Mạnh Truyền Mĩ ho khan một tiếng: "Tôi biết cậu là muốn giúp tôi, nhưng thật sự muốn giúp tôi thì dẫn tôi tới Tây Sơn tự một chuyến... Thời gian của tôi không còn nhiều đâu..."
Nghe thấy lời nói của Mạnh Truyền Mĩ, Trương Dương ngẩn ra, Mạnh Truyền Mĩ kiên trì tới Tây Sơn tự tuyệt không phải là hứng nhất thời, trong chùa Tây Sơn này nói không chừng cất giấu bí mật trong lòng bà ta, trong lời nói của Mạnh Truyền Mĩ đã mấy độ lộ ra ý tứ không còn ở lâu trên nhân thế của bà ta, chẳng lẽ Mạnh Truyền Mĩ thực sự đã chán ghét thế giới này rồi ư?
Kiều Mộng Viện nhìn thấy mẹ kiên quyết như vậy, cũng không dám tiếp tục phản đối, chờ mẹ uống thuốc xong rồi, sau đó lại đút cho bà ta ăn một bát cháo, tuy rằng chỉ ăn chút đồ nhưng Mạnh Truyền Mĩ cũng tựa hồ phải cố hết sức, bà ta thở dốc: "Nếu hai đứa lừa tôi, hôm nay tôi sẽ chết trước mặt hai đứa...."
Trương đại quan nhân nói: "Cô Mạnh cứ yên tâm, cháu không bao giờ nói dối, cô ăn no rồi thì dù sao cũng phải cho cháu chút thời gian để cháu ăn đã chứ, thế mới có sức mà cõng cô tới Tây Sơn tự, cô nói xem có đúng không?"
Kiều Mộng Viện và Trương Dương đóng cửa phòng rồi đi ra, tới phòng khách, Kiều Mộng Viện không nhịn được lại rơi lệ, cô ta run giọng nói: "Trương Dương, tôi luôn cảm thấy mẹ tôi rất không bình thường, bà ấy... bà ấy chắc không phải là..."
Trương Dương nói: "Mộng Viện, tôi thấy nhất đinh là phải báo chuyện này về nhà tôi, mẹ cô là bị tâm bệnh."
Kiều Mộng Viện rưng rưng: "Bà ấy đã bị bệnh tới mức này rồi, chẳng lẽ chúng ta còn dẫn bà ấy lên Tây Sơn tự ư?"
Trương Dương nói: "Có lẽ khúc mắc trong lòng bà ấy chính là ở đó, có lẽ chúng ta lần này tới Tây Sơn tự có thể giúp được bà ấy." Hắn tuy rằng nói như vậy nhưng trong lòng vẫn rất không thấy tình huống của Mạnh Truyền Mĩ khả quan.
Kiều Mộng Viện chán nản nói: "Tôi cũng không biết nên nói với cha tôi như thế nào."
Trương Dương nói: "Thế này đi, để tôi nói."
Kiều Chấn Lương nhận được điện thoại của Trương Dương, biểu hiện khá bình tĩnh, thật ra trước khi tình cảm giữa y và Mạnh Truyền Mĩ đi tới mức không thể vãn hồi thì y đã đoán trước được ngày này sớm muộn gì cũng sẽ đến, Kiều Chấn Lương nói: "Bệnh của bệnh có nặng hay không?"
Trương Dương nói: "Tình huống rất xấu, không đủ dinh dưỡng, hơn nữa còn giống như trúng độc dược mãn tính, có thể là trường kỳ ăn phải độc tố gì đó."
Kiều Chấn Lương thở dài: "Còn cứu được cô ta không?"
Trương Dương nói: "Tôi có thể cứu được người của bà ta, nhưng tôi không cứu được tâm của bà ta, tình tự chán đời của cô Mạnh vô cùng nghiêm trọng, tôi lo lắng bà ta sẽ làm ra lựa chọn không sáng suốt."
Kiều Chấn Lương trầm mặc rất lâu rồi mới nói: "Trương Dương, tôi sẽ tới ngay, trong thời gian này, tôi hy vọng cậu có thể giúp Mộng Viện chiếu cố cô ta."
Trương Dương nói: "Bộ trưởng Kiều yên tâm, chỉ là tôi cảm thấy áp lực mà Mộng Viện phải gánh cũng rất lớn, ngài có muốn nói chuyện với cô ta không?"
Kiều Chấn Lương nói: "Không cần, tôi nếu làm như vậy chỉ tổ gia tăng gánh nặng trong lòng nói, có cậu ở bệnh cạnh nó là tôi vô cùng yên tâm, tôi sẽ mau chóng xử lý công tác, tranh thủ cố gắng tới Kinh Sơn sớm một chút." Trương Dương thông báo tình huống của Mạnh Truyền Mĩ cho Kiều Chấn Lương, chủ yếu vẫn là cân nhắc từ góc độ của Kiều Mộng Viện, nếu Kiều gia hoàn toàn không biết gì về tình trạng trước mắt của Mạnh Truyền Mĩ, như vậy về sau bất kể xảy ra chuyện gì, tất cả áp lực và trách nhiệm sẽ đổ lên người Kiều Mộng Viện, bờ vai yếu đuối của Kiều Mộng Viện sao có thể chịu nổi gánh nặng như vậy, Trương Dương nhìn ra Kiều Mộng Viện có lời khó nói, trong đây chắc tồn tại nội tình gì mà cô ta chưa nói ra, từ trên người Kiều Chấn Lương cũng có thể nhìn ra được, biểu hiện với Kiều Chấn Lương đối với chuyện với Mạnh Truyền Mĩ vô cùng bình tĩnh, không hề biểu hiện ra bất kỳ sự khẩn trương và hoảng loạn nào, cái này có thể là có chút quan hệ tới tu luyện trên quan trường nhiều năm của y, nhưng vẫn không thể giải thích được, một ngày vợ chồng trăm ngày ân, bọn họ làm vợ chồng mấy chục năm, nghe nói tình huống của Mạnh Truyền Mĩ nguy kịch như vậy, Kiều Chấn Lương vẫn có thể bảo trì tâm tính bình tĩnh, chỉ có một loại khả năng, giữa vợ chồng bọn họ sớm đã ân đoạn nghĩa tuyệt.
Trương Dương không có ý muốn thăm dò bí mật của Kiều gia, hắn chỉ quan tâm tới Kiều Mộng Viện, làm như thế nào để tránh cho Kiều Mộng Viện bởi vì chuyện này mà phải chịu thương tổn.
Xe chậm rãi đi trên đường núi ở chân núi phía tây núi Thanh Đài, từ sau khi phía Xuân Dương ra sức khai phá du lịch núi Thanh Đài, thành phố Kinh Sơn ở bên sườn ngọn núi này cũng đầu tư thêm vào du lịch, sự hợp tác giữa hai bên trong mấy năm nay cũng không nhiều, lại xuất hiện sự bất hòa trong chuyện tranh giành khách, tuyên truyền ra ngoài thì đều là tuyên truyền du lịch núi Thanh Đài nhưng một cái ở chân núi tây, một cái ở chân núi đông, báo giá đối với công ty du lịch cũng hỗn loạn, theo thị trường du lịch núi Thanh Đài sôi nổi lên, dần dần tệ đoan trùng trùng và cạnh tranh không lành mạnh trên xã hội cùng lặng lẽ kéo tới. Đơn thuần lấy hoàn cảnh sơn thủy ra mà nói, phong cảnh ở bên này so với phía Xuân Dương thì kém hơn, nhưng di tích cổ ở chân núi tây Đơn thuần rất nhiều, nhất là chùa miếu chiếm đa số, cũng thành thánh địa trong lòng không ít đệ tử cửa Phật thành kính.
Khi ô tô tới giữa sườn núi thì liền có người dân đương địa dùng xe ba bánh đi tới, bọn họ coi đoàn người của Trương Dương thành khách du lịch tới thăm, những người dân này có thể cung cấp phụ vụ dẫn đường và an bài chỗ ăn chỗ ở.
Trương Dương cũng không cần bọn họ dẫn đường, trước đó hắn đã tới nơi này một lần, ô tô chạy đến Lô Gia Lương, đường biến thành càng lúc càng xấu, xe của hắn tuy là một chiếc việt dã toàn địa hình, nhưng đối mặt với sơn đạo chậm hẹp phía trước thì cũng đành bất lực. Trương Dương chỉ có thể đỗ xe ở trong xã, ở đây Trương đại quan nhân cũng có bạn, bởi vì Lô Gia Hương là quê của Chu Sơn Hổ, lần này Trương Dương tuy rằng không bảo hắn đi cùng, nhưng sau khi biết Mạnh Truyền Mĩ nằng nặc đòi tới Tây Sơn tự, Trương Dương liền gọi điện thoại cho Chu Sơn Hổ đang ở Tân Hải, bảo hắn liên hệ với bằng hữu hỗ trợ dẫn đường.
Xe của Trương Dương vừa đỗ lại thì nhìn thấy một bóng người quen thuộc đi tới, hắn liếc một cái liền nhận ra người nọ là Chu Sơn Hà, bạn tốt của Chu Sơn Hổ, Trương Dương mở cửa xe bước xuống, cười nói: "Sơn Hà!"
Chu Sơn Hà cười toét cả miệng: "Trương đại ca, Hổ tử nói anh sẽ tới, tôi và Sơn Tùng từ sớm đã đợi ở xã rồi."
Trương Dương nói: "Sơn Tùng đâu?"
Chu Sơn Hà nói: "Hắn lái xe ba bánh đợi ở bắc lộ khẩu rồi, chúng tôi mỗi người đi một đường, sợ không thấy được anh!" Hắn xoay người chạy nhanh về đường bắc lộ khẩu.
Kiều Mộng Viện lúc này cũng xuống xe, nhìn thấy Trương Dương giao du rộng rãi, ngay cả tới nơi thâm sơn cùng cốc này cũng có người quen của hắn, không khỏi tấm tắc khen lạ, Trương Dương lúc này mới nói với cô ta rằng Lô Gia Lương vốn chính là quê của Chu Sơn Hổ, nếu sớm biết bọn họ phải đi Tây Sơn tự, lần này mang cả Chu Sơn Hổ theo rồi.
Không bao lâu liền nghe thấy tiếng xình xịch, Chu Sơn Tùng lái xe ba bánh cùng Chu Sơn Hà quay lại, Chu Sơn Tùng từ xa đã gọi Trương đại ca. Trong đám bạn bè bọn họ, Chu Sơn Hổ là người đi sớm nhất, trong mắt bọn họ Chu Sơn Hổ chẳng khác nào cá chép vượt long môn, chẳng những thành nhân viên công vụ của chính phủ, hơn nữa còn tìm được vợ chưa cưới là con gái của cán bộ cao cấp, lịch sử phát tài của Chu Sơn Hổ ở vùng Lô Gia Lương đã trở thành truyền kỳ, bản nhân hắn cũng thành đối tượng hâm mộ của các thanh niên quê nhà, nhất là Chu Sơn Tùng và Chu Sơn Hà, hai người cơ hồ cùng quen Trương Dương với Chu Sơn Hổ, nhưng hai bọn họ không có được số tốt như Chu Sơn Hổ. Bọn họ quả thực là kính Trương Dương như thần minh, đương nhiên cho dù không có nhân tố khác, người vùng núi vốn chính là thuần phác hiếu khách.
Chu Sơn Hà nói: "Trương đại ca, anh đỗ xe ở đây đi, đường phía trước hẹp lắm, xe của anh căn bản không đi được."
Trương Dương gật đầu, mở cốp sau ra lấy hai tút thuốc Trung Hoa, đưa cho mỗi người bọn họ một tút, lại lấy túi du lịch xuống ném lên xe ba bánh của Chu Sơn Tùng.
Cuối cùng mới lên xe cõng Mạnh Truyền Mĩ xuống, Kiều Mộng Viện dùng thảm lót lên xe ba bánh, Trương Dương đặt Mạnh Truyền Mĩ xuống, Kiều Mộng Viện ôm mẹ ngồi, Trương Dương lại từ bên trong xe lấy thảm lông ra che cho Mạnh Truyền Mĩ, tuy rằng đã là tháng tư, nhưng trên núi gió to, thân thể Mạnh Truyền Mĩ yếu ớt, sợ bệnh của bà ta càng nặng thêm.
Trương Dương cuối cùng lại từ bên trong xe bê ra một thùng rượu rượu Mao Đài đặt ở lên xe ba bánh, lần này tới thôn Tiểu Thạch Oa, hắn có ý định tìm mấy lão nhân, hỏi chuyện cũ năm xưa.
Sau khi an bài tất cả thỏa đáng rồi, Chu Sơn Tùng mới khởi động xe ba bánh, trong tiếng xình xịch, xe ba bánh đi vào đường núi, Mạnh Truyền Mĩ dù sao sức khỏe cũng yếu, bất tri bất giác đã tựa vào ngực Kiều Mộng Viện thiếp đi.
Trương Dương ngồi ở phía trước, nói với Chu Sơn Hà: "Trần hiệu trưởng còn ở thôn Tiểu Thạch Oa không?"
Chu Sơn Hà nói: "Còn, hắn còn có thể đi đâu được nữa?" Chu Sơn Tùng Ở bên cạnh nói: "Trương đại ca, anh lần này đến thôn Tiểu Thạch Oa có chuyện gì?"
Trương Dương nói: "Tới Tây Sơn tự dâng hương."
Chu Sơn Tùng nói: "Tây Sơn tự ư? Sao lại muốn tới đó dâng hương? Vùng Kinh Sơn này, nơi hương khói vượng nhất là Kinh Sơn thị và Quan Âm viện. Tây Sơn tự đó cả năm không thấy được mấy khách hành hương tới."
Chu Sơn Hà nói: "Không thể nói như vậy được, phật ngọc của Tây Sơn tự vẫn luôn rất linh nghiệm. Thời gian trước còn có người quyên một khoản tiền lớn để xây chùa đó."