Văn Linh cười ha ha, nói: "Trương Dương, xem ra tôi đánh giá cậu quá đơn giản, đối với cậu cũng quá nhân từ rồi!"
Trương Dương nói: "Đó là bởi vì ý thức trong cơ thể chị vẫn còn một mặt thiện lương, tuy rằng những thứ đó không phải thuộc về chị, nhưng chị vẫn không thoát khỏi được sự khống chế của cô ta đối với chị, giống như là tình cảm của chị đối với Đỗ Thiên Dã, cô ta ở trong cơ thể chị vẫn chấp nhất yêu Đỗ Thiên Dã, loại tình yêu này đã cảm nhiễm chị, thậm chí là thay đổi chị."
Văn Linh tức giận nói: "Cậu câm miệng lại."
Trương Dương biết đã nói trúng chỗ đau của cô ta, mỉm cười nói: "Tôi không biết nên gọi chị là Văn Linh hay là phải gọi chị là Kim Văn Linh, có câu tôi vẫn muốn khuyên chị, đã đến rồi thì chấp nhận sống yên đi, có điều xem ra chị vĩnh viễn cũng không thể làm được!"
Văn Linh nghiến răng nghiến lợi nói: "Vốn tôi còn muốn giữ lại tính mạng của cậu, nhưng hiện tại tôi đã thay đổi chủ ý rồi."
Trương Dương gật đầu nói: "Đúng là chị em, chúng ta nghĩ cũng giống nhau, chị Linh, chị cho rằng hôm nay tôi sẽ cho chị rời khỏi đây ư?"
"Không phải ngươi tử thì là ta vong!" Khi Văn Linh nói ra những lời này, đã giơ kiếm chém về phía Trương Dương.
Nghi đao trong tay Trương Dương gạt về phía trước, khiến cho kiếm trong tay Văn Linh thay đổi phương hướng, thân thể mượn lực lượng của Văn Linh bay ngược vào trong mạch nước ngầm.
Văn Linh cũng đuổi theo.
Liền thấy mũi chân Trương Dương giậm trện mặt nước, thân thể đột nhiên bay lên không, lướt trên mặt nước bay đi hơn mười trượng.
Văn Linh tuy rằng võ công kinh người, đã đạt tới trình độ giậm bèo lướt nước, nhưng nếu không mượn vào ngoại vật, muốn đạt tới trình độ đi trên mặt nước như đi trên bình địa giống Trương Dương thì vẫn không thể, đây không phải bởi vì nội lực của cô ta kém hơn Trương Dương, mà là vì cô ta không biết đại thừa quyết, không thể sử dụng tất cả những thứ xung quanh một cách tự nhiên.
Văn Linh ném vỏ kiếm của Ẩm Huyết kiếm vào trong nước, hai chân giậm lên vỏ kiếm, nội lực đẩy vỏ kiếm, dọc theo mạch nước ngầm nhanh chóng tiến lên, vỏ kiếm phá sóng lướt như bay, ở phía sau hình thành một đường vệt nước màu trắng.
Mỗi một bước của Trương đại quan nhân đều là thật sự đạp trên mặt nước, bởi vì bị tấn công trong phòng tắm cho nên hắn ngay cả giầy cũng không kịp đi vào, nhưng không đi giày cũng có lợi ích của không đi giày, nếu Trương đại quan nhân đi giày dẫm trên mặt nước khẳng định không đạt được hiệu quả kinh người như hiện tại, đại thừa quyết chú ý thiên nhân hợp nhất, Trương đại quan nhân đi chân trần tiếp xúc trực tiếp với mặt nước, càng có thể đem phát huy điểm này vô cùng nhuần nhuyễn, Nước chí nhu, trong nhu có cương, có thể mài mòn góc cạnh của đá, có thể nước chảy đá mòn, dòng nước trong mạch nước ngầm chảy xiết, Trương đại quan nhân một giẫm một đạp, lợi dụng lực lượng của dòng nước, cho dù trên mặt nước sóng ngầm tuôn chảy thì hắn vẫn khống chế tiết tấu rất tốt, chỗ ảo diệu lớn nhất của đại thừa quyết là ở thiên nhân hợp nhất, có thể chuyển ngoại lực cho bản thân sử dụng.
Văn Linh giẫm trên vỏ kiếm, tốc độ cực kỳ nhanh, cô ta và Trương Dương cùng lướt trên mặt nước. Trên thực tế hai người có khác nhau về bản chất, Văn Linh phải dùng nội lực để thôi động vỏ kiếm, đi đường phải không ngừng tiêu hao nội lực, còn Trương Dương thì lợi dụng đại thừa quyết, thuận theo lực lượng ẩn trong dòng nước, hắn lợi dụng dòng nước làm động lực, hơn nữa bàn chân và mặt nước mỗi một lần tiếp xúc đều lợi dụng huyệt Dũng Tuyền để hấp thu ngoại lực, nhanh chóng khôi phục nội lực vừa mới hao tổn.
Dòng nước phía trước trở nên chảy xiết, Trương Dương vô cùng quen thuộc đối với hoàn cảnh của mạch nước ngầm. Biết phía trước có một thác nước, chân trái của hắn đạp lên một khối đá nhô lên khỏi mặt nước, lập tức thân thể đằng không bay ra.
Tốc độ của Văn Linh không kém hơn hắn chút nào, quát một tiếng. Thân thể rời khỏi vỏ kiếm bay lên. Một điểm hàn tinh trong tay bắn về hậu tâm của Trương Dương, chính là độc châm mà cô ta trước đó đã giáu trong lòng bàn tay.
Nghi đao trong tay Trương đại quan nhân chắn về phía sau, độc châm bắn trúng thân đao. Phát ra tiếng keng keng, trong bóng tối tia lửa văng khắp nơi, thân thể Trương Dương bay về phía trước khoảng năm trược, nghi đao trong tay đặt ngang, điểm một cái lên vách đá bên trái.
Sau khi Văn Linh tập kích không thành công, cũng lao về pía một vách đá ở bên cạnh. Một tay tóm lấy lỗ hổng trên vách đá, ánh mắt sáng quắc nhìn Trương Dương ở đối diện. Trương Dương đã đứng trên vách đá đối diện, mỉm cười nhìn Văn Linh: "Năm đó Kim Bổ Mậu từng lực chiến với hai đại cao thủ của Tùy cung ở đây, thiên hạ đệ nhất thương Khưu Oán, Xuyên Vân Tiễn Sở Tử Đồng, những vết xước loang lổ trên vách đá này đều là dấu vết bọn họ năm đó lưu lại, khi tôi phát hiện ra nơi này thì hài cốt của bọn họ cũng ở đây."
Văn Linh nói: "Cậu còn phát hiện gì nữa?"
Trương Dương nói: "Không có gì, chỉ có thanh đao này, còn có đầu thương của Khưu Hoán, mũi tên của Sở Tử Đồng, tôi thương họ phải nằm trên mặt đất vừa lạnh vừa ẩm hơn ngàn năm, cho nên chọn nơi khác để an táng bọn họ, sao? Có phải là trong lòng có chút khó chịu không? Chị không cần phải khó chịu, không lâu nữa thì tôi sẽ tiễn chị đi gặp họ!"
Trong ánh mắt của Văn Linh hiện ra vẻ lạnh lùng, cô ta lạnh lùng nói: "Hôm nay không phải ngươi chết thì là ta vong!" Cánh tay cô ta phát lực, cả người bay ra khỏi vạch đá, ở trong không trung hai tay nâng kiếm, dùng một thức lực phách hoa sơn toàn lực chém Trương Dương.
Kiếm khí tỏa khắp phạm vi ba trượng, nước trong mạch nước ngầm bị kiếm khí dồn ép, giống như thuỷ lôi nổ tung lên thành cột nước. Trương đại quan nhân khen một tiếng hay, Văn Linh xem ra đã bị mình chọc giận rồi, dồn hết toàn lực hoàn thành lần công kích này.
Thấy thanh thế làm cho người ta sợ hãi của Văn Linh, Trương Dương đã xác định võ công của cô ta đã hoàn toàn khôi phục, Ẩm Huyết kiếm và nghi đao đều là binh khí mà Kim Bổ Mậu dùng lúc còn sinh tiền, nếu bên trong nghi đao cất giấu bí mật đại thừa quyết, có thể trong Ẩm Huyết kiếm cũng cất giấu võ công bí tịch khác.
Công kích của Văn Linh đã đến trước mặt, Trương Dương căn bản không định lấy cứng đối cứng chém giết với cô ta, thân thể tách sang một bên. Ẩm Huyết kiếm chém vào nơi mà Trương Dương vừa đứng, vách đá cứng rắn bị bổ ra một cái khe dài đến hai thước, bụi đá bay đầy trời, Trương Dương và Văn Linh cũng vừa hay thay đổi vị trí, chạy tới vách đá đối diện.
"Cậu yếu đuối!" Văn Linh nghiến răng nghiến lợi nói.
Trương Dương cười nói: "Phép khích tướng à? Đối với tôi thì vô dụng!"
Hai người đứng cách nhau ở mạch nước ngầm bề rộng chừng ba trượng, như hổ rình mồi nhìn nhau, tư tưởng chiến thuật của Trương Dương là bảo tồn thực lực với hạn độ lớn nhất, tiêu hao nội lực của Văn Linh một cách nhiều nhất, đợi cho khi nội lực của cô ta giảm xuống mới phản kích toàn diện.
Văn Linh nếu biết Trương Dương nắm giữ đại thừa quyết, đương nhiên cũng biết tốc độ khôi phục nội lực của Trương Dương hơn xa mình, nếu đánh lâu dài với hắn, mình tất nhiên sẽ ở thế hạ phong, cho nên cô ta phải tốc chiến tốc thắng. Văn Linh ngạo nghễ đứng trên vách đá, một tay cầm Ẩm Huyết kiếm, một tay chậm rãi xòa ra, ở trên hư không vẽ ra một đạo hình cung, ánh huỳnh quang chung quanh chiếu sáng bàn tay cô ta, bàn tay đó dần dần trở nên trong suốt.
Trương Dương nhíu mày, thầm nghĩ, sinh tử ấn ư? Sinh tử ấn của Văn Linh rõ ràng vẫn chưa luyện đến hỏa hậu, Trương Dương không cho rằng cô ta dựa vào bộ công pháp này có thể đả thương được mình.
Văn Linh một trảo đánh ra, mặt nước dưới chân phát ra một tiếng ầm ầm, một cột nước cao tới mười thước bắn lên, Văn Linh cơ hồ đồng thời phóng về phía đối diện, cô ta nhảy vào cột nước, Ẩm Huyết kiếm điên cuồng vung ra, hàng ngàn giọt nước bị nội lực của cô ta phát ra, bắn về phía Trương Dương ở đối diện như phô thiên cái địa.
Trương đại quan nhân thầm kêu không ổn, đây đúng là hàn vũ liên giang dạ nhập ngô trong thê phong khổ vũ kiếm pháp, lúc trước khi ở Hán Thành, Trương Dương từng lĩnh giáo qua trên tay Kim Đấu La, nhưng lý giải của Kim Đấu La đối với bộ kiếm pháp này căn bản không thể đánh đồng với Văn Linh. Từng giọt nước đều quán chú nội lực cường hãn đến cực điểm của Văn Linh, không khác gì cường cung kình nỏ, nếu bị bắn trúng, thân thể tất nhiên bị xuyên thủng.
Trương Dương vung nghi đao mưa gió không thấu, giọt nước không ngừng đánh lên lưới đao do nghi đạo tạo thành. Thanh âm dòng khí chạm vào nhau vang lên không dứt.
Thân hình Văn Linh từ trong cột nước dần hiện ra dần hiện ra, cô ta quát một tiếng đánh lên trên cột nước, cột nước đó trong nháy mắt ngưng kết thành băng, một cột băng đường kính khoảng một mét, dài tới ba mét dưới sự sự khu động của Văn Linh, toàn tốc bắn về phía Trương Dương.
Trương đại quan nhân cũng không ngờ công lực của Văn Linh chẳng những khôi phục toàn bộ, hơn nữa so với ngày xưa còn mạnh hơn một tầng, cô ta trong khoảng thời gian ngắn đã ngưng nước thành băng, đủ để chứng minh âm sát tu la chưởng của cô ta đã tu luyện tới trạng thái đỉnh phong.
Ánh sáng của lưới đao đột nhiên thu lại, thân ảnh của Trương Dương một lần nữa xuất hiện. Hai tay hắn cầm đao, nhân đao hợp nhất giống như một mũi tên nhọn bắn ra, đón lấy cột băng cực lớn đó.