Trương Dương cười cười đi tới, bắt tay với Kì Sơn trong đường hầm, Trương Dương lập tức đoán được Kì Sơn sở dĩ tới đây là có liên quan tới tình nhân cũ Lâm Tuyết Quyên của y, Trương Dương nói: "Chúng ta qua bên kia ngồi đi, đa số đồng sự cùng đơn vị đều không tới, rất rảnh." Kì Sơn gật đầu, đi theo hắn sang một bên ngồi xuống.
Trương Dương giới thiệu cho Sở Yên Nhiên với Kì Sơn, Kì Sơn nghe nói là vợ chưa cưới của Trương Dương, không khỏi cười nói: "Chủ nhiệm Trương và Sở tiểu thư quả nhiên là thần tiên quyến lữ, khiến cho người ta hâm mộ!"
Sở Yên Nhiên cười nói: "Trương Dương, vị bằng hữu này của anh miệng ngọt quá." Trương Dương nghĩ thầm Kì Sơn không tính là bằng hữu của anh.
Kì Sơn nói: "Tôi là nói thật, không khoa trương chút nào cả."
Sở Yên Nhiên cười cười, nói vài câu, tiếp theo đi tới ngồi giữa Tần Thanh và Thường Hải Tâm, ba người họ tán gẫu về âm nhạc giao hưởng, Trương đại quan nhân đối với môn này thì không biết gì cả.
Kì Sơn mặc dù ở trên âm nhạc cũng có tạo nghệ không tồi, nhưng y không thích hợp nhiều lời, nơi này là sân nhà của Trương Dương, thân là khách, luôn không tiện đoạt sự nổi bật của Trương Dương.
Kì Sơn nói: "Chủ nhiệm Trương, mấy ngay nay có rảnh thì dẫn Sở tiểu thư tới Tuệ Nguyên ăn cơm đi. Tôi sẽ an bài."
Trương Dương lắc đầu nói: "Thôi, cuối năm rồi, việc thật sự quá nhiều, Yên Nhiên cũng sắp phải về rồi, để lần khác đi."
Kì Sơn biết người ta đây là đang uyển chuyển từ chối, y cũng không tiếp tục miễn cưỡng: "Nghe nói tối nay bí thư tỉnh ủy Kiều cũng sẽ tới."
Trương Dương nghĩ thầm Kiều Chấn Lương dưới trạng thái trước mắt không ngờ vẫn còn có tâm tình xuất hiện ở nơi công cộng, xem ra năng lực điều chỉnh tâm lý của vị bí thư tỉnh ủy này không phải bình thường. Hắn thản nhiên cười nói: "Bí thư Kiều rất thích âm nhạc, ông ta đánh đàn violon không tồi đâu!"
Kì Sơn cười cười, nói khẽ: "Tôi nghe nói gần đây Kiều Bằng Cử gặp phiền toái à?"
Trương Dương nhìn Kì Sơn một cái: "Tin tức linh thông đấy." Hắn lập tức nghĩ đến cậu của Kì Sơn là thị trưởng thành phố Đông Giang Phương Tri Đạt, Kiều gia gặp phiền toái, toàn bộ quan viên cao cấp của tỉnh Bình Hải đều sẽ chú ý.
Kì Sơn cười nói: "Thật ra chuyện này không có liên quan gì với tôi, tôi và Kiều Bằng Cử không có giao tình gì."
Trương Dương thờ ơ nói: "Anh nghe những nói gì?"
Kì Sơn nói: "Chỉ nghe nói chuyện lần này có liên quan tới thay đổi cao tầng."
Trương Dương bật cười, loại người ngoài cuộc như Kì Sơn cũng biết chuyện thay đổi cao tầng, tám chín phần mười hắn nghe lời đồn từ đầu đường cuối ngõ.
Kì Sơn nhìn ra sự khinh thường trong nụ cười của Trương Dương, y mỉm cười nói: "Chủ nhiệm Trương, có câu ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, tôi tuy rằng không phải người trong quan trường, nhưng chính bởi vì tôi đứng ngoài nên nhìn rất rõ."
Trương Dương có chút hứng thú nói: "Vậy anh nói cho tôi nghe một chút đi."
Kì Sơn nhìn nhìn chung quanh, căn bản không có anh chú ý tới bọn họ nói chuyện, Kì Sơn nói khẽ: "Phu nhân của Bí thư Kiều đã quy y xuất gia, cậu biết không?"
Trương đại quan nhân thật sự là giật mình, Kì Sơn quả nhiên không đơn giản, chuyện bí mật như vậy gã sao biết được? Trương Dương giả bộ không tin, lắc đầu nói: "Nghe từ đâu vậy? Kiều phu nhân tin phật thì biết,nói bà ta xuất gia, ha ha sao có khả năng?"
Kì Sơn nói: "Xem ra cậu thật sự không biết rồi, ở Bình Hải, có một gia đình, nhất cử nhất động của bọn họ đều sẽ bị chú ý." Theo như lời y thì tất nhiên là Kiều gia rồi.
Trương Dương nói: "Hiện tại xem ra người làm quan chưa chắc đã tự tại như người làm dân."
Kì Sơn nói: "Thế giới là một thế giới, nhưng thế giới trong mắt mỗi người đều khác nhau."
Trương đại quan nhân nói: "Triết lý quá!"
Kì Sơn nói: "Tôi tin phật!"
Trương Dương cười nói: "Vậy thì phải tin vào báo ứng luân hồi rồi?"
Nội tâm Kì Sơn chấn động, y không nói gì, lúc này vừa hay diễn xuất bắt đầu.
Biểu diễn ca nhạc và liên hoan bình thường khác nhau, cái trước chú trọng lặng yên thưởng thức, cái sau là không khí đoàn viên vô cùng náo nhiệt, nhưng từ khi trong nước bắt đầu rộ lên âm nhạc giao hưởng, rất nhiều người thích âm nhạc cao nhã xuất hiện, Trương đại quan nhân không thấy thú vị, mặc dù hắn cũng thừa nhận tiếng nhạc rất mỹ diệu, nhưng hắn vẫn cố chấp cho rằng, nhạc giao hưởng vẫn không gãi ngứa được cho hắn, đây chủ yếu là hắn thiếu hiểu biết về nhạc nước ngoài, Trương đại quan nhân không thích loại cảm giác này. Hắn lặng lẽ quan sát Sở Yên Nhiên, phát hiện Sở Yên Nhiên, Tần Thanh và Thường Hải Tâm đều đang thưởng thức nhập thần, thằng ôn này không khỏi cảm thấy về sau phải giành thời gian tìm hiểu thêm về môn này.
Kì Sơn nhìn ra tâm thần không yên Trương Dương tâm thần không yên, y nói khẽ: "Thật ra tôi khi vừa mới bắt đầu tiếp xúc với nhạc giao hưởng cũng nghe không vào, nhưng về sau càng nghe càng có vị đạo, đến bây giờ thành nghiện rồi."
Trương đại quan nhân nhếch miệng cười: "Anh nghe giao hưởng cũng phân biệt người thôi!"
Hiện trường vang lên một tràng tiếng vỗ tay, lại là Lâm Tuyết Quyên lên đài bắt đầu độc tấu đàn violon, tối nay Lâm Tuyết Quyên mặc váy dài màu đen, bả vai trắng nõn lộ ra ngoài, dưới ánh đèn chói mắt, Kì Sơn từ sau khi cô ta lên sân khấu đã không nói chuyện với Trương Dương, lẳng lặng lắng nghe Lâm Tuyết Quyên biểu diễn.
Trương đại quan nhân cảm thấy không thú vị, mông dịch dịch tới bên cạnh Thường Hải Tâm, nói với ba vị hồng phấn tri kỷ: "Ăn gì không?"
Tần Thanh nhìn hắn một cái, ánh mắt nhanh chóng lại chiếu lên sân khấu, Sở Yên Nhiên nói: "Im lặng đi, đừng làm ảnh hưởng bọn em thưởng thức âm nhạc."
Thường Hải Tâm không khỏi mỉm cười, Trương đại quan nhân bực lắm, xem ra nhạc giao hưởng hắn phải học rồi, nếu không sau này có chênh lệch lớn, thằng ôn này nhân lúc không ai chú ý, thò tay ra vuốt mông Thường Hải Tâm một cái.
Thường Hải Tâm vẫn không nhúc nhích, ngồi thẳng tắp, trong lòng lại mắng thầm hắn lớn mật.
Trương đại quan nhân nhìn thấy không ai để ý tới hắn, chỉ có thể ngồi lại bên cạnh Kì Sơn, lúc này lái xe của Kì Sơn đi tới, hắn mua không ít đồ ăn vặt và đồ uống, khi đưa cho Trương Dương bình, Trương đại quan nhân trượt tay không tóm trúng, lái xe tay mắt lanh lẹ trước khi bình nước rơi xuống đã bắt kịp.
Trương đại quan nhân mỉm cười nhìn hắn: "Thân thủ không tồi!" Thằng ôn này căn bản chính là cố ý, hắn từ ánh mắt và động tác của lái xe đã nhìn ra lái xe của Kì Sơn tuyệt đối là cao thủ.
Kì Sơn lạnh tanh cầm lấy bình nước, bảo lái xe đưa đồ ăn vặt cho bọn Tần Thanh.
Lúc này Lâm Tuyết Quyên kết thúc độc tấu đàn violon, hiện trường vang lên tiếng vỗ tay, Trương đại quan nhân ra sức vỗ, Kì Sơn cười nói: "Có cơ hội tôi sẽ dẫn anh đi nghe lương chúc của cô ấy."
Trương Dương nói: "Nhị tuyền ánh nguyệt cô ta biết chơi không?"
Kì Sơn nói: "Đó là nhị hồ!"
Trương đại quan nhân chêm vào một câu: "Âm nhạc vô biên giới! Mà này, chuyện vừa rồi anh nghe ai nói vậy?"
Kì Sơn nói: "Lời đồn thôi, nhưng không có lửa sao có khói!"
Kiều Chấn Lương và mấy vị thường ủy tỉnh ủy vào nửa sau hội âm nhạc mới tới, trước chuyện đã an bài chỗ, mà ở đây ánh đèn lại tối, người xem không có ai để ý tới họ đến lúc nào.
Sau khi hội âm nhạc năm mới kết thúc, Kiều Chấn Lương suất lĩnh nhân viên hộ tống đi lên sân khấu, thân thiết bắt tay với đám nghệ sĩ tham gia biểu diễn tối hôm đó. Biểu hiện của Kiều Chấn Lương vẫn như trước, ngoài mặt thì xem ra tâm tình của y không bị ảnh hưởng gì cả.
Người chủ trì cầm microphone, mời bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương lên phát biểu.
Kiều Chấn Lương tiếp lấy microphone, cười nói: "Hôm nay mục đích tôi tới đây là thưởng thức hội âm nhạc, nhưng người chủ trì cố tình muốn tôi ở đây báo cáo công tác chính phủ, thật ngại quá, tôi quá cao hứng, nói sai rồi, báo cáo công tác chính phủ nên là đồng chí Hoài Minh làm! Tôi nếu thật sự làm như vậy, chính là vượt quyền!" Hiện trường vang lên một tràng cười, đa số người ở đây là nhân viên cơ quan chính phủ, rất nhiều người từ trong những lời này của Kiều Chấn Lương nghiền ngẫm được vị đạo không tầm thường, Kiều Chấn Lương thân là bí thư tỉnh ủy, một câu nói ra đều trải qua thâm tư thục lự, hắn sẽ không phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy, mọi người đều thấy, Kiều Chấn Lương trước mắt đang gặp phải phiền toái lớn nhất từ trước tới nay, mà người gây phiền toái cho y rốt cuộc là ai, hiện tại đủ loại lời đồn, chưa kết luận được.
Kiều Chấn Lương nói: "Trung Quốc của chúng ta là lễ nghi chi bang, văn hóa thiên cổ truyền thừa bất kỳ quốc gia nào cũng không so sánh được, trong trường hợp này phải nói gì, hôm nay là hội âm nhạc năm mới, tôi nếu nói điều lệ Đảng cương lĩnh Đảng, tôi tin các anh vẫn có thể sẽ vỗ tay nhiệt liệt, có điều trong đáy lòng khẳng định sẽ thầm oán bí thư tỉnh ủy tôi câu nệ cũ kỹ."
Kiều Chấn Lương mỉm cười nói: "Hôm nay ngôi sao chân chính không phải là những người làm lãnh đạo chúng tôi, mà là các diễn viên diễn xuất, là bọn họ đã kính dâng một hồi diễn xuất phấn khích cho mọi người, nàochúng ta dùng tiếng vỗ tay để cảm tạ bọn họ!"
Mọi người theo Kiều Chấn Lương cùng vỗ tay, Kiều Chấn Lương lại nói: "Sắp nghênh đón năm 1997 rồi, dưới sự chỉ huy anh minh của lãnh đạo, dưới sự cố gắng chung của nhân dân toàn tỉnh, chúng ta thực hiện một mục tiêu, hoàn thành viên mãn mục tiêu năm 1996 của Bình Hải, sắp đến năm 97 rồi, Bình Hải chúng tasẽ sang một trang mới càng thêm huy hoàng sáng lạn, năm tới, chắc chắn sẽ là một năm bay cao của Bình Hải, năm tới tôi tin rằng vẫn sẽ cố gắng là một người chèo lái tốt con thuyền Bình Hải này, đặt quyền lợi chung lên quyền lợi riêng, cúc cung tận tụy!"