Trương Dương nở nụ cười: “Nói cảm ơn phải là ta mới đúng!” Nhớ lại cái cảnh Vương Trung Khoa suất lĩnh một đám cảnh sát muốn bắt mình về đồn, là Tả Hiểu Tình vẫn cứ gắt gao che chắn trước người hắn, không cho đám người kia mang hắn đi, Trương Dương đối với cô nàng ngoài lạnh trong mềm này ngập tràn cảm kích, tuy rằng Tả Hiểu Tình có thể dũng cảm như vậy một phần là do bối cảnh sau lưng nàng ta, thế nhưng phải biết rằng ngay tại lúc đó lại không có người nhà nàng ta ở đó, vậy mà nàng ta vẫn dũng cảm đối đầu với một đám cảnh sát như vậy thì cũng cần phải có một dũng khí khá lớn.
“Vậy thì chúng ta hòa nhau nhé!” Tả Hiểu Tình lưu lại cho Trương Dương một nụ cười nhẹ, sau đó nhẹ nhàng lướt qua người hắn, đi lên cầu thang.
Trương Dương ngây ngốc đứng tại chỗ nhìn hình bóng xinh đẹp của nàng khuất dần trên lầu, vẫn chưa phát giác ra mình giờ này có chút mất tự nhiên, thẳng đến khi Trần Quốc Vĩ cùng Vương Duệ xông lên gắt gao ôm bờ vai hắn: “Này! Trương Dương ngươi đó nha, cái công phu kia thật sự là rất tuyệt đó, nom ngươi cũng uy phong lắm đó! Mà đó là cái công phu gì vậy?”
“Phân cân thác cốt thủ!” Trương Dương chỉ vỏn vẹn nói mấy chữ đó xong mặc kệ hai người kia đứng trân ngốc một chỗ hồi lâu mà chẳng hiểu gì cả, thản nhiên đi về ký túc xá.
Hàn Truyện Bảo là người có thể cảm nhận được đầy đủ nhất sự lợi hại của “phân cân thác cốt thủ”, mà cũng là Trương Dương đã hạ thủ lưu tình nên hắn cũng chỉ có bị trật khớp tay vào viện bó bột mà thôi. Thế nhưng lúc vào viện khám, Hàn Truyện Bảo lại giật mình sợ hãi thêm một hồi, bởi vì kết luận của bác sĩ cũng chỉ là trật khớp đơn giản mà thôi, thế nhưng điều kỳ quái lại là vị trí trật khớp này lại cực kỳ khó hiểu, ngay đến cả bác sĩ chuyên gia khoa chỉnh hình bệnh viện nhân dân huyện mất nửa ngày trời cũng không có nắn lại được khớp tay của Hàn Truyện Bảo trở về vị trí cũ, thế nên bác sĩ cũng chỉ khuyên hắn nên đi bệnh viện Đông Y huyện thì may ra mới chữa được. Vậy nên hắn mới cắn răng nhịn đau đến bệnh viện Đông Y khám thử, mà lão chủ nhiệm khoa chỉnh hình bệnh viện Đông Y lại có quan hệ qua lại với cha của hắn, làm cha hắn cũng phải vác cái mặt già đến tìm chủ nhiệm khoa cầu cạnh một phen, thế nhưng lúc xem qua phim chụp X-quang, vị chủ nhệm khoa chỉnh hình kia cũng phải lắc đầu chào thua, bó tay không giải quyết được trường hợp này chỉ nói: “Thủ pháp nắn gân trở lại vị trí cũ là không có khă năng, nếu như không chịu phẫu thuật thì phải lên đến bệnh viện cấp thành phố xem rồi.”
Câu nói này làm hai cha con Hàn Truyện Bảo trợn tròn hai mắt mà nhìn, phải biết rằng cái vị lão chủ nhiệm khoa chỉnh hình bệnh viện Đông Y này, ở tại cái thành phố Giang Thành, về khâu phẫu thuật chỉnh hình nắn gân thì lão ta gần như là người có tay nghề đứng đầu rồi, nếu như mà lão ta đã nói như vậy thì cả cái thành phố Giang Thành này sợ rằng cũng chẳng có ai có cách chữa khác cả. Hàn Duy Chính nhìn bộ dạng đứa con trai này của mình, vừa thấy yêu thương đau xót lại vừa căm tức, căm tức chính là bởi vì hắn thế nào mà lại có thể trêu vào nhiều thế lực đáng sợ như vậy cùng một lúc được? Đau lòng là vì dù sao hắn cũng là con trai mình, cũng không thể trơ mắt ra nhìn hắn chịu tội oan uổng được.
Còn Hàn Truyện Bảo thì lại đem hết thảy tất cả trách nhiệm đều đổ lên đầu Trương Dương, chẳng qua hắn cùng lắm cũng chỉ là một thằng oát con miệng còn hôi sữa, mà lại làm cho ông mày mất mặt đến như vậy, đã thế bộ dạng hắn bây giờ trông thật là thảm hại khó coi, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Đừng cho ta nhìn thấy mặt hắn một lần nữa, bằng không ta nhất định bẻ gãy hai chân ...” Hắn còn chưa nói hết câu, gáy đã bị cha hắn hung hăng tát một phát.
Hàn Duy Chính phẫn nộ, trừng mắt nhìn hắn: “Tiểu tử thối nhà ngươi lại muốn tìm rắc rối cho ta phải không? Người ta chỉ có gọi một cú điện thoại mà Thiệu cục trưởng cục công an cũng phải tự mình mò tới, ngươi thử nghĩ xem đằng sau hắn là người nào? Đó là huyện ủy Lý bí thư đó, lại còn cả cái vị cục trưởng cục công an thành phố Điền Khánh Long!”
Hàn Truyện Bảo bị cha mắng đến không dám ngẩng đầu nên, vừa rồi là hắn cũng chỉ vì tức giận quá mà nói như vậy thôi, tất thảy mọi chuyện từ đầu tới cuối hắn cũng được chứng kiến tận mắt nhìn thấy, tận tai nghe thấy, nếu như mắt hắn không bị mù, tai hắn không có bị điếc thì cũng có thể nhận ra được thế lực phía sau của hai người kia to lớn đến nhường nào, thực sự là không nên một lần nữa trêu vào cái tổ ong vò vẽ đó nữa, nếu không chỉ sợ lần sau hắn không chỉ có gãy một cái tay đơn giản như vậy thôi đâu. Mà cho dù hắn không có quan tâm tới gia cảnh phía sau hai người Trương Dương và Tả Hiểu Tình đi chăng nữa, thì với cái năng lực chỉ nhấc tay thôi đã biến mình cùng hai gã thuộc hạ dưới tay đánh thành ra cái dạng này rồi, mà hắn cũng chỉ mới hai mươi tuổi chứ mấy, trông lại thư sinh yếu ớt nhỏ con như vậy, nhưng thực sự là ... quá cường bạo.
Hàn Duy Chính thì bình tĩnh lão luyện hơn, vẻ mặt ngoài như không hề quan tâm, thế nhưng trong đầu lại vẫn đang tính toán xem chuyện này nên giải quyết như thế nào, vừa rồi Vương Trung Khoa ở điện thoại cũng đã đem sự tình kể lại một lượt, làm hắn cũng không khỏi nổi giận một trận. Hàn Duy Chính không chỉ lo lắng cho thương tích của con mình, mà làm cho hắn lo lắng thực sự chính là những ảnh hưởng kéo theo phía sau đó nữa. Thiệu Vệ Giang, Lý Trường Vũ, Điền Khánh Long bất kể là một người nào trong số họ cũng không phải là người mà lão có thể đối chọi lại được, mà cái thằng con ngỗ nghịch chuyên gây hại này có bao giờ thèm để ý đến chuyện gì phát sinh phía sau bao giờ đâu. Hàn Duy Chính vẫn đau đầu về đứa con này của mình nhiều năm như vậy, hắn khắc khổ cố gắng nỗ lực bao nhiêu năm kinh doanh hắn mới có thể leo lên được vị trí hiện tại, thực sự là rất gian nan, nếu vì đứa con trai lông bông ngỗ ngược này mà mất hết tất thảy thì thật sự là hắn không thể chấp nhận được. Hàn Duy Chính có thể cảm nhận được nếu như không giải quyết được cái chuyện này một cách êm thấm, sợ rằng sự nghiệp của hắn cũng đi tong luôn, cả đời này đừng mong có ngày ngóc đầu lên được.
Hàn Duy Chính cũng nhanh chóng đưa ra một quyết định: “Tiểu Bảo, nhanh chóng điều tra xem hai cô gái đó đánh mất vật gì, rồi đem vật đó trả lại cho người ta.”
Trước đó Vương Trung Khoa đã nói qua cho Hàn Truyện Bảo rồi, Hàn Truyện Bảo thở dài một tiếng: “Con đã hỏi qua gã tài xế xe khách đó rồi, chắc là một thằng đàn em của Tôn Bá Tử làm, con cũng đã gọi điện thoại cho hắn rồi, thế nhưng mãi mà cũng không có thấy ai bắt máy.”
Hàn Duy Chính không nhịn được mắng một câu: “Không có tiền đồ gì cả, ngươi cả ngày chỉ biết dong chơi cùng cái bọn trộm đồ cướp giật đó thì có cái gì tốt đẹp? Cái bọn đó thì có gì mà thành thật với đáng tin?” Hắn dừng lại một chút: “Mà các nàng ta mất vật gì vậy? Ngươi phải ghi chép lại cho thật rõ ràng, rồi phải nhanh chóng đi mua lại cho ta, mất cái gì phải mua lại bằng được cái đó, thực sự mua không được thì phải báo lại cho ta.”
“Cha ...” Hàn Truyện Bảo lúc này mới ý thức được chuyện mình gây ra so với hắn dự tính còn nghiêm trọng hơn rất nhiều.
“Còn nữa, bắt đầu từ ngày mai ngươi cũng đừng làm cái trưởng ban bảo vệ đó nữa, Tôn Truyện Phúc cùng cái đám tham gia đánh nhau cùng ngươi tất cả đều đuổi về nhà hết đi.”
“Cha ...”
“Đừng có gọi ta là cha, Hàn mỗ ta thế nào lại sinh ra một đứa con ngỗ nghịch chỉ biết lông bông gây chuyện như ngươi được?” Hàn Duy Chính căm giận nghiến răng chửi bới.
Mắng đứa con hằng ngày mình vẫn yêu thương thì người đau lòng vẫn là cha, thế nhưng dù yêu thương đến đâu cũng không thể dung túng bao che cho nó làm gây chuyện thị phi được, nói là nói vậy thôi chứ vì đứa con bảo bối này hắn có thể hạ thấp cái đầu cao ngạo xuống, thập chí không màng đến mặt mũi mình nữa. Cho nên sáng sớm hôm sau, hắn tự thân mang Hàn Truyện Bảo đến chỗ Trương Dương xin lỗi, sở dĩ hắn chọn đi tìm Trương Dương giải thích xin lỗi trước bởi vì hắn là nam sinh, đàn ông nói chuyện với nhau đương nhiên là dễ dàng hơn một chút, thứ hai là thế lực sau lưng Trương Dương là bí thư huyện ủy Lý Trường Vũ lại là người có máu mặt, có chức quyền to nhất, lão ta so với Điền Khánh Long cục trưởng cục côn an thành phố Giang Thành xem ra còn đáng sợ hơn. Vì nếu như Điền Khanh Long muốn đối phó với mình thì hắn cũng phải vận dụng một chút thủ đoạn, còn vị bí thư huyện ủy Lý Trường Vũ đại lão gia kia thì chỉ cần một câu nói thôi là lão cũng phải vạn kiếp bất phục rồi.
Mà nguyên nhân quan trọng nhất lão muốn gặp Trương Dương lại chính là tác phẩm của Trương Dương, khiến thằng con trai bảo bối của hắn trật khớp tay chịu đau đớn một đêm mà không có cách nào chữa được, như vậy thì là chỉ có mình Trương Dương mới chữa được mà thôi, có câu ngạn ngữ thế nào nhỉ? Muốn cởi chuông thì phải tìm người buộc chuông. Đại trượng phu thì phải biết nặng nhẹ, biết thời thế, biết co duỗi, lúc nào phải cúi đầu chịu nhục là phải cúi đầu, bất kể đối phương là ai, bất kể đối phương tuổi tác như thế nào, mà nói ngay như nguyên huyện ủy bí thư Lý Trường Vũ so với tuổi mình còn trẻ hơn biết bao nhiêu lần, thế nhưng mà không chỉ riêng mình, sợ rằng cả cái huyện Xuân Dương này ai ai cũng phải cúi đầu trước hắn.
Trương Dương là lần đầu tiên được gặp gỡ vị giám đốc công ty vận chuyển huyện Xuân Dương này. Hàn Duy Chính năm nay bốn mươi lăm tuổi, chẳng biết đúng hay không nữa nhưng với người ngoài thì lão ta vẫn nói là bốn mươi sáu tuổi, dù sao là đúng hay sai thì mọi người cũng không có lấy cái chuyện đó ra làm trò cười cả, hắn vóc người cũng không cao, vẫn là một cái bụng bia ục ịch của mấy vị giám đốc, trông thế chứ coi bộ lại rất hòa hợp với cái mặt mập mạp của hắn, đỉnh đầu tóc đã trọc mất hơn phân nửa, thế nhưng tóc trước trán lại mọc rất dài, sau đó dùng lược chải cho ngay ngắn lại vuốt ra tận phía sau đầu, coi như là chi viện giúp đỡ cho cái địa phương ít tóc giữa đỉnh đầu. (mốt thời nay thì phải >.<)
Thấy Hàn Duy Chính mang theo Hàn Truyện Bảo đến, Trương Dương cũng mơ hồ đoán được thân phận lão. Giờ đây ánh mắt của Hàn Truyện Bảo nhìn Trương Dương đã không giống như ngày hôm qua, không còn cái gì là kiêu ngạo ương ngạnh khinh thường người khác nữa, mà chỉ là còn lại sợ hãi cùng đau đớn, cánh tay phải bị trật khớp của hắn đã dằn vặt làm khổ hắn suốt cả đêm không ngủ được, sắc mặt hắn cũng trở nên trắng bệch ra rồi, hai mắt vì cả đêm đau buốt không ngủ được mà cũng vằn đầy tơ máu rồi.
Hàn Duy Chính mỉm cười đi tới, nhiệt tình vươn tay về phía Trương Dương muốn bắt tay hắn: “Vị này chính là Trương Dương phải không? Ta là Hàn Duy Chính giám đốc công ty vận chuyển ...”
Trương Dương cũng không có để ý đến lão, chỉ lạnh lùng đưa mắt liếc qua Hàn Duy Chính một chút, hai tay vẫn cứ đút vào túi áo dài trắng của bác sĩ, một hồi lâu vẫn cứ đứng như vậy. Hai tay Hàn Duy Chính vẫn cứ giữ nguyên trạng thái muốn bắt tay người khác trong không trung như thế từ nãy tới giờ, Hàn Duy Chính trong lòng cũng nổi giận rồi, nhưng mà lão biết là vì nguyên nhân gì mà hôm nay lão phải vác mặt đến đây, đó chính là đi cầu cạnh người khác, người ta muốn chèn ép mình thì mình cũng chỉ đành biết nén nhịn mà thôi, không có dám bất cứ một điểm nào phản kháng đối chọi cả, dù có thống hận đến đâu cũng chỉ dám nghĩ ở trong lòng, không có nửa điểm dám để lộ ra mặt ngoài.
Tuy trong lòng Hàn Duy Chính đang thống hận chửi rủa thằng nhãi con trước mặt một phen, thế nhưng ngoài mặt vẫn là nụ cười hòa ái ấp áp như mùa xuân của lão: “Trương Dương à, ở đây nói chuyện không có tiện, hay là chúng ta tìm chỗ nào đó ngồi nói chuyện được không?”
Trương Dương ngó qua ngó lại xung quanh một chút, quả thực, bệnh viện buổi sáng nên người qua người lại cũng khá đông, mà nói chuyện ở giữa hành lang như vậy thực sự là cũng có hơi bất tiện. Từ biểu hiện của Hàn Duy Chính, Trương Dương cũng đã đoán được phần nào mục đích chính bọn họ tới đây ngày hôm nay. Trương đại thần y hắn đây lòng dạ cũng không có hẹp hòi, ngày hôm qua sở dĩ hắn phải ra tay dạy bảo cho gã Hàn Truyện Bảo với đám đàn em kia một trận, cũng bởi vì Tả Hiểu Tình phải chịu ủy khuất, là bọn chúng cậy lớn cậy đông bắt nạt, gây khó dễ cho bọn người Tả Hiểu Tình, dù rằng Trương Dương hắn theo chủ nghĩa hòa bình, thế nhưng cũng phải tức giận mà xuống tay. Trương thần y tuy rằng võ công cao cường, thế nhưng hắn vẫn một mực chung thành với cái chủ nghĩa anh hùng ngày xưa, quân tử động khẩu chứ không động thủ, cũng chỉ muốn giảng đạo lý mà thôi. Cũng là niệm tình thái độ thành khẩn của Hàn Duy Chính ngày hôm nay, nghe hắn nói hai ba câu cũng không có việc gì.
Trương Dương tại bệnh viện huyện chỉ là một thực tập sinh cỏn con, đương nhiên hắn cũng làm gì có phòng làm việc riêng, vậy mà muốn tìm một chỗ thích hợp để nói chuyện thì thực sự là không có dễ dàng gì. Thế nhưng cái việc này lại không có làm khó được Hàn Duy Chính, bởi vì ngày hôm nay hắn đến đây bằng một chiếc Toyota bảy chỗ ngồi, thân là giám đốc công ty vận chuyển, điểm ấy phương tiện di chuyển cao cấp tất nhiên là phải có. Hàn Duy Chính tuy là giám đốc, nhưng nếu suy sét tới cùng thì cũng chỉ là một người cán bộ cấp phổ thông mà thôi, tuy vậy hắn cũng hiểu khá rõ thế nào là chính trị, thế nào là dư luận xã hội. Ngày hôm nay đến đây xin lỗi Trương Dương, cái chuyện tình mất mặt này thì càng ít người biết càng tốt, cũng vì thế nên đến ngay cả lái xe riêng hắn cũng không có cho vào, xuất trận này cũng chỉ có hai cha con hắn mà thôi, tuy vậy chuyến này đến bọn họ là đàm phán hòa bình cùng xin lỗi, chứ không có phải đến gây chiến.
Đóng cửa xe lại, Hàn Duy Chính lúc này mới thở phào nhẹ nhõ một hơi, xem ra tiểu tử này cũng không phải cái hạng người không biết giảng đạo lý, người ta đã chịu đến đây thì chẳng khác nào cũng chính là đã biểu lộ thái độ của mình rồi, nghĩa là chính mình còn có khả năng có thể đàm phán hòa giải được vụ này.
Hàn Duy Chính lặng lẽ đánh mắt ra hiệu cho thằng nghịch tử của mình một cái, ý bảo hắn đến đây. Trước lúc đến đây, hắn cũng đã phải dặn đi dặn lại cả nghìn lần thằng con ngỗ ngược chuyên đi gây chuyện này của mình rằng, cho dù trong lòng ngươi có hận người ta đến nhường nào, cho dù ngươi có muốn trả thù đến đâu, thế nhưng hôm nay, quyền chủ động là nằm trong tay người ta thì ngươi chỉ có một con đường, đó là ngậm miệng xin lỗi người ta. Mà hơn thế nữa chuyện này cũng là do Hàn Truyện Bảo hắn khiêu khích trước, vì vậy trong lòng có chút đuối lý, cũng không dám nói gì nhiều chỉ cúi đầu, thanh âm nhỏ nhẹ như muỗi kêu của mấy người đại cô nương: “Xin lỗi ...”
“Ngươi nói cái gì?” Trương Dương rõ ràng là nghe được, thế nhưng vẫn cứ giả vờ làm ra cái bộ dạng chăm chú lắng nghe lắm vậy mà lại không có nghe ra cái gì cả.
Hàn Truyện Bảo bởi vì dồn nén tức giận quá mức cùng với xấu hổ mà mấy cái mụn trứng cá cũng đỏ cả lên, từ nhỏ tới lớn hắn đã bao giờ phải chịu cúi đầu trước người khác như vậy đâu, vậy mà hôm nay không chỉ bị đối phương khinh thường lại còn sỉ nhục hắn đến như vậy nữa, thế nhưng hắn vẫn cắn răng chịu đựng: “Xin lỗi ... Ngày hôm qua là ta sai!”
Tuy rằng là thằng con trai bảo bối của mình đi xin lỗi người ta, tuy vậy Hàn Duy Chính lại cảm thấy như chính mình đi xin lỗi người ta còn muốn khó chịu hơn, hắn cũng chỉ có mỗi một thằng con trai này, từ nhỏ tới lớn là một tay hắn nuôi nấng, cũng chưa bao giờ để cho hắn phải chịu nửa điểm ủy khuất, thế nhưng hôm nay lại phải dương mắt nhìn nó bị người khác làm nhục, trong lòng lão nổi lên một nỗi chua xót khó tả. Lão cuống quýt lấy mấy thứ chuẩn bị sẵn trong túi cầm ra đưa đến Trương Dương: “Những thứ đã mất đều ở đây cả, chỉ có mấy thứ là không có tìm lại được, công ty chúng tôi sẽ dựa theo giá cả thị trường mà bồi thường lại đầy đủ, mặt khác để tỏ lòng xin lỗi đến hai vị nữ hành khách, công ty chúng tôi sẽ bồi thường một nghìn nhân dân tệ.”
Trương Dương mở túi ra xem, nhìn qua mấy thứ đồ bên trong gì gì đó, có ví tiền, có cả máy điện thoại di động, còn cả mấy thứ đồ trang điểm của con gái nữa ... Chỉ có điều nhìn thoáng qua thì hình như mấy thứ này là đồ mới thì phải, tem dán bên trên trông còn khá mới.
Hàn Duy Chính đem một ngàn nhân dân tệ đưa cho Trương Dương, nếu như là phía sau Trương Dương không phải là bí thư huyện ủy Lý Trường Vũ thì hắn cũng sẽ không có bỏ ra một số tiền xương máu lớn như vậy, phải biết rằng hắn tuy là giám đốc thật đó, nhưng tiền lương cũng chí có được hơn hai trăm đồng mà thôi.
Trương Dương cầm một ngàn tệ cũng không có xem qua, trực tiếp ném luôn vào trong túi đựng đồ, nhàn nhạt nói: “Được rồi, ta quay lại trả đồ cho Tả Hiểu Tình!”
Thấy Trương Dương đứng dậy tưởng mốn rời đi, Hàn Duy Chính cuống quít giữ tay hắn lại: “Trương Dương!”
“Còn có việc gì nữa?” Trương Dương là biết rõ rồi nhưng vẫn cứ giả vờ hỏi lại, từ đầu hắn đã nhìn thấy Hàn Truyện Bảo sắc mặt trắng bệch, cứ một mực cúi gằm đầu xuống ôm lấy cái cánh tay phải, hắn cũng đoán được phần nào ý đinh của hai cha con gã này rồi.Trong lòng âm thầm cao hứng, thế nhưng vẻ mặt ngoài lại vẫn cứ giả đò như ta là cao nhân ở ngoài xa ngàn dặm không biết, không nghe, không thấy, không hiểu chuyện đời thế tục.
Hai cha con Hàn Duy Chính là có việc cầu cạnh người ta, cho dù Trương Dương có mặt ngoài làm lạnh hờ hững, không thèm để ý đến thì bọn họ cũng chỉ đành nén giận, không có dám phát tác ra ngoài lại sợ đối phương mất lòng thì công toi. Hàn Duy Chính kéo con trai đến trước mặt Trương Dương: “Ngày hôm qua đều là tiểu Bảo có lỗi, ta đã cắt chức trưởng ban bảo vệ của hắn rồi, cũng đã đuổi việc mấy tên bảo vệ không biết trời cao đất dày kia, chỉ mong ngươi đừng có để bụng chuyện cũ nữa. Còn nữa, tiểu Bảo biết mình sai cung đã dằn vặt cả đêm qua không ngủ để ăn năn hối lỗi rồi, hắn đi gây chuyện, bị người ta dạy dỗ là đúng. Thế nhưng dù sao hắn vẫn còn trẻ người non dạ, cũng đã biết nhận sai rồi, cũng nên để cho hắn một cơ hội sửa sai mới đúng, ngươi xem ...”
Trương Dương trả lời một cách vô cùng sảng khoái: “Được, ta tha thứ cho hắn vậy. Kkhông còn việc gì nữa phải không? Không có việc gì nữa thì ta đi được rồi chứ?” Cái điệu giả bộ ngu ngơ không hiểu chuyện của Trương Dương đã đạt đến độ lô hỏa thuần thanh rồi, thế nên hắn cũng chẳng ngại mặt dầy mà lại thể hiện sở trường của mình một lần nữa.
Hàn Duy Chính rốt cục cũng không có nhịn nổi nữa, đành phải nói thẳng ra lời đề nghị: “Trương Dương, ngươi xem có thể hay không chữa trị cánh tay cho tiểu Bảo?”
Trương Dương cũng dừng lại, trên mặt không khỏi lộ vẻ tươi cười: “Ta cũng chỉ là một thực tập sinh, sợ rằng có muốn cũng không thể giúp được gì cho hắn, ở đây là bệnh viện huyện, hay là ngươi mang hắn qua khoa chỉnh hình hỏi thăm mấy cái lão chuyên gia ở đó một chút đi, ta nghĩ là cũng không có gặp vấn đề gì khó khăn lắm đâu.”
Hàn Duy Chính bắt đầu nhận thức được tiểu tử trước mặt mình thực sự là một người lợi hại, nhìn qua thì hắn cũng chỉ mới có hơn hai mươi tuổi thôi chứ mấy, thế nhưng ăn nói cùng cử chỉ hành động, ngay đến cả nét mặt, điệu bộ giả ngây của hắn thì thực sự là quá thành thục, không có một tí khuyết điểm nào, nếu như là người bình thường không phải người lão luyện như mình đây thì cũng chưa chắc nhìn ra được gã thanh niên trước mặt này từ nãy tới giờ vẫn là đang giở trò giả ngây ngô. Mà nhìn lại thằng con trai mình đây, bất kỳ là mặt nào thì hắn cũng không phải là đối của tiểu tử Trương Dương kia, đồng dạng đều là thanh niên mới lớn cả, thế sao lại có thể chênh lệch nhiều đến như vậy được nhỉ? Hàn Duy Chính âm thầm cảm thán, cảm thán sự lợi hại của Trương Dương, cũng đồng thời cảm thán chính bản thân mình trên phương diện dạy con cái đã thất bại hoàn toàn.
Dưới tình huống như vậy, lão ta cũng biết là có quanh co lòng vòng mãi thì cũng chẳng tiến tới đâu cả, đành cười khổ nói: “Ta thực không dám dấu diếm nữa, là tối qua ta cũng đã mang hắn đến bệnh viện huyện, rồi tới cả bệnh viện Đông Y gặp chuyên gia nữa, thế nhưng ai cũng bảo cánh tay hắn bị trật khớp cực kỳ phức tạp, phủ pháp nắn gân lại là không có khả năng, thế nên hôm nay mới tới tìm ngươi.”
Trương Dương cười cười khinh thường, xem ra cái huyện Xuân Dương nho nhỏ này không có lấy một danh y có thực lực chân chính nào rồi.
“Ta tin tưởng ngươi nhất định có biện pháp chữa trị!” Hàn Duy Chính nhạy cảm nhận ra được cái dáng điệu cười đầy khinh thường đó của Trương Dương, hắn cũng thấp giọng đưa ra điều kiện: “Chỉ cần ngươi chữa trị cho cánh tay tiểu Bảo cho thật tốt, ta nhất định sẽ không hẹp hòi đâu.” Hàn Duy Chính vẫn luôn quan niệm, tiền có thể làm được rất nhiều chuyện, cũng bởi vì bây giờ cái khí thế bức nhân kia của Trương Dương, mà lão ta đành phải xuất ra pháp bảo cuối cùng này.
Trương Dương nở nụ cười rạng rỡ, sau đó hắn để cái túi đựng đồ xuống, chậm rãi ngồi lại xuống ghế, từ thái độ của hăn có thể thấy được, hắn với cái đề nghị hấp dẫn kia của Hàn Duy Chính cũng có hứng thú thật lớn, chỉ là hiện tại cần đàm phán lại chút lợi ích mà thôi.
Hàn Duy Chính cẩn thận dò hỏi trước: “Ngươi xem, một ngàn nhân dân tệ thế nào?”
Trương Dương tuy rằng bây giờ đối với cái khái niệm nhân dân tệ này vẫn còn có chút mông lung, thế nhưng vài lần tiêu pha phung phí cũng đã cho hắn biết, một ngàn tệ đúng là một con số không nhỏ rồi, với một người công nhân bình thường, cho dù hắn có làm cật lực cả nửa năm cũng không có được số tiền lớn như vậy. Tuy rằng Trương thần y hắn trước kia tại Đại Tùy triều phí khám bệnh của hắn là rất cao, thế nhưng dù sao cũng còn phải xem tiềm lực của đối phương như thế nào đã chứ. Trương Dương trầm ngâm suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng ra giá: “Thế này đi, đúng năm nghìn tệ, thiếu một xu ngươi cứ việc dẫn hắn đi phẫu thuật đi.”
Hàn Duy Chính cũng trợn mắt hít một hơi lãnh khí lớn, cái công phu sư tử ngoạm của tiểu tử này cũng thực sự là đáng sợ, nếu như là đi phẫu thuật cũng không có mất nhiều tiền đến như vậy, tiểu tử này rõ rằng là thừa cơ lừa bịp tống tiền mình. Lão cũng không định đáp ứng, bất quá mắt vừa chuyển qua nhìn thằng con trai mình chịu đau đớn cả đêm qua giờ đây vẻ mặt đã tiều tụy lắm rồi, cũng chỉ là năm nghìn tệ mà có thể làm dịu đi nỗi thống khổ của nó, tuy rằng số tiền này không hề nhỏ một chút nào, thế nhưng với một giám đốc công ty vận chuyển như lão ta thì con số này cũng không tính là quá lớn, một cái bộ dạng đam chiêu suy nghĩ cực kỳ khó xử của lão qua đi, cuối cùng cũng thở dài một hơi nói: “Cứ như vậy đi, trước tiên ta cứ đưa cho ngươi một ngàn tệ tiền đặt cọc, số tiền còn lại ta sẽ kêu tiểu Bảo tự mình đưa tới cho ngươi.”
“Không thành vấn đề!” Trương Dương biết thừa là Hàn Duy Chính đã chuẩn bị từ trước một ngàn tệ rồi, sau đó hướng đến Hàn Truyện Bảo đi đến, tiểu tử này thấy Trương Dương nhìn mình cười lạnh lẽo, trong lòng không khỏi ớn lạnh một phen, qua một đêm chịu thống khổ, giờ đây hắn thực sự là đã sợ công phu của Trương Dương rồi, cũng không có dám ý nghĩ muốn trả thù như trước nữa, hiện tại hắn chỉ muốn mau mau chữa lành cánh tay rồi không bao giờ muốn gặp lại gã hung thần này nữa.
Trương Dương đặt tay trái lên đầu vai Hàn Truyện Bảo nhấn một cái, còn tay phải dùng sức vỗ mạnh một cái vào khớp xương khửu tay hắn, cùng với tiếng kêu thảm khốc của Hàn Truyện Bảo là tiếng khớp xương cách một tiếng trở về vị trí cũ.
“Xong rồi!”
Hàn Truyện Bảo bán tín bán nghi nhìn lại Trương Dương, trên trán hắn vì đau quá mà mồ hôi lạnh túa ra như mưa, hắn thử cử động cái cánh tay phải bị trật khớp, phát hiện giờ đây nó đã hoàn toàn khôi phục lại bình thường, cử động không có còn đau như trước nữa, trong lòng cũng kính nể Trương Dương thêm vài phần.
Hàn Duy Chính căn bản là không có thấy rõ thủ pháp lấy khớp xương của Trương Dương mô tê ra làm sao, chỉ thấy hắn hai tay đặt lên tay phải con mình, trong nháy mắt làm cái động tác gì đó vậy mà cánh tay trật khớp đã hoàn toàn bình phục như chưa hề bị sao hết. Ngày hôm qua chính miệng thằng con trai mình nói, Trương Dương là một người đánh ba, hắn còn không có tin, thế nhưng hiện tại thấy người ta tự thân xuất thủ, hắn đã hoàn toàn tin rồi. Thật đúng là anh hùng xuất thiếu niên, xem ra mình đã già thật rồi, thời đại trước mắt xem ra cũng sắp thuộc về mấy người trẻ tuổi này rồi.
Bí thư huyện ỷ huyện Xuân Dương Lý Trường Vũ hiện tại đang ngồi ở trong phòng, Cát phó đội trưởng đội hình sự Cát Xuân Lệ đang đứng ở đằng sau ghế sô-pha, nhẹ nhàng xoa bóp vai cho hắn, Lý Trường Vũ khép hờ hai mắt, lẳng lặng thụ hưởng sảng khoái truyền đến từ hai bờ vai.
Sau khi Cát Xuân Lệ nhẹ nhàng xoa bóp cho hắn, nhìn vùng da thịt đằng sau tai Lý Trường Vũ dần dần chuyển đỏ, nàng cúi người xuống, ôm lấy cái cổ của Lý Trường Vũ, lè cái lưỡi thơm nhẹ nhàng liến tai hắn, nhỏ giọng nói: “ Người ta muốn…”
Lý Trường Vũ như người trong mộng bị làm cho giật mình tỉnh giấc, hắn lắc đầu, giãy dụa thoát khỏi hai cánh tay như dây thường xuân của Cát Xuân Lệ rồi đứng dậy, đi trong phòng vài bước, đi tới trước cửa sổ, nhìn xuyên tấm sa mỏng lờ mờ, ngắm nhìn dòng bước bồng bềnh dập dềnh của sông Xuân Thủy cách đó không xa, một màn kinh hồn diễn ra vào đêm lễ tình nhân không thể nghi ngờ là tâm mà trong lòng Lý Trường Vũ, chính như lời Trương Dương đã nói, thân thể hắn quả thực có vấn đề, cho dù đang ôm ấp mỹ nhân, hắn vẫn như Liễu Hạ Huệ trong lòng không loạn, hắn thực sự không thể dựng lên được.
Cát Xuân Lệ có chút u oán đi tới, từ phía sau ôm lấy thân thể hắn, ngón tay nhỏ nhắn như linh xà xuyên qua đại lưng hắn, nhẹ nhàng cầm lấy cái thứ nằm ở giữa hai chân hắn.
Lý Trường Vũ có chút không nhịn được lắc đầu: “ Em còn nghĩ anh không đủ phiền phức sao?”
Mặt cười của Cát Xuân Lệ trắng bệch, cắn đôi môi đỏ như lửa, buông cái vật mềm nhũn kia của Lý Trường Vũ ra, cực kỳ bi thương tiêu sát đi qua ghế sô-pha, ôm lấy một cái đệm mặt vùi vào trong đệm, thấp giọng khóc nức nở.
Lý Trường Vũ thở dài một tiếng, hắn cũng hiệu được vừa rồi mình có chút quá đáng, đi tới ngồi xuống bên cạnh Cát Xuân Lệ, đưa tay ôm lấy thân thể nàng vào trong lòng: “Tiểu Lệ, anh gặp phải phiền phức… Anh thực sự… Không dựng lên được…” Lý bí thư để có thể nói ra chuyện này trước mặt tình nhân quả thực cần dũng khí tương đối lớn.
Cát Xuân Lệ ngẩng mặt cười lê hoa đái vũ lên, nàng gật đầu: “ Em biết, nhất định là do chuyện đến đó tạo thành rào cản tâm lý trong anh, cho nên, em mới muốn giúp anh.”
Lý Trường Vũ lại thở dài một hơi.
Cát Xuân Lệ thâm tình nhìn Lý Trường Vũ, bình tĩnh mà nói thì nàng có tình cảm rất sâu sắc đối với nam nhân này, không có Lý Trường Vũ thì không có nàng hôm nay, vô luận trong chính trị hay tình cảm nàng thực sự ỷ vào hắn rất nhiều, đã trở nên khó dứt bỏ, sau trải chuyện phát sinh đêm đó tại bờ sông Xuân Thủy, nàng thậm chí đã nghĩ mình bại lộ cũng không có gì, chỉ cần Lý Trường Vũ không bị làm sao, mình tình nguyện cả đời này sẽ đi theo hắn, cho dù không có danh phận cũng không sao.
“ Đều tại em không tốt, nếu như không phải em muốn làm chuyện như vậy, hôm đó cũng sẽ không xuất hiện chuyện ngoài ý muốn…” Cát Xuân Lệ tự trách mình nói, đích xác đêm đó chẳng biết đã làm gì, không biết ma xui quỷ khiến thế nào nàng lại muốn đến bờ sông Xuân Thủy làm chuyện đó, có lẽ trong lòng quá mức khẩn trương, có lẽ là do khích thích mới mẻ, vậy mà lại xuất hiện tình huống ngoài ý muốn, nhưng có một điểm nàng không thể phủ nhận, trong hoàn cảnh như vậy nàng đạt đến cao trào dễ dàng hơn.
Lý Trường Vũ yêu thương vươn tay trái lau đi vết lệ trên mặt Cát Xuân Lệ, Cát Xuân Lệ lại một lần nữa lao vào sự ôm ấp của hắn, bỗng nhiên nhỏ giọng nói: “ Em nhất định có thể chữa được cho anh, không bằng em dùng miệng…”
Lý Trường Vũ lắc đầu, tuy rằng hắn biết rất rõ, lúc bắt đầu hắn nghĩ rằng mình đoạt được Cát Xuân Lệ là dựa vào quyền thế, thật sự trong lúc đó, hắn liền mong muốn Cát Xuân Lệ không chỉ coi trọng quyền thế của chính mình, Cát Xuân Lệ có thể nói ra những lời này quả thực đã thể hiện sự chân tình, Lý Trường Vũ không thể không bị nàng làm cho cảm động, hắn thở dài nói: “ Trương Dương đã nói, bện của anh là do kinh mạch trong cơ thể, muốn khôi phục lại thì phải khỏi thông kinh mạch bế tắc trong cơ thể.
Cát Xuân Lệ nhịn không được nở nụ cười: “ Một tên nhóc con mà anh cũng tin tưởng sao?”
Lý Trường Vũ buông Cát Xuân Lệ ra, nâng cốc cà phê đang bốc khói nghi nhút trên bàn, nhẹ nhàng uống một ngụm: “ Nếu như không phải anh tận mắt nhìn thấy, anh cũng sẽ không tin hắn lại có bản lĩnh như vậy, quả thực hắn chỉ dùng đến một cây châm đã chữa khỏi bệnh đau đầu cho chị dâu anh, thằng nhóc này quả thực không đơn giản.”
Cát Xuân Lệ không nói gì, nhớ tới hoàn cảnh hai người bọn họ phải đối mặt cùng với hình dạng của Lý Trường Vũ liền thở dài một hơi.
Lý Trường Vũ nói: “ Hắn cùng lắm mới có hai mươi tuổi, thế nhưng những suy nghĩ và tính toán trong còn thâm trầm hơn cả anh, anh thực sự không biết làm thế nào với hắn.”
“ Chuyện của công ty vận chuyển hành khách ra sao rồi?” Chuyện xảy ra tối hôm qua Cát Xuân Lệ ít nhiều cũng nghe nói đến, cho nên mới hỏi như vậy.
Lý Trường Vũ lắc đầu: “ Một chuyện nhỏ mà thôi, nhưng dù sao để hắn mang anh ra làm bia đỡ đạn cũng không phải là biện pháp.” Chuyện của công ty vận chuyển hành khách Lý Trường Vũ cũng không muốn làm lớn chuyện, chuyện lớn hóa chuyện nhỏ, chuyện nhỏ hóa không có gì mới là kết cục tốt nhất, thân là bí thư huyện ủy huyện Xuân Dương, hắn không thể dây dưa đến mấy chuyện nhỏ như vậy được, hắn không muốn ở trước mặt kẻ khác bị hiềm nghi là người vì tình riêng làm chuyện sai trái.
Cát Xuân Lệ biết Lý Trường Vũ từ trước đến bây giờ đều là người rất có dã tâm, từ lúc hắn leo được lên vị trí bí thư huyện ủy huyện Xuân Dương, mục tiêu kế tiếp của hắn là nhắm ngay vào Giang Thành, quả thực là tâm tư háo thắng trên chính đàn, mới khiến cho Lý Trường Vũ trong hai ngày này lại sinh ra cảm giác thất bại lớn đến vậy, hắn trở nên lo được lo mất, sợ rằng tất cả những gì hắn khổ cực làm ra đều bị hủy ở trong tay thằng nhóc đó. Làm người bên gối của Lý Trường Vũ, Cát Xuân Lệ ý thức được mình phải có trách nhiệm san sẻ với hắn, nàng nhỏ giọng đề nghị: “ Nếu hắn muốn làm quan, không bằng sắp xếp cho hắn một chức quan nhà tản, em tâhý hắn cũng rất thông minh, hẳn là sẽ không nói bậy, hơn nữa một người một khi đã bước vào con đường làm quan, sẽ không tự chủ mà suy nghĩ đến tiền đồ và số phận của mình, không hẳn không phải là chuyện tốt.”
“ Hắn chỉ là một học sinh đang thực tập trong bệnh viện, còn chưa có tốt nghiệp, anh sắp xếp hắn vào đâu đây? Lẽ nào lại làm theo như lời hắn nói, để hắn là bí thư Đảng ủy bệnh viện nhân dân huyện? Chưa nói đến việc anh trước mắt không có loại năng lực này, cho dù có năng lực đó đi nữa còn không làm cho hệ thống chính trị ở cả Giang Thành này cười đến rụng răng sao?”
Cát Xuân Lệ cau mày lại, nàng bỗng nhiên nhớ đến một vụ án mới xảy ra gần đây, chủ nhiệm ban kế hoạch hóa gia đình xã Hắc Sơn Tử của huyện Xuân Dương là Từ Kim Đệ bị kẻ xấu đánh, hai chân đều bị đánh gãy, hiện tại đang nằm điều trị ở bệnh viện nhân dân huyện, tuy rằng cánh sát đã nhúng tay vào mấy ngày nay, thế nhưng cho đến nay vẫn không tìm ra được bất cứ đầu mối nào, công tác kế hoạch hóa gia đình ở huyện Xuân Dương vốn là một vấn đề khó khăn, xã Hắc Sơn Tử bởi nguyên nhân là vùng hẻo lánh, cho nên công tác kế hoạch hóa gia đình càng trở nên khó khăn, Từ Kim Đệ cũng không phải là người đầu tiên đảm nhiệm chức vụ chủ nhiệm ban kế hoạch hóa gia đình, ba chủ nhiệm ban kế hoạch hóa gia đình trước đây cũng không may mắn tránh khỏi kết cục bị ăn đòn, nhưng Từ Kim Đệ lần này lại chịu thương tổn nặng nhất, lúc này trong thể chế huyện Xuân Dương đều coi ban kế hoạch hóa gia đình xã Hắc Sơn Tử là khu vực có mìn. Trương Dương là một học sinh thực tập ở bệnh viện, chức nghiệp cũng miễn cường được cho là phù hợp, hơn nữa theo như lời của Lý Trường Vũ nói, thằng nhóc này ở phòng bảo vệ của công ty vận chuyển hành khách chỉ cần vùng ta một cái, lấy một địch ba, tố chất thân thể thực sự đáng tin, giá như hắn đên nhận chức chủ nhiệm ban kế hoạch hóa gia đình, chính là có thể có đất dụng võ, hơn nữa thằng nhóc ở ở lại thì chấn một ngày chính là một nhân tố bất định, nếu như hắn gặp phải chuyện gì là Lý Trường Vũ lại phải giải quyết hậu quả cho hắn, như vậy Lý Trường Vũ rất nhanh sẽ rơi vào bên trong phiền toái, xã Hắc Sơn Tử núi cao hoàng đế xa, cho dù muốn làm một chuyện gì đó, đối với Lý Trường Vũ mà nói có thể giải quyết dễ dàng, đem sức ảnh hưởng tận lực khống chế trong một phạm vi có hạn, vẫn có thể xem là phương án giải quyết song toàn trước mắt.
Cát Xuân Lệ trong lòng tính toán xong, lúc này mới bám lấy Lý Trường Vũ thì thầm vào tai hắn chủ ý của mình, Lý Trường Vũ nghe xong mặt mày rạng rỡ, vậy là đã buông được cái của nợ kia xuống, chủ động ôm lấy Cát Xuân Lệ hung hăng hôn một cái: “ Tiểu Lệ, em quả thật là vợ ngoan của anh!”