Từ Lập Hoa đi pha trà, rồi cùng con trai ngồi ở cái bàn đá cạnh cửa, nhẹ giọng nói: "An tiểu thư hình như đã thay đổi rất nhiều!"
Trương Dương cười nói: "Cô ta vẫn là vậy thôi, nội tâm rất tốt, chỉ là tính tình quật cường!"
Từ Lập Hoa nói: "Hai đứa..."
Trương Dương biết mẹ muốn nói đến vấn đề gì, hắn cười nói: "Tiểu yêu là đồ đệ của con!"
Từ Lập Hoa nhỏ giọng nói: "Con coi cô ấy là đồ đệ, nhưng cô ta chưa chắc đã coi con là sư phụ!"
Trương Dương cười nói: "Mẹ, mẹ lại lo lắng lung tung rồi" Lời này nói với người khác có thể là sai, chỉ là trên người của Trương Dương thì quả thật là chuẩn không cần chỉnh, Từ Lập Hoa chính là lo lắng lung tung rồi, bà ta nói thế nào cũng không nghĩ ra rằng đứa con trai đang ngồi trước mặt mình thật ra đã sớm biến thành thần y đại Tùy Trương Nhất Châm rồi. Từ Lập Hoa nói: "Mẹ thật sự là không hiểu nổi, mấy đứa con gái xuất sắc như vậy, tại sao lại đều coi trọng một tiểu tử thối như con"
Trương Dương nói: "Mẹ, mẹ cũng không thể nào chà đạp con trai của mình được"
Từ Lập Hoa nói: "Mẹ sợ con có lỗi với người ta, những đứa con gái bên cạnh con đều là những cô gái tốt đi ngàn dặm mới tìm thấy được, nhưng mà một cái chìa khóa chỉ có thể mở được một cái ổ khóa, chuyện tình cảm không thể nào hồ đồ được!"
Trương Dương cười nói: "Nếu như là cái chìa khóa vạn năng thì sao?"
Từ Lập Hoa nói: "Lại nói bậy!"
Trong phòng bếp truyền ra mấy tiếng "beng", Từ Lập Hoa và Trương Dương liếc mắt nhìn nhau, không khỏi lộ ra nụ cười khổ, An Ngữ Thần khiếp sợ đi từ trong phòng bếp ra: "Bác gái, xin lỗi, con không cẩn thận làm vỡ mấy cái chén rồi"
An Ngữ Thần và Trương Dương ngồi trên sân thượng không che trên tầng hai, nhìn trăng sáng của trời đêm, nghe tiếng nỉ non của côn trùng, An Ngữ Thần nói: "Mẹ của anh đối với anh thật tốt!"
Trương Dương cười nói: "Trên đời này có người mẹ nào không yêu thương con cái của mình chứ?"
An Ngữ Thần nói: "Ngay cả hình dạng mẹ tôi thế nào tôi cũng không nhớ rõ..."
Trương Dương mỉm cười nói: "Mỗi người đều có bất hạnh riêng của mình, từ nhỏ tôi đã không thấy được mặt cha ruột rồi, không hề có chút ấn tượng về ông, nhưng tôi còn có một người mẹ quan tâm yêu thương tôi, còn cô, tuy rằng cô đã mất mẹ từ sớm, nhưng đổi lại cô có cha, có ông nội quan tâm cô, trong lúc cô oán giận cuộc sống bất công, thì cô hẳn là nên suy nghĩ một chút, trên đời này còn có rất nhiều người không may hơn cả cô"
An Ngữ Thần nói: "Lúc trước tôi không chỉ một lần oán giận cuộc sống bất công, nhưng từ sau khi ông nội đi rồi, tôi đã thôi không còn oán giận nữa, tôi bắt đầu cảm ơn cuộc sống"
Trương Dương nói: "Cảm ơn cái gì?"
Đôi mắt long lanh của An Ngữ Thần nhìn Trương Dương, nói: "Cảm ơn trời xanh đã cho tôi gặp anh, nếu như không phải là anh, thì tôi căn bản là không sống đến bây giờ"
Trương Dương cười nói: "Con người cái quan trọng nhất chính là tuân thủ lời hứa, tôi đã hứa với ông nội cô, cho nên tôi nhất định sẽ cùng khả năng lớn nhất của mình để cứu cô"
An Ngữ Thần nói: "Chỉ là vì ông nội tôi?"
Trương Dương sửng sốt, sau một hồi mới nói: "Miệng của tôi thì lúc nào cũng gọi cô là đồ đệ, nhưng trong lòng đã xem cô trở thành bạn tốt nhất, mỗi lần tôi gặp phải phiền phức, cô luôn là người đầu tiên đứng ra phía trước, mỗi lần lúc tôi gặp rủi ro, thì cô giúp tôi mà không tiếc cả mạng sống, bạn bè có nghĩa khí như vậy trừ cô ra tôi đúng là không tìm được"
An Ngữ Thần lộ ra một biểu tình thiếu chút nữa đã thành nụ cười, cô nhẹ giọng nói: "Cảm ơn anh đã coi tôi là bạn, thật ra trong lòng tôi, anh là bạn tốt nhất của tôi, càng là người thân của tôi, ông nội đi rồi, tôi giống như đã mất toàn bộ thế giới, tôi thậm chí nghĩ đến việc đi tự tử, nhưng đến cuối cùng tôi phát hiện ra trên đời này còn có chuyện đáng để tôi lưu luyến, có một người bạn như anh, nếu như tôi chết rồi thì anh nhất định sẽ rất đau lòng"
Trương Dương gật đầu nói: "Tôi nỗ lực nhiều như vậy, chính là vì chữa tốt cho cô, nếu như cô mà chết, chẳng phải làm cho tôi bị uổng phí cực khổ sao, cho dù là đuổi xuống dưới cửu tuyền, tôi cũng sẽ kéo cô trở về để tính sổ!"
An Ngữ Thần cười nói: "Cho nên mạng của tôi đã không còn là của tôi nửa, tôi sẽ quý trọng, tôi sẽ không để cho cực khổ của anh bị uổng phí, càng không muốn sau khi chết không được bình an"
Trương Dương nói: "Tôi nói nha đầu này, có thể đừng nói mấy cái chuyện tự tử được không, tôi thấy sống rất tốt, có một ngày khi tôi già, còn chờ cô đến hiếu kính tôi nữa"
An Ngữ Thần nói: "Tôi sẽ sống thật tốt, tôi còn có nhiều chổ chưa đi qua, tôi muốn thừa dịp này đi cho biết, phải đi đến từng ngõ ngách của thế giới, tôi còn muốn đến Tây Tạng, muốn leo lên đỉnh núi ngắm phong cảnh nữa, nếu như có một ngày tôi thật sự chết đi, tôi tình nguyện chết trên đỉnh băng Everest, vĩnh viễn bị đóng băng trên đó, tôi rất thích chưng diện, tôi không muốn biến thành một bộ xương trắng xấu xí đâu" Nói đến đây, sóng mũi của An Ngữ Thần xót lên, vành mắt đột nhiên đỏ, cô sợ Trương Dương nhìn thấy hình dạng của mình, vội vàng ngẩng đầu lên, hai giọt nước mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng dưới ánh trăng sáng nổi lên tia sáng đau khổ.
Trương Dương cũng thấy rất rõ, chỉ là không biết làm sao để an ủi cô, chỉ có thể giả bộ như không thấy gì cả, hắn thấp giọng nói: "Có thời gian, tôi nhất định sẽ cùng cô lên đỉnh núi!"
Dưới lầu bỗng nhiên truyền đến tiếng ho khan của Từ Lập Hoa, Trương Dương và An Ngữ Thần nhìn nhau, không khỏi nở nụ cười, An Ngữ Thần đứng dậy nói: "Nghỉ ngơi sớm một chút, tôi đi xuống dưới"
Trương Dương gật đầu, mẹ đang nhắc nhở hắn phải giữ cự ly thích hợp, lão nhân gia luôn có ý tốt mà.
Thân thể của Trương Dương thì không phải nghỉ ngơi một đêm là có thể hồi phục lại như xưa, ngày hôm sau hắn đột nhiên phát sốt, kinh mạch trong cơ thể mơ hồ có dấu hiệu xung đột, hắn sợ mẹ lo lắng, cắn răng chịu đựng ngồi dậy khỏi giường, sáng sớm đã cùng An Ngữ Thần rời khỏi Xuân Dương, vừa leo lên xe tải da, Trương Dương đã ngã gục xuống ghế.
An Ngữ Thần nhìn thấy hắn có vẻ không đúng, liền đưa tay sờ lên trán của hắn, thất kinh nói: "Thật nóng!"
Trương Dương nói: "Lái xe đi, nhanh chóng trở về Giang thành, ngàn vạn lần đừng để mẹ của tôi nhìn thấy..."
An Ngữ Thần gật đầu, cố nén sự kinh hoảng trong lòng, lái xe đưa Trương Dương trở về Giang thành.
Giữa đường thì Trương Dương đã bị sốt đến mơ hồ, mệt mỏi ngủ gục đi, chờ khi hắn tỉnh lại thì phát hiện ra mình đã được đưa đến chổ của Vu Tử Lương, trên tay còn đang được truyền nước biển.
Vu Tử Lương thấy hắn tỉnh dậy, liền vươn ngón tay ra vạch mi mắt của hắn lên, dùng đèn pin kiểm tra phản xạ nhãn cầu của hắn một chút.
Trương Dương nói:" Sao tôi lại ở đây?"