Mục lục
Y Đạo Quan Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thư kí thị ủy Lam Sơn Đường Tụng, phó thị trưởng Tần Thanh cùng đến Nam Tích vào buổi sáng ngày thứ ba, đầu tiên, họ đến khảo sát công trường cảng nước sâu để xem tiến trình ở đó, sau đó đến hiện trưởng công trình bàn bạc về một vài tình hình chi tiết liên quan đến hợp tác khai phá cùng với phó thị trưởng thường vụ Lý Trường Vũ, phó thị trưởng Cung Kỳ Vĩ.

Đến mười một giờ sáng, Thường Tụng cùng mọi người đến thị ủy Nam Tích, mở cuộc hội đàm cùng với bí thư thị ủy thành phố Nam Tích Từ Quang Nhiên đã đợi ở đó từ lâu.

Thật ra Từ Quang Nhiên và Thường Tụng trong lòng đều hiểu, chẳng còn gì có thể nói chuyện về vấn đề cảng nước sâu nữa rồi, phó tổng giám đốc Văn đề nghị, bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương đứng ra làm chủ, dù là trong lòng Từ Quang Nhiên không đồng ý đến đâu, thì việc hai bên hợp tác khai phá cảng nước sâu đã trở thành sự thật, y không thể kháng cự, và cũng không dám kháng cự.

Trong lúc Cung Kỳ Vĩ đến Nam Tích đề ra hạng mục hợp tác cảng nước sâu, Thường Tụng đã rất vui vẻ tán thành chuyện này, việc kiến thiết cảng nước sâu nhất định sẽ có tác dụng lớn với nền kinh tế những vùng lân cận, Thường Tụng không hề nghĩ đến việc thành tích, với tuổi của y, làm xong nhiệm kỳ này, về cơ bản đã không thể tiến thêm được nữa rồi, Thường Tụng rất xem nhẹ việc thành tích, y muốn làm một chút việc gì đó thật sự cho Lam Sơn, trong lúc ông ta tại nhiệm, làm Lam Sơn có thể đạt được bước phát triển nhanh chóng, nhưng Thường Tụng cũng hiểu rằng, nếu như Lam Sơn tham dự vào việc xây dựng khai phá cảng nước sâu, không thể tránh khỏi việc phải phân thành tích với Từ Quang Nhiên, điều này cũng là điều không thể nào làm khác được.

Thường Tụng và Từ Quang Nhiên từ trước đến giờ đều có mối quan hệ tốt với nhau, nếu không thì lúc đầu Thường Tụng cũng không giới thiệu Trương Dương cho y, bảo Trương Dương chữa lành bệnh phong thấp cho y, nhưng những người trong đảng cộng sản luôn phân biệt rất rõ ràng giữa quan hệ giêng và thành tích chính trị.

Từ Quang Nhiên bắt tay rất nhiệt tình với Thường Tụng, y mỉm cười nói: “Hoan nghênh bí thư thường ủy cùng đến chỉ đao công việc ở Nam Tích.”

Thường Tụng cười nói: “Nam Tích là anh cả rồi, Lam Sơn chúng tôi là em nhỏ, lần này chúng tôi đến là để học tập noi gương thôi, chứ không dám làm công tác chỉ đạo gì đâu.”

Tất cả mọi người đều cười ồ lên, hai thành phố ở rất gần nhau, lãnh đạo hai nơi cũng thường qua lại, nên đều quen nhau cả.

Từ Quang Nhiên nói: “Nhưng nói đến tuổi tác, thì anh mới là anh cả của tôi!”

Thường Tụng cười nói: “Hai chúng ta sinh cùng năm, tôi trông già một chút, thật ra tôi chỉ hơn anh có một tháng thôi!” Từ Quang Nhiên cười hà hà nói: “Lớn hơn một tháng cũng là hơn rồi!”

Mọi người ngồi xuống bên bàn hội nghị, cán bộ Nam Tích ở một bên, cán bộ Lam Sơn ở một bên.

Từ Quang Nhiên cười nói: “Bí thư thường ủy đã đến đây thị sát tình hình cảng nước sâu rồi, có cảm xúc gì về tiến triển của cảng nước sâu?”

Thường Tụng nói: “Tôi đây là lần đầu tiên đến cảng nước sâu, nếu như chỉ dựa vào ấn tượng trước mắt thì quả thật không có quyền phát ngôn, thật ra người có quyền phát ngôn nhất trong việc này là đồng chí Lăng Không, tôi vốn định để anh ấy đến đây, nhưng anh ấy gần lúc đi lại có chút việc bận không bỏ được, vì thế tôi chỉ có thể cùng với thị trưởng Tần đến đây.” Từ Quang Nhiên đương nhiên hiểu rằng Thường Lăng Không tại sao không đến, Thường Lăng Không là hạ thủ cũ của y, lần này hai bên cùng hợp tác việc cảng nước sâu đồng nghĩa với việc lấy mất một phần thành tích của y, Thường Lăng Không nhất định ngại không dám gặp y, sợ rằng gặp mặt hai bên sẽ khó xử, vì vậy mới chọn cách né tránh.

Thường Tụng nói: “Bí thư Từ đã bảo tôi nói, thì tôi nói mấy câu vậy, tính quan trọng của công trình cảng nước sâu, tôi nghĩ mình không cần phải nhấn mạnh lại nữa, phó thủ tướng Văn đã đề nghị, các vị lãnh đạo đã ra sức ủng hộ cho việc hợp tác lần này của hai thành phố chúng ta, thì chúng ta cần phải hợp tác cho tốt, phát huy được ưu thế lớn nhất nguồn tài nguyên của cả hai bên, nhất định phải làm cho tốt, nhất định phải xây dựng cảng nước sâu tốt hơn, cần phải xây dựng thành công trình tiêu biểu trong mấy năm gần đây của Bình Hải, cần phải tạo phúc cho người dân Nam Tích và Lam Sơn, tạo phúc cho tất cả nhân dân Bình Hải!”

Tất cả mọi người vỗ tay rầm rập.

Từ Quang Nhiên cười nói: “Bí thư thường ủy nói thật hay, có điều có một câu tôi có chút ý kiến.”

Tất cả ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào y, Từ Quang Nhiên nói: “Sự hợp tác của chúng ta không chỉ tồn tại ở vấn đề khái niệm toán học, trong thời đại cải cách của chúng ta, dưới sự lãnh đạo của Đảng, Lam Sơn và Nam Tích có cơ sở tình cảm anh em nồng hậu, tôi tin tưởng rằng, việc hợp tác giữa chúng ta là điều tất yếu. Sự hợp tác giữa chúng ta không chỉ sẽ thành công, mà sẽ trở thành thành tích mô phạm giữa các thành phố và các thành phố, công trình cảng nước sâu chắc chắn sẽ trở thành một cột mốc mới trong hành trình đoàn kết phấn đấu của chúng ta.”

Từng tràng pháo tay lại nổ lên dồn dập. Những câu nói của hai vị bí thư quả thật đều rất hay.

Tiếp sau đó hai bên trao đổi ý kiến về vấn đề phát triển kiến thiết cảng nước sâu, thời gian thảo luận không lâu, việc hợp tác là việc đã quyết định từ lâu, về việc hợp tác cụ thể thì cần phải làm trong quá trình xây dựng.

Cuối cùng, Từ Quang Nhiên và Thường Tụng ký hợp đồng hợp tác khai phá cảng nước sâu, không khí lúc đó rất hòa hợp và náo nhiệt, không xuất hiện tình hình chiến tranh lạnh giữa hai bên.

Buổi trưa ngày hôm đó Từ Quang Nhiên mở một bữa tiệc mời đoàn của Thường Tụng tại phòng chiêu đãi thành phố, Hạ Bá Đạt sau khi làm xong việc của mình, buổi trưa cũng đến ăn cơm, Từ Quang Nhiên và Thường Tụng uống hai ly rượu, y cười nói: “Bí thư Thường, bên Lam Sơn các anh dự định giao công trình cảng nước sâu cho ai phụ trách?”

Thường Tụng cười nói: “Cao Kiên chủ quản công nghiệp.” Từ Quang Nhiên ngạc nhiên nói: “Tôi cứ tưởng là thị trưởng Tần kìa.” Tần Thanh cười nói: “Hôm nay tôi đến là để tham quan học tập thôi, riêng việt khu khai phá của Lam Sơn đã làm cho tôi bận đủ rồi. Công trình cảng nước sâu lớn như vậy, tôi không đủ sức để gánh vác công việc này.” Hạ Bá Đạt mỉm cười nói: “Bí thư Thường, trước kia khi đồng chí Thường Lăng Phong còn ở Nam Tích, đã phụ trách công trình cảng nước sâu, tại sao không để anh ta tiếp tục làm việc này?” Câu hỏi này cũng chính là câu Từ Quang Nhiên muốn hỏi.

Thường Tụng nói: “Đồng chí Lăng Không là tổng chỉ huy chính phủ Lam Sơn chúng tôi, anh ấy phải quản lý rất nhiều việc, không thể nào chỉ chuyên tâm phụ trách việc cảng nước sâu được, thị trưởng Hạ chẳng phải cũng vậy sao?” Một câu nói làm cho Hạ Bá Đạt không còn nói gì được nứa, thật ra Hạ Bá Đạt không giống với Thường Lăng Không, Hạ Bá Đạt muốn nhúng tay vào, nhưng Từ Quang Nhiên lại cứ ở trên ép xuống, không để cho y tham dự vào việc cảng nước sâu, thường Lăng Không thì là do không muốn hai bên khó xử nên mới không làm Từ Quang Nhiên nói: “Mấy năm nay Lam Sơn phát triển thật rõ ràng, khu khai phá của các anh làm rất tốt, lần hợp tác cảng nước sâu lần này là một cơ hội tốt với chúng tôi, vừa vặn mượn cơ hội này, thúc đẩy sự hợp tác giao lưu giữa hai thành phố chúng ta. Có thể để cho các cán bộ của chúng tôi đến Lam Sơn học các kinh nghiệm cải cách tiên tiến.”

Thường Tụng nói: “Học tập lẫn nhau chứ, bí thư Từ khiêm tốn quá rồi, mấy năm gần đây Nam Tích cũng làm rất tốt công tác kiến thiết thành phố, những ngôi nhà chọc trời của các anh nhiều hơn chúng tôi rất nhiều.”

Từ Quang Nhiên cười, câu này của Thường Tụng làm cho y không được thoải mái lắm. Câu này rốt cuộc là khen hay là xoáy vào nỗi đau đây? Trong số lãnh đạo của các thành phố Bình Hải, Từ Quang Nhiên là một người nhiệt tình nhất trong công tác kiến thiết thành phố, không ngừng xây dựng cũng tạo nên những điều không tốt nhất định, bất cứ lúc nào đến Nam Tích cũng đều cảm giác đây là một công trường lớn, nói đến độ sạch sẽ nề nếp của diện mạo thành phố, Nam Tích không thể nào bì được với Lam Sơn.

Từ Quang Nhiên nói tránh: “Sự phát triển của thành phố, không làm công việc kiến thiết, thì không thể thích ứng được với sự phát triển từng ngày từng giờ của thành phố, sự phát triển của thành phố giống như mực nước không ngừng dâng cao vậy. Để thích ứng sự phát triển này, chúng tôi cần phải không ngừng xây dựng, nếu không thì sẽ không theo kịp tốc độ phát triển ở đây, nếu vậy thì sẽ gây nên rất nhiều phiền toái.”

Thường Tụng cười nói: “Ví dụ của bí thư Từ thật là sát nghĩa.” Y hoàn toàn không đồng ý với cách nói của Từ Quang Nhiên, cải cách không chỉ là làm vấn đề xây dựng thành phố, kiến thiết kinh tế không có nghĩa là chỉ đầu tư vào kiến trúc, nhưng mỗi người đều có một quan điểm chính trị riêng, mỗi người đều có một cách làm riêng, đây là Nam Tích, Thường Tụng đương nhiên không tiện nói nhiều.

Từ Quang Nhiên nói: “Bí thư Thường buổi chiều có đi đâu không?” Y biết rằng thời gian Thường Tụng ở lại đây không lâu, việc quan trọng nhất là ký hợp đồng đã làm xong rồi, có lẽ buổi chiều họ sẽ quay về.

Thường Tụng mỉm cười nói: “Ăn tối xong tôi muốn đến tham quan trung tâm thể dục thể thao mới của các anh một chút.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK