Phạm Tư Kỳ nói: “Tôi sẽ không ký tên, các người muốn nghĩ thế nào cũng được, giúp tôi nói lại với em trai của ông nội tôi, tôi không làm điều gì thất đức với Tinh Nguyệt cả, tôi không phạm pháp, càng không hề làm tổn hại bất cứ một chút nào đến Tinh Nguyệt, còn về việc người anh họ đó của tôi, anh ta chỉ là một công tử thích chơi bời lêu lổng, trước kia anh ta không đủ tư cách ngồi lên cái ghế chủ tịch hội đồng quản trị, thì giờ anh ta vẫn không có tư cách đó, Tinh Nguyệt không phải là của em ông tôi, mà là của ông tôi, tôi chiếm cổ phần lớn nhất trong Tinh Nguyệt, tôi sẽ không để cho em trai của ông nội tôi chuyển nhượng nó cho bất cứ người nào.”
La Ân nói: “Tiểu thư, cô hãy nhìn thẳng vào hiện thực đi.”
Phạm Tư Kỳ nhìn La Ân đầy tức giận: “Một luật sư mà không biết bảo vệ lợi ích của đương sự, anh đã bị đuổi việc, anh cút đi cho tôi.”
Thái độ của La Ân hơi khó xử, anh ta ho một tiếng rồi nói: “Tiểu thư, mong cô giữ bình tĩnh, còn một việc nữa tôi phải báo với cô, một vài tấm ảnh của cô và Lâm Bội Bội đã rơi vào trong tay đám thông tấn xã rồi…”
Tinh thần của Phạm Tư Kỳ phút chốc đổ vỡ, cô ta thõng người dựa vào ghế, môi không ngừng run rẩy, trong hai con mắt đầy sự nhục nhã và tức giận là nước mắt.
Cao Liêm Minh ở một bên cảm thấy Phạm Tư Kỳ rất đáng thương, nhưng vụ án này không phải việc của gã, dù là gã có phụ trách vụ án này đi chăng nữa, thì cũng chưa chắc đã xử lý tốt hơn La Ân.
La Ân nói: “Tiểu thư, hãy suy nghĩ cho lợi ích của tập đoàn Tinh Nguyệt, cô hãy nghĩ lại về lá thư chuyển nhượng này.”
Hai dòng lệ của Phạm Tư Kỳ đã không còn ngăn được nữa, chảy dài xuống hai bên má, cô ta vội vàng lau nước mắt, sợ rằng sự yếu đuối của mình lộ ra trước mặt người khác, nhưng rất nhanh, cô nhận ra điều cô đang làm là vô ích, nước mắt càng lau càng nhiều, cô ta đứng dậy nói: “Tôi sẽ không ký, tôi không làm sai điều gì cả.”
Trương Dương đến bệnh viện Nhân Dân số hai của thành phố Nam Tích cùng với Thường Hải Tâm để thăm hai mẹ con Dương Ninh, tình trạng cơ thể của hai người đã khôi phục rồi, ở lại bệnh viện chủ yếu là để điều trị về tâm lý, tránh đi những hồi ức xấu về vụ bắt cóc lần này.
Thấy Trương Dương bước đến, Dương Ninh vội vàng đứng dậy chào, bà được chồng cho hay, chính do Trương Dương đã tìm thấy con gái bà và cứu được cô ấy, Trương Dương không những là ơn nhân cứu mạng của con gái bà, mà còn là người cứu lấy gia đình của họ, sự biết ơn của Dương Ninh đối với hắn không có lời nào diễn tả nổi.
Trương Dương cười nói: “Chị à, chị nghỉ tiếp đi, tôi và Tiểu Thường thuận đường đến đây thăm chị.”
Cung Nhã Hinh cũng bước đến, nhẹ nhàng gọi một tiếng chú Trương, rồi gọi Thường Hải Tâm là chị Hải Tâm.
Thường Hải Tâm cắm bó hoa tươi mang đến vào bình, Cung Nhã Hinh đứng dậy cầm bình hoa đặt phía cửa sổ, trạng thái tinh thần của cô ấy đã gần như bình phục.
Trương Dương nói: “Bệnh của chị đã đỡ chưa?”
Tiếng của Dương Ninh vẫn hơi khàn, cười nói: “Con gái đã bình yên trở về, thì bệnh của tôi tự khắc sẽ khỏi, nói ra thì, tất cả đều phải cảm ơn cậu, nếu như không có cậu cứu Nhã Hinh, thì tôi không biết đời này tôi phải sống thế nào nữa.”
Trương Dương cười nói: “Chị đừng nói những lời khách sáo vậy, là do số phận của Nhã Hinh may mắn, cát nhân ắt có người phù trợ.”
Cung Nhã Hinh nói: “Chú Trương, vừa nãy công an đã mang mấy tấm ảnh đến bảo cháu nhận người, một người trong số đó chính là tên cảnh sát đã làm cháu ngất đi ở chỗ bốt điện thoại công cộng.”
Trương Dương không biết việc này, ừm một tiếng ngạc nhiên nói: “Cháu nhìn rõ rồi?”
Cung Nhã Hinh nói: “Hắn có biến thành tro cháu cũng nhận được ra.”
Dương Ninh nói: “Thật hi vọng mau chóng bắt được những tên bắt cóc này, nếu không thì tôi vẫn không thấy yên lòng.” Vụ án bắt cóc lần này đã làm cho lòng Dương Ninh bất an, trong một thời gian ngắn, sức ảnh hưởng của nó khó mà gạt đi được.
Trương Dương cười nói: “Chị à, chị yên tâm đi, lưới trời lồng lộng thưa mà khó lọt, chẳng bao lâu nữa sẽ bắt được đám đó thôi.”
Dương Ninh lo lắng nhìn con gái, rồi thấp giọng nói: “Thật hi vọng việc như thế này không xảy ra nữa.”
Trương Dương an ủi cô ta: “Nhất định sẽ không xảy ra việc như thế này nữa, Trung Quốc là một xã hội pháp trị, sẽ không để lũ tội phạm lộng hành đâu.”
Khi nói chuyện, phó thị trưởng Cung Kỳ Vĩ đến, trong tay gã cầm canh gà gã hầm ở nhà ăn của cơ quan chính phủ làm cho vợ và con gái, thấy Trương Dương cũng ở đó, cười nói: “Trương Dương đến rồi, vừa vặn, thử ăn xem canh gà của tôi hầm thế nào.”
Trương Dương cười nói: “Ít quá, chị và Nhã Hinh cũng chẳng đủ ăn, chúng tôi buổi trưa sẽ về nhà ăn ở đơn vị ăn cơm, đã nói là sẽ mời người khác ăn rồi.”
Cung Kỳ Vĩ đưa canh gà cho vợ, đích thân tiễn Trương Dương ra ngoài cửa, khi đến cửa, Cung Kỳ Vĩ nói: “Trương Dương, sự việc bắt cóc đã có manh mối rồi, Nhã Hinh đã nhận ra tên bắt cóc nó, người đó tên là Chu Bính Sinh, trước kia từng tham gia vào rất nhiều vụ bắt cóc ở Hồng Kong và Ma Cao. Cảnh sát đã chứng minh, sau khi Nhã Hinh xảy ra việc, Phạm Tư Kỳ đã từng chuyển khoản cho hắn 500000.”
Trương Dương nói: “Xem ra Phạm Tư Kỳ gặp phải phiền phức rồi đây.”
Cung Kỳ Vĩ nói: “Tôi vẫn không thể hiểu nổi, chỉ vì vụ của cảng nước sâu, mà cô ta phải báo thù tôi như vậy sao? Lý do đó hình như không được thuyết phục lắm.”
Trương Dương cười nói: “Đừng nghĩ ngợi nhiều quá, giờ đây việc quan trọng nhất là Nhã Hinh bình an vô sự, chỉ có vậy, Thị trưởng Cung là anh mới có thể chuyên tâm vào việc kiến thiết cảng nước sâu, Nam Tích chúng ta mới có sự phát triển tốt hơn.”
Cung Kỳ Vĩ cười khổ hạnh nói: “Chị cậu đang nói với tôi việc này, cô ấy bảo tôi đề nghị với thành phố, bảo tôi giao công trình cảng nước sâu cho người khác.”
Trương Dương nói: “Anh đồng ý rồi?”
Cung Kỳ Vĩ nói: “Tôi là một đảng viên, không thể bị khuất phục, nhưng tôi cũng biết rằng làm việc phải có đầu có cuối, tôi đã nhận công việc này, thì phải lãnh lấy trách nhiệm của nó.”
Buổi trưa Trương Dương tiếp đãi Đường Đường ở nhà ăn nhỏ vừa thành lập của thể ủy, công việc kiến thiết của trung tâm thông tin sắp sửa hoàn thành, Đường Đường đã hoàn thành bộ phận quan trọng nhất, công việc tiếp theo đã không còn gì khó khăn nữa, ngày mai Đường Đường sẽ phải về nhà, Trương Dương vốn muốn sắp xếp cô đến Nam Dương Quốc Tế để ăn cơm, nhưng Đường Đường cho rằng ăn một chút gì đó là được rồi, cô không hề kén chọn đồ ăn, để cảm ơn sự giúp đỡ lần này của Đường Đường với họ, Trương Dương đã viết tặng cho cô một bức chữ, bốn chữ này là Thư Hương Môn Đệ, Trương Dương cũng nghe nói bố mẹ của Đường Đường đều là giáo sư trọng một trường cấp ba nào đó ở kinh thành, vì thế mới viết những chữ này tặng cho cô ấy. Cao Liêm Minh vừa nghe Trương Dương tặng chữ cho Đường Đường, đã nói hắn keo kiệt, nhưng khi nhìn thấy bốn chữ do Trương Dương viết, gã không nói gì nữa, Cao Liêm Minh lúc nhỏ cũng đã luyện mấy năm thư pháp, mặc dù không kiên trì đến cùng, nhưng cũng có nhãn lực, vừa nhìn đã nhận ra trình độ thư pháp của Trương Dương đã đạt đến cảnh giới của đại sư rồi, Đường Đường rất thích mấy chữ này của Trương Dương, cẩn thận cất đi.
Thường Hải Tâm nói: “Chủ nhiệm Trương, tôi nghe nói năm ngoái Hà Trường An đã mua lại bức Mãn Hồng Giang do anh viết với giá cao ở kinh thành, có phải là thật không?”
Trương Dương cười nói: “Có việc như vậy, nhưng ông ấy chỉ là mượn cớ này để tặng chút tiền cho quỹ của Thiên Trì tiên sinh mà thôi, không phải là do tôi viết chữ đẹp.” Trương đại quan có lúc cũng rất khiêm tốn.
Cao Liêm Minh hiếu kỳ hỏi: “Ông ta đã bỏ bao nhiêu tiền mua lại chữ của anh?”
Trương đại quan nói qua loa: “2000000.” Hắn nói thì nhẹ nhàng, nhưng con số này đã làm tất cả mọi người đều kinh động, 2000000 là một con số rất nhiều người viết thư pháp trong nước mong chờ mà không được, Trương Dương cười nói: “Đừng nhìn tôi như vậy, tôi đã nói với mọi người rồi, ông ấy chỉ mượn việc của tôi để tặng tiền cho quỹ thôi, không phải là chữ của tôi đáng giá 2000000.”
Cao Liêm Minh nói: “Anh cũng viết cho tôi một tấm đi, là tôi đã có thể đóng được tiền học hai năm ở Mỹ rồi.”
Trương Dương nói: “Vậy thì tôi tặng cậu bốn chữ: Hậu Nhan Vô Sỉ.” (Mặt dày vô sỉ)
Tất cả mọi người đều cười rộ lên, Đường Đường cười nói: “Những người làm luật sư thật sự phải làm được bốn chữ này, hậu nhan vô sỉ là một tố chất tâm lý đấy, không có tố chất tâm lý tốt thì không thể nào làm được công việc của một luật sư.”
Cao Liêm Minh nói: “Đường Đường, cô thật là chẳng chu đáo gì cả, cô nói là nói những luật sư không ra gì, còn tôi đầy chính nghĩa thế này, bốn chữ này không thích hợp với tôi đâu.” Gã nhớ đến việc của Phạm Tư Kỳ, nói với Trương Dương: “Trương Dương, giờ đây Phạm Tư Kỳ rất phiền toái đấy, tất cả mọi chứng cứ đều không có lợi với cô ta, cảnh sát đã coi cô ta là phạm nhân trọng điểm rồi, La Ân đến lần này, chủ yếu là để cô ấy ký vào thư chuyển nhượng, bảo cô ấy chuyển nhượng quyền lực trong công ty cho người khác.”
Trương Dương nói: “Thế chẳng phải ném đá giấu tay.”