Trương Dương nói: "Anh có thể nhờ Cao thính ở trường hợp công khai khen ngợi đồng chí Diễm Đông một chút không?"
Cao Liêm Minh ngây ra một thoáng, lập tức hiểu ý của Trương Dương, gã cười nói: "Anh à, anh cũng thâm lắm! Phía Bắc Cảng xử phạt cảnh cáo trong đảng Trình Diễm Đông, bên anh lại bảo cha tôi ở trước mặt mọi người khen ngợi hắn, đây không phải là khiến đám lãnh đạo Bắc Cảng mất mặt ư?"
Trương Dương nói: "Người ta không cho chúng ta mặt mũi, chúng ta còn cố kỵ gì tới tình cảm, không thể đánh lên mặt phải của chúng ta thì chúng ta giơ nốt mặt trái lên cho họ đánh được?"
Cao Liêm Minh nói: "Tôi chỉ có thể thử xem, lão gia tử nhà tôi tính khí thất thường lắm, ông ấy không nhất định sẽ đáp ứng."
Trương Dương nói: "Tôi mặc kệ, anh nếu ngay cả việc nhỏ như vậy cũng không làm được thì chứng minh năng lực của anh quá kém, Tân Hải không cần loại giá áo túi cơm như anh."
"Anh có ý gì hả!"
Trương đại quan nhân cười nói: "Huynh đệ à, anh tự suy nghĩ cho kỹ đi!"
Ô tô dừng lại ở nhà khách huyện ủy, Trương đại quan nhân chống gậy, chậm rãi xuống ô tô.
Cao Liêm Minh nhìn bóng dáng của hắn, căm giận nói: "Anh Hải Thiên, anh nói thử đi, hắn có ý gì hả?"
Thường Hải Thiên cười nói: "Lão đệ, không cần tôi nhắc nhở cậu chứ, thằng cha này có tiếng là lục thân không nhận đó!"
Mưa bên ngoài lớn hơn vừa rồi nhiều, Kiều Mộng Viện và Thường Hải Tâm đội mưa chạy tới cửa nhà khách.
Trương đại quan nhân tuy rằng xuống xe rất sớm, nhưng lại là người vào cửa muộn nhất, biết sao được, vết thương ở chân chưa lành, muốn đi nhanh cũng không đi nhanh được, cả đám người khi đi vào nhà khách thì gặp Hứa Song Kì vừa mới chiêu đãi khách xong, khách nhân được mở tiệc chiêu đãi chính là toàn thể thành viên của tổ công tác Ủy ban kỷ luật Bắc Cảng, Nghiêm Chính và Trương Dương đi qua nhau, không ngờ không để ý đến hắn, bởi vì Hạng Thành đã đưa ra quyết định triệu hồi tổ công tác, Nghiêm Chính cho rằng chuyện này có liên quan tới Trương Dương, địch ý đối với hắn đã đạt tới cực hạn, Trương đại quan nhân cười cười, vị phó bí thư Ủy ban kỷ luật Bắc Cảng này lòng dạ cũng quá hẹp hòi rồi.
Nghiêm Chính không để ý tới Trương Dương, nhưng Hứa Song Kì không thể làm như không thấy, y cười cười đi đến trước mặt Trương Dương: "Bí thư Trương cũng đến ăn cơm à!"
Trương Dương gật đầu, nhìn ra sau, nói: "Tình huống gì vậy?"
Hứa Song Kì nói: "Là như thế này, tổ công tác đã điều tra xong rồi, ngày mai sẽ đi, cho nên chúng tôi an bài tiễn đưa cho bọn họ."
Trương Dương nói: "Lại ăn không phải trả tiền à?"
Hứa Song Kì hắn nói như vậy thì bất giác có chút xấu hổ, nhìn nhìn chung quanh, rồi nói khẽ: "Bí thư Trương dù sao dù sao cũng là lãnh đạo thượng cấp chuyện lần này, anh thấy..."
Trương Dương nói: "Chúng ta không phải đã nói rồi ư? Trừ bữa ăn đón gió đầu tiên ra, nhưng phí dụng khác không được thiếu một đồng, chỉ có mấy cán bộ mà cứ phải đưa đi đón về mãi thế à?" Hắn chẳng những là nói đám người Nghiêm Chính, còn nói cả Hứa Song Kì.
Hứa Song Kì không nhịn được nói: "Bí thư Trương, bữa này chính phủ huyện chúng tôi giải quyết."
Trương đại quan nhân nhìn Hứa Song Kì: "Chính phủ huyện không phải lấy tiền công ra trả à? Tôi nói này lão Hứa, quan niệm của anh có chút sai lầm đó!"
Hứa Song Kì nói: "Bí thư Trương, tôi ngay cả quyền mời bữa cơm cũng không có à?" Y ném lại câu đó rồi bước đi.
Trương đại quan nhân bật cười, thằng cha này tức giận rồi, không biết cao thấp sâu cạn gì cả, nơi này là Tân Hải, lão tử lập tức sẽ cho mày trắng mắt ra, tao cho mày bao nhiêu quyền thì mày mới có từng đó quyền.
Cao Liêm Minh thật sự truyền đạt ý tứ của Trương Dương tới chỗ cha, Cao Trọng Hòa nghe xong, không nói hai lời, bảo hắn đưa điện thoại cho Trương Dương,
Trương đại quan nhân đang bận uống rượu, Cao Liêm Minh vào phòng, đưa di động cho hắn: "Tìm anh đó, cha tôi!"
Trương Dương cũng không ngờ thằng ôn này hành động nhanh chóng như vậy, chỉ chốc lát đã gọi điện thoại cho Cao Trọng Hòa rồi, Trương Dương cầm điện thoại, đi đến trước cửa sổ rồi cười nói: "Chú Cao!"
Cao Trọng Hòa nói: "Hảo tiểu tử, tôi nếu không biểu dương Trình Diễm Đông thì cậu sẽ đá con tôi đi đúng không?"
Trương Dương cười nói: "Chú Cao, thế mà chú cũng tin à, hắn là huynh đệ của tôi, tôi nói đùa với hắn thôi."
Cao Trọng Hòa nói: "Cậu sĩ diện, tôi không sĩ diện à? Cậu không ngờ dám đe dọa con tôi."
Trương đại quan nhân cười nói: "Chú Cao, chú cho cháu mượn thêm một lá gan cháu cũng không dám, Liên Minh ở chỗ cháu sống không biết dễ chịu đến thế nào, công tác làm không tồi, ngoài công tác ra thì cũng không nhàn rỗi, cả ngày bu quanh những cô gái xinh đẹp."
Cao Liêm Minh đang giỏng tai lắng nghe, nghe đến đây gã nổi cáu: "Anh nói hưu nói vượn, tôi... Tôi là loại người này ư?"
Cao Trọng Hòa ở Đầu kia điện thoại bật cười: "Có bản lĩnh thì cưa được một đứa mang về cho tôi xem nào." Y không phải là tức giận thật sự, thở dài nói: "Trương Dương à, chuyện xảy ra ở chỗ các cậu tôi đã nghe nói rồi, chuyện sở trưởng sở quản xe nhảy lầu gây ảnh hưởng rất xấu, trên cuộc họp thường ủy, bí thư Tống đã đặc biệt nhắc tới chuyện này, người có trách nhiệm tương quan khẳng định sẽ bị truy cứu trách nhiệm, phía Ủy ban kỷ luật tỉnh đã bắt tay vào xử lý chuyện này rồi."
Trương đại quan nhân mừng thầm trong lòng, những lời này của Cao Trọng Hòa có phải có nghĩa là Lưu Diễm Hồng đã bắt đầu hỗ trợ, muốn bắt bí thư Ủy ban chính pháp Chu Tường gánh vác trách nhiệm lần này không. Đây chính là điều mà Trương Dương muốn, nếu thực sự có thể được như ước nguyện, cũng là một chuyện tốt khiến người ta vui mừng.
Cao Trọng Hòa nói: "Trương Dương, hành vi lần này của Trình Diễm Đông quả thực đã phá hủy chế độ, cũng nên cho hắn một bài học."
Trương Dương nói: "Chú Cao à, chuyện này đều là do tôi mà có, Diễm Đông chính là ái tướng của chú đó!"
Cao Trọng Hòa cười nói: "Cậu đừng có kéo tôi vào chuyện này, chẳng liên quan tí gì tới tôi cả, không phải là khen ngợi thôi ư? Gần đây trị an Tân Hải quả thực có chuyển biến tốt, nhưng phía Bắc Cảng tựa hồ so với trước đây còn kém hơn, nên khen ngợi tôi sẽ khen ngợi, nên phê bình thì phải phê bình!"
Những lời này của Cao Trọng Hòa chẳng khác nào cho Trương đại quan nhân một viên thuốc an thần, hắn liên tục cảm ơn.
Cao Trọng Hòa nói: "Làm cho tốt đi, chỉ cần làm việc thật sự, làm tốt công việc thì tôi sẽ vĩnh viễn là hậu thuẫn kiên cường cho các cậu."
Hạng Thành thực sự cảm thấy hậu thuẫn của Trương Dương rất đáng sợ, cơ hồ ngay khi bọn họ làm ra xử phạt cảnh cáo trong đảng với Trình Diễm Đông, thính trưởng thính công an Bình Hải Cao Trọng Hòa trông một lần phát biểu công khai trong hệ thống công an đã ở trước mặt mọi người khen ngợi thành tích Trình Diễm Đông làm ra sau khi tới Tân Hải, đồng thời lại phê bình hiện trạng số lần phạm tội của thành phố Bắc Cảng chỉ lên chứ không xuống.
Đối với cùng một người, lãnh đạo thành phố Bắc Cảng và lãnh đạo tỉnh lần đầu tiên xuất hiện ý kiến bất đồng, khiến đám thường ủy Bắc Cảng này xấu hổ hơn là, xử phạt cảnh cáo trong đảng nhằm vào Trình Diễm Đông đã được phát xuống, nếu sớm biết Cao Trọng Hòa sẽ phát biểu như vậy, bọn họ có lẽ sẽ cân nhắc lại quyết định xử phạt này.
Trên cuộc họp thường ủy Thành phố Bắc Cảng âm vân mật bố, bí thư Ủy ban kỷ luật thành phố Bắc Cảng Trần Cương trước tiên báo cáo đại khái tình huống điều tra của tổ công tác Ủy ban kỷ luật ở Tân Hải, y cuối cùng tổng kết: "Tôi cho rằng bây giờ còn vẫn chưa đến lúc rút tổ công tác về, sự kiện Triệu Kim Khoa nhảy lầu vẫn chưa hoàn toàn điều tra rõ, hiện tại chỉ có thể nhận định là bị giết, bản thân hắn cũng tồn tại vấn đề tham ô nghiêm trọng, nhưng sau lưng hắn có phải còn có những hành vi phi phạm phát luật không? trong ban lãnh đạo Tân Hải có người nào có liên quan không? Rốt cuộc là ai giết hắn? Một loạt vấn đề mấu chốt này chưa được điều tra rõ, tổ công tác trong quá trình điều tra ở Tân Hải đã gặp không ít trở ngại và đối đãi không công bình, nhân viên tương quan của Tân Hải không phối hợp với tổ công tác điều tra, tôi cho rằng đây là nguyên nhân căn bản khiến tiến triển của tổ công tác gặp cản trở." Trần Cương đối với Trương Dương oán hận chất chứa quá sâu, hơn nữa y thân là bí thư Ủy ban kỷ luật, bất bình cho tổ công tác cũng nằm trong dự kiến.
Ánh mắt mọi người đều nhìn Hạng Thành, rút tổ công tác về là quyết định của hắn.
Hạng Thành cầm một tập hóa đơn ném lên bàn: "Đây là hóa đơn tôi vừa mới nhận được, việc ăn ở của tổ công tác ở Tân Hải đều được ghi lại đầy đủ bên trên, trừ bữa tiệc đón gió mà phía Tân Hải chiêu đãi ra, bọn họ tổng cộng tiêu phí năm vạn tám ngàn đồng!"
Trần Cương có chút kinh ngạc, hắn bảo người khác đưa hóa đơn tới tay mình, nhìn từ đầu tới đuôi một lần, lập tức minh bạch khẳng định là Trương Dương làm trò.
Hạng Thành nói: "Tôi không rõ, quy cách mỗi bữa cơm của tổ công tác vì sao đều phải cao như vậy? Hả? Chúng ta phái ra tổ công tác là để điều tra, không phải để đi ăn ngon, các anh nhìn xem, bên trên ngay cả thực đơn cũng viết rõ ràng, năm người, mỗi bữa cơm đều gần hai mươi món đồ, phòng cũng là tiêu chuẩn cao nhất, thế là sao!"