Tưởng Hồng Cương nói: "Bí thư Tống có khen ngợi Tân Hải, nhưng hình như không hài lòng với tình trạng trước mắt của Bắc Cảng chúng ta."
Hạng Thành nhíu mày, lời nói của Tưởng Hồng Cương khiến y cảm thấy có chút khó chịu. Tống Hoài Minh không hài lòng đối với Bắc Cảng, chính là không hài lòng với bí thư thị ủy y.
Tưởng Hồng Cương nói: "Bí thư Tống đã trọng điểm vạch ra trị an của Bắc Cảng rất kém, tỷ lệ tội phạm cao nhất toàn tỉnh, cho rằng chúng ta nên gia tăng mức độ quản lý ở phương diện này."
Hạng Thành nói: "Bí thư Tống thật đúng là quan tâm tới phát triển của Bắc Cảng chúng ta, xem ra Bắc Cảng chúng ta cũng nên gia tăng quản lý trị an một chút." Y cầm chén trà lên uống một ngụm, nhìn như rất thờ ơ nói: "Có gặp tỉnh trưởng Chu không?"
Tưởng Hồng Cương nói: "Vốn cũng hẹn gặp mặt, nhưng tỉnh trưởng Chu lâm thời có việc phải đi."
Hạng Thành nghĩ thầm Tưởng Hồng Cương anh lần này tới Đông Giang chạy không ít cửa nhỉ, chỉ sợ cũng là nói xấu tôi không ít, y gật đầu nói: "Hồng Cương, anh vất vả rồi, chuyện vừa rồi anh nói tôi sẽ cân nhắc, anh cũng phải nghĩ biện pháp, chúng ta nên làm thế nào để trong ngắn hạn cải thiện tình trạng trị an của Bắc Cảng."
Tưởng Hồng Cương đi không lâu thì Hạng Thành gọi thị trưởng Cung Hoàn Sơn tới văn phòng của mình, thuật lại cuộc nói chuyện vừa rồi với Tưởng Hồng Cương, Cung Hoàn Sơn nói: "Tôi nghe nói, hắn lần này tới Đông Giang, gặp không ít lãnh đạo tỉnh, hình như hắn cũng tới chỗ của bộ trưởng tổ chức."
Hạng Thành nói: "Hắn có chút gấp gáp rồi, hận không thể ngay lập tức đẩy tôi xuống khỏi vị trí này."
Cung Hoàn Sơn nói: "Bí thư Hạng, người này đúng là một tên tiểu nhân."
Hạng Thành nói: "Hắn nói với bí thư Tống rằng trị an của Bắc Cảng chúng ta kém, khiến tôi mất hết cả mặt mũi."
Cung Hoàn Sơn nói: "Hắn công tác ở Bắc Cảng mấy năm nay, đã làm được công tác thực tế gì đâu, hiện tại nhảy ra nói bốc nói phét, như sợ người khác không chú ý đến hắn, có thời gian nói mạnh miệng thì không bằng đi làm chuyện thực tế đi."
Hạng Thành mỉm cười, nhìn ra được mâu thuẫn giữa Cung Hoàn Sơn và Tưởng Hồng Cương đã càng lúc càng kịch liệt, cách lúc hai người đao thương gặp nhau không xa nữa rồi.
Cung Hoàn Sơn nói: "Tôi nghe nói lần này người tới cổ động Trương Dương không ít, ngay cả mấy huynh đệ Viên Hiếu Công cũng tới."
Hạng Thành có chút khó hiểu nhíu mày: "Huynh đệ của Viên gia không phải có xích mích với Trương Dương sao?"
Cung Hoàn Sơn nói: "Đều là chuyện quá khứ rồi, Trương Dương không lâu trước đã cứu con trai của Viên Hiếu Thương, cho nên hiềm xưa của họ đã hết, hiện tại đã hóa thù thành bạn."
Hạng Thành nói: "Đều là đồng chí với nhau, làm gì có mâu thuẫn gì mà không giải quyết được, tôi hy vọng đội ngũ cán bộ của chúng ta phải hài hòa hữu ái, chỉ có như vậy, đội ngũ của chúng ta mới có lực ngưng tụ, cũng chỉ có như vậy đồng chí của chúng ta mới có thể phát huy lực lượng lớn nhất lực lượng lớn nhất."
Lời này nghe quá giả dối, ngay cả Cung Hoàn Sơn cũng cảm thấy vậy, có điều thân ở vị trí của y, những lời giả dối nói dẫu sao cũng vẫn phải nói.
Cung Hoàn Sơn nói: "Bí thư Hạng, nhân mạch của Trương Dương ở Bắc Cảng càng lúc càng rộng."
Hạng Thành nghe ra trong lời nói của Cung Hoàn Sơn rõ ràng có ý châm ngòi, y nhíu mày, vẻ mặt lộ ra có chút không vui.
Cung Hoàn Sơn còn tưởng rằng Hạng Thành đã bị mình xúi giục thành công, bởi vậy mà sinh ra tâm lý khó chịu cực độ với Trương Dương mà mà lời nói kế tiếp của Hạng Thành lại khiến Cung Hoàn Sơn cảm thấy mình sai rồi.
" Hoàn Sơn à, bất kỳ chuyện gì cũng đều phân phân chủ yếu và thứ yếu, mâu thuẫn cũng vậy, một cán bộ tứ bề thụ địch không phải là một cán bộ tốt, cán bộ tốt thực sự phải biết nắm chắc tình thế, nắm lấy mâu thuẫn chủ yếu, từ bỏ mâu thuẫn thứ yếu."
Cung Hoàn Sơn vẻ mặt xấu hổ, những lời này của Hạng Thành không khác gì nói rõ, mâu thuẫn chủ yếu trước mặt là gì? Nguy cơ đến từ ai? Phó bí thư Thị ủy Tưởng Hồng Cương, người này đang hoạt động dày đặc. Ý đồ gắp đi miếng thịt béo trong miệng hắn, mâu thuẫn với Trương Dương so với Tưởng Hồng Cương thì không đáng nhắc tới, Tưởng Hồng Cương thuộc loại mâu thuẫn lửa sém lông mày cần phải giải quyết, mà Trương Dương thì thuộc mâu thuẫn ngoại bộ, bất kể Cung Hoàn Sơn thừa nhận hay là không thừa nhận thì tính độc lập của Tân Hải đã ngày qua ngày mạnh hơn, cuối cùng cũng sẽ có một ngày. Lực ước thúc của Bọn họ đối với Tân Hải sẽ giới hạn trên danh nghĩa, đây là một loại xu thế, bọn họ không thể khống chế được. Mà tranh đấu quyền lực của Bắc Cảng bắt đầu trở nên kịch liệt, hắn phải đánh bại Tưởng Hồng Cương trước khi thế lực của hắn chưa kịp hình thành.
Hạng Thành bỗng nhiên phát hiện Cung Hoàn Sơn chỉ là một cấp dưới nghe lời. Trên người hắn không có cái nhìn đại cục và trí tuệ của người đứng đầu, nếu Cung Hoàn Sơn lên làm bí thư thị ủy Bắc Cảng, đối với Bắc Cảng mà nói chưa chắc đã là chuyện tốt, có điều người mà Hạng Thành cần là một tùy tùng, chứ không phải là người phản đối.
Cung Hoàn Sơn nói khẽ: "Tưởng Hồng Cương hình như có một số quan hệ ở tỉnh lý."
Hạng Thành nói: "Ai cũng có chút quan hệ, cho dù là kẻ ăn xin trên cầu, nói không chừng trong nhà hắn cũng có bà con xa chính là đại lão Trung ương, làm việc không cần nhìn trước ngó sau, phải làm thật triệt để, phải để người ta không còn gì để nói. Phải xuất sư nổi danh."
Hai mắt Cung Hoàn Sơn đột nhiên sáng ngời lên.
Viên Hiếu Công và Cung Hoàn Sơn cùng nhau ngồi ở trong Quy Vân trà xã, hai người vừa mới đánh ba ván cờ, kết quả là Viên Hiếu Công thắng một hòa hai, Cung Hoàn Sơn cười nói: "Hiếu Công, trình cờ của anh hình như kém đi rồi."
Viên Hiếu Công lấy thuốc lá ra đưa cho Cung Hoàn Sơn một điếu. Sau khi châm lửa cho hắn thì cũng châm cho mình một điếu, cười nói: "Chơi cờ cũng giống như học võ vậy, là đi ngược dòng nước, không tiến thì lùi, tôi những ngày này ngay cả bàn cờ cũng chạm vào. Thụt lùi là tất nhiên."
Cung Hoàn Sơn nói: "Công tác bận rộn quá à?"
Viên Hiếu Công nói: "Chuyện quả thực không ít, gần đây trị an Bắc Cảng không tốt lắm, có người ngay cả cháu của tôi cũng dám ngang nhiên bắt cóc."
Cung Hoàn Sơn gạt tàn thuốc vào gạt tàn, nheo mắt lại nói: "Gần đây có người tới tỉnh lý phản ánh tình huống, để mình được nổi bật, phủ nhận sự cố gắng của những đồng chí khác, nhất là cường điệu Bắc Cảng tồn tại vấn đề trị an nghiêm trọng."
Viên Hiếu Công nhíu mày, lập tức minh bạch một súng này của Tưởng Hồng Cương trực tiếp nhắm ngay mình.
Cung Hoàn Sơn nói: "Chỉnh đốn Bắc Cảng là thế ắt phải làm, hoặc là chúng ta tự mình áp dụng chủ động chỉnh đốn hoàn cảnh trị an của Bắc Cảng, hoặc là chờ lệnh cưỡng chế chỉnh đốn của thượng cấp."
Viên Hiếu Công nói: "Trị an Bắc Cảng trước giờ vẫn không tốt, cái này có liên quan tới sự thất trách của cục trưởng công an tôi đây, thị trưởng Cung, khi cần thiết tôi sẽ gánh vác trách nhiệm."
Cung Hoàn Sơn nói: "Truy cứu trách nhiệm, gánh vác trách nhiệm đều không phải chúng ta là mục đích của chúng ta, mục đích cuối cùng của chúng ta là để cải thiện tình trạng trị an của Bắc Cảng, ai cũng biết thừa nhận sai lầm, nhưng không nhất định mỗi người đều có năng lực sửa sai."
Viên Hiếu Công nói: "Thị trưởng Cung, tôi đã minh bạch nên làm như thế nào!"
Cung Hoàn Sơn cường điệu: "Hiếu Công, lần này nhất định phải làm ra chút lực độ, nhất định phải khiến Bắc Cảng thay đổi bộ mặt, đừng băn khoan gì, cứ phóng tay mà làm, tôi và bí thư Hạng đều sẽ ủng hộ anh!"
Viên Hiếu Thương nghe đại ca tóm tặt lại cuộc nói chuyện của y và Cung Hoàn Sơn, lập tức nắm được chỗ mấu chốt trong đó, Viên Hiếu Thương nói khẽ: "Đại ca, thị trưởng Cung là muốn bắt anh làm súng!"
Viên Hiếu Công cười lạnh lùng, hắn sao không nhìn ra chứ, sở dĩ ngay lập tức nói chuyện này với Tứ đệ, mục đích chính là thương lượng với hắn, trong mấy huynh đệ, Viên Hiếu Thương là người có tư duy kín đáo nhất. Y gật đầu nói: "Tứ đệ, em thấy thế nào?"
Viên Hiếu Thương nói: "Không ai sống thoải mái mãi được, nhân sinh của mỗi người đều sẽ có lúc lên lúc xuống, bên cạnh chúng ta không thiếu nhân vật phong quang nhất thời, nhưng lại rơi vào kết cục thê thảm, lần trước Quang Đại xảy ra chuyện mang tới cho em một đả kích rất lớn."
Viên Hiếu Công nói khẽ: "Phòng ngừa chu đáo, khi đắc ý vẫn phải giữađầu óc tỉnh táo, tứ đệ, cậu so với mấy người bọn họ thì hiểu rõ hơn nhiều."
Viên Hiếu Thương nói: "Bắc Cảng cũng không phải là nơi có thể ở lâu, tòa thành thị này rốt cuộc sẽ như thế nào thì không ai rõ ràng hơn so với chúng ta, nếu ban lãnh đạo trước mắt có thể tiếp tục làm, em có lẽ sẽ có lòng tin ở lại đây thêm vài năm, nhưng Hạng Thành chỉ còn một năm nữa là về hưu rồi, giữa Cung Hoàn Sơn và Tưởng Hồng Cương rốt cuộc hươu chết vào tay ai thì vẫn còn treo ở đó chưa quyết được."
Viên Hiếu Công nói: "Nếu là Cung Hoàn Sơn thì còn đỡ, nếu Tưởng Hồng Cương đắc thế thì hắn tất nhiên sẽ lấy anh ra tế cờ trước tiên!"
Viên Hiếu Thương nói: "Người này không có nhiều chỗ dựa, Đinh Cao Sơn đi lại với hắn rất gần, hắn cũng không phải là nhân vật sạch sẽ gì."
Viên Hiếu Công nói: "Mâu thuẫn giữa Đinh Cao Sơn và chúng ta tồn tại đã lâu rồi, chuyện liên tiếp xảy ra gần đây rất có khả năng có liên quan tới hắn."
Viên Hiếu Thương nói: "Đại ca, em có một đề nghị, trong vòng một năm, bất kể Cung Hoàn Sơn có thượng vị hay không thì chúng ta cũng phải đi."