Mục lục
Y Đạo Quan Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiệu Minh Phi buồn bã nói: "Tôi thực sự không nên để phát sinh chuyện đó với anh, từ sau đêm đó, tôi đối với hắn bỗng nhiên không còn hứng thú."

Trương đại quan nhân ngoài xấu hổ ra thì trong lòng lại không khỏi sinh ra một chút đắc ý, xem ra mình ở phương diện này quả thực rất lợi hại, khiến sau khi Thiệu Minh Phi hưởng qua rồi thì nhớ mãi không quên, nhưng lập tức thằng ôn này liền mắng mình vô sỉ, chuyện này cũng không có gì đáng để kiêu ngạo cả, hắn cố nặn ra vẻ mặt bối rối: "Chuyện tình cảm rất khó nói."

Thiệu Minh Phi trừng mắt lườm hắn một cái: "Anh đừng giả ngu với tôi, tôi đâu có nói chuyện tình cảm với anh, tôi là nói về phương diện đó kìa."

Trương đại quan nhân dứt khoát tiến hành giả ngu tới cùng: "Phương diện nào?"

Thiệu Minh Phi nói: "Trương Dương, tôi coi như nhìn rõ con người anh rồi, anh là người vô trách nhiệm, tôi là nói anh ở phương diện đó rất mạnh, so sánh với anh thì hắn chỉ là một lão già."

Trương đại quan nhân nghĩ thầm còn cần cô nói nữa à, hắn ho khan một tiếng: "Thiệu tiểu thư, thật ra chuyện buổi tối hôm đó vốn không nên phát sinh, tôi thừa nhận, tôi rất không có trách nhiệm, nhưng có một số việc vốn không cần phải chịu trách nhiệm, giữa mọi người vốn cũng không thể đi lại lâu dài, tính tình của chúng ta thật ra cũng không hợp nhau, hơn nữa cô còn là bạn gái của chú Tiết, tôi cũng đã có vợ chưa cưới, hiện tại cũng sắp kết hôn rồi, tôi thấy giữa chúng ta tốt nhất nên bảo trì khoảng cách thích hợp, cô thấy..." Trương đại quan nhân khi nói ra những lời này rõ ràng có chút không vững dạ.

Thiệu Minh Phi nói: "Anh lúc này đầu óc tỉnh táo rồi, buổi tối hôm đó khi xé quần áo tôi thì sao không nói như vậy? Khi anh phát tiết trên người tôi như dã thú thì anh sao không nghĩ tới những việc này?" Thiệu Minh Phi vừa nói vừa đứng dậy, Trương đại quan nhân bị cô ta ép cho lui về phía sau từng bước, không cẩn thận, dưới chân bước hụt, bùm một tiếng ngã xuống sông.

Thiệu Minh Phi nhìn thấy bộ dạng chật vật của Trương Dương thì không khỏi cười ha hả.

Trương đại quan nhân thò đầu ra từ dưới nước, lau nước dính trên mặt: "Thôi thì... Chúng ta về sau nước giếng không phạm nước sông, tôi cảm thấy chuyện này nếu để người ngoài biết, đối với chúng ta đều không tốt."

Thiệu Minh Phi cười lạnh nói: "Anh nằm mơ, cô ta túm lấy bọc hành lý của Trương Dương rồi ném xuống sông.

Trương đại quan nhân tay chân rất lẹ, lập tức bắt lấy bọc hành lý, thế mới tránh được cho nó bị ướt.

Thiệu Minh Phi nói: "muốn nước giếng không phạm nước sông cũng được, anh đáp ứng tôi, lúc nào tôi khát nước thì anh phải xuất hiện kịp thời."

Mặt Trương đại quan nhân lập tức dài ra, Hắc Quả Phụ này rõ ràng muốn mình làm nam sủng cho cô ta, thì ra người ta cũng không định chơi tình cảm với mình, chỉ là nhìn trúng cái thân thể khỏe mạnh này của mình, cho nên nam nhân tại ở bên ngoài không thể tùy tiện khoe khoang, một đêm kích buổi tối ngày đó hiển nhiên đã hầu hạ Hắc Quả Phụ rất thư thái, cô ta định cùng mình trường kỳ phát triển loại quan hệ này.

Trương đại quan nhân biết loại quan hệ này tuyệt đối là đầu đao liếm máu, tuyệt đối là đi vào hang hổ, cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện, huống chi hắn đối với Hắc Quả Phụ quả thực không hề có tình cảm gì, chuyện gắng gượng mà làm Trương đại quan nhân trước giờ đều không nguyện ý làm, cho nên hắn dứt khoát không nói gì, co đầu rút cổ ở trong nước nhìn Thiệu Minh Phi.

Thiệu Minh Phi nói: "Anh đi lên cho tôi!"

Trương đại quan nhân lắc đầu, rất kiên trì nói: "Bảo trì khoảng cách!"

Trương đại quan nhân đánh chết cũng không muốn lên bờ, nước sông là cái cớ rất tốt cho hắn, Hắc Quả Phụ cuối cùng bất lực với hắn, chỉ có thể lái xe rời đi.

Trương đại quan nhân xác định Hắc Quả Phụ đi rồi lúc này mới lên bờ, cả người ướt sũng trông rất thảm hại, có điều hắn cũng có biện pháp ứng đối, tiềm vận nội lực, trong khoảng thời gian ngắn đã hong khô quần áo trên người.

Văn gia bình yên vượt qua trận trường phong ba này, hơn nữa Hắc Quả Phụ làm như vậy, Trương đại quan nhân đối với kinh thành đúng là sợ muốn tránh xa, sau khi hắn cáo từ đám bạn tốt qua điện thoại thì tới ban trú kinh nghỉ ngơi, cầm vé xe rồi đến thẳng nhà ga.

Trương đại quan nhân hiện tại sợ nhất chính là gặp người quen, nhưng ở nhà ga lại vừa hay gặp hai người, kể ra thì hai người nhưng hắn cũng quen biết đã lâu, Trình Viễn và Vu Lam, đôi vợ chồng này ở Đông Giang mở một tiệm xăm, Trình Viễn và Chung Trường Thắng là bạn tốt, Trương Dương là thông qua Chung Trường Thắng để quen hắn.

Trình Viễn nhìn thấy Trương Dương thì vô cùng kinh hỉ. Sau khi Trương Dương tới Tân Hải đảm nhiệm bí thư thị ủy thì Trình Viễn từng đi tìm hắn một lần, lúc ấy là vì một đống thạch tài, Tân Hải vừa hay lại đang làm xây dựng xanh hoá, Trương Dương cũng giúp hắn liên hệ được một vụ làm ăn.

Trình Viễn nói: "Bí thư Trương, sao khéo vậy?"

Trương đại quan nhân cười cười: "Tôi cũng đang định nói vậy đây, đi đâu cũng gặp người quen, Trình đại ca, anh và chị đến kinh thành lúc nào vậy?"

Trình Viễn nói: "Tới hơn một tháng rồi, khảo sát thị trường thạch tài của kinh thành."

Trương Dương nói: "Chị không làm xăm nữa à?"

Vu Lam nói: "Vẫn làm mà, có điều hiện tại cửa hàng lớn rồi, thợ xăm được huấn luyện cũng có thể một mình đảm đương một phía, bằng không tôi nào có rảnh mà đi cùng Trình Viễn."

Sau khi Bọn họ soát vé rồi lên xe thì hai vợ chồng Trình Viễn đặc biệt phòng phòng, tới nằm cũng gian với Trương Dương, Trương đại quan nhân vốn đang định tới toa ăn làm một bữa, nhưng gặp hai vợ chồng bọn họ, đồ hai người mang theo cũng không ít, Vu Lam mang đồ ăn đã mua trước ra, Trình Viễn cũng mở hai bình Nhị oa đầu, cùng uống với Trương Dương.

Sau khi Xe lửa khởi động, Trương Dương cả người liền cảm thấy được thả lỏng, hắn cuối cùng cũng sắp trở lại một mẫu ba phân đất của mình, đương nhiên lần này không thể trực tiếp trở về Tân Hải, hắn và Sở Yên Nhiên trước đó đã nói chuyện điện thoại, sẽ tới Đông Giang hội hợp với cô ta. Sau đó thì dẫn lão thái thái cùng tới Tân Hải chơi. Như vậy vừa hay đi cùng một đường với hai vợ chồng Trình Viễn.

Trương Dương là quan, Trình Viễn đối với quan trường thì không hiểu nhiều lắm, hắn cũng không chủ động hỏi, Trương đại quan nhân cũng lười nhắc tới chuyện của mình, cho nên đề tài của bọn họ đều tập trung trên sinh ý của Trình Viễn.

Trương Dương cầm bình rượu lên trực tiếp uống một ngụm rồi nói: "Trình đại ca vẫn đang làm sinh ý về thạch tài à?"

Trình Viễn gật đầu nói: "Vẫn làm, đang chuẩn bị làm cái mỏ, lần này đến kinh chính làđể khảo sát thị trường."

Trương Dương cười nói: "Sinh ý càng làm càng lớn."

Trình Viễn nói: "Chưa thể nói là sinh ý lớn được, thạch tài này cũng là một đầm nước sâu, tôi lúc ban đầu chỉ làm kỳ thạch. Nhưng hiện tại nhìn ra được người làm nghề này nhiều lắm, như ong vỡ tổ ùa vào, nhiều người làm thì tất nhiên là lời sẽ ít đi, cho nên tôi cũng chỉ có thể nghĩ biện pháp khác." Hắn uống ngụm rượu rồi nói: "Có điều hiện tại khai thác mỏ cũng không dễ dàng gì, quốc gia đối với khai thác khai thác xét duyệt cũng càng lúc càng nghiêm. trong Bình Hải không hề có hạng mục mỏ mới được phê, bước đầu định tới tây bắc."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK