Kim Mẫn Nhi điều khiển xe Mercedes lái ra ở đường vòng phía trước, trên đường không hề gặp ai ngăn cản, hai chiếc máy bay chiến đấu xoay một vòng trong không trung rồi bay đi xa.
Xác định không có ai đi theo, Kim Mẫn Nhi lái ô tô vào một bãi đỗ xe dưới đất của siêu thị gần đó, Trương Dương nhấc Thôi Hiền Châu lên, nhét cô ta vào cốp xe.
Kim Mẫn Nhi kéo tay hắn, Hai người giống như một đôi tình nhân bình thường đi vào trong siêu thị, ở lối vào siêu thị, Kim Mẫn Nhi tìm bốt điện thoại công cộng, dựa theo phương thức liên lạc trước đó liên hệ với Quyền Chính Thái.
Giọng nói của Quyền Chính Thái không che giấu được sự hưng phấn, hắn lớn tiếng nói: "Hai người không sao chứ?"
Kim Mẫn Nhi nói: "Không sao, có tìm được cha tôi hay không?"
Quyền Chính Thái nói: "Tìm được rồi. Hiện tại Kim tướng quân đã được cứu ra, quân đội đã nhận được mệnh lệnh của hắn. Đang hành động. Rất nhanh sẽ có tin tức tuyên bố với công chúng, hai người chú ý tin tức ti-vi nhé."
Kim Mẫn Nhi nghe thấy tin tức này thì vẫn còn không tin.
Quyền Chính Thái nói: "Cô chờ nhé, tôi bảo người chuyển điện thoại cho Kim tướng quân."
Sau thời gian chờ ngắn ngủi, Kim Mẫn Nhi nghe thấy giọng nói của cha truyền đến trong ống nghe: "Mẫn nhi!"
Kim Mẫn Nhi ngây ra một thoáng rồi chợt vui quá mà khóc.
Kim Thừa Hoán quan tâm nói: "Mẫn nhi, con có sao không?Cha dã tự do rồi, con đang ở đâu? Cha giờ sai người đi đón con nhé."
Kim Mẫn Nhi khóc nức nở nói: "Cha. Con không sao, con vẫn ổn. Trương Dương vẫn luôn ở bên cạnh bảo hộ con."
Kim Thừa Hoán kích động nói: "Không sao là tốt rồi, cha hiện tại đang có một số việc phải xử lý.Hai đứa chú ý an toàn chờ chờ xem tin tức, sau khi thế cục ổn định sẽ có tin tức cho công chúng, đến lúc đó con liên lạc với cha nhé."
Kim Mẫn Nhi gác điện thoại, ngẩng đầu nhìn thấy nụ cười ấm áp của, trong nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nhào vào trong lòng Trương Dương, hai người ôm chặt lấy nhau.
Dân chúng Nam Triều Tiên đối với trận biến loạn quân đội này cũng không biết nhiều lắm, trước đó trong tin tức nói Kim Thừa Hoán vì bị bệnh mà phải nằm viện, tám giờ tối hôm đó, tin tức khẩn cấp tuyên bố với toàn quốc, tổng thống và tư lệnh bảo an Kim Thừa Hoán liên thủ đập nát phản loạn mưu đồ lật đổ chính phủ, người bày ra lần phản loạn này là Minh tướng quân đang trên đường trốn khỏi Hán Thành đã bị bắn chết tại chỗ.
Tin tức lời ít mà ý nhiều, không hề nói tỉ mỉ về trận phản loạn này, về sau là tin tức tổng thống và Kim Thừa Hoán trước sau gặp mặt đại sứ nước Mỹ. Hai tin tức này đã nhắn cho dân chúng hai tin tức quan trọng, một là đã phát sinh phản loạn, hai là người Mỹ tham gia. Đương nhiên rất nhiều người cẩn thận cũng từ trong tin tức phát hiện, tổng thống và Kim Thừa Hoán đang ăn ý hài hòa một cách chưa từng có.
Lúc này Kim Thừa Hoán đã thay một thân quân trang mới tinh, tinh thần chấn hưng, phong độ phơi phới, quét sạch sự thảm hại trước kia, người phụ trách của KBR Thôi Chí Cảnh tuy rằng bị Minh tướng quân giết chết, nhưng hắn vẫn định vị được chính xác vị trí của Kim Thừa Hoán, để tránh cho máy định vị bị phản quân điều tra được, Thôi Chí Cảnh lúc ấy đã nuốt máy định vị vào bụng, cho nên thành công tránh được sự điều tra của đối phương, mà các đặc công của KBR căn cứ vào tin tức hắn truyền về, trong thời gian ngắn nhất đã đột nhập vào địa điểm Kim Thừa Hoán bị nhốt, cứu Kim Thừa Hoán ra.
Kim Thừa Hoán hiện thân đập nát lời đồn hắn bị bệnh nặng, mà hắn cũng đưa ra một quyết định quan trọng, chính là bắt tay giảng hòa với tổng thống, vạch trần âm mưu của Minh tướng quân giới, chính giới và giới liên thủ thành công phá tan cuộc phản loạn do Minh tướng quân khơi mào, trong mấy tiếng đồng hồ ngắn ngủn cũng đã nắm trong tay cục diện.
Minh tướng quân đã bị tuyên bố tử vong ngơ ngác ngồi trong tù thất, khi Kim Thừa Hoán uy phong lẫm lẫm xuất hiện trước mặt hắn, Minh tướng quân khóe môi lộ ra nụ cười trào phúng, đây không phải là nhằm vào Kim Thừa Hoán, mà là mình, hắn đã xem nhẹ lực lượng phản công của Kim Thừa Hoán. Kế hoạch được thiết kế lâu như vậy, tự cho là đã khống chế các mặt, nhưng trong mấy tiếng đồng hồ ngắn ngủn đã bị phá tan hoàn toàn.
Kim Thừa Hoán rút ra một điếu xì gà đưa cho Minh tướng quân rồi tự mình châm giúp hắn.
Minh tướng rít một hơi thuốc, hai mắt đục ngầu lộ ra vẻ ảm đạm.
Kim Thừa Hoán nói: "Tôi đã cho người tuyên bố với bên ngoài anh trên đường bỏ trốn đã bị bắn chết tại chỗ."
Minh tướng quân nói: "Vì sao không giết tôi luôn đi?"
Kim Thừa Hoán nói: "Anh từng là chiến hữu tôi tin nhất, nhưng anh lại phản bội tôi."
Minh tướng quân: "Là anh phản bội lý tưởng của chúng tôi, anh quên hùng tâm tráng chí lúc trước của chúng ta rồi ư?"
Kim Thừa Hoán lắc đầu nói: "Không quên, nhưng thời đại đang biến đổi, hiện tại đã không phải là thời đại dựa vào vũ lực để giải quyết tranh chấp."
Minh tướng quân nói: "Anh không xứng là một quân nhân, tôi đã nhìn lầm anh rồi, từ đầu tới cuối, anh chỉ là một chính khách."
Kim Thừa Hoán nói: "Anh cơ hồ đã sắp thành công, nếu anh kiên quyết hơn một chút, giết tôi một chút thì ít nhất anh cũng có thể đi lên đỉnh cao quyền lực của Nam Triều Tiên."
Minh tướng quân ngơ ngác nhìn Kim Thừa Hoán: "Tôi không có khác yêu cầu gì khác, nể mặt tình bạn nhiều năm của chúng ta trước đây, buông tha cho người nhà của tôi."
Kim Thừa Hoán cười một tiếng, sau đó thì cực kỳ kiên định lắc đầu: "Món nợ của anh trai tôi tính sao?" Hắn rút súng lục ra: "Tôi cam đoan với anh một chuyện, mỗi người có liên quan tới anh đều sẽ gặp phải nhân sinh bi thảm nhất, bao gồm cả đứa cháu còn đang ở trong tã lót của anh."
"Thằng khố nạn." Minh tướng quân ném xì gà rồi lao về phía Kim Thừa Hoán, Kim Thừa Hoán quyết đoán nhấn cò súng, nhìn thân thể giãy dụa trong vũng máu, Kim Thừa Hoán thở dài nói: "Người, quả nhiên là không thể có lòng từ bi."
Kim Thừa Hoán trước giờ cũng không phải là người có lòng từ bi, nhất là đối mặt kẻ địch của mình, giết chết Minh tướng quân, trong mắt hắn là một loại tôn trọng, quân nhân chết dưới đạn chưa chắc đã không phải là một kết cục tốt đẹp. Nhưng đối với Xa Minh Hạo thì hắn sẽ không cho sự tôn trọng như vậy, bởi vì Xa Minh Hạo không xứng.
Xa Minh Hạo và Thôi Hiền Châu song song bị bắt, quỳ gối trước mặt Kim Thừa Hoán.
Trên mặt Xa Minh Hạo đã không còn chút máu nào, so sánh với Thôi Hiền Châu thì sự sợ hãi của hắn đã được thể hiện ra hết.
Kim Thừa Hoán nói: "Còn nhớ những lời trước đó tôi đã nói với anh không?"
Xa Minh Hạo run lên, nhưng không nói gì.
Thôi Hiền Châu nói: "Nếu đã đến nước này thì anh không cần nhiều lời, cứ giết chúng tôi đi!" Nữ nhân vào rất nhiều lúc còn kiên cường hơn cả nam nhân.
Kim Thừa Hoán cười nói: "Là nữ nhân của tôi, cô còn thiếu cái gì hả? Tôi biết cô vẫn không cam lòng, nhưng tôi không ngờ cô lại có gan phản bội tôi."
Thôi Hiền Châu nói: "Con người anh vĩnh viễn là như vậy, cuồng vọng tự đại, tôi chưa bao giờ yêu anh thì nói gì tới phản bội anh. Cho tới giờ, anh chưa hề đối đãi với tôi như một con người, chỉ luôn coi tôi là một món đồ chơi."
Kim Thừa Hoán nói: "Cho dù là đồ chơi của tôi thì cũng tôn quý hơn nhiều so với làm vợ của hắn, Xa Minh Hạo, anh thấy đúng không?"
Xa Minh Hạo không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
Kim Thừa Hoán cười lạnh một tiếng: "Bộ dạng hiện tại của anh thực sự rất khiến tôi thất vọng, tôi vốn cho rằng, một người có thể giấu sự thù hận sâu như vậy, một người vì báo thù có thể hiến cả nữ nhân mà hắn yêu cho tôi, loại người như anh phải có chút khí khái mới đúng chứ." Hắn lắc đầu nói: "Thất vọng, khiến tôi cực kỳ thất vọng." Hắn chậm rãi rút súng lục ra.
Xa Minh Hạo nhìn thấy họng súng thì lập tức mềm nhũn ra đất, cầu xin: "Tướng quân... Tôi sai rồi.. Tôi sai rồi, tôi không nên lấy oán trả ơn, anh tha cho tôi đi..."
Kim Thừa Hoán nói: "Anh sai chỗ không nên chạm vào nữ nhân của tôi!" Họng súng của hắn hướng xuống rồi bùm, bắn một phát vào giữa hai chân Xa Minh Hạo, Xa Minh Hạo ôm hạ bộ lớn tiếng kêu thảm, máu tươi từ hạ thể của hắn chảy ra.
Môi Thôi Hiền Châu run rẩy, nhưng cô ta không nói gì.
Kim Thừa Hoán nói: "Cô thương hắn lắm à? Nếu tôi cho cô chết thay hắn thì cô có nguyện ý không?"
Kim Thừa Hoán cười nói: "Tình yêu ở trước sinh tử tồn vong không đáng giá một xu, bên trong hai người chỉ có một người được sống, nhưng... tuyệt đối không phải là cô!" Hắn giơ súng lên bắn một phát vào trán Thôi Hiền Châu, Thôi Hiền Châu ngã xuống bên cạnh Xa Minh Hạo, máu tươi bắn đầy mặt hắn, Xa Minh Hạo dưới sự bi thương và hoảng sợ không khống chế được hét to lên.
Kim Thừa Hoán gật đầu nói: "Tôi sẽ không giết anh, tôi sẽ sai người chữa khỏi vết thương cho anh, thuận tiện giúp anh làm phẫu thuật chỉnh hình, sau đó đưa anh tới giam ở xích đảo, ở nơi tràn ngập dã man và bạo lực đó, bề ngoài của anh nhất định có thể khiến cho đám phạm nhân ở đó chú ý, trong cuộc sống về sau, anh có thể tận tình và hưởng thụ bọn họ phát tiết nội tiết tố."