Mục lục
Y Đạo Quan Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vương Học Hải chưa đi xa cho lắm. Anh ta đang đứng đợi Hà Trường An ở trong sảnh lớn khách sạn, khi Hà Trường An xuống lầu, anh ta cười roi rói bước đến.

Hà Trường An giả vờ không nhìn thấy Vương Học Hải, vẫn bước về phía trước.

Vương Học Hải gọi một tiếng tổng giám đốc Hà.

Hà Trường An lúc này mới giả bộ kinh ngạc: “Anh vẫn chưa đi à?”

Vương Học Hải cười xuề đáp: “Chưa đi, tôi muốn nói chút chuyện với ông!”

Hà Trường An gật đầu: “Tôi còn có việc, mười phút có đủ không?”

Vương Học Hải và Hà Trường An ngồi vào quán cà phê, Vương Học Hải gọi một bình trà Long Cảnh, hắn biết rằng thời gian còn lại cho mình không nhiều nên trực tiếp nói: “Tổng giám đốc Hà, tôi cũng không nói vòng vo nữa, tôi muốn nói chuyện với ông về miếng đất của tôi ở Đông Giang.”

Hà Trường An cười nói: “Vừa nãy chẳng phải anh nói rồi sao? Miếng đất đó gặp phải chuyện nên đã dừng thi công rồi!”

Vương Học Hải gật đầu: “Vì thế thôi muốn chuyển nhượng nó cho người khác, không biết tổng giám đốc Hà có hứng thú với miếng đất ấy hay không?”

Hà Trường An nói; “Không phải đã nói là vì phát hiện ra mộ cổ, ai nhận miếng đất đó cũng gặp khó khăn thôi!”

Vương Học Hải nói: “Tổng giám đốc Hà, thật ra miếng đất đó không có vấn đề gì, người có vấn đề là tôi, nếu như đổi thành người khác đến đó khai phá, thì tôi nghĩ những phiền phức này không còn tồn tại nữa, cái gọi là gặp khó khăn cũng chỉ có nghĩa lí với tôi mà thôi, những người khác có tiếp tay vào thì cũng không gặp phải phiền phức gì.”

Hà Trường An nói: “Tại sao anh lại tìm đến tôi?”

Vương Học Hải nói: “Tôi rất ít khi quan tâm đến những chuyện này, nhất là những việc không có liên quan đến tôi!” Thái độ thờ ơ của ông ta làm Vương Học Hải có phần buồn bã, nhưng Vương Học Hải không bao giờ bỏ qua hi vọng. Hắn thấp giọng nói: “Tổng giám đốc Hà, tôi đã lên kế hoạch rất đầy đủ cho việc khai phá mảnh đất đó rồi, chỉ cần có thể khai phá một cách thuận lợi, lợi ích về sau nhất định sẽ không thể kể xiết.”

Hà Trường An cười nói: “Tôi phải suy nghĩ đã!”

Lương Thành Long cũng đã đến Bắc Kinh, anh ta đến bệnh viện thăm Trương Dương, mới biết rằng Trương Dương đã ra viện từ lâu, phí biết bao công sức mới tìm được chỗ ở của Trương Dương.

Trương Dương nhận được điện thoại của Lương Thành Long cũng rất vui mừng, hai người dừng xe ở trước cửa khách sạn Hương Quốc đợi Trương Dương, Trương Dương đến trước chiếc xe Jeep quân dụng họ lái, quay xem một vòng, Lương Thành Long hạ cửa xe xuống cười nói: “Nhìn gì mà nhìn? Tôi mượn đấy!”

Ánh mắt của Trương Dương dừng lại trên người Bạch Yến, hắn chỉ Bạch Yến nói: “Cô ấy mượn về à?”

Bạch Yến cười mắng: “Cút đi! Tôi biết thừa anh chẳng có câu nào tử tế!”

Trương Dương cười hà hà ngồi vào xe, trong lòng nghĩ Lương Thành Long đến chết cũng không thay đổi, nếu như Lâm Thanh Hồng biết được hắn đưa Bạch Yến đến Bắc Kinh, nhất định sẽ làm loạn lên.

Lương Thành Long nói: “Nghe nói anh bị bệnh!”

Trương Dương cười đáp: “Anh nghe chú anh nói à? Khi tôi vừa nhập viện chú ấy đã đến thăm tôi rồi!”

Lương Thành Long nói: “Tôi đã muốn đến thăm anh từ lâu rồi, nhưng công trình bên Giang Thành gặp phải chút vấn đề, vì thế nhỡ mất.”

Bạch Yến nói: “Trương Dương, chúng tôi lặn lội đến thăm anh thế này, anh có gì mời chúng tôi không nhỉ?”

Trương Dương nói: “Có chứ, muốn ăn gì nào?”

Bạch Yến nói: “Ăn ở Toàn Tụ Đức đi!”

Trương Dương gật đầu nói: “Được thôi, chúng ta mau đi đi, nếu không đến tối không còn chỗ ngồi!”

Lương Thành Long vừa mới khởi động xe, tiếng điện thoại của Trương Dương đã vang lên, thì ra là điện thoại của Cố Dưỡng Dưỡng, nói là muốn mời hắn ăn cơm.

Trương Dương cười lắc đầu. Hắn mượn điện thoại của Lương Thành Long, gọi điện cho Cố Dưỡng Dưỡng, dù sao thì mấy ngày nữa hắn cũng rời khỏi Bắc Kinh rồi, trước khi đi dù gì cũng phải nói một tiếng. Hắn bảo Lương Thành Long lái xe đến học viện Mĩ Thuật, đón Cố Dưỡng Dưỡng.

Cố Dưỡng Dưỡng thấy Trương Dương bước xuống từ chiếc xe Jeep, chạy về hướng hắn ta như chú chim non.

Trương Dương còn chưa kịp chào hỏi, thấy Giang Quang Á đã lái xe đi theo rồi, Trương Dương cảm thấy nực cười, tên Giang Quang Á này đúng là bám dai, đến đâu cũng đi theo.

Lần này Trương Dương đã nhầm, Tra Vi bảo Giang Quang Á lái xe đi mua bút vẽ cho cô ấy, vừa vặn đúng lúc nhìn thấy Cố Dưỡng Dưỡng và Trương Dương ở cổng, vì thế Giang Quang Á lái xe đến chào một tiếng. Giang Quang Á cười nói: “Trương Dương, thật là trùng hợp, đến đây tìm Cố Dưỡng Dưỡng sao?”

Trương Dương gật đầu: “Đến đây để mời cô ấy đi ăn cơm!”

Tra Vi hạ cửa xe xuống nói: “Mời ăn cơ à, có phần của chúng tôi không?”

Trương Dương cười nói: “Gặp được nhau là có duyên rồi, đi cùng đi, Toàn Tụ Đức!”

Tra Vi vẫy Cố Dưỡng Dưỡng lên xe, Cố Dưỡng Dưỡng nhìn chiếc BMW của Giang Quang Á, rồi quay người lên chiếc Jeep của Lương Thành Long.

Giang Quang Á hơi ngại ngần, nhìn chiếc xe Jeep rời đi, theo đằng sau, nói nhỏ với Tra Vi: “Chị Tra à, thế này không tốt chứ, sao lại để cho người ta mời mình cơ chứ?”

Tra Vi nói: “Chẳng phải anh muốn theo đuổi cô ấy sao? Muốn theo đuổi thì phải nhắm cho kĩ vào!”

Giang Quang Á nói: “Liệu người ta có nghĩ tôi như vậy là mặt dày không?”

“Tình trường như chiến trường, anh không nắm chắc, thì sẽ bị người khác lách vào ngay, tôi thấy Cố Dưỡng Dưỡng rất có tình ý với Trương Dương đấy!”

Giang Quang Á nghe Tra Vi nói vậy, ngay lập tức hạ quyết tâm

Đến Toàn Tụ Đức của Vương Phủ Cảnh, họ đặt một phòng riêng, sau khi ngồi xuống Giang Quang Á chủ động nói: “Bữa tối này để tôi mời, mọi người cứ ăn tự nhiên!”

Cố Dưỡng Dưỡng rõ ràng không vui, cô ấy rất phản cảm với việc Giang Quang Á đi cùng: “Anh Trương có phải là không có tiền mời đâu, anh đừng có mà khách lấn át chủ như vậy!”

Giang Quang Á bị nói đến độ mặt nóng phừng phừng, Trương Dương cười nói: “Đã nói là tôi mời rồi, đừng có ai tranh với tôi!” Hắn đưa menu cho Cố Dưỡng Dương: “Ba vị mĩ nữ này bàn với nhau đi xem có gì ngon thì gọi!”

Bạch Yến cười nói: “Tôi không còn trẻ nữa rồi, nhìn họ sức xuân phơi phới mà ganh tị trong lòng!”

Lương Thành Long nói: “Em cũng còn xuân sắc đó chứ, trong mắt anh, em mãi là trẻ con!”

Cố Dưỡng Dưỡng biết về mối quan hệ của Bạch Yến và Lương Thành Long, cô không nói gì, chọn những món đồ mình thích.

Lương Thành Long gọi một chai Mao Đài, muốn rót cho Giang Quang Á, nhưng Giang Quang Á ngay lập tức đã che cốc nói: “Tôi không uống rượu!”

Lương Thành Long nói: “Đàn ông con trai sao lại không uống rượu? Tôi rót cho cậu một cốc.”

Tra Vi nói: “Tí nữa anh ta còn phải lái xe nữa kìa, anh đừng để anh ta uống, để tôi uống cho!”

Lương Thành Long bất ngờ, cảm thấy Tra Vi rất thoải mái, anh ta đưa chai rượu cho Bạch Yến, để Bạch Yến đi rót rượu, ngoài Cố Dưỡng Dưỡng và Giang Quang Á uống nước ngọt, những người khác đều uống rượu.

Mặc dù Lương Thành Long không biết Giang Quang Á và Tra Vi là a, nhưng thấy chiếc xe của Giang Quang Á đã chắc chắn được rằng anh ta không phải xuất thân bình thường, Bắc Kinh rất nhiều người giàu, mặc dù Giang Quang Á vẫn còn trẻ, nhưng Lương Thành Long cũng không coi thường họ, nâng cốc rượu nói: “Mượn rượu của Trương Dương, tôi cảm ơn sự tiếp đãi thịnh tình của các vị, về sau bất kể ai trong các vị đến Đông Giang, nhất định phải tìm tôi, tôi sẽ bao hết, để cho các vị ăn chơi thỏa thích!”

Giang Quang Á cười nói: “Cảm ơn anh Lương!”

Trương Dương thầm quan sát Giang Quang Á, người thanh niên này rất ôn hòa, không quá ra dáng là con nhà lắm của.

Tra Vi nói: “Xem ra chúng ta phải bỏ thời gian để về Đông Giang chơi rồi, Dưỡng Dưỡng, cô cũng là địa chru, nếu như chúng tôi đi nhất định phải kéo cô đi theo.”

Cố Dưỡng Dưỡng cười, không nói gì, cô biết rằng Tra Vi từ lâu đã muốn xúc tiesn cho cô và Giang Quang Á, cô cũng công nhận rằng điều kiện của Giang Quang Á không tồi, nhưng cô không có chút cảm giác gì với Giang Quang á, từ sau khi cô đến Bắc Kinh học, bên cạnh cô có không ít vệ tinh, nhưng Cố Dưỡng Dưỡng mỗi lần như vậy đều so bì họ với Trương Dương, rồi cảm thấy rằng trên người họ thiếu cái nét nam tính của Trương Dương.

Phụ nữ rất mẫn cảm với những chuyện tình cảm, Bạch Yến đã nhận ra Giang Quang Á đang theo đuổi Cố Dưỡng Dưỡng, nhưng thái độ của Cố Dưỡng Dưỡng rõ ràng là đã từ chối, nên BẠch Yến cũng không tiện mở lời.

Những nơi có Trương Dương nhất định không có chiến tranh lạnh, Lương Thành Vĩ hỏi về chuyến đi Anh của hắn, Trương Dương kể với họ về chuyện hắn không hiểu tiếng Anh nên gặp phải vài rắc rối ở Anh, mọi người đều cười ha ha.

Tra Vi không hề tin những chuyện Trương Dương kể. Những người tầm tuổi như hắn ta không thể không hiểu gì về tiếng Anh, cô nhẹ giọng nói: “Trương Dương, anh học đại học gì thế?”

Trương Dương cười nói: “Tôi làm gì đủ bản lĩnh học đại học, tôi chưa từng học đại học, tôi chỉ học trung cấp ở trường Giang Thành thôi, nhưng tôi đang thụ giảng ở trường Đảng tỉnh Bình Hải, hai năm nữa sẽ lấy bằng tốt nghiệp đại học.”

Tra vi và Giang Quang Á quay ra nhìn nhau, hai người đều lộ ra vẻ không thể tin được, một học sinh trung cấp, hai mươi hai tuổi mà đã làm được đến chức phó sở, mặc dù quan không to, nhưng thân thế của Trương Dương đã làm cho người ta phải ngạc nhiên rồi, ngay lập tức Tra Vi nghĩ đến việc cha nuôi của Trương Dương là phó thủ tướng Văn, cho rằng Trương Dương được như ngày nay hoàn toàn nhờ hơi phó thủ tướng Văn, chứ còn hắn thật ra cũng chẳng tài cán gì.

Tra Vi nói: “Học trung cấp mà đã làm đến chức phó sở ở độ tuổi thế này của anh thật là hiếm gặp.”

Cố Dương Dương lúc nào cũng không quên việc bảo vệ Trương Dương, cô nhẹ nhàng nói: “Năng lực của con người không thể cứ lấy học vị ra so đo được.”

Trương Dương nói: “Học vị không phải là thứ vạn năng, nhưng không có học vị cũng không thể được, tôi muốn thăng quan tiến chức nhất định phải học thêm lên, nếu không thì tôi cũng chẳng phải đi học tiếp thế này làm gì!”

Lương Thành Long nói: “Giờ nghĩ lại đúng là thật nhớ thời đại học!”

Bạch Yến nói đùa: “Anh nhớ đến mấy bạn nữ lớp đại học chứ gì?”

Mọi người lại cười rộ lên, Lương Thành Long nói: “Khi anh còn học đại học cũng là hoàng tử bạch mã trong mắt các bạn nữ đó chứ, có điều lúc đó anh không đi xe hơi, anh mở một quán mì ở bên cạnh trường, sau đó dùng tiền kiếm được mua một chiếc xe máy Yamaha.”

Tra Vi nói: “Anh Lương rất có đầu óc kinh doanh đó chứ, chẳng lẽ bố mẹ cho phép anh kinh doanh trong lúc còn học đại học sao?”

Lương Thành Long nói: “Người nhà tôi không hề phản đối, dù sao thì tôi cũng chẳng ăn cắp cướp giật của ai, dựa vào hai bàn tay mình kiếm sống nuôi thân cũng là một hướng phát triển tích cực.”

Cố Dưỡng Dưỡng nói: “Chỉ có dựa vào sức mình phấn đấu, tiền kiếm được mới có thể tiêu một cách yên tâm, còn tiêu tiền của người nhà chỉ là biểu hiện của việc không có bản lĩnh thôi.” Câu này của cô ấy cố tình nhắm vào một ai đó.

Ngay lập tức Giang Quang Á cảm thấy mặt nóng ran, Cố Dương Dương rõ ràng đang nhắm vào anh ta.

Tra Vi nói: “Câu của Dưỡng Dưỡng tôi cũng tán thành, có điều giờ chúng ta vẫn chưa bước vào xã hội, những thứ chúng ta ăn, chúng ta dùng đều là của cha mẹ cả.”

Trương Dương cười nói: “Vội vàng gì chứ? Chẳng bao lâu nữa các bạn sẽ bước vào xã hội ngay rồi, đợi đến lúc đó thì kiếm tiền báo đáp cha mẹ, báo đáp xã hội.”

Lương Thành Long nói: “Thật ra đại học thì chủ yếu vẫn phải học, sau đó là yêu!”

Bạch Yến liếc mắt nhìn anh ta: “Thật là tầm thường!”

Lương Thành Long cười nói: “Yêu thì có gì là tầm thường? Tình yêu là thứ được con người sùng bái nhất trên thế gian này. Mấy sinh viên như họ nhất định là đồng ý với ý kiến của anh.”

Giang Quang Á không nói gì, Cố Dưỡng Dưỡng đưa mắt liếc nhìn Trương Dương, Tra Vi lại nói: “Thế gian này thật sự có cái gọi là tình yêu sao? Tôi thấy cũng chưa chắc đâu, cái gọi là tình yêu giữa người với người sẽ không được dài lâu, cứ đến khi quen rồi, đến khi có khúc mắc rồi, thì tình yêu lại biến thành một thứ gì khác, tôi thấy còn không bền vững bằng tình thân và tình bạn.”

Trương Dương cười nói: “Tiểu nha đầu này sao mà lại có vẻ nếm trải hồng trần đến thế, câu này không phải là nguyên tác của cô đúng không?”

Cố Dưỡng Dưỡng nói: “Tra Vi, cô đã từng yêu rồi à?”

Tra Vi lắc đầu nói: “Tôi mặc dù chưa có kinh nghiệm về tình yêu, nhưng tôi đã chứng minh bằng tình yêu của người khác!”

Trương Dương nói: “Chưa từng trải qua thì không có quyền phát ngôn, Tra Vi, có thể mấy năm nữa cô sẽ không nghĩ như vậy nữa!”

Sau khi vịt quay đã được bê lên, mấy cô gái ăn no rất nhanh, họ chẳng có hứng thú đâu tiếp rượu với Trương Dương và Lương Thành Long, Tra Vi đề xuất đi dạo phố, Bạch Yến và Cố Dưỡng Dưỡng đều đồng ý, thế là Giang Quang Á cũng đi cùng họ.

Trương Dương và Lương Thành Long lại gọi thêm bình rượu, Trương Dương có chuyện muốn nói riêng với Lương Thành Long.

Lương Thành Long đợi cho mấy người khác đi rồi, mới cười nói: “Giang Quang Á có ý với Cố Dưỡng Dưỡng, có điều cậu trai này hơi đàn bà chút, tôi thấy Cố Dưỡng Dưỡng nhất định không thích cậu ta.”

Trương Dương uống một ngụm trà: “Giang Quang Á là cháu trai của phó tổng giảm đốc Giang Đạt Dương, Tra Vi là con gái bảo bối của bộ trưởng Tra bộ trung tổ!”

Lương Thành Long lúc này mới biết thì ra hai người họ có gia cảnh như vậy, lè lưỡi nói: “Trời ạ, thật là, toàn là long tử long nữ cả thôi!”

Trương Dương nói: “Đều là học sinh cả. Kì lạ, giờ có phải là đang mốt học nghệ thuật không, sao mấy con ông cháu cha đều đi học nghệ thuật cả vậy nhỉ? Chẳng lẽ tế bào chính trị trên người cha họ đều biến thành tế bào âm nhạc cả rồi?”

Lương Thành Long lại quay đầu nhìn cánh cửa phòng, đột nhiên thấp giọng, nói một cách thần bí: “Rốt cuộc là anh bị bệnh gì?”

Trương Dương nhìn anh ta một cách khó hiểu: “Anh có ý gì đây?”

Lương Thành Long nói: “Ở đây không có người ngoài, anh có gì thì nói nấy, tôi nghe người ta nói anh đã mắc bệnh lây lan qua đường tình dục!”

Trương Dương trợn tròn mắt, nói: “Anh nghe ai nói vậy chứ? Rõ ràng là đang làm nhục thanh danh của tôi!”

Lương Thành Long nói: “Sao cậu nhảy dựng lên vậy chứ? Chẳng phải tôi đang hỏi cậu để xác minh đó sao?”

Trương Dương bực tức nói: “Thật là lại, việc này đồn ra ngoài kiểu gì vậy chứ, tôi bị viêm đường tiết niệu nhập viện, mà giờ lại thành bệnh tình dục, thật là làm xấu mặt tôi!”

Lương Thành Long cười hà hà.

Trương Dương trừng mắt nói: “Cười cái con khỉ! Tiểu tử nhà anh không ngờ lại cười trên nỗi đau người khác!”

Lương Thành Long cố gắng nhịn cười nói: “Tôi cũng chẳng phải là cười trên nỗi đau người khác, tôi cảm thấy việc này quả thật nực cười, họ đồn đại như thật vậy, nói rằng anh đi Anh, việc làm đầu tiên là đi tìm gái, chơi gái Tây, kết quả là bị bệnh.”

Trương đại quan dở khóc dở mếu: “Bà nó chứ, ai lại hại tôi như vậy? Nghe ra thật đúng là truyền kì!”

Lương Thành Long nói: “Oan anh sao?”

“Tôi rất oan. Tôi đương nhiên bị oan rồi, nếu không tin anh có thể đi xem bệnh án!”

Lương Thành Long nói: “Giờ cái gì cũng làm giả được, bệnh án cũng làm giả được thôi!” Nói xong anh ta lại cười lớn lên, nói từng chập: “Có điều nếu theo lí mà nói thì việc này quả thật là anh bị oan, tôi quen anh lâu ngày như vậy rồi cũng chưa thấy anh đi tìm gái bao giờ, lần trước anh tìm cho tôi đám gái Nga, anh cũng chẳng động vào!”

Trương Dương nói: “Câu này còn được, ý chí của tôi mạnh lắm, làm sao có thể đi ngược lại với nguyên tắc Đảng được?”

Lương Thành Long nói: “Đúng là miệng thế gian như làm sóng biển, người Trung Quốc thích nhất cái trò một đồn mười mười đồn trăm này, cậu cũng phải tìm cơ hội mà nói rõ việc này đi, đừng để đến lúc cuối cùng lại càng ngày càng phiền phức.”

Trương Dương cười đau khổ: “Tôi không thể đi giải thích với cả thế gới rằng tôi không bị bệnh lây lan qua đường tình dục, cũng không thể giải thích với tất cả mọi người rằng tôi trong sạch đúng không? Làm thế chẳng phải lạy ông con ở bụi này sao?”

Lương Thành Long nghe thấy hứng thú, lại cười ha ha, hèn chi người ta nói, chẳng phải nỗi đau 

của mình nên chẳng phải lo.

Trương Dương cũng chẳng để ý nhiều đến những lời đàm tiếu này, hắn nghĩ bụng lần sau gặp phải mấy đứa nói linh tinh ấy, ông gặp được thằng nào đánh thằng đó, dám vu khống cho ta, thì ta xử lí hết! Hắn đặt cốc rượu xuống nói: “Anh đến thật đúng lúc, mảnh đất của Vương Học Hải ở Đông Giang thế nào rồi?”

Nhắc đến việc này Lương Thành Long hơi đắc ý, hắn cười nói: “Tôi đã sắp xếp xong rồi, cục văn vật tỉnh đã sắp xếp người, xử lí và khảo sát từng chút một, chắc chắn phải khảo sát đến hai ba năm. Lần này nhất định sẽ kéo dài cho anh ta chết luôn!” Anh ta khá hận Vương Học Hải, lúc đầu mảnh đất chợ bách hóa đồ may mặc ở Đông Giang anh ta hầu như muốn thầu về, nhưng Vương Học Hải chen chân vào làm đổ vỡ hết mọi việc, lần đó là lần thất bại thê thảm nhất của anh ta trên thương trường Đông Giang, Vương Học Hải uy hiếp anh ta về những vấn đề còn tồn tại của chất lượng công trình kinh đô, bắt anh ta phải ra khỏi vòng cạnh tranh, thủ đoạn của người này thật là bỉ ổi.

Trương Dương nói: “Vương Học Hải có ý định chuyển nhượng mảnh đất đó cho Hà Trường An, Hà Trường An hình như cũng động lòng rồi!”

“Hà Trường Anh của tập đoàn Đỉnh Thiên?” Lương Thành Long hít vào một hơi thật sâu.

Trương Dương gật đầu.

Lương Thành Long bắt đầu suy nghĩ, tập đoàn Đỉnh Thiên của Hà Trường An có thế lực rất hùng hậu, dù là anh ta cũng không so bì được với người ta, hơn nữa Hà Trường Anh rất được hoan nghênh trên thương trường, có quan hệ tốt với nhiều lãnh đạo cấp cao. Nếu như anh ta muốn tiếp tay mảnh đất này, nhất định không đủ thực lực. Lương Thành Long nói: “Tiền của tôi giờ đây đang ở ngoài, thương trường bách hóa đồ may mặc tôi không lấy được rồi, Hà Trường An muốn lấy thì cứ lấy đi, có điều thế này thì chẳng phải là cứu sống Vương Học Hải hay sao?”

Trương Dương nói: “Người như Hà Trường Anh rất tinh quái, cái ông ta xem trọng là lợi ích, một miếng thịt mỡ lớn như thế này, ông ta không thể không động lòng!”

Lương Thành Long nói: “Ông ta có vào cũng không sao cả, cái tôi muốn là Vương Học Hải không được vào kìa!”

Trương Dương nói: “Tôi cũng có chút quen biết với Lương Thành Long, có cần tôi giúp anh liên lạc không?”

Lương Thành Long gật đầu nói: “Anh giúp tôi sắp xếp một chút, tôi nhờ ông ta chút lời. Xem có cơ hội hợp tác hay không!”

Cố Dưỡng Dưỡng rõ ràng hơi không vui, khi xuống xe không chào Trương Dương, cắm đầu bước về phía cổng trường, bước được mấy bước mới dừng lại, quay người nhìn, thì thấy Trương Dương đã lên xe rồi, cô lại đi đến trước xe nói: “anh Trương!”

Trương Dương xuống xe, cười nói: “Việc gì thế?”

Cố Dưỡng Dưỡng cắn cắn môi nói: “Em có việc muốn nói chuyện với anh!”

Trương Dương lúc này mới xuống xe, đi cùng Cố Dưỡng Dưỡng về phía trường mĩ thuật.

Cố Dưỡng Dưỡng lấy hết can đảm nói: “Có phải anh cố tình xa lánh em không?”

“Đâu có?” Trương Dương cười hơi không tự nhiên.

Cố Dưỡng Dưỡng nói: “Em nhận ra điều đó!”

Trương Dương nói: “Nha đầu ngốc này, anh coi em như em gái ruột, làm anh trai sao có thể xa lánh em gái mình cơ chứ?”

Cố Dưỡng Dưỡng ngước đầu nhìn bầu trời, trong lòng đột nhiên có chút đau, cô thấp giọng nói: “Em không thích Giang Quang Á!”

Trương Dương gật đầu.

“Về sau anh đừng có vun tụi em vào nhau nữa! Anh có biết rằng, anh làm như thế này, em rất….em rất buồn!”

Trương Dương nhìn Cố Dưỡng Dưỡng, phát hiện ra tròng mắt cô đã hơi đỏ, trong lòng cũng đau, thật ra hắn không cố vun Giang Quang Á và Cố Dưỡng Dưỡng, việc tình cảm của người kahcs, hắn thật không muốn hỏi quá nhiều, có điều Cố Dưỡng Dưỡng rõ ràng là có cảm tình với mình, điều này làm Trương Dương hơi sợ, sau khi sống lại, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy sợ phụ nữ, tình cảm này chưa bao giờ hắn nghĩ đến, Trương Dương ho một tiếng rồi nói: “Nhân cơ hội còn trẻ học hành cho tốt cũng được, còn chuyện tình cảm thì về sau suy nghĩ.”

Cố Dưỡng Dưỡng nói: “Em biết. Có những việc anh không nói ra, em cũng biết!” Nói xong cô bước nhanh, Trương Dương nhìn bóng Cố Dưỡng Dưỡng mất hút trong màn đêm, bất giác đờ ngây người ở đó, một lúc sau, mới tỉnh ra, thở dài một hơi.

Được sự sắp xếp của Trương Dương, Lương Thành Long đi đến sơn trang Bắc Quốc thăm Hà Trường An, sau mấy câu khách sáo, Lương Thành Long rất nhanh đã bước vào đề tài chính là thương trường bách hóa đồ may mặc Đông Giang.

Hà Trường An nói: “Tiểu Lương à! Anh và Trương Dương đã là bạn tốt, thì mọi người cũng chẳng phải là người ngoài nữa, có gì thì tôi cũng khong giấu các anh!”

Trương Dương ngồi bên cạnh uống Xuân trà do chính tay Hà Trường An pha, mấy hôm trước Hà Trường An có gửi cho hắn hai hộp trà này, giá trên thị trường là hai ba nghìn tệ. Hắn không hứng thú gì mấy với kinh doanh, có điều hắn cũng không muốn Hà Trường An ra tay giúp Vương Học Hải, đối với loại người như Vương Học Hải nhất định phải nhổ cỏ nhổ tận gốc.

Hà Trường An nói: “Miếng đất đó mặc dù sẽ sản sinh ra lợi ích kinh tế rất lớn, nhưng tôi vẫn chưa để vào mắt lắm, có điều tôi vẫn quyết định lấy miếng đất này, vì có người đã từng tìm tôi, bảo tôi giúp Vương Học Hải, còn lợi ích thì tôi coi rất nhẹ. Nhưng tình người thì nhất định phải giữ, tôi cũng biết rằng, tôi ra tay làm vậy đồng nghĩa với việc cứu sống Vương Học Hải, con người sống ở trên đời này phải xem xét đến tất cả các quan hệ, các anh thấy có đúng không?”

Trương Dương và Lương Thành Long đều nhìn nhau, và cả hai đều hiểu, Vương Học Hải nhất định đã huy động quan hệ, Hà Trường An không bỏ qua được tình người, vì thế ra tay để đỡ lấy cái đống rườm rà này.

Lương Thành Long bán tín bán nghi lời của Hà Trường An, anh ta cho rằng cái mà Hà Trường An muốn nhắm vào không chỉ là tình người. Điều có thể để một người thương nhân đưa ra quyết định đầu tư chủ yếu là do lợi ích, Hà Trường An nhất định có được lợi ích gì trong đó. Mặc dù Lương Thành Long không vui trong lòng, nhưng trên mặt vẫn nói rất khách khí: “Tổng giám đốc Hà đầu tư vào Đông Giang, tôi tin rằng cơ hội gặp mặt sau này của chúng ta sẽ ngày càng nhiều.”

Hà Trường An cười nói: “Nếu như mỗi lần làm một vụ đầu tư tôi đều đích thân đi, thì có lẽ tôi chẳng còn thời gian rảnh rỗi nữa rồi!”

Lương Thành Long hiểu rằng người thương nhân làm đến độ như Hà Trường An, tất cả đã đi vào quỹ đạo, rất nhiều việc không thể tự mình đi làm được.

Hà Trường An lại nói: “Tập đoàn của anh ở Đông Giang kinh doanh thật tốt, ở Bình Hải ông cũng là một trong những thương nhân nổi tiếng.

Lương Thành Long khiêm tốn đáp lời: “Vẫn phải nhờ tổng giám đốc Hà chỉ dạy nhiều!”

Hà Trường An nói: “Cách kinh doanh của mỗi người đều không giống nhau, mục đích cuối cùng cũng chỉ là hai chữ lợi ích mà thôi, có điều lợi ích cũng không giống nhau, đa phần thương nhân nhìn thấy là lợi ích kinh tế, người nhìn ra được lợi ích xã hội trong đó rất ít, còn người có thể vì lợi ích xã hội mà hi sinh lợi ích kinh tế thì đếm trên đầu ngón tay.”

Trương Dương cười nói: “Chú Hà là một trong những đầu ngón tay đó!”

Hà Trường An cười ha ha nói: “Thật xấu hổ, thật xấu hổ, tôi cũng sống đến mấy chục năm nay mới hiểu được điều đó!” Ông ta nói với Lương Thành Long: “Tôi nghe nói lúc đầu anh có tham gia cạnh tranh mảnh đất đó, thế nào? Giờ anh không hứng thú với nó nữa à?”

Lương Thành Long thật thà nói: “Có hứng thú chứ, nhưng giờ tôi không có thực lực lấy lại được mảnh đất đó!”

Hà Trường An nói: “Tôi có tiền, anh lại hiểu rõ về tình hình của Đông Giang, lại là người chuyên đi tìm tòi, chúng ta hợp tác nhất định sẽ thành công rực rỡ.”

Người ngồi bên cạnh, là Trương Dương, thầm khâm phục, lời đề nghị này của Hà Trường An xem ra rất đột ngột, nhưng thật ra đã suy nghĩ thấu đáo, ông ta đã sắp xếp chuyện này rất rõ ràng rồi, chọn cách hợp tác với Lương Thành Long sẽ giảm bớt được rất nhiều việc, Đông Giang vẫn là của Bình Hải, không cần Hà Trường An phải đi trước dò đường.

Buổi trưa Hà Trường An giữ họ lại sơn trang ăn cơm, sau khi ăn xong, lại đưa họ đi ngắm những thanh kiếm của hoàng đế Khang Hi đã từng dùng.

Lương Thành Long thấy bộ sưu tập của Hà Trường An ở Bắc Quốc sơn trang, lòng đầy cảm thán, không biết bao giờ mình mới được như người ta.

Khi Trương Dương và Lương Thành Long chuẩn bị rời đi, Hà Trường An lại gọi Trương Dương đến một bên, ông ta có chuyện muốn nói riêng với Trương Dương.

Lương Thành Long rất biết điều, đến xe đợi trước.

Hà Trường An xem ra hơi do dự, thấp giọng nói; “Trương Dương, chúng ta vừa gặp mà như đã quan, ta coi cháu là người nhà!”

Trương Dương cười nói: “Chú Hà, có việc gì, chú cứ nói đi, đừng ngại ngần.”

Hà Trường An gật đầu, nói: “Có việc chú cứ giữ mãi trong lòng, muốn nói lại không biết bắt đầu từ đâu, phó thủ tướng Văn là cha nuôi của cháu, có vài điều, cháu nói là tiện hơn.”

Trương Dương nghe ra việc này có liên quan đến Văn gia, trong lòng ngay lập tức cảnh giác.

Hà Trường An nói: “Hạo Nam Tân đã kết giao với một người bạn gái tên là Tần Manh Manh!”

Trương Dương đã nghe về việc này, gật đầu nói: “Nghe nói là con gái của vị tổng tư lệnh quân khu nào đí, có việc này!”

Hà Trường An nói: “Tần Manh Manh ta cũng hiểu ít nhiều, cô ta không đơn giản như vẻ bề ngoài đâu!”

Trương Dương động trong lòng, Hà Trường An đã nói đến độ này, ý tứ rất rõ ràng rồi, hắn không nói gì, đợi Hà Trường An nói hết lời.

Hà Trường An nói: “Đại học Nam Khai Thiên Tân đó, gần ấy có một nhà trẻ tên là Ca Nam, trong lớp trung hai có một đứa bé tên là Tần Hoan!”

Trương Dương đã hiểu Hà Trường An muốn ám hiệu điều gì, hắn nhìn về phía xa, nói nhỏ giọng: “Chú Hà muốn cháu nói việc này với họ?”

Hà Trường An nói: “Quan hệ của Tần Gia và Văn Gia với ta đều rất tốt, ta thật sự không thích hợp nhúng tay vào chuyện này, nhưng ta không thể đứng nhìn chuyện không công bằng xảy ra với Văn gia, tên tiểu tử Hạo Nam này không cẩn thận trong tình cảm, lúc bắt đầu ta cũng tưởng rằng, việc này không lâu, nhưng không ngờ, nó thật sự thích Tần Manh Manh, việc này có chút không hay, tình cảm của phu nhân tư lệnh Tần với Tần Manh Manh cũng không tốt lắm, vì thế họ cũng không biết sự tồn tại của Tần Hoan.”

Trương Dương không hài lòng lắm về Hà Trường An, ông không muốn gây chuyện thị phi, nhưng lại đẩy bài toán khó này lên người tôi.

Hà Trường An nói: “Trương Dương, ta đã nói chuyện này với hai vợ chồng phó thủ tướng Văn rồi, nhưng sau khi nghĩ kĩ lại, thì ta lại không tiện nói, dù sao thì ta cũng là người ngoài, không thích hợp tham dự vào việc nhà của mọi người!” Ông ta dừng một lúc rồi nói: “Nếu như cháu cảm thấy khó khăn, thì có thể coi như không biết chuyện này!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK