Mục lục
Y Đạo Quan Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cao Trọng Hòa nói: "Thì ra cô ta không chết."

Trương Dương nói: "Ai cơ?"

Cao Trọng Hòa nói: "Thằng nhóc cậu, biết rõ còn giả vờ hồ đồ, âm hiểm thật, tuổi còn trẻ mà đã nín nhịn giỏi như vậy."

Trương Dương nói: "Không phải tôi nín nhịn giỏi, mà là bị các anh dọa cho sợ ngây ra rồi, tôi đến giết gà còn không dám, huống chi là giết người?"

Cao Trọng Hòa nói: "Đừng có già mồm, ăn không ở không nhiều ngày như vậy, có phải rất thích hay không?"

Trương Dương nói: "Thức ăn còn tạm được, chỗ ở thì chỉ có thể nói là bình thường. Nhưng khiến tôi khó chịu nhất chính là không có rượu uống."

Cao Trọng Hòa nói: "Cậu đi đi."

Trương đại quan nhân cố ý nói: "Gì cơ?"

Cao Trọng Hòa nói: "Không nghe thầy à? Cậu đi đi."

Trương Dương nói: "Đi đâu? Thực sự định tống tôi vào nhà giam à? Tôi nói này, trình tự như thế là không đúng. Còn chưa song quy tôi mà!" Hắn nhìn chằm chằm Ngụy Long Hưng.

Ngụy Long Hưng nói: "Đồng chí Trương Dương, chuyện trên cơ bản đã được điều tra rõ, chuyện của Tang Bối Bối chỉ là hiểu lầm."

Trương Dương nói: "Các anh bảo tôi tới thì tôi tới, bắt tôi đi thì tôi đi, dựa vào gì? Tôi hôm nay không đi." Hắn lại nằm xuống giường.

Cao Trọng Hòa nói: "cậu không đi cũng được, từ hôm nay trở đi phí ăn ở tự trả."

Trương đại quan nhân vừa nghe vậy liền bò dậy: "Keo kiệt! Quá keo kiệt."

Ngụy Long Hưng hôm nay là bị Cao Trọng Hòa kéo tới. Hắn không biết nên nói cái gì, vốn lo Trương Dương sẽ khiến hắn khó xử, có điều cũng may Trương Dương không trút cơn giận xuống đầu hắn.

Cũng không phải là vì Trương đại quan nhân rộng lượng, là Trương Dương đã sớm thấy rõ chuyện lần này là ai khơi lên.

Trương Dương lên ô tô của Cao Trọng Hòa, hắn nói với Cao Trọng Hòa: "Cao thính. Tôi thực sự không sao à?"

Cao Trọng Hòa nói: "Không sao, cho dù không có phía Quốc An chứng minh cho cậu thì chỉ với khẩu cung của một mình Trần Cươngthì cũng không thể định tội được cậu."

Trương Dương nói: "Như thế này thì tính là trả lại trong sạch cho tôi à? Vinh Bằng Phi và Văn Hạo Nam sao không giáp mặt xin lỗi tôi?"

Cao Trọng Hòa nói: "Văn Hạo Nam từ chức rồi, Vinh Bằng Phi thì xin nghỉ bệnh, cậu hiện tại hài lòng chưa?"

Trương đại quan nhân lắc đầu: "Không hài lòng, thanh danh của tôi bị ảnh hưởng. Lát nữa tôi bảo Liêm Minh đi kiện họ."

Cao Trọng Hòa vừa nghe thấy hắn lại muốn kéo con trai mình vào, không khỏi nhíu mày. Đương nhiên y cũng biết Trương Dương chắc là đang nói đùa: "Cậu đừng có chủ ý với Liêm Minh. Hà Vũ Mông đã mời đại luật sư của Hongkong khởi tố Văn Hạo Nam rồi."

"Thật à?"

Cao Trọng Hòa gật đầu.

"Cho đáng đời."

Văn Hạo Nam khi đi ra khỏi thính tỉnh không hề mặc đồng phục, trên thực tế hắn đã nhận được thông tri. Cao Trọng Hòa đang chờ hắn đệ đơn xin từ chức. Hắn muốn đi tìm Cao Trọng Hòa để hỏi trực tiếp, nhưng Cao Trọng Hòa căn bản không muốn gặp hắn.

Bí thư thị ủy Đông Giang Lương Thiên Chính cũng gọi điện thoại cho hắn mấy lần, Văn Hạo Nam không hề nhấc máy, hắn biết Lương Thiên Chính khẳng định là vì cha mẹ nên mới gọi điện thoại cho mình, có lẽ cha mẹ muốn thông qua y để chuyển cáo gì đó cho mình. Văn Hạo Nam hiện tại không muốn nghe bất kỳ ai thuyết giáo hắn, hắn tự nhận là đã bố cục tỉ mỉ, cho rằng lần này có thể tóm được Trương Dương, nhưng Trương Dương thậm chí căn bản không hề ra tay đã có người dọn dẹp cho hắn, mà hiện tại thậm chí muốn bức hắn từ chức.

Chuyện Tần Manh Manh mời luật sư muốn khống cáo hắn, Văn Hạo Nam cũng đã biết, hắn cuối cùng cũng minh bạch, nữ nhân vĩnh viễn tuyệt tình hơn so với, cho tới nay hắn vẫn cho rằng Tần Manh Manh có chút tình cảm đối với mình, nhưng hiện thực lại đã xé rách chút ảo tưởng còn sót lại trong lòng hắn này.

Khi ra khỏi cửa lớn của thính công an, Văn Hạo Nam theo bản năng quay đầu nhìn lại, hắn cảm giác mình tựa như một con chó mà ai cũng muốn đánh, không ai nguyện ý đứng ở phía hắn cả.

Ô tô Phía sau vang lên tiếng còi, Văn Hạo Nam quay đầu lại, nhìn thấy một chiếc Land Rover đỗ ở bên cạnh, Lương Thành Long từ bên trong thò đầu ra: "Hạo Nam, chú tôi bảo tôi đến đón anh."

Lương Thiên Chính thủy chung không liên lạc được với Văn Hạo Nam, tuy rằng y rất không đồng ý với những hành động gần đây của Văn Hạo Nam, nhưng thân là lão bằng hữu của Văn gia, y không thể mặc kệ Văn Hạo Nam được. Gọi mấy cú điện thoại mà Văn Hạo Nam cũng không chịu nghe, Lương Thiên Chính chỉ có thể bảo Lương Thành Long tới đơn vị tìm hắn.

Văn Hạo Nam và Lương Thành Long quen nhau đã không ít năm, nhưng bọn họ không tính là thân thiết, Văn Hạo Nam không hề động, đứng tại chỗ đáp: "Anh giúp tôi nói với chú Lương, buổi tối tôi còn có việc."

Lương Thành Long biết một chút mâu thuẫn giữa Trương Dương và Văn Hạo Nam, trong chuyện này, thái độ của Lương Thành Long là không giúp ai, tuy rằng Văn Hạo Nam không phải là bằng hữu của hắn, nhưng hắn là người làm ăn, làm ăn phải dĩ hòa vi quý, không cần thiết bởi vì Trương Dương mà đắc tội với Văn Hạo Nam, huống chi quan hệ của chú và Văn gia còn thân thiết như vậy.

Lương Thành Long mở cửa xe bước xuống, tới trước mặt Văn Hạo Nam: "Hạo Nam, chú tôi hạ tử lệnh cho tôi, bảo tôi hôm nay nhất định phải dẫn được anh về nhà ăn cơm, anh nếu không theo tôi về, tôi cũng không có nhà để về."

Văn Hạo Nam nghe hắn nói như vậy, chỉ có thể gật đầu, lên ô tô của Lương Thành Long.

Lương Thành Long mua chiếc xe này chưa được mấy ngày, bên trong còn có mùi xe mới. Văn Hạo Nam không thích loại mùi này, hạ cửa kính xe, hít thở không khí trong lành bên ngoài.

Lương Thành Long nhìn ra tình tự của hắn không tốt, cũng không chủ động bắt chuyện, lái xe đưa hắn về nhà chú.

Lương Thiên Chính nghe nói Lương Thành Long đã đón được Văn Hạo Nam thì đứng dậy ra phòng khách.

Sắc mặt của Văn Hạo Nam không hề dễ coi, hắn miễn cưỡng gọi một tiếng chú Lương.

Lương Thiên Chính cười nói: "Thành Long, mau bảo thím cháu đi chuẩn bị cơm chiều."

Những người khác đều lựa chọn lảng tránh, trong phòng khách chỉ còn lại Lương Thiên Chính và Văn Hạo Nam.

Lương Thiên Chính nói: "Hạo Nam, lúc nào thì trở lại kinh thành?" Y đã tìm hiểu rất rõ ràng chuyện của Văn Hạo Nam.

Văn Hạo Nam không nói gì, hắn không muốn về, bởi vì không cam lòng, lần này hắn và Trương Dương thậm chí còn chưa có cơ hội giao thủ, hắn cảm thấy giống như tất cả mọi người đều đang giúp Trương Dương chống lại mình.

Lương Thiên Chính thở dài nói: "Mẹ cháu rất lo lắng cho cháu."

Văn Hạo Nam thầm than trong lòng, người bà ta lo lắng có lẽ là Trương Dương. Người ta một khi đã lạc lối, sẽ rất dễ càng chạy càng xa trên con đường sai lầm, Văn Hạo Nam chính là như vậy.

Lương Thiên Chính nói: "Chuyện của cậu tôi đã tìm hiểu rõ rồi, Hạo Nam, thật ra lần này rời khỏi đối với cậu chưa chắc đã là một chuyện xấu."

Văn Hạo Nam nói: "Không phải rời khỏi, là bị người ta đá ra, tôi trong vụ án tham ô của Bắc Cảng đã bro ra nhiều thời giờ và tinh lực như vậy, nhưng khi chân tướng sắp được vạch trần, người khác lại một cước đá tôi ra ngoài." trong lời nói của hắn tràn ngập vẻ bất bình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK