Mục lục
Y Đạo Quan Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

nếu như ngay cả chút bản sự ấy cũng không có, bọn họ không thể lên tới vị trí hiện tại. Chuyện của Trương Dương chỉ là một ngòi dẫn, điểm phát nổ không phải ở trên người hắn, Văn Hạo Nam hoàn toàn là người châm lửa, hắn tuy rằng chủ động châm lửa, nhưng đến cuối cùng cũng khó tránh khỏi không trốn kịp mà bị nổ theo.

Phong ba Lần này tuy rằng kết thúc với phần thắng thuộc về Tống Hoài Minh, nhưng chỉ là hiện tại, không có nghĩa là kết quả cuối cùng, Lưu Diễm Hồng thầm cảm thán, chính trị thay đổi thất thường, nhân tính cũng phức tạp khó lường. Thân ở bên trong quan trường, sự quỷ quyệt đa biến trong đó người ngoài không thể tưởng tượng được.

Trương Dương nói: "Vừa rồi tôi tới bộ tổ chức, chị đoán xem bộ trưởng Tiêu nói gì với tôi?"

Lưu Diễm Hồng nói: "Có phải muốn khen ngợi những cống hiến nổi bật cậu làm ra ở Bắc Cảng hay không?"

Trương Dương nói: "Thôi đi, khen cái gì, nhìn tư thế của ông ta cứ như muốn đá tôi ra khỏi Bắc Cảng vậy."

Lưu Diễm Hồng nghe hắn nói như vậy thì không khỏi ngẩn ra. Chuyện của Trương Dương đã rõ ràng rồi, việc hắn mưu sát không thành lập, như vậy cũng có có lý do tiến hành xử phạt hắn, nhưng Tiêu Nãi Vượng vì sao còn muốn hắn rời khỏi Tân Hải? Lưu Diễm Hồng lập tức minh bạch cái này không liên quan tới Tiêu Nãi Vượng, nhất định là một bộ phận trong bố cục chính trị tương lai của Tống Hoài Minh, Lưu Diễm Hồng nói: "Chúc mừng."

Trương đại quan nhân nói: "Tôi biết mừng từ đâu ra."

Lưu Diễm Hồng nói: "Tám chín phần mười sắp thăng rồi!"

Trương Dương nói: "Tôi hiện tại đột nhiên mất hứng thú với việc thăng quan, huống chi chuyện của Tân Hải vẫn chưa xử lý xong. Đúng rồi, chị Lưu, tôi hôm nay tới tìm chị cũng không phải là vì những việc này, hiện tại sức khỏe của chị đã khôi phục kha khá rồi, có chuyện tôi vẫn luôn muốn hỏi chị."

Lưu Diễm Hồng nói: "Nói đi. Tôi khẳng định sẽ tri vô bất ngôn ngôn vô bất tẫn."

Trương Dương cười nói: "Chị còn nhớ lúc trước vì sao muốn vội vàng rời khỏi Bắc Cảng tới Kinh Sơn hay không?"

Hai hàng lông mày của Lưu Diễm Hồng nhíu chặt lại, vẻ mặt đăm chiêu, suy nghĩ một hồi lâu rồi cô ta lại lắc đầu: "Không nhớ nổi, thực sự không nhớ nổi, bác sĩ nói tôi là quên đi có tính lựa chọn. Vừa hay quên hết đoạn trước sau phát sinh sự cố, thật ra tôi cũng muốn biết, mình vì sao muốn trong đêm tới Kinh Sơn." Cô ta thở dài.

Trương Dương có chút đồng tình nhìn Lưu Diễm Hồng, liên quan tới việc cô ta đội mưa suốt đêm tới Kinh Sơn, ngoại giới có rất nhiều cách nói, trong đó có một cách nói là cô ta tới Kinh Sơn để gặp mặt Ngô Minh. trong mắt Trương Dương cách nói này khá buồn cười, không nói đến giữa Lưu Diễm Hồng và Ngô Minh không hề có quan hệ luyến ái, cho dù bọn họ thực sự trở thành tình lữ, Lưu Diễm Hồng cũng không thể dùng xe công chạy tới Kinh Sơn gặp gỡ hắn. Có điều có một điểm có thể xác định, Lưu Diễm Hồng trước khi tới Kinh Sơn từng nhận được một cú điện thoại thần bí, đến bây giờ vẫn chưa điều tra rõ cú điện thoại đó rốt cuộc là ai gọi tới.

Lưu Diễm Hồng nói: "Tôi nghĩ nhất định là chuyện rất trọng yếu, bằng không tôi sẽ không đội mưa mà đi."

Khi Hai người đang nói chuyện thì nghe thấy phía sau vang lên tiếng bước chân, sau đó thì nghe thấy giọng nói của bí thư thị ủy Kinh Sơn Ngô Minh: "Diễm Hồng, thì ra cô ở đây."

Trương Dương xoay người lại, nhìn thấy Ngô Minh mặc tây trang màu lam, tay ôm hoa tươi đi tới, Trương Dương trước đây vẫn luôn không thích Ngô Minh này, cho rằng người này quá mức đầu cơ, luồn cúi khắp nơi trong chính trị, hơn nữa hắn còn léng phéng với chủ nhiệm giáo vụ trường đảng tỉnh Trương Lập Lan, có điều từ sau khi Lưu Diễm Hồng gặp tai nạn, ấn tượng của Trương Dương đối với Ngô Minh đã có thay đổi, Lưu Diễm Hồng bị thương lâu như vậy, cơ hồ cứ cách mỗi nửa tháng là Ngô Minh lại tới thăm cô ta một lần. Hiện giờ Lưu Diễm Hồng vẫn chưa xác định có thể khang phục hay không, cho dù cô ta khang phục rồi cũng chưa chắc đã có thể tiếp tục đảm nhiệm công tác trước kia, nhưng Ngô Minh thủy chung biểu hiện ra vẻ không bỏ cuộc, cái này không thể dùng từ ngụy trang để giải thích được. Ngay cả Trương Dương cũng tin Ngô Minh thực sự đã nảy sinh tình cảm đối với Lưu Diễm Hồng.

Lưu Diễm Hồng cười nói: "Ngô Minh tới đấy à!"

Ngô Minh nói: "Tôi tới Thượng Hải họp, tiện đường ghé qua thăm cô, lát nữa là phải đi rồi, lái xe vẫn đang chờ ở bên ngoài."

Lưu Diễm Hồng nói: "Anh bận công tác thì đừng tới làm gì."

Ngô Minh cười nói: "Có thời gian mà, hơn nữa muốn xem tình huống khang phục của cô." Hắn nói xong lại cười nói với Trương Dương: "Trương Dương đến đây lúc nào thế?"

Trương đại quan nhân cười nói: "Được một lúc rồi, tôi đang định đi đây, hai người nói chuyện nhé."

Ngô Minh nói: "Thôi, tôi cũng đi luôn đây."

Trương Dương cười nói: "Chuyện của tôi nói xong rồi, chuyện của anh thì chưa đâu, hai người nói chuyện đi."

Trương Dương đi rồi, Ngô Minh lại nói: "Diễm Hồng, tôi nhờ người mua hai hộp gân hươu để trong phòng cô đấy, nghe nói rất có lợi cho việc hồi phục của cô."

Lưu Diễm Hồng thở dài nói: "Ngô Minh à, hảo ý của anh tôi xin nhận, nhưng về sau không cần làm vậy nữa đâu."

Ngô Minh nói: "Diễm Hồng, tôi nguyện ý mà."

Lưu Diễm Hồng Lưu Diễm Hồng, ngẩng đầu nhìn bầu trời mờ mịt, nói khẽ: "Tôi hiện tại ngay cả đi lại bình thường cũng không thể, với điều kiện của anh, nữ nhân gì mà không tìm được, tội gì phải lãng phí tinh lực trên người kẻ tàn phế như tôi, anh cần một người vợ hiền có thể giúp anh trong sự nghiệp, chứ không phải một người ngay cả sinh hoạt bình thường cũng không thể tự làm như tôi."

Ngô Minh nói: "Diễm Hồng, chẳng lẽ hiện tại cô vẫn chưa rõ tâm tư của tôi ư?"

Lưu Diễm Hồng nói: "Chúng ta đều là người trưởng thành, đối đãi với bất kỳ vấn đề gì cũng phải bình tĩnh, với sự hiểu biết của tôi về anh, anh không phải một người thiếu lý trí, Ngô Minh, anh chắc hiểu rõ, anh đối với tôi không có bất kỳ nghĩa vụ hay trách nhiệm gì cả, anh không cần phải cảm thấy áp lực, trong khoảng thời gian này anh đối với tôi đã đủ tốt rồi, tôi không muốn nợ anh quá nhiều, anh hiểu chưa."

Ngô Minh nói: "Diễm Hồng, tôi thừa nhận, ban đầu của anh tiếp cận cô, tôi quả thực có mục đích chính trị nhất định, nhưng về sau tất cả đã thay đổi, cái tôi quan tâm là cô chứ không phải gì khác."

Lưu Diễm Hồng cười nói: "Tôi tin lời anh, nhưng tôi phải khuyên anh hãy, lý trí với bộ dạng hiện tại của tôi, vốn là không có tư cách cự tuyệt người khác, nhưng Ngô Minh à, chính là vì tôi tin lời anh, cho nên tôi không muốn lừa gạt anh, tôi đối với anh không có tình cảm gì cả."

Ngô Minh nói: "Tôi không quan tâm."

Lưu Diễm Hồng có chút sửng sốt, cô ta trước giờ không ngờ Ngô Minh là người quật cường như vậy.

Hòa thượng Tam Bảo gặp phiền toái, nói một cách chính xác là trùng kiến chùa Thu Hà gặp phiền toái, hiện giờ chủ thể chùa miếu cơ bản đã xây xong, nhưng một trăm triệu Đài tệ An Đức Uyên hứa quyên góc bởi vì cái chết bất ngờ của y mà toàn bộ bị nhỡ.

Hiện giờ bộ chỉ huy nội thành mới không phải như khi Tần Thanh và Trương Dương còn thượng nhiệm, đối với công tác trùng kiến chùa Thu Hà tuy rằng biểu hiện ra vẻ coi trọng, nhưng trên tài chính thì hiển nhiên lực độ không bằng trước, hòa thượng Tam Bảo chạy mấy chuyến đều không có kết quả gì, thật sự là không nghĩ ra biện pháp gì, chỉ có thể gọi điện thoại cho Trương Dương.

Tam Bảo làm việc tự có cách của hắn, ngoài miệng không nói gì, chỉ muốn yếu Trương Dương uống trà.

Trương đại quan nhân định tối nay tới nhà đi trước bái phỏng, ban ngày thì nhàn rỗi, nếu Tam Bảo đã hẹn thì dứt khoát tới chùa Thu Hà chơi.

Hiện tại chùa Thu Hà vẫn là một công trường, có điều hậu viện so với trước kia Trương Dương tới thì đã sạch sẽ hơn nhiều, công cụ đại hình cơ bản đã dời đi. Khi Trương Dương đến chùa Thu Hà, hòa thượng Tam Bảo mặc áo cà sa, đeo kính râm, đang đứng ở hiện trường công trường chỉ huy. Nhìn thấy Trương Dương xuống xe, Tam Bảo vội vàng chạy tới, trong khoảng thời gian này Tam Bảo rõ ràng lại béo ra không ít, tư thế chạy cũng khó coi, tựa như một con vịt béo, mông to lắc lư trái phải.

Trương đại quan nhân nhìn thấy bộ dáng của hắn thì không khỏi buồn cười: "Tam Bảo à Tam Bảo, ông nên giảm béo đi."

Vẻ mặt của Tam Bảo rất vô tội: "Tôi một ngày ba bữa đều là thức ăn chay, có ăn dầu mỡ gì đâu, nhưng cái bụng này thì cứ không ngừng nhô ra."

Trương Dương nói: "Người xuất gia cũng phải chú ý hình tượng, hòa thượng tai to mặt lớn như ông ra ngoài hoá duyên, người ta vừa nhìn đã thấy ông còn giàu hơn người ta, tám chín phần mười coi ông là hòa thượng rượu thịt, tiền nhan đèn cũng chẳng muốn cho."

Tam Bảo thuận theo lời Trương Dương, nói: "Còn không phải ư ư, tôi hiện tại đang gặp khó đây."

Trương đại quan nhân chớp chớp mắt, hắn biết hòa thượng Tam Bảo tìm mình không phải chỉ để chơi, hòa thượng này tuyệt đối là cực phẩm trong phật môn, đầu óc so với thương nhân còn linh hoạt hơn. Trương đại quan nhân nói: "Quy mô của chùa Thu Hà này cũng lớn nhỉ." Một câu đã mở rộng đề tài.

Hòa thượng Tam Bảo thở dài nói: "Quầy hàng càng lớn thì càng cần nhiều vốn."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK