Mục lục
Y Đạo Quan Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Dương nói: “Ông cũng có thể không đưa, vậy thì cứ như bây giờ, chúng tôi tiếp tục ở lại đây, theo ba năm nói trên giấy đồng ý, tiền thuê nhà sẽ không thiếu cho các ông một đồng nào, đến khi đã đủ thời gian, các ông không muốn tiếp tục cho thuê, thì chúng tôi sẽ dọn đi ngay, nhưng cần phải cho chúng tôi thời gian 1 tháng để chuẩn bị, không thể nói là dọn là dọn ngay được, dù sao cũng phải cho chúng tôi chuẩn bị một chút.”

Chung Tân Dân nói: “Thật là nực cười, đất của tôi, mà tôi lại chẳng có quyền phát ngôn.”

Trương Dương nói: “Người làm ăn trọng nhất là chữ Tín, tôi không biết tổng giám đốc Chung thu hồi mảnh đất của chúng tôi về làm gì, nếu như tổng giám đốc Chung thật sự phải thu hồi, tôi cũng chẳng có ý kiến, nhưng không thể quá làm tổn hại đến lợi ích của chúng tôi, tôi thật sự cảm thấy mình đã rất có thành ý về việc này rồi.”

Chung Tân Dân nói: “Thành ý? Anh đến công ty của chúng tôi dánh Nghiêm Khai Kim, chúng tôi đưa người đến thu nhà, anh lại…”

Trương Dương ngắt lời gã nói: “Tôi lại một mình đánh gục hết hơn 100 người của ông, tổng giám đốc Chung, Nghiêm Khai Kim bị đánh, vì anh ta nói những lời lăng mạ trước đó, hơn nữa lại còn nói muốn tát tôi, chỉ có điều anh ta ra tay chậm hơn tôi mà thôi, nếu như là người khác, thì nhất định sẽ bị anh ta đánh rồi, còn về đám người mà ông phái đến đó.” Ánh mắt của Trương Dương dừng lại trên Mã Vĩnh Cương: “Này cao kều, hôm nay có phải các người đã lái xe Jeep đạp đổ cổng của chúng tôi trước không? Lại còn vất ba người trong ban trú kinh của chúng tôi ra ngoài?”

Mã Vĩnh Cương run run một chút rồi nói: “Gì ấy nhỉ…Mảnh đất đó vốn là của chúng tôi, bảo các anh đi là điều quá đạo lý rồi.”

Trương Dương nói: “Tổng giám đốc Chung, đây là thành ý của các ông sao? Nếu như không phải là tôi cũng biết chút võ vẽ, giờ đây đã bị các ông vất ra đường rồi.”

Chung Tân Dân nói: “Họ đến ban trú kinh không hề có ác ý!”

Trương Dương cười ha ha nói: “Hơn một trăm người khí thế hừng hực vào ban trú kinh của chúng tôi, lại còn đập cửa rầm rầm, vị cao kều này lái xe đâm thẳng vào cửa chúng tôi, đây gọi là không có ác ý, tổng giám đốc Chung, tôi thật khâm phục lô gic của ông đấy!”

Chung Tân Dân nói: “Nhưng giờ đây những người bị thương đều là người của chúng tôi!”

Trương đại quan nói: “Tài năng của họ không bằng người khác, thì có cách gì!”

“Anh!” Chung tâm dân nhìn thấy tên này nói vậy, tức suýt nữa lộ ra ngoài.

Lương Liên Hợp vội vàng xen vào: “Mở rượu đi, chúng ta vừa uống vừa nói.”

Trương Dương lại nói: “Vẫn nói rõ ràng thì hơn, tổng giám đốc Chung, tôi đã bày hết cả phương án giải quyết ra đây rồi, rốt cuộc ông định thế nào?”

Chung Tân Dân thầm nói, muốn tôi cho 1970000 thì quên đi, giờ đây gã đã bắt đầu hối hận, tại sao lại bị Lương Khang lợi dụng chứ, vì 5000000 của Lương Khang mà gã đã nói nhiều câu quá đáng, nhất định phải bảo ban trú kinh rời đi, nhưng giờ đây gã đã hiểu miếng xương Trương Dương không hề dễ nhằn, nhưng những lời đã nói ra, nếu như gã hối lại, thì chẳng còn chút thể diện nào. Chung Tân Dân nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi cũng không phải là hạng người vô lí lẽ, mảnh đất này tôi có việc phải dùng, phải thu hồi về, nghĩ đến việc ban trú kinh các anh đã bỏ ra không ít tiền, giờ đây việc thu hồi mang lại tổn thất nhất định cho các anh, thế này đi, tôi lấy thêm ra 320000, coi như là tiền hủy hợp đồng, tổng cộng là 500000, anh thấy thế nào?” Chung Tân Dân đã nhượng bộ tương đối rồi, mặc dù gã chưa từng đến ban trú kinh xem, nhưng ban trú kinh đã bỏ ra 1970000 để sửa chữa, thật ra trong đó có đến một nửa là báo láo, Chung Tân Dân cho rằng gã lấy ra 320000 là đã rất thành ý rồi, gã lại bổ sung: “Tôi có thể thư thả cho các anh một tuần.”

Trương Dương lắc đầu nói: “Hình như tổng giám đốc Chung chưa hiểu ý của tôi thì phải.”

Chung Tân Dân nói: “Vậy thì anh nói rõ ràng đi.”

Trương Dương nói: “Trừ phi ông đưa cho chúng tôi 1970000, còn không đừng nói đến chuyện chuyển đi.”

Chung Tân Dân cũng bực mình, gã đã tự động nhượng bộ, mà tên này lại ép người quá đáng vậy, thật là tưởng rằng ông đây dễ ăn hiếp vậy sao, gã lạnh lùng nói: “Nếu đã như vậy, thì tôi cũng chẳng còn gì để nói.”

Lương Liên Hợp thấy hai người không nói chuyện được nữa, vội vàng nói: “Ăn cơm đã, ăn cơm đã, mọi người bình tĩnh suy nghĩ đi, về sau tính sau.”

Cơ Nhược Nhạn nói: “Tôi còn tưởng là việc gì lớn, vì chuyện này mà đáng để làm mất hòa khí đôi bên sao? Tổng giám đốc Chung, mặc dù tôi chỉ là người ngoài nhìn vào, nhưng tôi cảm thấy việc này là do các ông không đúng.”

Chung Tân Dân thầm nói, cô và hắn ta quan hệ thân thiết, đương nhiên cô đứng về phía hắn ta rồi.

Cơ Nhược Nhạn mỉm cười nói: “Tổng giám đốc Chung, tôi nói có phần thẳng thắn, nếu có chỗ nào đắc tội mong ông lượng thứ, tôi đã từng đến ban trú kinh, thật sự sửa sang khá đẹp, nhưng theo tôi cũng không đáng đến 1970000, nhưng những công trình chính phủ thường như vậy, số tiền này đã tiêu, mà chủ nhiệm Trương lại ở đó nắm quyền, phải có một lời giải thích với Đảng và chính phủ, có ban trú kinh ở đó, có nghĩa là tài sản nhà nước đã thất thoát đi 1970000, giờ đây tổng giám đốc Chung chỉ đồng ý đưa ra 500000, mặc dù tiền sửa sang có thể chỉ đáng giá từng đó, nhưng chủ nhiệm Trương làm sao ăn nói được với cấp trên? Hơn một trăm vạn thiếu kia ai sẽ là người đứng ra lãnh trách nhiệm? Thất thoát hơn 100 vạn của nhà nước, thật không phải là chuyện nhỏ.” Câu này của Cơ Nhược Nhạn rất có lý.

Trương Dương cười hì hì nhìn sang Cơ Nhược Nhạn, lúc quan trọng cô ta đã nói đúng vào điểm cần nói. Tên này giả bộ nói một câu cảm thán: “Những người làm cán bộ nhà nước như chúng tôi thật sự cũng khó xử lắm! Thà mình chịu thiệt, chứ làm sao để nhà nước chịu thiệt được.” Lương Liên Hợp vội vàng rót rượu cho mọi người, hai bên đều giữ ý kiến của mình, đàm phán đã bắt đầu vào thế cứng, ngày hôm nay là do gã bày ra, nếu như hai bên trở mặt ngay tại chỗ, thì Lương Liên Hợp chẳng dễ coi chút nào, mục đích của gã là nhanh chóng ăn cơm, chỉ cần không đánh nhau ngay tại đây, thì về sau hai người này muốn làm thế nào tùy, ông đây chẳng cần phải quản nữa.

Khả năng chế ngự cảm xúc của Chung Tân Dân và Trương Dương đều rất tốt, đã nói đến đây rồi, mọi người đều đã hiểu cả, Trương Dương phải có lời gì nói lại với chính phủ, Chung Tân Dân thì chỉ vì thể diện mà thôi, hai người mặc dù không nói chuyện được, nhưng cũng chẳng có ý trở mặt tại chỗ, Trương đại quan cũng chẳng phải là loại người đối địch với tất cả mọi người, Chung Tân Dân từ khi biết mình đã bị Lương Khang lợi dụng, giờ đây gã đang hối hận, có điều họ có một vài lời không tiện nói, không phải vì Lương Liên Hợp mà là vì Cơ Nhược Nhạn, Chung Tân Dân không thể hiểu nổi giữa Cơ Nhược Nhạn, Lương Khang và Trương Dương rốt cuộc là mối quan hệ gì. Trương Dương trong lòng thầm hiểu quan hệ giữa Cơ Nhược Nhạn và Lương Khang bất thường, việc này vì cô ta mà gây ra, hắn mời Cơ Nhược Nhạn đến đây, là để chọc tức Lương Khang, mẹ kiếp, ngươi chẳng phải muốn giở trò sao? Vậy thì ta cũng không để ngươi tử tế.

Không khí của bữa cơm này rất trầm lắng, mọi người ít ra cũng đã ăn xong bữa cơm này một cách bình yên, Lương Liên Hợp lòng như trút được gánh nặng, cảm ơn trời đất, hôm nay may mà không đánh nhau ngay tại trận.

Khi chào nhau ở bãi đỗ xe, Trương Dương bảo Cơ Nhược Nhạn về xe đợi hắn, Chung Tân Dân đến trước mặt Trương Dương, thấp giọng nói: “Chủ nhiệm Trương hãy suy nghĩ về đề nghị của tôi.”

Mã Vĩnh Cương đứng ở một bên hắng một tiếng, gã còn đang nghĩ đến hơn 30 người bị thương kia. Chung Tân Dân chưa nói xong điều kiện với Trương Dương, mấy người đó phải làm thế nào?

Chung Tân Dân đương nhiên hiểu ý của gã, cuối cùng gã vẫn nhắc đến chuyện này: “Chủ nhiệm Trương, mấy người đó của công ty chúng tôi bị anh chống chế huyệt đạo, anh xem…”

Trương Dương cười nói: “Tôi đi cùng ông xem thế nào!”

Chung Tân Dân không ngờ Trương Dương lại đồng ý nhanh vậy, gã gật đầu.

Trương Dương về đến bên Cơ Nhược Nhạn, bảo cô ta về trước, còn hắn đi cùng Chung Tân Dân, Cơ Nhược Nhạn cười nói: “Cẩn thận vào đến địa bàn người ta, họ mà đánh hội đồng anh, thì anh chẳng chạy được đâu.”

Trương Dương nói: “Mong họ chẳng có cái gan đó.”

@@@@@

Trương Dương vào chiếc xe của Chung Tân Dân, sau khi khởi động xe, Chung Tân Dân nói: “700000!” Gã vẫn quyết định bỏ tiền cho thể diện, dù sao thì mảnh đất này Lương Khang đã trả 5000000, bao gồm cả giá trị của bản thân miếng đất, vẫn lãi được 400000.

Trương Dương nói: “Tiền, là thứ hầu như mọi người đều thích, nhưng có một số tiền lấy được, một số thì lại không, tổng giám đốc Chung có lẽ hiểu ý tôi.”

Chung Tân Dân thay đổi nét mặt: “Tôi không hiểu!” Trong lòng gã đã đoán được rằng, Trương Dương hình như biết sự giao dịch giữa gã và Lương Khang.

Trương Dương nói: “Vừa nãy nhiều người quá, có một vài lời tôi không tiện nói, tôi nghe nói có người đã bỏ ra 5000000 mua mảnh đất này của ông.”

Chung Tân Dân ngạc nhiên nhìn sang Trương Dương, tên này thật là nhanh nhẹn, giao dịch giữa gã và Lương Khang chỉ có một số ít người biết, không hiểu hắn lấy thông tin từ đâu. Chung Tân Dân điềm đạm nói: “Chỉ là lời đồn thôi, mảnh đất này tôi phải dùng.”

Trương Dương nói: “Tổng giám đốc Chung, tôi đến đây ngày hôm nay, là vì muốn giải quyết sự việc này, nếu không thì tôi chẳng đến làm gì, hơn 30 người của ông đó chẳng liên quan gì đến tôi, cứ để họ tự sinh tự diệt là được rồi.”]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK