Trương đại quan nhân khoanh chân nhắm mắt, lặng lẽ tu hành, khiến hắn cảm thấy kỳ quái là chân khí vận hành trong cơ thể không hề tắc nghẽn, với công lực hiện tại của hắn, không ngờ không cảm giác được chút dị thường nào tồn tại trong cơ thể. Xem ra Liễu Đan Thần là cao thủ dùng cổ, trong bất tri bất giác đã gieo cổ động vô hình vô sắc vào trong hắn.
Sau khi vận hành chân khí Trong cơ thể một vòng, nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng gà trống gáy, Trương đại quan nhân chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy ngoài cửa sổ đã có mặt trời ló dạng, hắn đứng dậy đi ra ngoài cửa, đứng bên trong sân, hít sâu một hơi, đánh một bộ Thái Cực quyền, Trương đại quan nhân vẫn nhớ rõ năm đó khi Thiên Trì tiên sinh còn sống, cơ hồ mỗi ngày đều quyền ở trong sân, hiện giờ lão tiên sinh đã đi xa, nhưng âm dung nụ cười của ông ta vẫn thường trú trong lòng Trương Dương.
Từ thời Đại Tùy hi lý hồ đồ vượt thời gian tới đầu năm 1992, Trương đại quan nhân hiện giờ cũng đã sống ở đây được gần sáu năm rồi, tới thời đại này, hắn đã quen không ít người, cũng tiễn bước không ít người, một người bất kể ưu tú như thế nào, cường đại như thế nào, cuối cùng vẫn phải đối mặt với tử vong. Hắn một độ cũng tràn ngập hứng thú với quan trường, nhưng ở trong đó đã trải qua nhiều như chìm nổi thăng trầm vậy, hiện tại tâm tính cũng đã rất khác xưa, hắn đối với quan trường cũng càng nhìn càng thấu triệt, trong lòng trở nên không còn cảm giác lưu luyến.
Trần Tuyết mặc quần áo thể thao màu lam đứng dưới mái hiên nhìn nhất cử nhất động của Trương Dương, Thái Cực quyền mà Trương Dương đánh hiển nhiên đã được hắn gia công và biến cách, trong nhu có cương, trong quyền cước tựa hồ sinh ra ngàn vạn biến hóa.
Đánh xong Một bộ Thái Cực quyền, Trương Dương trở lại nguyên điểm, chắp tay sau lưng, mỉm cười nhìn Trần Tuyết: "Nhìn lén tôi đánh quyền, thế là không tốt đâu."
Trần Tuyết nói: "Không phải nhìn lén, là vừa hay đi tới." Cô ta quan sát Trương Dương một chút rồi nói: "Khí sắc Hôm nay rất tốt."
Trương Dương nói: "Tôi tối hôm qua không ngủ, diễn luyện đại thừa quyết từ đầu tới đuôi sáu vòng."
Trần Tuyết nói: "Hiện tại biết sợ rồi à, cuối cùng cũng minh bạch nên quyết tâm tu luyện võ công cho tốt."
Trương Dương nói: "Không biết tôi hiện tại nước đến chân mới nhảy thì còn kịp không?"
Trần Tuyết nói: "Tất nhiên là vẫn kịp, đại thừa quyết là võ học tinh thâm nhất trong thiên hạ, thứ bàng môn tả đạo như cổ độc sao có thể đánh đồng?"
Trương Dương nói: "Bàng môn tả đạo cũng được, tà môn ma đạo cũng được, tóm lại tôi hiện tại đang bị nó chế trụ, trong chốc lát thực sự không nghĩ ra phương pháp thoát thân."
Trần Tuyết nói: "Đừng, anh trước giờ đều là phúc lớn mạng lớn, tạo hóa lớn, chắc có thể tránh được một kiếp này, tôi tối hôm qua đã tìm tòi một số tư liệu, ký tự trên tranh gấm trong phòng Liễu Đan Thần chắc là văn tự thần bí nào đó, nếu tôi có thể phiên dịch được những ký tự này thì có lẽ có thể từ trong đó tìm được một số phương pháp phá giải cổ độc."
Trương Dương đối với cái này lại không ôm hy vọng lớn, nếu thực sự là bí mật khó lường thì Liễu Đan Thần cũng sẽ không để lại mấy thứ đó. Hắn nói khẽ: "Tôi hiện tại chỉ là lo lắng cho mình, vạn nhất tôi đột nhiên tình cổ phát tác, mất lý trí, nếu gì chuyện xấu thì biết làm sao đây!" Câu này của Trương đại quan nhân không phải đặc biệt nói cho Trần Tuyết nghe, mà là cảm xúc bột phát, hai ngày trước sau khi hắn cổ độc phát tác, không ngờ đã làm ra một đêm phong lưu với Hắc Quả Phụ, cũng may Hắc Quả Phụ không rũ chuyện này ra, nhưng cô ta hiện tại không nói, với tính tình của cô ta khó bảo toàn về sau cũng không nói, chuyện này đã thành một nỗi ám ảnh trong lòng Trương đại quan nhân, cổ độc trong cơ thể hắn một ngày không trừ, khẳng định có khả năng sẽ lại phát tác, tình huống trước đó cho thấy hắn mỗi lần phát tác đều sẽ nghiêm trọng hơn, rất có thể sẽ lại làm ra chuyện hoang đường gì nữa.
Trần Tuyết nói: "Thật ra chuyện này cũng không phải là hoàn toàn không có cách nào."
Trương Dương nói: "Tôi này y học ít nhiều cũng có chút nghiên cứu, thế nhưng vẫn không nghĩ ra biện pháp gì, cô nếu có biện pháp thì dạy tôi đi?"
Trần Tuyết nói: "Tôi xem lại một số điển tịch, góp nhặt một số tư liệu về cổ độc, căn cứ vào những gì mà tôi tìm được thì bên trong cổ độc lợi hại nhất phải kể tới chủng lô chi thuật, nói cách khác là gieo cổ độc vào đầu óc người ta, hoàn toàn khống chế tư tưởng và hành vi của người này!" Anh hiện tại chắc vẫn chưa bị khống chế hoàn toàn."
Trương Dương nói: "Nhưng khi cổ độc phát tác, tôi sẽ trong khoảng thời gian ngắn hoàn toàn mất lý trí."
Trần Tuyết nói: "Nói cách khác thì cổ độc đã bắt đầu xâm nhập vào đầu óc của anh rồi, nếu cứ để mặc tình huống này tiếp diễn, có thể tình huống của anh sẽ chuyển biến xấu, không bao lâu nữa anh sẽ trở thành một cái xác không hồn."
Trương đại quan nhân thở dài nói: "Tôi đã thử dùng đại thừa quyết để tiêu diệt cổ độc trong cơ thể, nhưng khi cổ độc phát tác thì tôi không thể vận dụng đại thừa quyết, bình thường cổ độc không phát tác, tôi lại không cảm giác được sự tồn tại của nó, đúng là một đống phiền toái."
Trần Tuyết nói: "Khi cổ độc phát tác, thân thể anh dưới trạng thái vô ý thức sẽ sinh ra một loại phản ứng kháng cự, cho nên anh mới đau đớn như vậy. Trong Sinh tử ấn có một công pháp vô cùng đặc thù, tên là sinh tử phù, dùng thủ pháp của sinh tử ấn thực nhập sinh tử phù vào trong cơ thể người ta, tôi đã nghĩ cẩn thận rồi, biện pháp tốt nhất để ngăn cản cổ độc chiếm đầu óc anh chính là trước tiên lợi dụng sinh tử phù để khống chế anh, chúng ta so sánh đại não với một căn phòng, có người muốn đi vào trong đó, chúng ta trước khi hắn tiến vào thì phòng này phòng này trước, như vậy hắn sẽ không có cơ hội."
Trương đại quan nhân cười khổ nói: "Cô quên, căn phòng này là của cá nhân tôi."
Trần Tuyết nói: "Cho nên tôi mới phải trưng cầu ý kiến của anh, anh là muốn để cổ độc chiếm tất cả đầu óc anh, hay là để tôi gieo sinh tử phù vào trong cơ thể anh, khiến cổ độc không thể đột phá phòng tuyến ý thức của anh."
Trương đại quan nhân nói: "Không có biện pháp khác à?"
Trần Tuyết lắc đầu: "Tất cả biện pháp có thể tôi đều nghĩ tới rồi, nhưng chỉ có loại phương pháp này là khả thi."
Trương Dương nói: "Nhưng cô nếu dùng sinh tử phù để khống chế đầu óc tôi, tôi liệu có thể biến thành một kẻ ngu ngốc không?"
Trần Tuyết nói: "Sẽ không đâu, có lẽ sẽ bởi vậy mà đoản mệnh thôi."
Trương Dương nói: "Sinh tử phù thực sự huyền diệu như vậy ư? Vạn nhất cổ độc có thể đột phá cái gọi là sinh tử phù của cô thì sao?"
Trần Tuyết nói: "Vậy cũng có thể mang tới hiệu quả lấy độc trị độc, đối với anh mà nói thì không có một chút hại nào."
Trương đại quan nhân nói: "Sau khi gieo sinh tử phù, cổ độc của tôi thực sự có thể không phát tác nữa ư!"
Trần Tuyết lắc đầu: "Tôi không thể cam đoan, căn cứ vào tư liệu mà tôi đọc, sau khi tình trạng trong cơ thể phát sinh kịch biến, chẳng khác nào quấy rối hoàn cảnh sinh tồn của cổ độc, cho dù không thể triệt để thanh trừ thì cổ độc cũng cần phải tốn một đoạn thời gian dài để tiến hành thích ứng, nói cách khác thì trong một đoạn thời gian dài cổ độc của anh có thể sẽ không phát tác."
Trương Dương nói: "Nhưng cô lại gieo sinh tử phù trong cơ thể tôi, thứ này hình như cũng rất dày vò người ta."
Trần Tuyết nói: "Anh không có lựa chọn, hiện tại chính là chọn một trong hai, anh là để sinh tử phù tra tấn anh hay là để cổ độc biến thành một kẻ ngu ngốc?"
Trương đại quan nhân cười ha ha nói: "Chết dưới váy lựu thành quỷ cũng phong lưu, nếu đã chú định tôi không qua được cánh cửa này thì tôi tình nguyện chết trong tay cô." Không biết vì sao, hắn vẫn trăm phần trăm tín nhiệm Trần Tuyết, chưa bao giờ hoài nghi, cho dù là giao tính mạng vào tay cô ta thì Trương đại quan nhân cũng sẽ không do dự.
Trần Tuyết nói: "Anh nếu đã đồng ý thì tôi phải đi chuẩn bị gieo phù cho anh."
Trương đại quan nhân gật đầu, lại nghĩ tới một chuyện: "À, cô đây là lần thứ mấy gieo sinh tử phù cho người khác rồi?"
Trần Tuyết nói: "Lần đầu tiên."
"Không ngờ tôi lại làm chuột bạch."
Trương đại quan nhân để mình trần ngồi khoanh chân trên bồ đoàn, Trần Tuyết ngồi phía sau hắn, ở bên cạnh cô ta đặt một cái bồn bên trong có nước, trong nước có rất nhiều loại dược vật, biến thành màu lam thẫm.
Trần Tuyết nói: "Chuẩn bị xong chưa?"
Trương đại quan nhân gật đầu nói: "Không có gì mà phải chuẩn bị cả, cùng lắm thì để cô biến thành kẻ ngu ngốc."
Trần Tuyết nói: "Vậy tôi bắt đầu đây."
Trương đại quan nhân nói: "Chậm đã, à.... tôi lần này nếu chết thì cô có thương tâm không?"
Vấn đề này không phải lần đầu tiên lần đầu tiên hỏi.
Trần Tuyết trầm mặc trong chốc lát, trước đó Trương Dương đã hỏi câu này, cô ta cũng đã cho đáp án, hai tay của cô ta nhúng vào trong chậu đồng, mặt nước dần dần bắt đầu ngưng kết băng, bàn tay Trần Tuyết ở trung tâm vỗ nhẹ một cái, mặt băng phát ra tiếng răng rắc, từ giữa nứt ra chung quanh.
Trần Tuyết dùng ngón cái và ngón giữa tay phải nhón một mảnh băng sắc lên, bên trong mắt đẹp lộ ra vẻ quan tâm: "Anh nếu chết thì tôi sẽ đền mạng cho anh." Đầu ngón tay thúc giục nội lực bắn ra, miếng băng mỏng vỡ vụn thành vô số những kim băng rất nhỏ, dưới sự kích phát nội lực của Trần Tuyết bắn nhanh tới thân thể Trương Dương.