Tang Bối Bối ngồi xe taxi đến Cẩm Đô Hối, cô ấy mở cửa xuống xe, sau khi trả tiền, liền bước thẳng vào trong.
Trương Dương lại rút tiền ra đưa, người tài xế thấp giọng nói: "Cô gái kia có dáng người không tồi, anh bạn này, tôi lại thấy cậu không giống công an"
"Vậy tôi giống cái gì?"
Tài xế nuốt nước bọt nói: "Giống đi bắt gian"
Trương đại quan nhân thật sự là bội phục trí tưởng tượng của người này, gật đầu nói: "Chuyện không liên quan đến mình đừng quan tâm nhiều, ông đi nhanh đi, nếu không cẩn thận coi chừng liên lụy đến ông.
Tang Bối Bối đã đi vào cửa của Cẩm Đô Hối.
Trương Dương liền bước theo vào, lúc hắn đi vào sảnh, Tang Bối Bối đã lên thang máy.
Trương Dương đi tới troức thang máy, công tác quản lý của khách sạn này cũng không tính là nghiêm ngặt, cũng không có người hỏi đến, Trương Dương thấy Tang Bối Bối đi đến tầng mười tám thì dừn glại, hắn đi lên một cái thang máy khác, đi tới tầng mười táng, trong hành lang không một bóng người.
Vừa đi được hai bước, chợt nghe được âm thanh rất nhỏ, Trương Dương lập tức nhận ra đây là tiếng đạn bắn có ống giảm thanh, không bao lâu sau, cửa phòng 1826 mở ra, Tang Bối Bối làm như không có việc gì đẩy cửa đi ra, đi đến hướng thang máy, Trương Dương muốn né cũng không kịp rồi.
Tang Bối Bối thấy Trương Dương, đôi mắt đẹp tràn ngập kinh ngạc, hầu như trong cùng một lúc, cô ấy giơ súng lên, bắn ra. Trương Dương nghiêng người nhanh như điện, viên đạn xẹt qua gò má hắn bay ra ngoài, gò má bị nóng lên do viên đạn ma sát với không khí, đạn bắn vào trong tường, vô số bụi bay ra, trong lúc nhất thời làm bụi mù bốn phía.
Tang Bối Bối nắm chắc thời cơ này, dùng tốc độ nhanh nhất lao đến hướng cầu thang bộ.
Trương Dương trong lòng giận dữ, cô gái này thật là độc ác, vừa ra tay là muốn đẩy hắn vào chổ chết, ngày hôm nay nhất định phải bắt cô ấy cho bằng được.
Khách sạn Cẩm Đô Hối có tổng cộng hai mươi mốt tầng, Tang Bối Bối trước đó đã khảo sát địa hình, cô ấy chạy lên tầng cao nhất, phát hiện Trương Dương vẫn theo đuôi không bỏ, Tang Bối Bối vừa chạy vừa bắn vài phát, đáng tiếc là không phát nào trúng Trương Dương.
Cô ấy chạy đến sân thượng tầng cao nhất, Trương Dương cũng đuổi theo kịp.
Tang Bối Bối giơ súng bắn hai phát, tất cả đều bị Trương Dương né qua, khi cô ấy còn muốn tiếp tục bắn, thì phát hiện ra đã không còn đạn.
Tang Bối Bối bò lên sát vách sân thượng, lạnh lùng nói: "Anh còn dám đến đây, tôi sẽ nhảy xuống"
Trương Dương cười thản nhiên nói: "Có gan thì cô cứ nhảy! Dù sao tất cả mọi người đều nghĩ cô đã chết, trong buổi tối đêm ba mươi, cô không phải bị chết cháy trong biệt thự của Tra Tấn Bắc sao? Cô nghĩ rằng tôi sẽ quan tâm tính mạng của cô?"
Tang Bối Bối nói: "Anh rốt cục là ai?"
Trương Dương chậm rãi đi về phía trước:" Lời này hẳn phải là tôi hỏi cô? Cô rốt cục là ai? Cô và quốc an có quan hệ gì? Cô trộm được cái gì từ chổ Tra Tấn Bắc?"
Tang Bối Bối cắn môi nói: "Cái đó có liên quan gì đến anh? Trương Dương! Tôi cho anh một lời khuyên, có một số việc biết càng ít càng tốt, không ai lại ngại mạng của mình dài!"
"Uy hiếp tôi? Lúc trước quả bom hẹn giờ của cô không nổ chết tôi, ngày hôm nay đạn cũng không bắn chết tôi, chúng ta rốt cục là ai ngại mạng mình dài cũng khó nói"
Tang Bối Bối lạnh lùng nói: "Không được đến đây"
Trương Dương vẫn tiếp tục đi về phía trước, hắn không tin Tang Bối Bối có gan nhảy xuống.
Tang Bối Bối bỗng nhiên vung tay ném khẩu súng không có đạn về hướng Trương Dương, và hầu như trong cùng lúc đó, cô ấy nhảy ra ngoài sân thượng.
Trương đại quan nhân căn bản không ngờ aằng cô ấy thật sự dám nhảy xuống, lúc này muốn bắt cô ấy đã không kịp rồi, hắn dùng tốc độ cao nhất lao đến chổ Tang Bối Bối nhảy xuống, thấy Tang Bối Bối đã rơi xuống dường, hai tay của cô ấy nắm chặt một khẩu súng dây thừng, nhắm ngay tường của tòa nhà, bắn đạn cắm thật sâu vào trong bức tường, sợi dây bên trong khẩu súng kéo dài ra hai mươi mét, thân thể của Tang Bối Bối đứng giữa không trung, lắc lư theo gió đêm.
Trương Dương mới rõ sự gian xảo của cô ấy, thấy Tang Bối Bối dùng chân đạp vào tường, lợi dụng động tác như thế làm cho biên độ đong đưa của thân thể càng lúc càng lớn.
Trương Dương từ trên mái nhà nhảy xuống, à không hẳn là nhảy, vì Bích Hổ Du Tường thuật của thằng nhãi này cũng không phải là luyện không, trong lúc Tang Bối Bối đong đưa thân thể, nhìn lên trên, thấy thằng nhãi này dùng tốc độ kinh người bò sát tường xuống, cô ấy hầu như không thể tin được hai mắt của mình, điều này sao có thể? Người Nhện ( Spider Man) biến thành người Trung Quốc lúc nào? Nhưng sự thật xảy ra trước mắt, Trương Dương giống như một con thằn lằn bò từ trên tường xuống, hầu như chỉ trong chớp mắt đã cách cô ấy chưa đến năm mét.
Tang Bối Bối trong lòng kinh hãi đến cực điểm, thằng nhãi này không phải người ngoài hành tinh chứ? Cô ấy mượn biên độ đong đưa của thân thể, hai chân nhắm ngay cửa sổ tầng sáu, toàn lực đánh vào, cửa sổ bị cô ấy lao vào làm vỡ ra năm sáu mảnh, trên người Tang Bối Bối mang đầy mảnh thủy tinh vụn lăn vào trong phòng.
Dưới ngọn đèn yếu ớt đầu giường, một đôi nam nữ thất kinh ngồi dậy, hai người đều ở trần nửa thân trên, căn bản không rõ chuyện gì, sao đột nhiên có người phá cửa sổ nhảy vào?
Tang Bối Bối bò dậy khỏi mặt đất, thấy thân ảnh của Trương Dương xuất hiện ngay tại cửa sổ bị vỡ, cô ấy cầm lấy cái ghế, toàn lực ném về hướng Trương Dương. Trương đại quan nhân vung một quyền đấm vỡ vụn cái ghế, sau đó nhanh như hổ đói vồ mồi lao về hướng Tang Bối Bối, Tang Bối Bối nhảy lên trên giường, trong tiếng kinh hô của đôi nam nữ kia, mượn lực đàn hồi của cái nệm, nhảy lên không trung đá một cước về hướng Trương Dương.
Trương Dương nắm lấy mắt cá chân của cô ấy, ném nươợc lại, đè trúng trên người cô gái, cô gái kia kêu thảm một tiếng, sau đó Trương đại quan nhân nhào đến, từ phía sau khóa tay của Tang Bối Bối, đè cô ấy dưới thân, thảm nhất vẫn là cô gái kia, bị đè kêu thảm lên: "Đè chết tôi..."
Người nam trên giường lúc này mới tỉnh táo lại, cầm lấy bình hoa đầu giường muốn đập qua hướng Trương Dương, không đợi hắn giơ bình hoa lên, Trương Dương đã nện một quyền vào mặt hắn, làm thằng nhãi này ngất xỉu. Haizzz, nói chung là đôi tình nhân này cũng thật không may, làm loại chuyện kia mà cũng có thể gặp phải nguy hiểm.
Trương Dương khống chế huyệt đạo của Tang Bối Bối, lôi cô ấy đứng dậy khỏi giường, trong đôi mắt phượng của Tang Bối Bối tràn ngập oán hậ nhìn Trương Dương, lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.
Trương Dương ôm lấy Tang Bối Bối đến trước cửa sổ bị vỡ, thấp giọng nói: "Cô không phải thích nhảy lầu sao? Tôi sẽ thỏa mãn ước nguyện của cô" Nói xong câu đó, hắn ôm Tang Bối Bối nhảy từ tầng sáu xuống.
Tang Bối Bối tuy rằng không thể nói chuyện, nhưng mà khuôn mặt cũng sợ đến trắng bệch.
Bên dưới lúc này có một chiếc xe vận tải chở các thùng hàng chạy ngang qua, Trương Dương đáp xuống trên thùng hàng vững vàng, lúc này bảo an khách sạn chạy đến bên cạnh cửa sổ nhìn, thấy một đôi nam nữ ngồi trên xe chở hàng càng chạy càng xa.
Trương Dương giải huyệt đạo cho Tang Bối Bối, đặt cô ấy lên thùng hàng, Tang Bối Bối vẫn không nhúc nhích, trong ánh mắt tóat ra một chút sợ hãi: "Anh rốt cục muốn làm gì?"
Trương Dương không nói chuyện, tìm kiếm trên người cô ấy, tìm ra được một con dao, còn có chút công cụ, bên trong có giấy chứng nhậ, mở ra thì thấy là chứng minh nhân dân của Tang Bối Bối, cái tên bên trong là Triệu Tuyết Trữ, Trương Dương không khỏi cười nói: "Triệu Tuyết Trữ? Rốt cục cái nào mới là tên thật?"
Tang Bối Bối lúc này đã bình tĩnh lại, cô ấy bình tĩnh nhìn Trương Dương nói: "Anh có biết mình đang làm gì không?"
Trương Dương nói: "Tôi rất rõ ràng, cô có phải là muốn uy hiếp tôi? Vô dụng thôi, tính mạng của cô hiện tại đang nằm trong tay tôi, cô tin không, chỉ cần tôi muốn giết cô, tôi có vô số phương pháp để làm"
Tang Bối Bối cắn môi nói: "Anh muốn biết cái gì?"
Trương Dương cười nói: "Tôi thích thái độ hợp tác của cô, hiện tại nói cho tôi biết, cô là ai?"
Tang Bối Bối nói: "Anh đã đoán được"
Trương Dương nói: "Quốc an?"
Tang Bối Bối không nói, nhưng ánh mắt đã ngầm đồng ý với Trương Dương.
Trương Dương nói: "Cô là người của cục mười? Lính của Chương Bích Quân?"
Tang Bối Bối không trực tiếp trả lời Trương Dương, mà thấp giọng hói: "Mấy giờ rồi?"
Trương Dương sửng sốt một chút, không rõ thời gian có ý nghĩa gì với cô ấy, bất quá hắn vẩn nhìn đồng hồ một chút:" Mười một giờ năm mươi, có chuyện gì?"
Tang Bối Bối nói: "Mười hai giờ tôi có một cú điện thoại, nếu như anh muốn tôi trả lời vấn đề của anh, vậy phải cho tôi gọi xong cú điện thoại này trước"
Trương Dương nói: "Không thành vấn đề, tôi có điện thoại di động"
Tang Bối Bối nói: "Anh hẳn là cũng biết điện thoại di động không an ooàn"
Trương Dương gật đầu, hắn ôm lấy Tang Bối Bối, thân thể của Tang Bối Bối rất mềm mại, ôm vào trong lòng cũng rất thoải mái, Trương Dương ôm cô ấy nhảy xuống xe, vì đã là nửa đêm, cho nên đường phố vắng tanh, cũng không có ai lưu ý đến hành động của bọn họ, Trương Dương đi đến buồng điện tooại, buông Tang Bối Bối ra, giải huyệt đạo của cô ấy, bởi vì lo Tang Bối Bối sẽ giở trò, cho nên Trương Dương đã ra tay một chút, vì thế Tang Bối Bối vẫn cảm thấy được thân thể bủn rủn.
Tang Bối Bối cũng không lập tức gọi điện thoại, vì từ đây đến mười hai giờ còn mười phút.
Trương Dương nói: "Cô chính là thủ hạ của Chương Bích Quân?"
Tang Bối Bối gật đầu: "Từ mười tám tuổi tôi đã tiến vào quốc an, đã sáu năm"
Trương Dương nói: "Hai ta cùng tuổi nha!" Nói xong liền ý thức được căn bệnh gặp gái liền kua của mình lại tái phát, cô gái trước mắt này đã có cơ hội đẩy mình vào chổ chết, đối với cô ấy không thể có tâm thương hoa tiếc ngọc ươợc, Trương Dương nói: "Tối nay cô và Triệu Quân gặp mặt có mục đích gì?"
Tang Bối Bối nghe hắn nhắc đến tên của Triệu Quân, ánh mắt rõ ràng có chút run rẩy, hiện tại cô ấy biết Trương Dương theo dõi mình rất lâu rồi, ngay cả quá trình gặp mặt của cô ấy và Triệu Quân cũng thấy rõ, Tang Bối Bối lăc đầu nói: "Tôi không biết Triệu Quân!"
Thời gian đã đến đúng mười hai giờ, Tang Bối Bối cầm lấy điện thoại, cấm tốc bấm một dãy số.
Trương Dương cẩn thận ghi nhớ dãy số mà cô ấy bấm.