Tần Hồng Giang oán hận gật đầu: "Tội không đáng chết ư? Thân là đại ca mà làm ra loại hành vi không bằng cầm thú này, bà không ngờ còn nói với tôi là nó tội không đáng chết? Chết thì chết rồi, còn gì mà nói nữa?"
Thường Ngọc Khiết cắn cắn môi: "Thiếu nợ thì trả tiền, giết người thì thường mạng, từ xưa đến nay đều là đạo lý này, không có lý do cô ta giết con trai chúng ta mà có thể nhở nhơ ngoài vòng pháp luật."
Tần Hồng Giang đau khổ nhắm mắt lại: "Oan oan tương báo khi nào mới dứt, bà giết nó, thế tiểu Hoan thì sao? Cho dù bà không thừa nhận nó là con gái của bà, nhưng không thể phủ nhận nó là mẹ của tiểu Hoan, NGọc Khiết, để nó đi đi, Chấn Đông là tự tạo nghiệt không thể sống, tiểu Hoan vô tội, nó nếu chết thì ai sẽ chiếu cố đứa nhỏ đáng thương này."
Thường Ngọc Khiết nói: "Tiểu Hoan còn có chúng ta!"
Tần Hồng Giang nói: "Vì sao bà thủy chung không thể buông bỏ chuyện này? Có một số việc cuối cùng vẫn phải từ bỏ."
"Tôi không bỏ được, mỗi khi tôi nghĩ đến đứa con trai yểu mệnh là lòng tôi lại nhỏ máu, tôi muốn cô ta phải chịu pháp luật trừng phạt."
Tần Hồng Giang mở mắt ra, nhìn vợ: "Để pháp luật trừng phạt nó ư? Chẳng lẽ bà có dũng khí đối mặt với hiện thực? Nếu như nó ở trên tòa nói ra sự thật, vậy bà anh cho rằng dư luận sẽ đứng ở bên chúng ta hay là bên nó?"
Thường Ngọc Khiết nói: "Cô ta sẽ không nói đâu..."
Tần Hồng Giang lắc đầu: "Thôi, tôi không phải muốn bà buông tha nó mà là buông tha mình."
Thường Ngọc Khiết lạnh lùng nói: "Tôi không bỏ xuống được! Cô ta một ngày không chết, tôi không thể ăn ngủ được."
Trương Dương sau khi rời khỏi Lục Dã Vương Đình, trước tiên quay trở về ban trú kinh, hắn không tới Bát Quái môn tìm Tần Manh Manh, hiện tại khẳng định có người đang theo dõi hắn, hắn cũng không muốn mạo hiểm làm bại lộ hành tung của Tần Manh Manh,, khách sạn Thanh Giang, nhìn thấy ngoài cửa lớn có một chiếc Ferrari màu đỏ đang đỗ, lập tức nhận ra đó là xe của Hắc Quả Phụ Thiệu Minh Phi, Trương đại quan nhân thật sự không muốn gặp nữ nhân này nữa, xoay người muốn tránh, nhưng không ngờ Thiệu Minh Phi lại nhìn thấy hắn, từ xa nói: "Bí thư Trương, ngài sao phải tránh tôi?"
Nếu đã bị cô ta nhìn thấy, Trương đại quan nhân chỉ có thể xoay người lại, cười nói: "Tôi sao phải trốn cô? Có gì mà phải sợ?"
Thiệu Minh Phi mở cửa xe đi xuống, tới trước mặt Trương Dương, đôi mắt phong tình vạn chủng chớp chớp, nũng nịu nói: "Anh sợ cái gì thì trong lòng anh hiểu rõ."
Trương đại quan nhân nhìn thoáng qua bụng của cô ta, trong lòng mắng thầm, con đàn bà hư hỏng, không ngờ dám nói dối để lừa gạt lão tử, hắn ngoài mặt lại không hề mỉm cười: "Tôi nghĩ kỹ rồi, yêu cầu của cô tôi có thể đáp ứng, chúng ta lúc nào thì giải quyết phiền toái này đây."
Thiệu Minh Phi trợn mắt lườm hắn, nhỏ giọng mắng: "Không có lương tâm, anh cho rằng tôi là loại người nào!"
Trương đại quan nhân trong lòng mắng thầm, hắn vui chứ lão tử có vui đâu, trên mặt lại làm ra vẻ chột dạ: "Bà cô à, đừng có ở đây làm ồn, chúng ta trước tiên rời khỏi nơi này đã rồi nói."
Thiệu Minh Phi mân mê môi: "Anh sợ cái gì? giữa ban ngày ban mặt, tôi sao có thể ăn được anh."
Trương đại quan nhân cười một tiếng, rõ ràng có chút ngoài cười nhưng trong không cười.
Thiệu Minh Phi nói: "Bình thường nhìn anh rất đàn ông, nhưng ở thời khắc mấu chốt thì thời khắc mấu chốt một chút trách nhiệm cũng không có."
Trương Dương nói: "Chuyện này tôi là một chút ấn tượng cũng không có, vạn nhất cô nếu đẻ, nó không giống tôi thì tôi chẳng phải là oan uổng ư?"
Thiệu Minh Phi tức giận nói: "Anh biết nói tiếng người không đấy? Chẳng lẽ anh hoài nghi tôi đang lừa anh?"
Trương đại quan nhân nói: "cô đừng nóng giận, thật ra phiền toái này lưu lại thì đối với ai trong chúng ta cũng không có lợi, mọi người ai có cuộc sống nấy, chuyện mà cô bảo tôi làm trước đây tôi cũng sẽ hết sức, cô cảm thấy thế nào?"
Thiệu Minh Phi chớp chớp mắt. Cô ta dám khẳng định Trương Dương nhất định đã nghe thấy phong thanh rồi. Lương Kì Hữu bởi vì việc con gái Lương Bách Ny và An Đạt Văn ly hôn, cho nên quyết định vứt bỏ cạnh tranh cảng Phước Long, nếu không hắn nào có chịu đáp ứng điều kiện của mình thống khoái như vậy, nghĩ đến đây Thiệu Minh Phi thở dài: "Anh nghĩ tôi thực sự muốn anh làm chuyện đó ư? Thật ra tôi chỉ thử anh chút thôi, không ngờ anh lại không có lương tâm như vậy." Cô ta làm ra vẻ điềm đạm đáng yêu, phải nói trình độ diễn xuất của nữ nhân này quả thực không tồi, cái miệng nhỏ nhắn nghiêng sang bên, mắt đỏ ai thấy cũng thương. Nhưng Trương đại quan nhân đã sớm nhận rõ bộ mặt thật của cô ta rồi, nào có dễ dàng mắc mưu cô ta, ánh mắt nhìn nhìn chung quanh, Trương Dương không phải là sợ cô ta, mà là không muốn dẫn tới phiền toái không cần thiết, dù sao nơi này là cũng là ban trú kinh. Đi ra đi vào đều là cán bộ của Bình Hải, trong đó cũng có không ít người quen hắn.
Quả nhiên Trương Dương nhìn thấy một người, có điều là người một nhà, muội tử kết bái Tiết Vĩ Đồng của hắn, Tiết Vĩ Đồng cũng vừa tới, thấy Hắc Quả Phụ Thiệu Minh Phi và Trương Dương đứng chung một chỗ thì không khỏi hơi ngẩn ra, cô ta trực tiếp lái xe tới bên cạnh hai người bọn họ, nhìn Hắc Quả Phụ rồi tức giận nói: "Hôm nay là ngày mấy. Sao vừa ra cửa đã nhìn thấy thứ tởm lợm rồi."
Mí mắt Hắc Quả Phụ lật lên. Cô ta hôm nay đến tìm Trương Dương kì thực là phụng mệnh, là muốn điều tra nội tình của Trương Dương. Xem chuyện Liễu Đan Thần mất tích có liên quan tới hắn hay không, cô ta cho rằng Trương Dương Trương Dương không biết chân tướng quan hệ giữa bọn họ, cho nên cảm thấy mình ăn chắc Trương Dương rồi, ở trước mặt Trương Dương cô ta có một loại cảm giác sai lầm như mình là mèo còn Trương Dương là chuột, sự xuất hiện của Tiết Vĩ Đồng khiến cô ta không thể tiếp tục chủ đề, trong lòng thầm oán, nha đầu chết tiệt này sao lại tới đây? Xem ra chuyện hôm nay chỉ có thể từ bỏ thôi.
Ở Trước mặt Tiết Vĩ Đồng, cô ta liếc mắt đưa tình với Trương Dương: "Đừng quên chuyện em nói với anh nhé." Nói xong thì đong đưa bỏ đi.
Tiết Vĩ Đồng lạnh lùng nhìn cô ta đi xa, nhổ nước bọt: "Hồ ly tinh."
Trương đại quan nhân chỉ ngây ngô cười, Tiết Vĩ Đồng nói: "Anh cười cái gì? Có phải đã bị con hồ ly này lừa cho mê đắm rồi hay không?"
Trương đại quan nhân cười khổ nói: "Trời đất chứng giám, là cô ta cứ dính tới anh, còn không phải là vì do em ư, anh đối với cô ta một chút ý đồ cũng có, có cần anh thề với trời hay không."
Tiết Vĩ Đồng nói: "Đừng có giấu đầu lòi đuôi, nhìn bộ dạng vừa rồi của hai người, còn chưa biết đã có chuyện gì xảy ra nữa đâu."
Trương đại quan nhân trợn trừng hai mắt, vẻ mặt vô tội nói: "Trời đất chứng giám, em gái à, em giết anh đi, anh chết thì không sao, nhưng em không thể vấy bẩn sự trong sạch của anh được."
Tiết Vĩ Đồng lườm hắn, trên mặt đầy vẻ không tin.