Trương Dương nói: "Bí thư Hạng, ngài nếu không muốn làm lớn thì chúng ta dứt khoát thế này đi, sáng mai tôi chuẩn bị hai cái xẻng lái xe mời ngài tới khu bảo lưu thuế nhập khẩu, hai ta mỗi người đào mấy cái hố, sau đó dựng lên tấm bia đá của khu bảo lưu thuế nhập khẩu, ngài thấy thế nào?"
Hạng Thành không nhịn được cười rộ lên, chỉ vào trán Trương Dương nói: "Thằng nhóc, anh cũng hay lắm, anh là mời tôi tới đặt móng hay là trộm mộ? Sao làm cứ như là trộm thế?"
Trương Dương cười nói: "Bí thư Hạng, ý tứ của ngài tôi hiểu, thật ra hiện tại Tân Hải chúng tôi cũng chẳng có vốn mà làm lớn." Thằng ôn này vào thời khắc mấu chốt thì tạm dừng một chút, vẻ mặt đau khổ nói một câu: "Thiếu tiền!" Hạng Thành vừa nghe vậy thì biết là hay rồi! Thằng cha này hôm nay tám phần là vì chuyện này mà tới, hóa ra là tới tìm mình đòi tiền.
Hạng Thành thờ ơ nói: "Ngân sách của quốc gia và tỉnh vẫn chưa tới ư?"
Trương Dương nói: "Chưa! Tỉnh trưởng Chu bảo tôi đợi tin lành, tôi cũng đang trông mong trong mỏi mòn đây."
Hạng Thành nói: "Vậy kiên nhẫn thêm chút đi, đợi mấy ngày thêm."
Trương đại quan nhân nói: "Nước ở xa không giải được cái khát ở gần, tôi là sáng cũng chờ, chiều cũng chờ, mỏi cả mắt mà tới hiện tại một xu cũng chẳng thấy đâu, bí thư Hạng, nói thẳng ra nhé, tôi hôm nay đến chính là xin trợ giúp, hai trăm triệu mà thị lý đáp ứng cho chúng tôi có thể phê trước không, cho chúng tôi có tiền mà dùng."
Hạng Thành nói: "Chuyện này tôi đã sớm phân phó xuống rồi mà, sao? Tiền vẫn chưa tới à?"
Trương đại quan nhân nhìn bộ dạng ngây ra của Hạng Thành, trong nhất thời không nhìn ra hắn rốt cuộc là đang nói thật hay là nói dối, có điều với quan hệ giữa hắn và Hạng Thành cho thấy, Hạng Thành chưa chắc đã thống khoái cho hắn tiền như vậy.
Trương Dương nói: "Chưa?"
Hạng Thành cầm điện thoại, ở trước mặt Trương Dương gọi điện thoại cho thị trưởng Cung Hoàn Sơn. Hạng Thành hỏi Cung Hoàn Sơn về chuyện cấp tiền cho khu bảo lưu thuế nhập khẩu Tân Hải, sau khi hỏi xong, y buông điện thoại, nói: "Trương Dương, thị trưởng Cung đã làm chuyện này rồi, có điều hai trăm triệu không phải là số tiền nhỏ, nhất là đối với Bắc Cảng chúng ta mà nói, trù bị tài chính cũng cần thời gian, thị trưởng Cung vừa bảo nhất định sẽ mau chóng gửi chỗ tiền này."
Trương Dương nuốt Nước miếng, dè dặt nói: "Bí thư Hạng, tôi có thể hỏi thêm một câu, tiền lúc nào mới có thể tới không?"
Hạng Thành nói: "Hắn nói muộn nhất là tháng tám!"
"Tháng tám!" Trương đại quan nhân thiếu chút nữa thì lòi cả hai mắt, trong lòng minh bạch rồi. Hạng Thành đang diễn trò, bí thư Hạng khá là khó chịu đối với mình, cho tiền cũng nào có chuyện thống khoái như vậy.
Hạng Thành nói: "Tiểu Trương, anh đừng có nói, chuyện này tôi sẽ đốc thúc họ làm nhanh, tranh thủ nhanh chóng chuyển tiền tới cho các anh, thật ra khoản tiền này đối với khu bảo lưu thuế nhập khẩu mà nói thì cũng chỉ là như muối bỏ biển, không giải quyết được vấn đề căn bản, tôi thấy trọng điểm chuyện vẫn là ở tỉnh lý, nếu bảy tỷ đó có thể sớm ngày được phê xuống thì vấn đề gì cũng sẽ được giải quyết."
Chuyện tới nước này thì Trương đại quan nhân chỉ có thể chấp nhận hiện thực, thật ra trước khi hắn đến tìm Hạng Thành cũng không ôm hy vọng quá lớn.
Hạng Thành nói: "Trương Dương, anh trước giờ đều là cao thủ trên phương diện chiêu thương dẫn tư, phải phát huy tính năng động chủ quan của mình, tôi tin chút vấn đề này không làm khó được anh, cứ làm đi, tôi rất coi trọng anh." Trương đại quan nhân trong lòng mắng thầm Hạng Thành, vẻ mặt mất mát rời khỏi văn phòng của Hạng Thành, khi xuống lầu vừa hay gặp bộ trưởng tuyên truyền Hoàng Bộ Thành trong thang máy.
Hoàng Bộ Thành nhìn thấy vị oan gia này thì đầu tiên là là cúi đầu xuống, đây là phản ứng đầu tiên của y, nhưng lập tức trong đầu lại nghĩ tới, mình sợ hắn làm gì? Mình là bộ trưởng tuyên truyền thị ủy, hắn chỉ là một cán bộ cấp ban huyện, mình so với hắn thì cao hơn hẳn, sao cứ như là gặp lãnh đạo vậy, mình việc gì phải sợ hắn! Vì thế Hoàng Bộ Thành lại ngẩng đầu lên, Trương Dương vẫn đang nhìn y, Hoàng Bộ Thành vừa ngẩng, ánh mắt của hai người liền chạm nhau, Hoàng Bộ Thành cố nặn ra một nụ cười, tất nhiên là cứng nhắc: "Tiểu Trương, mấy ngày này chăm tới thị lý nhỉ!"
Trương Dương nói: “Đành chịu thôi, tôi phải tới gặp lãnh đạo suốt, câu thông tình cảm, sau này mới ít người đi giày nhỏ vào cho tôi."
Hoàng Bộ Thành bị sặp, ho khan một tiếng, nhớ tới tình cảnh thằng cha này ngày hôm qua hắt xì mấy cái vào mặt mình, y không khỏi lui về phía sau một bước, dựa vào thang máy, còn chưa nói gì thì thang máy mở ra.
Trương đại quan nhân lễ phép nhường Hoàng Bộ Thành,, hai người một trước một sau ra khỏi thang máy, Hoàng Bộ Thành đi chậm lại, đi song song với Trương Dương: "Trương Dương, chuyện nhật báo Bắc Cảng tôi thực sự rất có lỗi, tôi đã lệnh cưỡng chế người có trách nhiệm phải kiểm điểm sâu sắc, anh thấy..."
Đây rõ ràng là xin lỗi Trương Dương, Trương đại quan nhân trước đó đã nhận được sự biện hộ của phó bí thư thị ủy Tưởng Hồng Cương, hắn đã đáp ứng nể mặt Tưởng Hồng Cương, Hoàng Bộ Thành cấp bậc so với mình thì cao hơn, có thể chủ động xin lỗi chứng minh thằng cha này đã sợ mình, cũng thừa nhận té ngã trong chuyện này.
Trương Dương nói: "Bộ trưởng Hoàng, chuyện đó không cần truy cứu nữa, người sống trên đời cũng không dễ dàng gì, thường xuyên phải làm những chuyện thân bất do kỷ, tôi và Triệu Thụy Hỉ của nhật báo Bắc Cảng cũng không có mâu thuẫn gì, hắn đưa tin vô trách nhiệm cũng là bị người ta sai khiến."
Hoàng Bộ Thành gật đầu như gà mổ thóc: "Tiểu Trương, bên trong cán bộ trẻ tuổi người có thể rộng rãi giống như anh cũng không nhiều."
Trương Dương cười nói: "Rộng rãi thì không dám, đầu óc vẫn tính là tỉnh táo, ai tốt với tôi, ai xấu với tôi thì tôi phân rõ, bộ trưởng Hoàng à, về sau tôi chắc còn phải nhờ ngài nhiều, tới lúc đó, ngài nhớ phải nể mặt tôi đấy nhé."
Hoàng Bộ Thành nói: "Tiểu Trương à, tôi trước đây không hiểu nhiều về anh, nhưng thông qua chuyện này, tôi phát hiện anh và tôi đều là người thẳng tính, chúng tôi về sau phải tăng mạnh liên lạc, trong chuyện tuyên truyền chỉ cần cần dùng tới tôi thì tôi nhất định sẽ hỗ trợ hết sức."
Lăn lộn ở trong quan trường, ai cũng có chút bản lính thấy gió bẻ lái, Hoàng Bộ Thành vẫn luôn muốn mượn gió đông của Hạng Thành, nhưng hiện tại đột nhiên phát hiện, người ta đến thời khắc mấu chốt thì căn bản coi mình như cái hố xí, anh đã xử tệ với tôi như vậy, tôi cũng không thể cứ vô sỉ dí mặt nóng vào cái mông lạnh của anh được.
Thông qua chuyện lần này, Hoàng Bộ Thành bỗng nhiên phát hiện Tưởng Hồng Cương cũng không phải là một nhật vật bình vôi, cho tới nay Tưởng Hồng Cương ở trong chính đàn Bắc Cảng bảo trì nhún mình, mục đích chân chính là đang chờ đợi thời cơ, một khi thời cơ tới, Tưởng Hồng Cương khẳng định sẽ khởi nghĩa vũ trang, tranh một trận ngắn dài với Cung Hoàn Sơn. Lần này không nếu không phải Tưởng Hồng Cương nói giúp, với tính tình của Trương Dương khẳng định sẽ không chịu để yên, phóng mắt khắp chính đàn Bắc Cảng, người có thể khiến Trương Dương nể mặt cũng không nhiều. Trên thế giới này đa số người đều thực tế, nhưng khi bọn họ phát hiện không hiện thực không đáng tin, hoặc là hiện thực không phải là hài lòng như vậy, bọn họ sẽ hướng ánh mắt sang chỗ khác, nói hay thì là nhìn xa, trên thực tế thì là một loại lựa chọn lùi để cầu lần sau.
Ở sâu trong lòng Hoàng Bộ Thành đã lặng lẽ nghiêng về phía trận doanh Tưởng Hồng Cương.
Trương Dương không hề để nhân vật như Hoàng Bộ Thành ở trong lòng, hắn trong chính trị không thiếu minh hữu cường lực ở bộ môn tuyên truyền, lần này hắn sở dĩ buông tha cho Hoàng Bộ Thành một là vì Tưởng Hồng Cương ra mặt, hai là vì hắn nghĩ thấu mấu chốt của chuyện này, Hoàng Bộ Thành đã cùng đường, Hạng Thành khẳng định không muốn bảo vệ y, cho nên y mới đi cầu Tưởng Hồng Cương, đối thủ chính trị của Trương đại quan nhân ở Bắc Cảng là đám người do Hạng Thành cầm đầu, sớm muộn gì giữa hắn và Hạng Thành cũng sẽ có một lần va chạm kịch liệt, trước khi va chạm, phân hoá trận doanh của Hạng Thành, làm yếu thực lực của y cũng không phải là một chuyện gì xấu.
Lần gặp mặt hôm nay với Hạng Thành có thể nói là vô ích, khi Trương Dương đang chuẩn bị trở về Tân Hải thì nhận được điện thoại của Tiêu Quốc Thành, Tiêu Quốc Thành mời hắn ăn cơm.
Trương Dương nhớ tới tình cảnh ngày hôm qua chẩn bệnh cho Tiêu Quốc Thành, đoán ra Tiêu Quốc Thành lần này mời hắn ăn cơm tám chín phần mười là vì bệnh tình của bản thân. Trương Dương lái xe tới bến tàu, du thuyền của Tiêu Quốc Thành đã đậu ở chỗ này, thuyền viên dẫn Trương Dương tới tới khoang hành khách xa hoa ở tầng hai.
Tiêu Quốc Thành ngồi trên vòng tròn trong khoang thuyền, sắc mặt của y vẫn tái nhợt, có điều tinh thần so với ngày hôm qua thì rõ ràng tốt hơn rất nhiều. Nhìn thấy Trương Dương tiến vào, Tiêu Quốc Thành đứng lên mỉm cười ra đón: "Bí thư Trương tới rồi!"
Trương Dương cười nói: "Tiêu tiên sinh không cần khách khí với tôi, nếu gọi theo Vĩ Đồng thì tôi phải gọi ngài là chú."