Mục lục
Y Đạo Quan Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tạ Vân Phi nói: "Cậu đó, làm như vậy đã khiến cho giới thể dục thể thao Bình Hải chúng ta không còn mặt mũi gì cả."

Trương Dương nghe thấy câu này trong lòng liền có chút khinh thường, Tạ Vân Phi ông mặt dầy đi lên, kết quả bị người ta phớt lờ, Lưu Thành Bình người ta căn bản không thèm quan tâm tới ông, là ông làm giới thể dục thể thao Bình Hải mất hết thể diện, tôi vừa rồi là giúp ông lấy lại mặt mũi, ông sao không biết tốt xấu gì cả vậy? Tạ Vân Phi nhìn thấy Trương Dương không nói gì, tiếp tục bảo: "Lát nữa cậu về kiểm điểm lại mình đi, viết một bản kiểm điểm rồi đưa cho tôi."

Trương Dương rốt cuộc không nhịn được giận nữa rồi, hắn lắc đầu nói: "Ai muốn viết thì viết, dù sao tôi cũng không viết."

Tạ Vân Phi nói: "Thái độ gì vậy?"

Trương đại quan nhân ngay cả Lưu Thành Bình là phó chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao quốc gia còn không thèm để vào mắt, huống chi là một phó chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao tỉnh như Tạ Vân Phi, hắn đứng dậy nói: "Chủ nhiệm Tạ, ngài có thể là không hiểu tôi, tính của tôi là vậy đó, nói một câu thật lòng, tôi hôm nay chính là cố ý mạo phạm hắn, lãnh đạo thì sao? Làm lãnh đạo cũng không thể có chủ nghĩa đặc quyền, anh tôn kính, cúc cung với lãnh đạo người ta, nhưng người ta chắc gì đã để anh vào mắt, chúng ta không phải là quốc gia xã hội chủ nghĩa sao? Không phải mỗi người đều ngang hàng sao? Tôi vì sao không nhìn thấy trong thực tế vậy? Quan có lớn đến thế nào cũng không phải là làm công cho nhân dân ư? Đều không phải là nô bộc thôi sao? Ai nói là cao quý hơn người khác nào? Sự ngạo mạn của một số quan viên đều là do chính những người ở xung quanh tạo thành đấy, bọn họ quen nhìn xuống quan viên hạ cấp, điều này cũng không thể trách bọn họ được, chúng ta tự mình không cần mặt mũi trước? Chúng ta đều phủ phục dưới đất nhìn lên bọn họ trước, sao có thể trách họ từ trên nhìn xuống chúng ta?"

Tạ Vân Phi bị những lời này của Trương Dương nói cho mặt đỏ bừng cả lên, y cũng không phải là kẻ ngốc, đương nhiên có thể nghe ra Trương Dương đang ám chỉ gì? Tạ Vân Phi nói: "Nhưng đối với đồng chí lãnh đạo cũng nên có tôn trọng tối thiểu."

Trương Dương nói: "Sự tôn trượng của tôi trước giờ chỉ để dành cho những người mà tôi tôn trọng, còn loại người ngay cả tôn trọng người khác cũng không biết thi bất kể hắn là ai, bất kể hắn làm quan lớn tới đâu, trong mắt tôi cũng chằng bằng cái rắm!"

Trương đại quan nhân nói xong câu đó liền xoay người bước đi, Tạ Vân Phi há hốc miệng ngây ra đó. Y thấy lời nói của Trương Dương quả thực cũng có chút đạo lý, nhưng y lại cho rằng, mặc dù là lãnh đạo nhìn xuống anh, nhưng bởi vì vị trí của người ta cao hơn, người là hạ cấp cũng không nên mạo phạm thượng cấp.

Vào buổi tối Ủy ban thể dục thể thao thành phố Nam Võ ở khách sạn thể dục thể thao mở tiệc chiêu đãi các đại biểu đến từ toàn quốc, Trương Dương và và Lý Hồng Dương cũng được mời, trừ những quan viên của giới thể dục thể thao bọn họ ra, còn có một bộ phận vận động viên đại biểu tham gia tiệc tối.

Hạng mục điền kinh của Bình Hải trong phạm vi trong phạm vi toàn quốc cũng không được nổi bật cho lắm, vận động viên từ thành phố Nam Tích đi ra lại càng không có nhiều, lần này vận động viên Nam Tích tới tham gia tới giải điền kinh toàn quốc chỉ có một, vận động viên chạy đường dài Ngưu Chấn Vĩ, tuy rằng Ngưu Chấn Vĩ cũng họ Ngưu, nhưng hắn không phải là người của Ngưu gia quân, lần này đại biểu tỉnh Bình Hải tham gia hạng mục chạy dài 1500m nam, Ngưu Chấn Vĩ ở trong hạng mục này cũng không có ưu thế gì, lần này có thể tiến vào vòng chung kết cũng không phải là dễ dàng gì.

Khi ăn cơm, Lý Hồng Dương đặc biệt gọi vận động viên duy nhất quê quán ở Nam Tích tới, giới thiệu với Trương Dương: "Chủ nhiệm Trương, đây là Ngưu Chấn Vĩ, vận động viên chạy đường dài ưu tú của thành phố Nam Tích chúng ta."

Ngưu Chấn Vĩ rất hàm hậu, không hề ra vẻ gì cả, đương nhiên cái đó cũng có liên quan tới thành tích không xuất sắc của hắn, lần này nếu không phải trong đội có một người bị thương, một người bị cảm, cũng không tới lượt gã đại biểu cho Bình Hải tham gia. Hắn vươn tay hai tay ra rất cung kính bắt tay với Trương Dương, khi bắt tay người cũng cúi 90 độ: "Chào Chủ nhiệm Trương!"

Trương Dương cười nói: "Tiểu Ngưu à, có lòng tin trong giải này đạt được huy chương vàng không?"

Câu này khiến cho Ngưu Chấn Vĩ ngay ra, suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu hắn chính là vị chủ nhiệm Trương này chỉ sợ là không hiểu gì về thể dục thể thao, hắn cũng không biết gì về trình độ chạy đường dài trong nước, đừng nói là huy chương vàng, cho dù là vào top 5 đã là phóng vệ tinh cho Bình Hải rồi, trong những người chạy đường dài mạnh nhất Trung Quốc, lợi hại nhất là Ngưu gia quân, chỉ cần Ngưu Tuấn Sinh và đệ tử của y đến, đảm bảo là càn quét cả hạng mục chạy đường dài này, nghe nói lần này tới tham gia chạy 1500m nam có hai đệ tử đắc ý của y, một người trong đó còn là người giữ hai kỷ lục châu Á và quốc nội, vận động viên khác tới tham gia cũng là cao thủ, Ngưu Chấn Vĩ trước đó tính rằng mình có thể lọt vào top 8 đã là không tồi rồi, nếu như có đột phát, có thể tiến vào top 5, phải biết rằng thành tích tốt nhất của Bình Hải trong giải toàn quốc hạng mục này cũng chỉ là xếp thứ 5, đoạt huy chương vàng ư, căn bản là người si nói mộng!"

Ngưu Chấn Vĩ trù trừ không trả lời, Lý Hồng Dương cũng đã nhìn ra, hắn cũng cho rằng Trương Dương đối với hạng mục chạy đường dài của Trung Quốc căn bản là không biết gì, y cười nói: "Tiểu Ngưu à, chủ nhiệm Trương nói đùa với cậu thôi, đừng bị áp lực, cứ thả lòng tâm tình mà chạy, mặc kệ thành tích sau cùng thế nào, chỉ cần chạy ra phong cách của cậu, chạy ra sĩ khí của cậu là được rồi."

Trương Dương cũng không dám gật bừa với những lời này của Lý Hồng Dương, hắn hỏi Ngưu Chấn Vĩ: "Tiểu Ngưu à, cậu tham gia thi đấu là vì cái gì?"

Ngưu Chấn Vĩ ngây ra một thoáng, cuối cùng trả lời: "Để giành được thành tích tốt, để mang về vinh quang cho Bình Hải chúng ta!" Bởi vì là giải thi đấu toàn buốc cho nên hắn nói như vậy.

Trương Dương nói: "Cái gì gọi là thành tích tốt? Người tham gia thi đấu nhiều như vậy, chỉ có một người giành chiến thắng, vinh dự thuộc về ai? Thuốc về người đứng đầu, thuộc về quán quân!"

Ngưu Chấn Vĩ là người thành thật, mồ hôi trên trán đã bắt đầu chảy, vị chủ nhiệm của Ủy ban thể dục thể thao này rõ ràng là đang tạo áp lực cho mình. Có ai mà không muốn đứng thứ nhất, có ai mà không muốn đoạt được huy chương vàng, nhưng dù vậy cũng phải nhìn vào thực lực của mình chứ, không ai hiểu được phân lượng của bản thân hắn hơn hắn, hắn không có bản sự đó, có thể đoạt được vị trí số năm đã là nằm ngoài mong đợi rồi, Ngưu Chấn Vĩ tuy rằng thành thật, nhưng hắn cũng có chút thông minh vặt của mình, trước mặt lãnh đạo, không thể biểu hiện quá yếu đuối, hắn thật lòng nói: "Chủ nhiệm Trương, ngài yên tâm đi, tôi nhất định sẽ cố hết sức, thi đấu ra phong cách, thi đấu ra trình độ." Những lời như quyết đoạt chức quán quân thì có đánh chết hắn cũng không nói.

Lý Hồng Dương nói: "Chủ nhiệm Trương, tiểu Ngưu đã đáp ứng tham gia vận hội tỉnh lần này rồi, đến lúc đó sẽ giành được một tấm huy chương cho Nam Tích chúng ta." Thực lực chạy đường dài của Ngưu Chấn Vĩ ở Bình Hải vẫn xếp trong ba top đầu, có cái lợi sân nhà, đoạt được một tấm huy chương vẫn nắm chắc.

Trương Dương nói: "Nói tới vận hội tỉnh thì còn sớm lắm, trước tiên cứ thi đấu tốt giải điền kinh trước mắt đã rồi tính."

Khi bọn họ đang nói chuyện bỗng nhiên nghe thấy một trận vỗ tay đinh tai nhức óc, chính là huấn luyện viên ngôi sao Ngưu Tuấn Sinh và đệ tử của y đến, bọn họ đương nhiên là ngôi sao của tối hôm nay, cơ hồ tất cả ống kính đều chĩa vào họ, nhất thời ánh sáng chói mắt, hiện trường xôn xao, Kim Thụ Cường Ủy ban thể dục thể thao tỉnh Duyên Đông Kim Thụ Cường và Ngưu Tuấn Sinh sóng vai đi cạnh nhau, trên mặt hắn hiện ra vẻ kiêu ngạo và vinh quang.

Nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của Kim Thụ Cường, phó chủ nhiệm Tạ Vân Phi của Ủy ban thể dục thể thao tỉnh Bình Hải trong lòng rất khó chịu, thành tích chính là đạo lý cứng, tỉnh Bình Hải lớn như vậy, nhưng điền kinh lại không có được vận động viên xuất sắc nào, kể ra cũng thực hổ thẹn.

Ngưu Tuấn Sinh và các đệ tử của y được mời đến ngồi ở chiếc bàn trung tâm, rất nhiều phóng viên xúm lại đây, ống kính của đài truyền hình cũng nhắm vào họ, thậm chí rất nhiều vận động viên cũng tới xin chữ ký.

Lý Hồng Dương nói khẽ với Trương Dương: "Nhìn người ta kìa, thật sự là phong quang quá, hiện tại xí nghiệp muốn tìm bọn họ quay quảng cáo đều phải xếp thành hàng dài." Khi nói câu này, nhân viên công tác mang kỉ niệm phẩm tới, mỗi người khác ở đây đều nhận được hai hộp trung hoa quy miết hoàn. Nghe nói Ngưu gia quân chính là ăn thứ này mới chạy nhanh như bay, bước khỏi châu Á ra ngoài thế giới, sáng tạo ra một thành tích tuyệt vời.

Trương Dương đưa hai hộp của mình cho Ngưu Tuấn Sinh: "Tiểu Ngưu, lát nữa anh về ăn nhiều một chút, lần này nói không chừng có thể chạy thứ nhất đó."

Ngưu Chấn Vĩ vội vàng chối từ: "Chỗ tôi có nhiều rồi, chủ nhiệm Trương cứ giữ lấy cho mình đi."

Trương Dương nhìn thấy không tặng được quy miết hoàn, đành giữ lại cho mình. Nhìn thấy chữ quáng cáo tư âm tráng dương trên hộp, không khỏi cảm thấy buồn cười, Ngưu gia quân chẳng để ý tới hình tượng gì cả, ngay cả loại quảng cáo bảo vệ sức khoẻ này cũng nhận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK