chúng ta đã mở được công ty bách hóa rồi!"
Tô Tiểu Hồng cười nhạt: "Giờ nghĩ lại, ý định lập công ty bách hóa không thực tế tý nào!"
Tô Cường cũng biết chị mình từ bỏ kế hoạch đó là vì Trương Dương, tập đoàn Tinh Toản của Tra Tấn Bắc cũng muốn có khu đất đó nêu đã tìm đến Trương Dương nhờ vả. Tô Cường nói: "Không ngờ Tra Tấn Bắc cũng quen biết Trương Dương".
Tô Tiểu Hồng đáp: "Không có Trương Dương thì sẽ không có Hoàng gia giả nhật của chúng ta, đừng nói là khu đất đó, đến cả Hoàng gia giả nhật chị cũng có thể dâng hai tay lên cho hắn!"
Tô Cường biết chị mình hiểu nhầm ý hắn nói liều cười bảo: "Chị à, em đâu có bất mãn với Trương Dương, chị tốt với hắn như vậy, hắn có biết không?"
Tô Tiểu Hồng trừng mắt nhìn hắn: "Giữa chị và Trương Dương chẳng có gì hết, vị trí của hắn và em trong lòng chị đều giống nhau, đều là anh em tốt!" Lúc nói câu này, vẻ mặt Tô Tiểu Hồng lộ chút anh tuấn ngay thẳng. Kỳ thực người mà cô đem lòng mến mộ chính là bí thư thị ủy Đỗ Thiên Dã nhưng tấm chân tình này chỉ có thể chôn giấu sâu trong lòng, không thể để người khác biết được.
Tai nạn kia cũng không ảnh hưởng gì tới tâm trạng của Trương đại quan nhân, hắn và An Ngữ Thần, Hồ Nhân Như chơi trò xúc xắc uống rượu, trò này do chính An Ngữ Thần dạy cho bọn hắn.
Kiều Mộng Viện yên lặng ngồi một bên, lặng lẽ nghe tiếng hát của Thời Duy, con mắt như có chút thất thần.
Trương Dương không biết từ lúc nào đã tới bên cạnh cô, đưa cho cô một chén rượu, cười bảo: "Giám đốc Kiều có tâm sự gì sao?"
Kiều Mộng Viên đáp: "Chỉ đang nghĩ đến công việc, có lẽ tôi sinh ra đã chịu số vất vả!"
Trương Dương nói: "Khu chùa Nam Lâm đã trở thành điểm nóng thương nghiệp của Giang Thành, cô và tiểu Yêu cũng phát tài rồi!"
Kiều Mộng Viện cười: "Ngữ Thần mới là phát tài, lần này đầu tư vào giáo dục Phong Trạch, lại đi đúng một nước cờ!"
Trương Dương đáp: "Hai người hợp tác thật là ăn ý, tiểu Yêu lại quan thẳng tính, trên chốn thương trường lận đận mãi may mà gặp được cô đó!"
Kiều Mộng Viện liếc mắt nhìn hắn: "Tôi là một gian thương sao?"
Trương Dương cười ha ha, đưa chén rượu trong tay chạm ly với Kiều Mộng Viện.
Kiều Mộng Viện nhấp một chút rượu rồi nói: "Cha tôi gọi cậu lên phê bình không phải là do có thành kiến với cậu, có một số chuyện công tư bắt buộc phải phân ra!"
Trương Dương cười: "Tôi cũng phân được rõ ràng, chuyện đã qua thì đừng nhắc đến nữa, đúng rồi, có tin tức gì của Hứa Gia Dũng không?"
Kiều Mộng Viện lắc đầu, trong lòng cũng không còn cảm thấy cảm giác đau đớn trước đây nữa, cô cũng thấy hơi kỳ quái, sao giờ bản thân mình lại có thể hờ hững với cái tên gọi đó như vậy. Ba chữ Hứa Gia Dũng không còn gây chút đau đớn gì cho cô nữa, lẽ nào vì Hứa Gia Dũng đã rời xa cô quá lâu, tình cảm ngày xưa đó cũng tàn phai theo thời gian.
Trương Dương không phải là ngẫu nhiên mà nhắc đến chuyện Hứa Gia Dũng, hắn nói ra cái tên này để xem xét vẻ mặt của Kiều Mộng Viện, vẻ mặt bình thản của Kiều Mộng Viện làm cho hắn thấy được an ủi phần nào, cùng lúc ấy Trương đại quan nhân cũng cảm thấy mình hơi ích kỷ. Theo tình hình trước mắt mà nói, có phải là tham muốn chiếm hữu của bản thân hắn có hơi quá không?
Kiều Mộng Viện nói tiếp: "Kỳ thực đời người ngắn ngủi, cứ sống vui vẻ như cậu lại hay!"
Trương Dương đáp: "Thực ra tôi cũng có điều phiền muộn, chỉ là, tôi giữ nó trong lòng thôi!"
Kiều Mộng Viện cười nói: "Đừng bốc phét, cậu sống rất thoải mái dễ chịu đó!"
..............
Một trận mưa lớn ập đến lúc nửa đêm, tiếng sấm đánh inh tai nhức óc làm cho Hồ Nhân Như đang say giấc phải giật mình bật dậy, cô ngóc đầu dậy từ vòng tay của Trương Dương, nhìn thấy cửa sổ vẫn mở, rèm cửa bị gió thổi tung mà nước mưa hắt cả vào phòng. Cô nhẹ nhàng ngồi dậy chỉ sợ làm Trương Dương tỉnh giấc, ánh sét chiếu rõ từng đường nét trên thân thể cô. Lúc này cô đã lấy tấm khăn màu đỏ quấn lấy thân mình, đôi chân trần bước xuống sàn ướt mà đi tới phía cửa sổ khép hai cánh cửa lại.
Một tia chớp chói mắt xé rách ngang trời, kèm theo đó là tiếng sấm rền ầm lên như nổ tung làm cho Hồ Nhân Như sợ đến giật bắn mình. Nhưng cùng lúc đó cô nhận thấy một đôi tay ấm áp ôm chặt lấy mình, ủ cô vào lòng.
Hồ Nhân Như ép sát vào ngực Trương Dương, Trương Dương đưa tay vuốt ve cô: "Đừng sợ, có anh bên cạnh em đây!"
Hồ Nhân Như ngẩng khuôn mặt thanh tú lên, hôn lên môi của Trương Dương.
Bên ngoài ánh chớp chật chờn, cảnh vật lúc ẩn lúc hiện.
Hồ Nhân Như cười nói: "Thị trưởng Phong Trạch cũng không hề dễ dàng làm như thế phải không!"
Trương Dương đáp: "Trên đời này chỉ sợ nhất là hai chữ quyết tâm, chỉ cầm ta quyết tâm làm, thì việc gì cũng thành!"
Hồ Nhân Như dựa vào lòng hắn, hai người đan tay vào nhau, Hồ Nhân Như nói tiếp: "Bây giờ nghĩ lại, anh không chỉ cực kì may mắn mà còn có cả khả năng dự đoán, quỹ học bổng và khen thưởng lúc đầu được ghi lại là vì chuyện hôm nay, lần này Nhất Trung Phong Trạch có trạng nguyen hai khối liền, anh vừa hay có thể mượn cơ hội này xóa sạch lỗi trước đây!"
Trương Dương đáp: "Vận may của anh vốn rất tốt, nếu không sao có thể có được hồng nhan tri kỉ như các em".
Hồ Nhân Như bĩu môi nói: "Ngươi không chỉ may mắn mà còn là kẻ tham lam nhất!"
Trương Dương cười ầm lên, ánh mắt của hắn sáng lên như ánh điện: "Có lòng tham mới có thể tiến bộ được, nếu nhưng lãnh đạm với mọi thứ trên thế giới này thì thà ta đi xuất gia làm hòa thượng còn hơn."
Hồ Nhân Như buồn bã nói: "Nếu anh làm hòa thượng thì không biết có bao nhiêu người phải khổ sở đau lòng đây!"
Trương Dương cười đáp: "Vậy để ta xây bên cạnh chùa một am ni cô, những người đau khổ vì ta hãy xuống tóc làm ni cô hết. Như vậy ban ngày ta có thể tụng kinh niệm phật, ban đêm có thể cùng đi ngủ, có thể an ủi nỗi tương tư trong lòng!"
Hồ Nhân Như nói tiếp: "Trên đời có kiểu làm hòa thượng như vậy không?"
Trương Dương cười ha ha: "Hòa thượng giống như ta e là sẽ bị phật tổ giáng ngũ lôi trừng phạt!" Hắn chưa nói hết câu, tiếng sấm đã ầm ầm nổ ra, làm cho Hồ Nhân Như sợ phát khiếp, vội vàng lấy tay che miệng hắn: "Đừng nói hồ đồ nữa, nói năng linh tinh sẽ bị trời phạt đó!"
Trương Dương nắm lấy ngón tay nhỏ bé của Hồ Nhân Như, ôm chặt lấy người cô nói: "Anh không sợ!"