Công bình mà nói, Cung Hoàn Sơn trong rất nhiều chuyện xử lý không chu đáo bằng Tưởng Hồng Cương, nhưng Hạng Thành cần một người có thể tiếp tục tư tưởng chính trị của mình, người y cần tuyệt đối không phải là một người sau khi vừa lên đài thì gạt bỏ người của mình, một người nối nghiệp thích hợp có thể khiến quyền lực trong tay mình kéo dài thêm nhiều năm, mà bên trong chính đàn, người có ý tưởng như Hạng Thành không phải là ít.
Hạng Thành nói: "Hồng Cương, tôi không sao, đi làm việc của anh đi."
Tưởng Hồng Cương mỉm cười nói: "Bí thư Hạng, căn tin đã chuẩn bị, tôi vừa hay cũng chưa ăn, hay là chúng ta cùng nhau đi ăn chút gì đó? Ngài nếu thấy không tiện thì tôi sẽ bảo người lát nữa mang tới cho ngài."
Hạng Thành nghe hắn nói như vậy thì đương nhiên không tiện từ chối, y cười nói: "Tôi cũng không phải là không đi nổi, nào, đi ăn cơm."
Đầu bếp của căn tin cơ quan biết rất rõ khẩu vị của vị bí thư thị ủy Hạng Thành này, bí thư Hạng khi đau dạ dày thì luôn ăn mỳ.
Tưởng Hồng Cương cũng ăn mỳ với Hạng Thành, Hạng Thành lúc ăn cơm mới nhớ tới đã tan tầm, y nói với Tưởng Hồng Cương: "cậu hông về nhà xem thế nào à?"
Tưởng Hồng Cương nói: "Trong nhà không sao, trận mưa to này đối với Bắc Cảng mà nói là một khảo nghiệm ác liệt, đài khí tượng nói tối nay còn có mưa to, tôi trong lòng cũng thấy lo lo."
Hạng Thành thở dài nói: "Hôm nay trong cuộc họp, tôi là vô cớ tức giận, kỳ thực mọi người đều rất vất vả, tôi biết, nhưng tôi nhìn thấy tôi nhìn thấy trận úng ngập này thì trong lòng vẫn không nén được giận, lúc ấy tình tự mất khống chế, xin lỗi mọi người."
Tưởng Hồng Cương nói: "Bí thư Hạng, Bắc Cảng bị ngập thành thế này, ngài thân là bí thư, trong lòng lo lắng cũng là điều khó tránh khỏi, cái này không phải chính là thể hiện ngài luôn đặt sự khó khăn của người dân ở trong lòng ư." Tưởng Hồng Cương nịnh hót Hạng Thành một câu rất đúng lúc.
Nhưng tâm tình của Hạng Thành không vì câu nịnh hót của hắn mà có chuyển biến tốt, ăn một ít mỳ, thấy tâm sự trùng trùng, cuối cùng ăn không vô nữa, y lấy khăn giấy trên bàn ra lau miệng, nói: "Lần này tôi có thể là hơi hà khắc rồi với mọi người một chút, Hồng Cương à, cậu thông tri với mọi người, trừ nhân viên trực ban ra, tất cả về đi, giữ công cụ liên lạc bên mình là được, tôi thấy ông trời chắc sẽ không tàn khốc với Bắc Cảng của chúng ta như vậy đâu..." Y còn chưa nói hết thì bên ngoài cửa sổ một tia chớp xẹt qua, lập tức kèm theo một tiếng sấm.
Sắc mặt Hạng Thành vô cùng ngưng trọng, y đứng lên chậm rãi đi tới trước cửa sổ, mở ra, bên ngoài không có gió, điều này khiến Hạng Thành cảm thấy có chút áp lực.
Tưởng Hồng Cương đi tới bên cạnh y, cũng nhìn nhìn ra ngoài cửa sổ, thật ra bọn họ cũng lo trời còn đổ mưa, Bắc Cảng hiện tại đã không chịu nổi một trận mưa to nữa. Tưởng Hồng Cương nói: "Bí thư Hạng, ngài về nhà nghỉ ngơi, tối nay tôi ở lại đây."
Hạng Thành nhìn Tưởng Hồng Cương, y có chút mệt mỏi gật đầu: "Hồng Cương, ở đây nhờ cậu vậy, tôi hôm nay thật sự có chút chịu không nổi nữa, già rồi."
Tưởng Hồng Cương nhìn bóng dáng Hạng Thành, nghiền ngẫm câu cuối cùng mà Hạng Thành nói, Hạng Thành không phải là có ẩn ý gì chứ? Giữa hắn và Hạng Thành thủy chung không đi cùng đường, người nối nghiệp lý tưởng trong lòng Hạng Thành là Cung Hoàn Sơn, tuyệt đối không phải là mình, Tưởng Hồng Cương ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời đêm tối như mực, không biết vì sao, trong lòng hắn bỗng nhiên dâng lên cảm giác chờ mong, hắn hy vọng lúc này Bắc Cảng sẽ gánh chịu thêm một trận mưa nữa, hy vọng trận mưa to này có thể làm lộ nguyên hình của tòa thành thị này, tẩy đi tất cả lớp ngụy trang của tòa thành thị này.
Tưởng Hồng Cương đi trong trụ sở thị ủy, hít thở không khí ẩm ướt sau cơn mưa, hắn hiện tại vẫn chưa phải là chủ nhân nơi này, Tưởng Hồng Cương bỗng nhiên nghĩ đến, nếu tòa thành thị này thực sự sẽ không không thuộc về mình, vậy thì mình cần làm gì cho nó?
Tuy rằng Tưởng Hồng Cương trong lòng kỳ vọng trời mưa, nhưng sự thật khiến hắn thất vọng, sự thật cũng lại chứng minh đài khí tượng không đáng tin. Dự báo thời tiết nói rằng là tối nay đến sáng mai trời đổ mưa to, đến trưa thì dừng. Buổi chiều thì thì có mưa nhỏ và vừa ở cục bộ vài nơi
Trời đã không mưa thì còn nói gì tới sau trưa thì dừng, càng châm chọc hơn là, buổi chiều không những không phải trời đầy mây, ngược lại là một ngày nắng, trong phạm vi thành phố Bắc Cảng chỗ nào cũng nắng, bao gồm cả các hạt huyện, không có một chỗ nào trời mưa.
Ngay cả bí thư thị ủy Hạng Thành cũng không nhịn được mà mắng đài khí tượng nói linh tinh, khiến cho y cả đêm ngủ không ngon, khiến cho cả thành phố phải đề phòng. Nhưng đến cuối cùng thì một giọt mưa cũng không có.
Cung Hoàn Sơn ở vào lúc mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng, trên dưới đồng lòng đối kháng nạn ngập úng năm mươi năm chưa từng kết thúc thì xuất hiện quay về Bắc Cảng, thân là thị trưởng Bắc Cảng, gã vốn nên xuất hiện ở tuyến đầu chống lũ trừ úng, nhưng khi gã trở về, phát hiện Bắc Cảng tất cả đã khôi phục bình thường, không có gì khác với lúc gã đi, cũng phải nói là có một chỗ bất đồng, thành thị như vừa được rửa ráy sạch sẽ, trời xanh mướt, có điều ở ngã tư đường tràn ngập mùi đất thối.
Sau khi Cung Hoàn Sơn trở về trước tiên tới văn phòng bí thư thị ủy Hạng Thành.
Cung Hoàn Sơn tuy rằng đầy lời muốn nói, nhưng gã trước tiên phải phải tỏ ý quan chú tới tình hình tai nạn của Bắc Cảng.
Hạng Thành nói: "Vẫn ổn, không xảy ra vấn đề gì lớn, để chống lũ trừ úng, hai ngày nay mọi người đều rất vất vả."
Cung Hoàn Sơn lập tức kiểm điểm mình: "Bí thư Hạng, hổ thẹn quá, khi mọi người cần tôi nhất thì tôi lại đang ở Đông Giang, không thể phân ưu giải nạn với bí thư Hạng."
Hạng Thành nói: "Không có gì mà hổ thẹn cả, anh tới Đông Giang cũng là vì việc công, không ai biết được trận mưa này sẽ đổ vào lúc anh đi cả."
Cung Hoàn Sơn nói: "Bí thư Hạng vất vả rồi!"
Hạng Thành nói: "Vẫn khỏe lắm!" Y nâng chung trà lên uống một ngụm, nói khẽ: "Lần này đi Đông Giang có thu hoạch gì?"
Cung Hoàn Sơn nghĩ thầm anh không phải biết rõ còn cố hỏi ư? Gã thở dài nói: "Bí thư Hạng, tôi là mang đầy hy vọng tới Đông Giang, kết quả đụng đến mũi tím mặt xanh, rất là xấu hổ."
Hạng Thành ồ một tiếng, vẻ mặt tựa cười mà như không phải cười, thật sự không biết y là vui vẻ hay là tức giận?
Cung Hoàn Sơn nói: "Bí thư Tống đã nói cho tôi biết, quốc vụ viện phê chuyển thành lập khu bảo lưu thuế nhập khẩu ở Bình Hải, tỉnh lý sau khi cân nhắc thận trọng thì quyết định đặt khu bảo lưu thuế nhập khẩu ở Tân Hải."
Hạng Thành nói: "Tân Hải cũng là một bộ phận của Bắc Cảng." Khi nói câu này, tâm tình của y rất khó chịu, y tin Cung Hoàn Sơn cũng vậy, có điều Cung Hoàn Sơn đã biểu lộ ra một cách không một chút che giấu, còn Hạng Thành thì vẫn đang che giấu.
Cung Hoàn Sơn biết trong lòng Hạng Thành khẳng định rất khó chịu, nhưng y vẫn giả bộ đầy đủ đại cục quan, là thị trưởng Bắc Cảng, thật ra Cung Hoàn Sơn cũng có thể biểu hiện ra vẻ rộng lượng, nhưng gã lần này tới Đông Giang thật sự là bị nghẹn quá mức, vốn ôm lòng đi cạnh tranh chuyện khu bảo lưu thuế nhập khẩu, nhưng không ngờ lại thành bị chê cười, kế hoạch ngay từ đầu chính là Trương Dương trù hoạch, mà thái độ ủng hộ hắn của bí thư tỉnh ủy Tống Hoài Minh trong chuyện này rất rõ ràng.
Cung Hoàn Sơn xấu hổ vì hoàn toàn không biết gì cả, thân là thị trưởng Bắc Cảng, gã không ngờ không biết gì về chuyện phát sinh trong hạt huyện của mình, chuyện này ở trong mắt người khác đã thành một trò cười, gã thở dài nói: "Bí thư Hạng, Trương Dương này lừa trên gạt dưới, xin mở khu bảo lưu thuế nhập khẩu là chuyện tốt, hắn có thể tranh thủ được cũng là nhờ bản sự của hắn, nhưng hắn không nên giữ kín như bưng như vậy, chúng ta thân là lãnh đạo thượng cấp của hắn, đối với chuyện này không ngờ lại không biết tí gì, tôi còn *** ton chạy đến trước mặt bí thư Tống để tranh thủ, chuyện này khiến người khác nghĩ sao? Khiến lãnh đạo nghĩ sao? Lãnh đạo sẽ cho rằng năng lực lãnh đạo của chúng ta không đủ, thiếu câu thông với cấp dưới, người khác sẽ cho rằng giữa chúng ta có mâu thuẫn, trước đây tôi luôn cho rằng Trương Dương chỉ là trẻ tuổi, nhưng hiện tại xem ra, tư tưởng của người này rất có vấn đề, hắn thiếu cái nhìn đại cục, rất thích làm lớn thích công lao, mắt chỉ nhìn chằm chằm vào chính tích, cục hạn ở Tân Hải, mà quên đi hắn là một phần tử của Bắc Cảng, Tân Hải là một bộ phận của Bắc Cảng." Cung Hoàn Sơn căm giận nói.
Hạng Thành cười cười, nụ cười của y có vẻ bất đắc dĩ, tuy rằng y có thể lý giải tâm tình của Cung Hoàn Sơn, trong lòng bản thân y cũng không hơn gì Cung Hoàn Sơn, nhưng chuyện này đã trở thành sự thật, đối với chuyện đã trở thành sự thật, bọn họ không thể thay đổi, khu bảo lưu thuế nhập khẩu đặt ở Tân Hải, chung quy vẫn là trên đất Bắc Cảng, Tân Hải phát triển, về sau thu nhập kinh tế tăng cao, cũng sẽ được tính là một bộ phận của Bắc Cảng. Hạng Thành nói: "Đối với loại người trẻ tuổi như Trương Dương, nên thả lỏng một chút, cho hắn độ tư do lớn một chút." Hạng Thành nói ra những lời này cũng là bất đắc dĩ, ngay từ đầu, y muốn khống chế Trương Dương trong tay mình, nhưng về sau mới phát hiện, nắm càng chặt thì hắn phản kháng càng hăng, với năng lực của Trương Dương, mình rất khó nắm được hắn trong tay, một khi đã như vậy thì không bằng cho hắn tự do một chút.