Kì Sơn cười: "Em nói đúng, chuyện quá khứ không thể quay lại..."
" Kì Sơn..."
Kì Sơn gác điện thoại, sau đó giơ tay lên dùng sức ném đưa điện thoại di động đi.
Trương Dương đứng trên sườn núi phía sau Thúy Đình Đông Quận, dùng kính viễn vọng quan sát tình cảnh dưới núi, xe cảnh sát đã vây kín biệt thự của lão Thang, lão Thang ôm đầu bị cảnh sát dắt ra khỏi biệt thự.
Trương Dương buông kính viễn vọng, Lệ Phù ở bên cạnh nói: "Lão Thang sa lưới rồi, Lâm Tuyết Quyên cũng bình yên vô sự."
Trương Dương nói: "Có tin tức của Kì Sơn hay không?"
Lệ Phù nói khẽ: "Có người nhìn thấy hắn lái xe từ bến tàu Đông Bình lao vào Trường Giang.." Cô ta không nói hết, bởi vì cô ta cảm thấy ý tứ của mình đã được biểu đạt đầy đủ.
Trương Dương hít một hơi thật sâu: "Anh luôn cảm thấy hắn sẽ không chết dễ dàng như vậy."
Lệ Phù nói: "Kì Sơn đã báo hết nơi cất giữ thuốc phiện và nhà máy gia công thuốc phiện ngầm cho cảnh sát, cho dù hắn còn sống, chỉ cần sa lưới thì cũng khó tránh khỏi cái chết."
Trương Dương gật đầu: "Hắn nói là thông qua Tỉnh Thượng Tĩnh quen Lưu Vãng Sinh."
Lệ Phù nói: "Em sẽ điều tra."
Sự thật phạm tội của Kì Sơn khiến thị trưởng Đông Giang Phương Tri Đạt trợn mắt há hốc miệng, tuy rằng y từ sau khi Kì Phong bị giết đã hoài nghi cháu ngoại, nhưng y chưa bao giờ nghĩ tới mấy năm nay Kì Sơn vẫn luôn làm sinh ý sản xuất và buôn lậu thuốc phiện, tính chất ác liệt như vậy, hành vi phạm tội nghiêm trọng như vậy. Tuy rằng Kì Sơn thông qua điện thoại tự thú với cảnh sát, nhưng điều này cũng không thể xóa hết hành vi phạm tội của hắn trước đây, Phương Tri Đạt tự mình tới cục công an thành phố Đông Giang, phối hợp với cảnh sát điều tra, đem tình hình cụ thể tối hôm qua Kì Sơn tới nhà mình kể lại một lượt.
Rời khỏi cục cảnh sát, Phương Tri Đạt có cảm giác như cả người hư thoát, y cảm thấy mình đã phụ lời nhờ vả của chị gái, không giáo dục tốt hai đứa cháu ngoại này.
Phương Tri Đạt ký túc xá ngoài trụ sở gặp Trương Dương cũng tới phối hợp điều tra, cảnh sát thông qua ghi chép trò chuyện trong nhà Phương Tri Đạt, phát hiện Kì Sơn tối hôm đó dùng điện thoại trong nhà của Phương Tri Đạt liên hệ với hắn.
Trương Dương chủ động chào hỏi Phương Tri Đạt: "Chào thị trưởng Phương."
Phương Tri Đạt gật đầu, không dừng chân, hắn hiện tại không có tâm tình nói chuyện với bất kỳ ai.
người Phụ trách vụ án này là phó cục trưởng công an Đông Giang Loan Thắng Văn, Trương Dương và Loan Thắng Văn quen nhau cũng lâu rồi, tới văn phòng của tới, biểu hiện của Loan Thắng Văn vô cùng khách khí, hắn bảo thủ hạ rót trà cho Trương Dương, mỉm cười nói: "Đồng chí Trương Dương, lần này tìm anh tới đây là muốn điều tra một số tình huống về Kì Sơn."
Trương Dương nói: "Kì Sơn làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện ư?"
Loan Thắng Văn nói: "Tối hôm qua Kì Sơn có liên lạc với anh hay không?"
Trương Dương gật đầu nói: "Tối hôm qua khoảng mười hắn gọi điện thoại cho tôi."
"Có tiện nói với tôi nội dung cuộc nói chuyện của hai anh không?"
Trương Dương nói: "Cũng không có gì, nói hắn chuẩn bị di cơ, chỉ sợ về sau cơ hội gặp mặt sẽ rất ít."
Loan Thắng Văn nửa tin nửa ngờ: "thực sự chỉ nói như vậy ư?"
Trương Dương cười nói: "Sao? Anh không tin tôi à! Loan cục, chúng ta quen nhiều năm như vậy rồi, tôi đã bao giờ nói dối anh chưa?"
Loan Thắng Văn cười nói: "Thực sự là chưa?"
" Loan cục, ngài tiết lộ với tôi chút đi, có phải Kì Sơn đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?"
Loan Thắng Văn nói: "Sáng sớm Hôm nay hắn gọi điện thoại tới tự thú, chủ động cung cấp địa chỉ nhà xưởng chế tạo thuốc phiện, chúng tôi dựa theo manh mối hắn cung cấp thành công tìm được tới đó, cũng tra được đại lượng ma túy đá."
Trương đại quan nhân giả vờ kinh ngạc, hít một hơi lạnh: "Anh là nói, Kì Sơn là một tay trùm buôn lậu thuốc phiện?"
Loan Thắng Văn nói: "Hành động lần này của Chúng tôi còn bắt được một cái tên trùm nữa, lần này nếu như không phải hắn và Kì Sơn nội đấu, chúng tôi cũng sẽ không phá được vụ án này sớm như vậy."
Trương Dương nói: "Có nơi hạ lạc của Kì Sơn hay không?"
Loan Thắng Văn nói: "Người người nhìn thấy hắn lái xe từ bến tàu lao vào Trường Giang, trước mắt đang trục vớt chiếc ô tô đó."
Trương Dương nói: "Kì Sơn này rõ ràng có thể đào tẩu, vì sao muốn tự sát?"
Loan Thắng Văn nhìn Trương Dương một cái: "Hắn thực sự không nói gì với anh ư?"
Trương Dương lắc đầu nói: "Không có, tuyệt đối không." Hắn nhíu mày, nói: "Loan cục, anh chắc không phải đang hoài nghi tôi có liên quan tới hành vi phạm tội của Kì Sơn đấy chứ?"
Loan Thắng Văn cười nói: "Sao có thể? Tôi tìm anh đến chỉ là để tìm hiểu tình huống, vừa rồi thị trưởng Chu cũng tự mình tới đây, bởi vì tình tiết vụ án nghiêm trọng, chúng tôi sẽ điều tra tất cả những người từng có tiếp xúc với Kì Sơn, không phải đặc biệt nhằm vào anh đâu, anh đừng nghĩ nhiều."
Trương Dương nói: "Tình huống tôi biết chỉ có bấy nhiêu."
Loan Thắng Văn nói: "Chúng tôi theo vụ án này đã rất nhiều năm, thính tỉnh vì thế đặc biệt thành lập tổ chuyên án, năm đó Khương Lượng vì điều tra vụ án này, hi sinh vì nhiệm vụ, hiện giờ cuối cùng cũng có thể phá án thành công, tôi tin rất nhiều chuyện rồi cũng sẽ trồi lên mặt nước."
Trương Dương nói: "Tôi tin năng lực của cảnh sát, nhất định sẽ làm rõ vụ án này."
Trương Dương không hề tiết lộ bất kỳ điều gì, Loan Thắng Văn tuy rằng cảm thấy Trương Dương có khả năng giấu diếm gì đó, nhưng hắn cũng không thể ép Trương Dương khai ra hết được.
Khi Trương Dương rời khỏi, vừa hay gặp Lâm Tuyết Quyên, Lâm Tuyết Quyên cũng vừa bị cảnh sát điều tra, cô ta khóc một hồi, hai mắt sưng phù.
Lâm Tuyết Quyên vô cùng hồ đồ với toàn bộ quá trình bị bắt và được cứu, cho tới lúc cảnh sát tìm cô ta hỏi cô ta mới biết.
Nhìn thấy Trương Dương, Lâm Tuyết Quyên bước nhanh tới, tóm lấy cánh tay Trương Dương: "Trương Dương, Kì Sơn có sao không? anh ta có còn sống hay không?"
Trương Dương nhìn nhìn chung quanh, nói khẽ: "Nơi này không phải chỗ nói chuyện."
Hai người vào bên trong xe của Trương Dương, Trương Dương nói: "Đi đâu? Tôi đưa cô."
Lâm Tuyết Quyên ôm miệng, nước mắt tuôn rơi: "Tôi ngày hôm qua vốn nên đáp ứng cùng nhau cùng anh ta, nếu như tôi đồng ý thì tất cả sẽ không phát sinh."
Nhìn Lâm Tuyết Quyên nước mắt rơi như mưa, trong lòng Trương Dương không khỏi thương cảm, trong mắt hắn, bi kịch của Kì Sơn là chính một tay hắn tạo thành, một người khi bắt đầu phấn đấu lại không biết hạnh phúc mà mình thực sự muốn là gì.
Trương Dương nói: "Bất kể anh ta lựa chọn như thế nào, tôi tin, anh ta đều hy vọng cô được hạnh phúc."
Lâm Tuyết Quyên khóc thút thít: "anh ta nói tới chỗ chúng tôi lần đầu tiên gặp nhau. Tôi tới nơi đó nhưng lại không tìm thấy anh ta.." Lâm Tuyết Quyên rốt cuộc không khống chế được bi thương, lớn tiếng khóc nấc lên.
Trương Dương đưa Lâm Tuyết Quyên về chỗ ở của cô ta, cũng không biết nên trấn an cô ta như thế nào.
Buổi chiều Hôm ấy, cảnh sát vớt được chiếc ô tô chìm vào sông của Kì Sơn, bên trong xe không có ai, cửa kính xe được mở, bên trong xe cũng không điều tra ra manh mối gì khác, trước mắt vẫn đang tiếp tục tìm nơi hạ lạc của Kì Sơn, căn cứ phán đoán bước đầu của cảnh sát, Kì Sơn chắc dữ nhiều lành ít, thi thể có lẽ bị dòng nước chảy xiết cuốn đi rồi, muốn ở trong nước sông mênh mông tìm một người, căn bản là rất khó.