Trương Dương và An Ngữ Thần nhìn nhau, cả hai cùng bật cười hiểu ý, Trương Dương dang tay ra ôm An Ngữ Thần vào lòng, hôn lên môi cô ta, dùng loại phương thức này để chúc mình bọn họ sau khi trải qua sinh tử lại một lần nữa quay về thế giới.
Bọn họ trở về trung tâm Châu Phong thì đã cách thời gian lúc trước Trương Dương ước định với Triệu Thiên Tài, Chu Sơn Hổ ba ngày, ba ngày này bọn họ mời hướng đạo lên núi tìm Trương Dương, nhưng ở nơi có độ cao so với mặt biển bảy ngàn thước gặp bão tuyết, bất đắc dĩ đành phải trở về doanh địa.
Khi Trương Dương và An Ngữ Thần tới doanh địa Triệu Thiên Tài và Chu Sơn Hổ cùng với hướng đạo Thứ Nhân Vượng Kiệt đang chuẩn bị chờ xuất phát, định một lần nữa lên núi tìm Trương Dương.
Nhìn thấy Trương Dương an toàn trở lại doanh địa, hơn nữa còn dẫn theo An Ngữ Thần, mọi người cơ hồ đều không thể tin vào mắt mình, Chu Sơn Hổ là người đầu tiên lao lên, gã kích động ôm lấy Trương Dương: "Trương đại ca, anh không sao cả... anh không sao cả... thật là tốt quá..." Gã kích động tới mức nói năng lộn xộn.
Triệu Thiên Tài cười ha ha nhìn Trương Dương, tuy rằng rất nhiều người đều cho rằng Trương Dương không trạnh khỏi trận gió tuyết này, mất tích nhiều ngày như vậy, tỷ lệ sống sót cơ hồ bằng không, nhưng Triệu Thiên Tài lại có lòng tin siêu mạnh đối với thằng ôn này, Trương Dương không phải người thường, lúc trước ở nước Mỹ,t rong thiên la địa võng mà Dương Tứ và cảnh sát bày ra mà còn có thể thong dong đào thoát. Gió tuyết và cái lạnh đối với hắn mà nói thì chẳng là gì, gã tin Trương Dương nhất định có thể bình an, sự thật cũng đã chứng minh điểm này.
Trong mắt của Thứ Nhân Vượng Kiệt tràn ngập vẻ bất khả tư nghị, căn cứ vào kinh nghiệm của hắn, không ai có thể mất tích trên núi tuyết nhiều ngày như vậy mà vẫn có thể bình an trở về, huống chi mấy ngày nay còn xảy ra bão tuyết, Trương Dương chẳng những thành công tránh được trận bão tuyết đó, hơn nữa còn tìm được người mà hắn muốn tìm, trừ cảm thán thằng ôn này phúc to mạng lớn ra thì Thứ Nhân Vượng Kiệt không biết nên nói gì.
Bởi vì Thứ Nhân Vượng Kiệt lúc trước không đưa Trương Dương tới Băng Đao Lương, cho nên hắn chủ động đề xuất muốn trả lại năm ngàn đồng cho Trương Dương, Trương Dương tìm được An Ngữ Thần nên tâm tình rất tốt, đương nhiên sẽ không tình toán với hắn làm gì, liền cười nói: "Anh cứ cầm tiền đi, nếu không có anh dẫn đường, tôi cũng sẽ không thuận lợi tìm được tiểu yêu."
Tìm được An Ngữ Thần, Trương Dương lập tức quyết định quay về, sau khi bọn họ thương lượng, quyết định trước tiên từ trung tâm Châu Phong trở về Lhasa, Trương Dương à An Ngữ Thần ở Lhasa ngồi máy bay về Bình Hải, Triệu Thiên Tài và Chu Sơn Hổ thì lái xe jeep của Trương Dương và An Ngữ Thần theo đường cũ trở về, hai người theo Trương Dương ngày đêm kiêm trình tới Tây Tạng, trên đường căn bản chưa được ngắm phong cảnh vùng Tạng, Trương Dương an bài như vậy cũng là để biểu đạt lòng biết ơn đối với hai người bọn họ.
Trong khoảng thời gian Trương Dương tới Tây Tạng tìm kiếm An Ngữ Thần, chính đàn Bình Hải lại xảy ra một đại sự, bí thư thị ủy thành phố Nam Võ Tiêu Nãi Vượng được bổ nhiệm làm phó tỉnh trưởng thường vụ của tỉnh Bình Hải, trước khi y tới Bình Hải tin tức này cũng đã bắt đầu lan ra rồi, sự có mặt của y khiến nguyện vọng của bí thư thị ủy Đông Giang Lương Thiên Chính hoàn toàn sụp đổ, cũng tuyên bố phó thị trưởng thường vụ tiền nhiệm Triệu Quý Đình chính thức bị gạch tên ra khỏi ban để lãnh đạo trung tâm tỉnh ủy.
Trong mắt người ngoài thì Tiêu Nãi Vượng được lên chức, nhưng bản thân Tiêu Nãi Vượng đối với lần thay đổi chức vụ này cũng không hài lòng gì, nếu không có lần thay đổi này, tiếp tục ở lại Vân An, việc y trở thành tỉnh trưởng tỉnh Vân An cơ hồ là chuyện ván đã đóng thuyền, y ở Nam Võ kinh doanh nhiều năm, đã tích lũy được kha khá nhân mạch và uy tín, Bình Hải đối với y mà nói là một nơi xa lạ, đối với một vị quan viên mà nói, điều động chức vụ là chuyện rất bình thường, nhưng Tiêu Nãi Vượng cũng không thích Bình Hải, Kiều Chấn Lương là lãnh đạo cũ của y, quan hệ giữa bọn họ trước giờ không tồi, Tiêu Nãi Vượng trên chính trị cũng không thích kéo bè kết phái, đạo làm quan của y chính là cố gắng ít gây thù oán, trước đó y cũng đã tìm hiểu về cục diện chính trị của Bình Hải, giữa bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương và tỉnh trưởng Tống Hoài Minh thuộc về hai phái, lý niệm chính trị của hai người cũng có bất đồng rất lớn, bất kể y có tình nguyện hay không, tới Bình Hải nhất định phải đối mặt với mâu thuẫn giữa bọn họ, sớm muộn gì cũng tồn tại vấn đề chọn lựa và xếp đội. Tiêu Nãi Vượng cho dù có lòng tin xử lý tốt quan hệ giữa bọn họ, nhưng khiến y cảm thấy buồn bực lại là tiền cảnh tương lai của mình, tuổi tác của Kiều Chấn Lương và y chênh nhau không nhiều lắm, mà Tống Hoài Minh so với y thì trẻ hơn nhiều, y năm nay năm mươi ba tuổi, thuộc lớp già rồi, tới Bình Hải thì có nghĩa là sinh nhai chính trị của y rất có thể sẽ phải dừng ở đây.
Sau khi nhận được điều lệnh của thượng cấp, Tiêu Nãi Vượng trước tiên gọi điện thoại cho cha mình, cha y, Tiêu Thiện Duyên là phó ủy viên trưởng của hội thường ủy đại biểu nhân dân, cha y cho y một lợi khuyên, làm tốt bổn phận của mình. Tiêu Nãi Vượng hiểu rõ ý cha, ông ta là bảo mình đừng nghiêng về phía nào, trong lúc công tác ở Bình Hải, bảo trì nhận định của mình, kiên trì chủ kiến của mình.
Cha y còn nhắc nhở khi tới Bình Hải, trước tiên tới bái phỏng tiền bí thư tỉnh ủy Cố Doãn Tri.
Tiêu Nãi Vượng trước giờ vẫn luôn nghe lời cha, y một mình tới Đông Giang, chuyện đầu tiên sau khi tới Đông Giang chính là tới nhà Cố Doãn Tri.
Cố Doãn Tri và Tiêu Nãi Vượng quen nhau đã lâu rồi, y và Tiêu Nãi Vượng từng có duyên gặp mặt vài lần, quan hệ giữa hai người không tính là thân, nhưng nghe nói Tiêu Nãi Vượng tới bái phỏng, Cố Doãn Tri tự mình ra cửa nghênh đón, Tiêu Nãi Vượng mang cho ông ta hai hộp thất thải trà, đặc sản của Vân An.
Cố Doãn Tri mỉm cười nói mỉm cười nói: "Bí thư Tiêu sao lại rảnh tới Đông Giang vậy?" ông ta biết Tiêu Nãi Vượng là bí thư thị ủy Nam Võ, nhưng lại không biết Tiêu Nãi Vượng đã được bổ nhiệm làm phó thị trưởng thường vụ Bình Hải.
Trong lòng Tiêu Nãi Vượng cảm thấy có chút kỳ quái, Cố Doãn Tri tuy rằng đã về hưu, nhưng nhân vật chính trị giống như ông ta không thể nào không quan tâm tới chuyện trong tỉnh Bình Hải, chẳng lẽ ông ta thật sự không biết mình đã tới Bình Hải công tác ư.
Tiêu Nãi Vượng cười nói: "Bí thư Cố, tôi đã đến Bình Hải công tác rồi!"
Cố Doãn Tri không hề cảm thấy bất ngờ chút nào, ông ta cười nói: "Tôi rời khỏi chính đàn lâu quá rồi, sự biến động trên quan trường tôi cũng không biết..."
Tiêu Nãi Vượng nói: "Gia phụ mỗi lần nhắc tới bí thư Cố đều phải cảm thán một phen, người trên chính đàn mà có thể làm được tới cảnh giới như bí thư Cố quả thật là không nhiều lắm."
Cố Doãn Tri nói: "Ai có chí nấy, tôi chỉ lựa chọn cuộc sống mà tôi muốn mà thôi, không có nghĩa là cảnh giới của tôi cao."
Hai người cùng bật cười.
Tiêu Nãi Vượng nói: "Sau nay thời gian mà tôi tiếp xúc với bí thư Cố chắc sẽ nhiều hơn, có nhiều chuyện cần thỉnh giáo bí thư Cố, hi vọng ông nể mặt cha tôi mà dạy bảo cho." Những lời này của nói rất cũng rất trực tiếp, chẳng khác nào nói cho Cố Doãn Tri biết, mình sở dĩ tới bái phỏng ông ta chính là sự chỉ điểm của cha.
Cố Doãn Tri nói: "Hiện tại tôi nên gọi anh là tỉnh trưởng Tiêu."
Tiêu Nãi Vượng tuy rằng chưa nói mình cụ thể đảm nhiệm chức vụ gì, nhưng Cố Doãn Tri chỉ hơi ngẫm một chút liền đoán được, y đến Bình Hải khẳng định là để đảm nhiệm chức vị phó tỉnh trưởng thường vụ.
Tiêu Nãi Vượng cười nói: "Phó tỉnh trường!"
Cố Doãn Tri nói: "Triệu Quý Đình là cán bộ mà một tay là tôi bồi dưỡng, đáng tiếc anh ta trên sinh hoạt có chút vấn đề, tuổi còn trẻ mà lại dễ dàng để mất tiền đồ của mình."
Tiêu Nãi Vượng cầm chén trà lên uống một ngụm, y lắng nghe rất nghiêm túc.
Cố Doãn Tri lại nói: "Vốn bí thư thị ủy Đông Giang Lương Thiên Chính rất có khả năng trở thành phó tỉnh trường thường vụ, nhưng anh ta trong sự kiện vườn công nghiệp quốc tế Đông Giang làm ô nhiễm nguồn nước mà phải chịu ảnh hưởng, phóng mắt nhìn mấy người được tiến cử trong tỉnh, quả thực không ai có thể gánh vác được vị trí của anh hiện giờ."
Tiêu Nãi Vượng cười khổ nói: "Tư vị nửa vời cũng không dễ chịu gì, rất dễ phải chịu bị kẹp giữa hai bên."
Cố Doãn Tri ý vị thâm trường nói: "Nghĩ thoáng một chút đi, đã trèo lên rồi mà muốn xuống thì cũng không còn đường đâu, loại tư vị này quả thật là khó chịu, nhưng nếu anh an phận ở vị trí hiện tại, nắm chắc khối đất này, cũng được mà."
Tiêu Nãi Vượng nói: "Gia phụ bảo tôi làm tốt bổn phận." Muốn thỉnh giáo người khác, nhất định phải thẳng thắn thành khẩn, đối mặt với lão tướng chính trị như Cố Doãn Tri, bất kỳ sự giấu diếm gì cũng đều là không cần thiết, cho nên biểu hiện của Tiêu Nãi Vượng rất thẳng thắn thành khẩn, thậm chí ngay cả lời khuyên của cha y cũng nói ra.
Cố Doãn Tri mỉm cười nói: "Theo ý của anh, bổn phận của người làm quan là gì?"
Tiêu Nãi Vượng không hề trả lời câu hỏi của Cố Doãn Tri mà là cung kính thỉnh giáo: "Mong bí thư Cố chỉ điểm." Hôm nay tới đây chính là muốn thông qua vị tiền bí thư tỉnh ủy trước Cố Doãn Tri này để tìm hiểu một số tin tức trên chính đàn Bình Hải, cũng tiện quyết định sách lược chính trị về sau của y.
Cố Doãn Tri nói: "Kim Anh thời Thanh có nói 'bản tâm của ta ở trong ngực, là học vấn thánh hiền nhất đẳng, tận hết bổn phận của ta làm trung là công phu thánh hiền nhất đẳng. Chuyện trong vũ trụ chính là phân nội sự, dùng phân nội sự chính là vũ trụ nội sự." Cố Doãn Tri mượn cổ nhân để nói với Tiêu Nãi Vượng phải làm tốt bổn phận, ông ta lại nói: "Lúc trước khi tôi và lệnh tôn đàm luận đạo làm quan, cũng đã nói ra những lời này, lệnh tôn đáp lại tôi: phàm là làm chuyện gì đều phải chuyên tâm mà làm, nếu như cẩu thả lơ là thì thà đừng làm."