Chương Bích Quân nói: “Vẫn là thông qua kho tài liệu của nội bộ hệ thống công an, có điều bọn họ không có hệ thống đối chiếu tiên tiến như của chúng tôi.”
Trương Dương nói: “Có thể tìm ra địa chỉ của hắn không?”
Chương Bích Quân lắc đầu nói: “Người này vô gia cư, hơn nữa còn từng là đặc chủng binh, có năng lực phản trinh sát nhất định.”
Trong lúc Trương đại quan nhân đang bận rộn tra ra hung thủ sát hại Khương Lượng, thì công tác điều tra của hệ thống công an cũng có được tiến triển, bọn họ đã bắt được nghi phạm án giấu ma túy trong gỗ Kì Phong, Kì Phong bị bắt ở Vân Nam. Lúc đó, gã đang phóng đãng với cô bạn gái mới quen trong khách sạn, công an địa phương tìm được manh mối liền bất ngờ xuất hiện ở trong phòng gã như thiên binh thần tướng, tóm gọn được Kì Phong.
Kì Sơn nhận được tin được tin em mình bị bắt sau một ngày, Kì Phong đang trên đường áp giải về Đông Giang, Bàng Thanh Sơn thông báo tin tức này cho Kì Sơn qua điện thoại, Kì Sơn khi nhận được tin này thì hai chân lập tức mềm nhũn ra, suýt ngã quỵ xuống đất, một lúc sau hắn mới từ từ bình tĩnh lại: “Không phải là đã bảo cậu phải luôn đi theo tiểu Phong sao? Tại sao lại xảy ra chuyện này.”
Bàng Thanh Sơn nói: “nó ra ngoài gặp bạn gái, không nói gì với em.”
“Nó quen bạn gái bao giờ? Sao tôi chưa từng nghe cậu nhắc đến?”
Bàng Thanh Sơn nói: “sau khi đến Vân Nam thì quen, cũng chưa được mấy ngày, vốn Kim tiên sinh sắp xếp cho chúng em ngày kia sẽ xuất cảnh, cho nên nó muốn tạm biệt cô bạn gái đó, không ngờ lại bị công an tóm được.”
Kì Sơn tức giận nói: “Tên khốn kiếp, không biết phân nặng nhẹ.”
Bàng Thanh Long nói: “Kim tiên sinh đã giúp chúng ta điều tra việc này, Tiểu Phong là bị người ta báo.”
Kì Sơn nói: “tra ra ai làm, giết chết hắn.”
Bàng Thanh Sơn đáp một tiếng.
Kì Sơn cúp điện thoại, nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa, sau khi được sự cho phép của y, Ngũ Ca từ bên ngoài bước vào, gã thấp giọng nói: “Ông chủ, đã chứng thực rồi, Tiểu Phong giờ đã rơi vào tay công an, đang trên đường về Đông Giang.”
Kì sơn thở dài nói: “đã trở thành định cục rồi.”
Ngũ Ca nói: “Chuyện của Tiểu Phong có thể sẽ ảnh hưởng đến anh, phía cảnh sát sẽ hoài nghi chúng ta..”
Kì Sơn nói: “vụ án giấu ma túy trong gỗ không phải do tiểu Phong làm, bọn họ thiếu chứng cứ.”
Ngũ Ca nói: “Điều lo nhất bây giờ là chỉ sợ Tiểu Phong nói những lời không nên nói.”
Kì Sơn hiểu Ngũ Ca đang lo lắng điều gì, những năm lại đây, em trai hiểu rất rõ những việc làm ăn của bọn họ, nếu như Kì Phong nói hết nội tình cho cảnh sát vậy thì y cũng sẽ gặp nguy hiểm, Kì Sơn dung lực lắc đầu nói: “Tiểu Phong miệng rất kín, nó sẽ không nói.”
Ngũ Ca nói: “Tốt nhất vẫn nên chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, phía cảnh sát chắc chắn sẽ tìm chúng ta để trợ giúp điều tra.”
Kì Sơn sớm đã có tâm lí chuẩn bị đối với việc công an tìm đến mình, người truyền gọi gã là phó sở trưởng sở công an Vinh Bằng Phi, Kì Sơn là một thương nhân thành công, có địa vị nhất định trong xã hội, hơn nữa cậu của gã là thị trường thành phố Đông Giang Phương Tri Đạt, trước khi có bằng chứng xác thực thì Vinh Bằng Phi cũng chỉ có thể dùng cái cớ trợ giúp điều tra, nên thái độ vẫn rất khách khí với gã.
Vinh Bằng Phi nói thẳng với Kì Sơn: “Kì tổng, hôm nay tôi đến tìm anh là để nói với anh một chuyện.”
Kì Sơn đã đoán được chuyện này có liên quan đến em trai mình, nhưng vẻ mặt vẫn không tỏ chút thái độ nào: “sở trưởng Vinh, có chuyện gì cứ nói thẳng với tôi, chỉ cần tôi có thể giúp nhất định sẽ toàn lực trợ giúp.”
Vinh Bằng Phi nói: “Dưới sự phối hợp của phía cảnh sát địa phương, chúng tôi đã bắt giữ thành công Kì Phong, bây giờ đang áp giải về Đông Giang.”
Sắc mặt Kì Sơn trở nên rất khó coi, đây không phải là sự giả vờ đơn thuần, sự quan tâm của gã đối với em trai là xuất phát từ đáy lòng, Kì Sơn nói: “Nó không sao chứ?”
Vinh Bằng Phi nói: “Anh yên tâm, về mặt an toàn sẽ không có vấn đề gì, Kì Phong có liên quan đến vụ án trong gỗ giấu ma túy, tôi hi vọng nếu như anh có manh mối gì thì hết sức cung cấp cho chúng tôi.”
Kì Sơnnói: “Sở trưởng Vinh, tôi cho rằng việc này không phải là do em tôi làm, tôi từ nhỏ nhìn nó lớn lên, từ xưa đến nay chúng tôi làm ăn đều không dính một chút phi pháp nào, càng không cần nói đến ma túy. Số gỗ của Thu Hà Tự tuy có viết người giao hàng là Kì Sơn, nhưng nó hoàn toàn không có làm.”
Vinh Bằng Phi nói: “giấy giao hàng là do chính cậu ta tự viết, căn cứ vào kết quả giám định chữ viết, việc này không còn nghi ngờ gì.”
Kì Sơn nói: “Nó bị lừa, không hề biết sự việc, hoàn toàn là do người khác hãm hại.”
Vinh Bằng Phi nói: “nếu như cậu ta không làm thì tại sao lại phải trốn chạy?”
Kì Sơn nói: “nó không làm, nhưng nó không có chứng cứ để rửa sạch tội danh cho mình, việc này nếu đổi là người khác thì ai lại không sợ chứ? Buôn ma túy! Anh tưởng là chuyện trộm chó trộm gà thông thường ấy à? Làm không tốt sẽ bị chặt đầu đấy.” giọng của Kì Sơn lộ rõ sự kích động.
Vinh Bằng Phi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Kì Sơn không bỏ qua một chi tiết nhỏ nào, y muốn phát hiện ra manh mối gì đó từ khuôn mặt của Kì Sơn, nhưng dù sao rốt cuộc cũng làm cho y thất vọng, biểu hiện của Kì Sơn không có bất kì sự khác thường nào, gã bây giờ chỉ giống như một người anh trai tốt quan tâm đến em của mình mà thôi, Vinh Bằng Phi không phải là quá nghi ngờ Kì Sơn, sau khi án trong gỗ giấu ma túy xảy ra, y đã bí mật tiến hành điều tra Kì Sơn, nhưng mọi tư liệu về Kì Sơn đều vô cùng sạch sẽ, gã bình thường làm ăn đều không có vấn đề gì, không tìm được kẽ hở, nhưng Vinh Bằng Phi vẫn không hề từ bỏ sự nghi ngờ với gã.
Vinh Bằng Phi nói: “Kì Phong bây giờ không chỉ là liên quan đến án buôn ma túy, mà việc hai ngày trước có một cảnh sát bị giết anh biết không?”
Kì Sơn nói: “Sở trưởng Vinh, tôi không hiểu anh có ý gì?”
Vinh Bằng Phi nói: “Căn cứ vào sự điều tra trước mắt của chúng tôi, viên cảnh sát bị giết rất có thể là một vụ báo thù, trước khi anh ấy bị giết có phụ trách án ma túy giấu trong gỗ, cũng chính là nói, Kì Phong bị hiềm nghi trong vụ án này.”
Kì Sơn nói: “Sở trưởng Vinh, phương pháp phá án của công an các anh lẽ nào chính là sự đương nhiên? Em trai tôi đang ở Vân Nam, viên cảnh sát của các anh chết ở Đông Giang, lẽ nào cũng cần phải hoài nghi Kì Sơn?”
Vinh Bằng Phi lạnh lùng nói: “Có rất nhiều trường hợp giết người chưa chắc cần đích thân ra tay.”
Kì Sơn nói: “Dựa theo logic của các anh thì tôi cũng đáng nghi, tôi là anh trai của Kì Phong, tại sao anh không nói là do tôi vẽ ra hết kế hoạch, tất cả mọi chuyện là do tôi sai khiến Kì Phong?”
Vinh Bằng Phi vẫn nhìn thẳng vào mắt Kì Sơn: “Trên lý thuyết thì không loại trừ khả năng này, nhưng trước mắt tôi chưa tìm ra chứng cứ gì ủng hộ cho khả năng này.”
Kì Sơn không hề sợ hãi nhìn thẳng vào Vinh Bằng Phi: “Phong cách phá án của cảnh sát các anh tôi biết rõ các anh căn bản không cần bằng chứng chứng minh người khác phạm tội, các anh quá thích dựa vào ý kiến chủ quan của mình để hành sự, đã có người bị tình nghi thì sẽ bắt lại, để cho người bị tình nghi tự chứng minh mình vô tội.”
Vinh Bằng Phi tức giận nói: “Nói hồ đồ, chúng tôi chú trọng chứng cứ xác thực, sẽ không đổ oan cho người tốt, cũng sẽ không buông tha cho một kẻ xấu.”
Cửa phòng ghõ nhẹ, Vinh Bằng Phi nhăn mày lại, rõ ràng không vui vẻ khi người khác lại làm phiền bọn họ nói chuyện vào đúng lúc này.
Người bước vào là trợ thủ của y Trần Lập Vĩ, Trần Lập Vĩ nhìn thấy Kì Sơn, bất giác ngẩn ra, sau đó nhanh chóng bước lại bên cạnh Vinh Bằng Phi, ghé sát tai thấp giọng nói mấy câu, khuôn mặt Vinh Bằng Phi lập tức biến sắc, ánh mắt của y vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ, im lặng một lúc lâu mới nhẹ nhàng xua tay, bảo Trần Lập Vĩ ra ngoài trước.
Trần Lập Vĩ sau khi ra ngoài đóng chặt cửa lại, Kì Sơn để ý thấy ánh mắt Vinh Bằng Phi nhìn về phía mình mang theo sự đồng cảm và bất lực, trái tim Kì Sơn như bị một bàn tay vô hình nắm chặt lại, làm cho hắn cảm thấy ngột thở nặng nề, Kì Sơn đã nhận thức được một dự cảm không tốt lành.
Những lời tiếp theo của Vinh Bằng Phi đã chứng mình sự suy đoán của gã: “Kì tổng, tôi rất tiếc khi phải nói với anh chuyện này, chiếc xe áp giải Kì Phong đã gặp nạn ở phạm vi tỉnh Vân An, đâm vào hàng rào chắn và rơi xuống sông Đại Thanh, năm người trong xe bao gồm cả Kì Phong đều gặp nạn.” ngữ khí của Vinh Bằng Phi trầm xuống ngưng trọng, kết quả này đối với gã mà nói quá là đột ngột, cũng quá tàn khốc, manh mối vừa mới tìm được toàn bộ đều bị đứt đoạn.
Kì Sơn nói: “anh nói là….em trai tôi chết rồi?” Mắt gã đỏ lên.
Vinh Bằng Phi mím môi, có chút thông cảm nhìn Kì Sơn, vừa nãy y còn tin tưởng chắc nịch rằng có thể bảo đảm sự an toàn cho Kì Phong, nhưng bây giờ lại chỉ có thể truyền đến tin tức Kì Phong mất mạng, Vinh Bằng Phi nói: “Hiện trường đang trong quá trình trục vớt, đã vớt được ba thi thể, đã xác nhận thân phận của Kì Phong.”