Triệu Thiên Tài nghe Trương Dương nói vậy mới ý thức được mình đã gây ra tai hoa, kỳ thực là mình đã lén lút thả Đường Ngọc Linh ra. Trương Dương tuy đoán ra được nhưng không nói ra, nếu chuyện đã xảy ra thì dù có giấu giếm cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
Triệu Thiên Tài nhìn Trương Dương có chút áy này, gã hiển nhiên lộ ra sơ hở trước mặt Trương Dương, thấp giọng nói: "Tôi đã xem qua hồ sơ của cô ta, tôi biết cô ta ở đâu."
Trương Dương nói: "Lập tức đi tìm cô ta!"
Triệu Thiên Tài lái xe đến khu nhà mà Đường Ngọc Linh ở, thấy bên ngoài khu nhà có đỗ một chiếc xe cảnh sát, hắn và Trương Dương nhìn nhau một cái, hai người không dám lái xe tiến lên phía trước.
Mà bí mật dừng xe tại một chỗ khuất, không bao lâu thì thấy vài tên cảnh sát đi ra, Đường Ngọc Linh và tên bạn trai kĩ sư Bác Đức của cô ả cũng đi cùng theo. Tuy cách xa chỗ đó nhưng họ vẫn có thể nhìn thấy Đường Ngọc Linh đang khóc ầm lên, Bác Đức ôm lấy vai ả, vừa an ủi vừa hôn lên trán.
Triệu Thiên Tài thấp giọng: "Cô ta không sao!"
"Có cậu giúp đỡ thì cô ta còn bị làm sao chứ?" Trương Dương trừng mắt nhìn gã, Triệu Thiên Tài đỏ tai cúi mặt xuống: "Làm thế nào bây giờ?"
Trương Dương nói: "Chắc cô ta đã biết tin cha mình bị giết chết, bây giờ hẳn là phải đi nhận tử thi, chúng ta tạm thời rời khỏi đâu, đợi đến tối rồi nói!"
Triệu Thiên Tài nói: "Cậu muốn làm gì?"
Trương Dương đáp: "Trước khi chết Đường Hưng Sanh có nói với tôi, có thể có một số chứng cứ nằm trong máy tính của con gái hắn, tôi phải có được chiếc máy tính đó."
Triệu Thiên Tài gật đầu.
Hai người đi tới quán ăn nhanh gần đó ăn lót dạ, chân của Trương Dương bị đạn bắn trúng, nhưng cũng may chỉ vào phần mền không thương vào xương cốt. Vết thương này không là gì với hắn, hắn đi ra ngoài gọi điện cho Đường Sơn.
Khi nhận ra giọng Trương Dương, Đường Sơn lo lắng hỏi: "Cậu ở đâu vậy?"
"Buffalo"
Đường Sơn nói: "Mau rời khỏi đó này, vì chuyện của tiểu Dã Chánh Dương mà cảnh sát tra ra tôi, tôi không dám manh động gì, việc của các cậu chỉ có thể dựa vào chính mình thôi, đừng có liên lạc với tôi nữa."
Trương Dương nói: "Lê Thúc là ai?"
Nghe đến tên Lê Thúc, Đường Sơn trầm tĩnh một lúc, lát sau mới nói: "Lê Thúc là trùm bang Đông Lai giới mafia người Hoa lớn nhất ở New York, danh tiếng của hắn rất nổi trong cộng đồng người Hoa, cậu không chọc vào được đâu!"
Trương Dương nói: "Đường Hưng Sanh bị hắn hại chết, lúc tôi gặp Đường Hưng Sanh, hắn đã đi báo cảnh sát! Hãy cho tôi biết cách gặp hắn"
Đường Sơn thở dài: "Chuyện này tôi bó tay, tôi khuyên cậu hãy mau chóng rời khỏi Mỹ đi, cứ tiếp tục điều tra sẽ chẳng có kết quả gì đâu, có khi còn bỏ mạng ở nơi đất khách này đấy." Y thực sự sợ hãi với cái tên Lê Thúc.
Trương Dương nói: "Cậu yên tâm tôi sẽ không gây phiền toái cho cậu đâu, nói cho tôi biết cách tìm được hắn đi!" Qua cuộc nói chuyện Trương Dương cũng nhận ra được sự sợ hãi của Đường Sơn với Lê Thúc.
Đường Sơn do dự một lúc, cuối cùng cũng nhỏ giọng nói cho Trương Dương cách tìm Lê Thúc.
Quay vào tiệm ăn nhanh, Triệu Thiên Tài vừa uống nước vừa xem thời sự trên ti vi, thời sự đang đưa tin về vụ nổ súng ở sân vận động trượt băng hôm nay, camera trong sân đã ghi hình được hình dạng của Trương Dương. Triệu Thiên Tài nhìn thấy tấm ảnh không khỏi lo lắng, nhưng cũng may tấm ảnh chụp không rõ ràng, khó mà nhận ra được. Trương Dương cúi đầu thấp xuống, sợ hắn gây chú ý cho người khác, Triệu Thiên Tài liền cầm lấy túi humburger nói: "Chúng ta nên đi thôi!"
Hai người quay lại chiếc xe ford của mình, Triệu Thiên Tài nói: "Không sao, bức ảnh chụp không rõ không nhận ra được đâu."
Trương Dương nói: "Dù sao thì cũng là thân phận ngụy tạo, có nhận ra tôi cũng không sợ"
Triệu Thiên Tài nói: "Chúng ta có thể đi tìm ông Đường"
Trương Dương lắc đầu: "Bây giờ cảnh sát đang theo dõi sát sao Đường Sơn, chúng ta mà đến tìm hắn chẳng khác tự chui đầu vào lưới."
Triệu Thiên Tài nói: "Thế phải làm sao?"
"Cứ lấy được máy tính của Đường Ngọc Linh rồi tính tiếp."
Kiều Chấn Lương không nghĩ rằng Cố Doãn Tri đến viếng thăm mình, ông cũng nghe qua về việc của Cố Giai Đồng, vội vàng mời Cố Doãn Tri vào nhà: "Bí thư Cố, ông từ Mỹ về lúc nào thế?"
Vẻ mặt của Cố Doãn Tri trông tiều tụy, ông nhỏ giọng nói: "Tôi vừa mới xuống máy bay, lập tức đến gặp ông."
Kiều Chấn Lương biết Cố Doãn Tri tuyệt đối sẽ không chủ đích đến tâm sự với mình, tuy ông rất kính nể Cố Doãn Tri, nhưng quan hệ giữa hai người ngoài công việc ra chẳng có gì là quá sâu sắc. Ông đoán rằng lần này Cố Doãn Tri nhất định là có lý do quan trọng. Cho nên Kiều Chấn Lương trực tiếp mời Cố Doãn Tri vào thằng thư phòng ngồi nói chuyện, không ngồi ở phòng khách giống như tiếp đãi khách bình thường.
Kiều Chấn Lương mời Cố Doãn Tri ngồi, tự tay giót trà cho ông, ân cần hỏi: "Bí thư Cố, việc của Giai Đồng tôi cũng có nghe qua, thế sự khó liệu, phải cố mà thuận biến kìm nén nỗi đau."
Cố Doãn Tri gật đầu: "Người đầu bạc tiễn người đầu xanh, đương nhiên trong lòng không hề dễ chịu, nhưng mọi thứ đã là sự thật, dù tôi không muốn cũng phải chấp nhận." Cố Doãn Tri tuy gặp phải sự việc đau thương mức ấy nhưng vẫn duy trì được lý trí, kiềm chế được khác hẳn người bình thường.
Kiều Chấn Lương vỗ nhẹ vào lưng Cố Doãn Tri: "Bí thư Cố, năm tháng không buông tha người, sức khỏe là quan trọng nhất, tuyệt đối phải quý trọng bản thân mình, người mất thì cũng đã mất rồi, phải quý trọng những người còn bên cạnh mình, để con bé còn yên lòng nhắm mắt!" Kiều Chấn Lương cũng là người làm cha, đương nhiên cũng hiểu được cảm giác đau đớn khi mất đi con cái, sự ra đi của Cố Giai Đồng hiển nhiên là sự đả kích lớn đối với Cố Doãn Tri.
Cố Doãn Tri nói: "Bí thư Kiều, việc đầu tiên sau khi tôi xuống máy bay là đến gặp ông, tôi có chuyện cần ông giúp đỡ."
Kiều Chấn Lương đáp: "Bí thư Cố, chỉ cần tôi có thể làm, tôi nhất định sẽ dốc sức, tôi sẽ không từ chối đâu." Câu này chứa đựng đầy thành khẩn của Kiều Chấn Lương, ông không nhấn mạnh nguyên tắc tính đảng nào cả, ông cho rằng tuy Cố Doãn Tri đã rời khỏi chốn chính trị nhưng công lao của ông với Bình Hải là không thể phủ nhận được, Cố Doãn Tri chắc sẽ không đưa ra yêu cầu quá mức.
Cố Doãn Tri nói: "Tôi có lí do tin rằng, cái chết của Giai Đồng không phải là ngoài ý muốn."
Kiều Chấn Lương chau mày, ông kiên nhẫn đợi Cố Doãn Tri nói tiếp.
Cố Doãn Tri tiếp tục: "Lúc tôi và Minh Kiện đến Mỹ đã có người gây khó dễ cho chúng tôi, Minh Kiên suýt nữa đã bị một chiếc xe gia tốc đâm trúng."
Kiều Chấn Lương kinh ngạc: "Sao cơ?"
Cố Doãn Tri nói: "May mà cậu ta mạng lớn, gặp dữ hóa lành"
Kiều Chấn Lương nói: "Bí thư Cố, lẽ nào có người muốn lợi dụng việc của Giai Đồng để dụ các ông đến Mỹ, sau đó tùy cơ xuống tay?" Dựa vào trí thông minh của Kiều Chấn Lương, ông lập tức hiểu ra điểm mấu chốt.
Cố Doãn Tri gật đầu: "Bị kịch của Giai Đồng là do chính tôi tạo ra, là tôi đã làm liên lụy đến nó."
Kiều Chấn Lương phẫn nộ: "Kẻ nào mà vô sỉ như vậy, lại dám làm ra chuyện hèn hạ đến vậy?
Cố Doãn Tri nói tiếp: "Việc tôi muốn cậu giúp chính là việc này."
Kiều Chấn Lương cầm tách trà lên nhấp một cái.
Cố Doãn Tri nói: "Tôi làm lãnh đạo Bình Hải nhiều năm, khó tránh sẽ đắc tội với nhiều người. Khi tôi còn giữ chức, những người này có lẽ không dám hành động, nhưng bây giờ tôi đã nghỉ hưu, chúng liền bắt đầu ra tay."
Kiều Chấn Lương tràn đầy cảm xúc nói: "Kỳ thực làm quan là một nghề nguy hiểm nhất."
Cố Doãn Tri đáp: "Tôi không sợ nguy hiểm, nếu đã lựa chọn con đường này thì sẽ không lo nghĩ về sau, nhưng, tôi không ngờ rằng, tôi lại làm liên lụy đến con gái mình...." Nói đến đâu, Cố Doãn Tri cảm thấy một nỗi đau khó tả dâng lên, con trai lúc đầu thì hút ma túy đánh bị thương người khác, nếu không có Trương Dương đưa ra chứng cớ có lợi thì lúc này hẳn đã ngồi trong tù bóc lịch. So với đứa con gái con trai ông coi như còn may mắn.
Lời Cố Doãn Tri làm cho Kiều Chấn Lương cảm thấy như cùng chung một lẻ thù, ngày hôm nay của Cố Doãn Tri có lẽ sẽ là tương lai của ông, những kẻ hèn hạ lấp sau lưng bày mưu hãm hại thật quá ngông cuồng, chúng không từ mọi thủ đoạn để trả thù. Cố Doãn Tri tìm đến mình, cho thấy mối nghi ngờ của ông ấy tập trung trong bộ phận Bình Hải, Kiều Chấn Lương thân làm lãnh đạo đương nhiệm, ông có trách nhiệm thanh trừ tất cả đám cặn bã ẩn núp trong nội bộ Bình Hải.
Kiều Chấn Lương nói: "...Có đầu mối gì không?"
Cố Doãn Tri đáp: "Tôi cũng không rõ, tuy nhiên, tôi tin rằng sẽ nhanh chóng có manh mối thôi..."
Kiều Chấn Lương gật đầu, điện thoại trong thư phòng của ông vang lên, Kiều Chấn Lương mỉm cười nhìn Cố Doãn Tri rồi đi lấy điện thoại. Khi nhận điện, hai bên mày của Kiều Chấn Lương nhăn lại. Sau khi nghe xong, ông cúp điện thoai, quay lại nói với Cố Doãn Tri: "Đường Hưng Sinh đã chết rồi!" Cố Doãn Tri ngẩn ra, Đường Hưng Sinh là một trong hai kẻ bị nghi ngờ nhất đã hại chết Cố Giai Đồng, y chết rồi, vậy sự nghi ngờ càng nghiêng về phía Vương Quân Dao.
Ngay sau đó Kiều Chấn Lương lại hỏi một câu: "Bí thư Cố, có phải Trương Dương cũng đi Mỹ không?"
Cố Doãn Tri nghĩ một lúc rồi cũng gật đầu. Việc Trương Dương không thể che giấu được, dù ông ta không nói thì lãnh sứ quán cũng để lộ ra chuyện này.
Kiều Chấn Lương đáp: "Tên tiểu tử này thật là một kẻ phiền toái, gây sơ hở lộ liễu thế này ở Mỹ, chỉ e sự việc không ổn thỏa..."