Trương Dương đi tới bên người Tần Truyền Lương, Tần Thanh xưa nay kiên cường mà lúc này cũng không kìm được hai mắt đẫm lệ, Trương Dương nhẹ giọng nói: "Không có việc gì đâu!" Hắn dò xét tham dò mạch môn của Tần Truyền Lương, vuốt ve mấy chỗ huyệt đạo của ông, Tần Truyền Lương thở phào nhẹ nhõm, thong thả tỉnh lại, mở hai mắt, nhìn thấy đầu tiên chính là con gái trông nom ở bên người, Tần Truyền Lương cố lộ ra vẻ tươi cười yếu ớt nói: "Tiểu Thanh, không có việc gì, thật sự cha không có việc gì đâu."
Tần Thanh rưng rưng gật đầu.
Tần Truyền Lương nói: "Giúp ta đi tiễn các vị khách, nói lời xin lỗi với người ta!"
"Cha! Con sẽ!"
Tần Truyền Lương lại nói: "Nhanh đi... Bảo Tiểu Bạch tới đây. Ta có lời nói với nó!"
Tần Thanh lúc này mới lưu ý đến em trai không thấy đâu, nàng không dám đem chuyện này nói cho phụ thân, hướng Trương Dương đánh một ánh mắt.
Trương Dương theo Tần Thanh đi ra ngoài cửa, Tần Thanh thấp giọng nói: Tiểu Bạch đâu?"
Trương Dương vừa rồi chỉ lo giáo huấn Tùy Quốc Lương, căn bản không có chú ý hướng đi của Tần Bạch, hắn an ủi Tần Thanh nói: "Đã lớn như vậy rồi, chút chuyện này hẳn là cậu ấy chịu được, tôi sẽ đi tìm cậu ấy."
Tần Thanh gật đầu, nhắm mắt lại hít một hơi, lúc này mới hướng trước cửa đi đến một lần nữa, các tân khách đã lặng lẽ rời đi, ai cũng đều biết cuộc hôn nhân nay không kết được, hôn lễ còn chưa có cử hành xong, Tiểu Bạch đã bị đội nón xanh lên trên đỉnh đầu, nếu như hắn kết hôn mới thực sự đáng chê cười.
Các tân khách ít có người Tần Thanh chào hỏi của, dù sao loại chuyện này tương đối xấu hổ, ai cũng không biết nói cái gì cho phải.
Ngô Minh đi tới bên người của Tần Thanh, thân thiết nói: "Bá phụ thế nào rồi?"
Vẻ tươi cười của Tần Thanh có chút tái nhợt: "Cha tôi vẫn tốt, chỉ là có chút khổ sở, đã an bài cho ông nghỉ ngơi."
Ngô Minh thở dài nói: "Ai cũng không muốn xảy ra loại chuyện này, có điều là nếu xảy ra, liền sẽ thấy điểm ra, cô yên tâm, tôi sẽ đặc biệt dặn dò, tận lực không cho người ta nói bậy."
Tần Thanh thản nhiên cười nói: "Nếu là sự thực sẽ không sợ người ta nói, cảm tạ bí thư Ngô quan tâm, lần này anh từ Lam Sơn rất xa chạy tới, lại ngay cả một chén rượu mừng cũng chưa từng uống, thực sự là xin lỗi."
Ngô Minh cười nói: "Nhìn thấy cô là tốt rồi, cái khác đều không cần nói."
Tần Thanh đối với câu bày tỏ này của Ngô Minh bỗng nhiên cảm thấy một loại chán ghét không nói nên lời, nhẹ giọng nói: "Đi tốt lành, tôi không tiễn!"
Ngô Minh bị Tần Thanh thình lình đuổi khách khiến cho có chút khó xử, hắn cười cười, xoay người đi.
Tuy rằng Thường Hải Tâm đuổi theo Trầm Vi, nhưng vẫn không thể ngăn cản nàng nhảy xuống hồ, nàng từ trên bình đài nhảy xuống hồ Nhã Vân. May mà hai anh em Thường Hải Long, Thường Hải Thiên đều đuổi theo qua, hai người không nói một lời liền nhảy xuống đi đem Trầm Vi mò đi lên, nước cũng không sâu, Trầm Vi không biết bơi cũng chỉ bị uống vài ngụm nước. Được anh em Thường Hải Thiên kéo tới trên cỏ, Trầm Vi nôn ra vài ngụm nước vàng, sau đó liền nằm sâp trên cỏ khóc.
Thường Hải Tâm nhìn nàng nói: "Cho dù cô không vì mình mà suy nghĩ thì cũng nên vì đứa bé trong bụng mà ngẫm lại!" Nàng cũng không đồng tình với Trầm Vi, chính là nữ nhân này khiến cho trong nhà Tần Thanh gà chó không yên, nàng thực sự không hiểu, nếu Trầm Vi mang đứa bé của người khác vì sao phải gả cho Tần Bạch, một cuộc hôn nhân bắt đầu từ cái cọc lừa dối có thể hạnh phúc sao?
Đồng nghiệp của Trầm Vi cùng người nhà cũng qua tìm, Thường Hải Tâm đem Trầm Vi giao cho bọn họ, rồi cùng anh trai cùng nhau quay trở về Ngư Mễ Chi Hương.
Tần Bạch mất tích, Trương Dương phát động mấy người bạn đem Ngư Mễ Chi Hương tìm một lượt, cũng không thấy cái bóng của Tần Bạch, chỉ tìm được âu phục của Tần Bạch ở bãi đỗ xe, vài người đã bắt đầu cảm thấy lo lắng, Khương Lượng nói: "Tính của Tần Bạch rất ngạo mạn, để tâm cả chuyện vụn vặt, sẽ không luẩn quẩn trong lòng chứ?
Trương Dương nói: "Một đại nam nhân có cái luẩn quẩn trong lòng gì chứ, tôi cảm thấy đây không phải chuyện xấu, vạch trần sự thật trước khi việc xảy ra, trái lại là chuyện tốt!"
Ngưu Văn Cường thở dài nói: "Sự thật gì? Chứng cứ đều có, Tiểu Bạch lần này thiệt thòi lớn, mang nón xanh là đã định rồi!"
Đỗ Vũ Phong mắng: "Ngưu Văn Cường, mồm mày con mẹ nó có thể tích đức một chút hay không?" Ngưu Văn Cường nói: "Tôi nói cái này không phải vì bạn thân chịu thiệt sao?"
Khương Lượng nói: "Đừng âm ĩ nữa, bây giờ chúng ta phân công nhau đi tìm, nhất định phải tìm được Tần Bạch trở về!"
Trương Dương phát động bạn bè bên người, cùng với cảnh sát tới tham gia hôn lễ cũng không ít, Khương Lượng cũng phát động cả nhóm người này, tất cả mọi người đi tìm Tần Bạch, mãi cho đến hơn năm giờ chiều Khương Lượng mới phát hiện ra bóng dáng của Tần Bạch, tiểu tử này chưa đi xa, một người ở trên công trường đang thi công bên hồ ngây ngốc.
Khương Lượng không dám kinh động hắn, liền gọi điện thoại cho bọn Trương Dương trước, khi bọn Trương Dương đuổi tới hiện trường, Khương Lượng chỉ chỉ về ngôi nhà sáu tầng phía trước, ngôi nhà này hiện tại bị lâm vào trạng thái đình công, xây dựng bị khuyết thiếu tài chính, không có năng lực xây tiếp, cho nên ném ra thành chỗ hỗn độn này.
Khương Lượng nói: "Một mình anh ta đứng ở trên mái nhà, tôi lo lắng anh ta sẽ nhảy lầu, cho nên không dám đi".
Trương Dương nói: "Đi lên".
Ngưu Văn Cường nói: "Mới có chút chuyện thôi, không phải là nữ nhân chứ, thật sự là muốn sống chết thật sao?".
Đỗ Vũ Phong trừng mắt liếc gã một cái nói: "Bởi vì sự tình không bày tại trên đầu anh, nếu là có chiếc mũ này cho anh đội, tôi xem anh còn có thể nhẹ nhàng như vậy hay không".
Ngưu Văn Cường nói: "Cũ không đi mới không đến, may mắn Tiểu Bạch phát hiện được sớm, hiện tại vẫn còn kịp, chỉ cần ly hôn, cũng không cần đội cái mũ đó".
Trương Dương cùng Khương Lượng thương lượng, quyết định do Trương Dương một mình đi lên trước, những người khác đều chờ ở dưới mặt đất, tránh cho lên quá nhiều người làm cho Tần Bạch không chấp nhận được trên mặt cảm tình.
Trương Dương đi dọc theo thang lầu tới mái nhà, chứng kiến Tiểu Bạch ngồi ở trên mép gờ xi-măng, chỉ thấy một cái bóng lưng của gã, không nhìn thấy vẻ mặt lúc này của gã.
Trương Dương nhẹ nhàng ho khan một tiếng, Tần Bạch vẫn không xoay mặt lại, kỳ thật gã đã sớm thấy đám bạn bè này tới, Tần Bạch dùng thanh âm khàn khàn nói: "Các anh không cần lo lắng, tôi sẽ không làm chuyện điên rồ, tôi chỉ là muốn yên tĩnh một mình".
Trương Dương nói: "Tần thúc bị bệnh, chúng tôi vừa mới đem ông ấy đưa đến bệnh viện, chị cậu đang tìm cậu khắp nơi, gấp đến độ cũng sắp điên rồi".Thật ra Tần Truyện Lương cũng không bị đưa vào bệnh viện, Trương Dương là cố ý nói như vậy, khiến cho Tần Bạch khẩn trương.
Tần Bạch nói: "Tôi thật xin lỗi bọn họ...".
Trương Dương tới chỗ cách Tần Bạch khoảng ba mét, học bộ dáng gã ngồi xuống, hai chân đung đưa tới lui trên không trung, Trương Dương cố ý nói: "Nếu là thật sự ngã xuống từ chỗ này, chỉ sợ sẽ rơi óc vỡ toang".
Tần Bạch nói: "Anh không cần làm tôi sợ, với tôi mà nói đã không có gì đáng sợ rồi".
Trương Dương nói: "Kỳ thật chuyện này nên trách tôi, nếu tôi sớm hỏi cậu chuyện này một chút, có lẽ cũng không làm thành loại cục diện này".
Tần Bạch nói: "Có liên quan gì với anh đâu? Chỉ là tôi không rõ, vì sao cô ấy phải gạt tôi?"
Trương Dương thở dài nói: "Trên đời này có nhiều chuyện làm cho người ta nghĩ mãi mà không rõ lắm, tuy rằng cậu cùng cô ấy đi vào điện đường kết hôn, nhưng có thể cậu vẫn không hiểu được cô ta".
Tần Bạch nói: "Tôi biết nàng từng cùng Tùy Quốc Lương yêu đương qua, nhưng tôi cũng không biết bọn họ vẫn còn có liên hệ".
Trương Dương nói: "Tần Bạch, kỳ thật đó cũng không hẳn là chuyện xấu, ít nhất hiện tại cậu đã biết, không đi theo con đường sai lầm này nữa".
Tần Bạch nói: "Tôi cảm giác mình giống như một thằng ngốc bị người ta lừa gạt." Gã ôm lấy đầu, che kín hai mắt đầy tơ máu nhìn Trương Dương nói: "Vừa rồi anh đánh Tùy Quốc Lương?".
Trương Dương nói: "Là chính bản thân hắn cần ăn đòn, cho dù điều hắn nói là sự thật, cũng không nên đem chuyện này phơi bày ở trước công chúng, hắn căn bản là muốn cho Tần gia các cậu mất mặt".
Tần Bạch lắc lắc đầu: "Tôi chỉ trách chính mình vô dụng".
"..."..."..."..."..."............"..."..."..."..."..."...
Trong lòng Trương Dương âm thầm cảm thán, đả kích của chuyện này đối với Tần Bạch không thể nói là không lớn.