Mục lục
Y Đạo Quan Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Dương nói: “Tôi đến cho vui thôi, chứ không phải đến chỉ để xem bóng đá!”

Triệu Vĩnh Phúc gật gật đầu, ánh mắt nhìn sang Sở Yên Nhiên, Lâm Tú giới thiệu: “Vị này là tổng giám tốc tập đoàn Bối Ninh ở Mỹ, Sở tiểu thư!”

Sở Yên Nhiên mỉm cười giơ tay ra, rồi bắt tay với Triệu Vĩnh Phúc: “Đã nghe danh của tổng giám đốc Triệu đã laauau, Thái Hông luôn là một tấm gương cho các doanh nghiệp!”

Triệu Vĩnh Phúc cười nói: “Tôi mới là đã nghe danh tập đoàn Bối Ninh đã lâu, hi vọng về sau chúng ta có cơ hội hợp tác.”

Sau khi hai bên chia tay, Sở Yên Nhiên nhận ra giữa Trương Dương và Triệu Vĩnh Phúc không được hòa hợp lắm, sau khi hỏi, mới biết rằng trước kia Trương Dương và Triệu gia đã từng có hiềm khích với nhau. Sở Yên Nhiên nói: “Đã như vậy, thì em sẽ chẳng hợp tác với ông ta đâu.”

Trương Dương cười nói: “Chuyện giữa anh và ông ấy không liên quan gì đến việc làm ăn của em.”

Sở Yên Nhiên nói: “Em chẳng thèm, tóm lại là ai đắc tội với anh thì có nghĩa là đắc tội với Sở Yên Nhiên em!”

Trương đại quan nắm lấy tay của Sở Yên Nhiên, được một người vợ như vậy thì còn gì bằng.

Trương Dương và Sở Yên Nhiên rời khỏi Tịnh Anh vào buổi sáng ngày thứ hai, Magaret đã không muốn đến Đông Giang, thì hai người họ cũng thay đổi tuyến đường, họ đi qua Hình Sơn, từ núi Thanh Đài đến Xuân Dương, nhân tiện đến đó thăm mẹ của Trương Dương, ròi sau đó mới về Đông Giang.

Trương Dương cũng thể hiện sự đồng tình với đó, thật ra trong lòng Sở Yên Nhiên là muốn đến thăm núi Thanh Đài, để nhắc lại nhưng ngày tháng cũ của họ.

Hoàng hôn ngày hôm đó, Trương đại quan lái chiếc xe Hummer đã xuất hiện trên đường núi của núi Thanh Đài, trở lại chốn xưa, Sở Yên Nhiên hát lên nhè nhẹ, Trương Dương đột nhiên đi chậm lại: “Nha đầu, em còn nhớ chỗ này không?”

Sở Yên Nhiên đương nhiên vẫn nhớ, ở đây là chỗ ngoặt gấp của Hắc Sơn Tử, trước kia vì cô lái xe nhanh ở chỗ này, không cẩn thận rơi xuống vách núi, vừa vặn đúng lúc Trương Dương đến đây cứu cô, những chuyện đã qua rõ ràng như vừa mới ngày hôm qua vậy, chớp mắt đã qua bốn năm, dần dần họ trở nên trưởng thành hơn, nhưng không thay đổi tình cảm giữa họ.

Sở Yên Nhiên nắm lấy tay Trương Dương, dựa vào vai của hắn, rồi nhẹ nhàng nói: “Nếu như buổi tối hôm đó không gặp được anh, thì có lẽ em đã chết từ lâu rồi.”

Trương Dương nói: “Cũng còn một khá năng nữa là sẽ có một người trong núi đến cứu em, rồi em rơi vào tình yêu sét đánh với anh ta, giờ đây em đã trở thành bà vợ trong núi.”

Sở Yên Nhiên nói: “Anh chính là người miền núi, với em, anh luôn luôn là anh chủ nhiệm ban kế hoạch hóa gia đình của Hắc Sơn Tử.”

Trương đại quan chỉnh lại: “Chủ nhiệm tạm thời thôi!”

Nghĩ lại cảnh tượng lúc ban đầu, trong lòng hai người đột nhiên trở nên ấm áp lạ kỳ, Sở Yên Nhiên nói: “Thật là muốn đến nơi anh đã từng chiến đấu với cuộc sống trước kia.”

Trương Dương cười nói: “Được thôi!”

Hắn lái xe đến hương Hắc Sơn Tử, giờ đây hương Hắc Sơn Tử đã vì mở rộng ngành khai thác du lịch mà trở thành một trong những hương có trình độ kinh tế cao nhất, con đường gập ghềnh trước kia giờ đã được sửa thành con đường nhựa bằng phẳng, hai bên đường không ít những tòa nhà cao tầng, hầu như tất cả số đó đều là khách sạn, vì là mùa đông, đang không đúng mùa du lịch, nên du khách đến đây không nhiều, trên đường khá vắng vẻ, cánh cửa lớn của hương phủ cũng đã được sửa chữa lại, tòa nhà hương phủ xấu xí trước đó, giờ đây đã được xây dựng lại, hiện tại, Hắc Sơn Tử đã trở nên xa lạ với họ rồi.

Chiếc xe Hummer này của Trương Dương rất thu hút ánh nhìn, nên đã hấp dẫn không ít sự chú ý của người dân nơi đây, có người còn đứng ra ngoài đường vẫy vẫy tay với họ, đây không phải là vì có người nhận ra Trương Dương, mà là họ muốn gọi khách mà thôi.

Thấy Hắc Sơn Tử phát triển như vậy, Trương đại quan mặc dù rất vui mừng nhưng cũng lộ ra một chút thất vọng.

Hai người không ở lại chơi Hắc Sơn Tử, mà là đi thẳng về Xuân Dương.

Vì Trương Dương không gọi điện cho người nhà tước, vì vậy sự xuất hiện của hắn và Sở Yên Nhiên đã làm cho người nhà vô cùng ngạc nhiên vui mừng, Từ Lập Hoa cũng mới từ Đông Giang về không được bao lâu, gần đây đang bận rộn chăm con cho hai vợ chồng Triệu Lập Quân và Du Mỹ Liên.

Triệu Lập Quân và Du Mỹ Liên từ sau khi sinh xong con, đã dọn nhà đến đây ở, đó chính là cái gọi là ăn không ngồi rồi.

Khi Trương Dương và Sở Yên Nhiên đến đây, Từ Lập Hoa đang ở đó dỗ cháu, thấy Trương Dương và Sở Yên Nhiên bước vào, cảm động đến nỗi vội vàng bế đứa bé nhét vào trong tay Triệu Thiết Sinh.

Từ Lập Hoa không phải xúc động vì con trai, mấy ngày trước họ còn gặp mặt ở Đông Giang, còn chưa nhớ đến mức độ đó, bà là vì Sở Yên Nhiên đã về, con dâu tương lai đã từ Mỹ về rồi, Sở Yên Nhiên ngọt ngào gọi một tiếng dì, Từ Lập Hoa nắm lấy tay của Sở Yên Nhiên, càng nhìn càng cảm thấy thích, thật ra trước kia bà không thích Sở Yên Nhiên đến mức độ này, thậm chí có thể nói, trong lòng bà còn thích Hà Hâm Nhan xuất thân vi hàn hơn một chút, nhưng từ khi bà và Triệu Thiết Sinh đến Đông Giang gặp mặt cha mẹ Đinh Triệu Dũng, rồi vừa vặn gặp Tống Hoài Minh, vì sự hiền hòa của Tống Hoài Minh, đã sinh ra thiện cảm với Sở Yên Nhiên, Từ Lập Hoa nắm lấy tay Sở Yên Nhiên và nói: “Yên Nhiên, cháu về từ khi nào thế? Cháu cũng chẳng nói một tiếng! Mau lên! Bên ngoài lạnh lắm, mau vào nhà ngồi đi!”

Trương Dương cầm một chiếc túi bước vào trong.

Triệu Lập Quân và Du Mỹ Liên cũng đã xuất hiện, Du Mỹ Liên ngay lập tức đã để ý đến chiếc túi trong tay Trương Dương, đang nghĩ xem trong đó rốt cuộc là có quà gì.

Triệu Lập Quân thấy em về, cũng rất vui, mở miệng cười.

Triệu Thiết Sinh ôm đứa trẻ bước đến, Sở Yên Nhiên biết rằng đây là con trai của anh cả chị dâu cả, nên đã chuẩn bị hồng bao từ trước, cô rất hào phóng, trong hồng bao này có 2000 USD, thật ra cô còn muốn cho nhiều hơn một chút, nhưng Trương Dương khăng khăng không nên cho quá nhiều, để đỡ làm hư hai vợ chồng Triệu Lập Quân, người chị dâu Du Mỹ Liên kia đã để lại ấn tượng không tốt cho Trương Dương, quá hám của.

Mặc dù hồng bao cho đứa trẻ, nhưng cuối cùng vẫn là đưa cho Du Mỹ Liên cất đi, sự hám của của Du Mỹ Liên ngay lập tức đã được biểu lộ ra, cô ta đã mở ngay hồng bao trước mặt Sở Yên Nhiên, nhìn hai mươi tờ 100 USD, cô ta hơi ngớ người, dù sao thì cũng chưa từng nhìn thấy thế giới, cô ta hi vọng rằng ở bên trọng sẽ có Nhân Dân Tệ, nhưng loại tiền này cô ta lại không biết.

Trương Dương sợ rằng cô ta lại gây ra trò cười, liền vội vàng nói với cô ta: “Chị dâu, đây là quà gặp mặt Yên Nhiên cho cháu, là USD đó, chị đừng tưởng đó là Nhân Dân Tệ!”

“Đô la à!” Mắt Du Mỹ Liên chớp chớp, ngay lập tức đã chuyển thái độ: “Yên Nhiên à, em xem em khách sáo quá, em đến đây, chị nên tặng em quà gặp mặt mới đúng, sao em lại khách sáo vậy chứ?”

Sở Yên Nhiên cười nói: “Chị à, lần đầu tiên em gặp cháu, đương nhiên phải tặng quà gặp mặt rồi.”

Du Mỹ Liên gật đầu lia lịa: “Cũng phải, em là cô ruột của Long Long chúng ta mà! Vậy thì chị không khách sáo nữa, chị thay mặt Long Long nhận nhé!”

Sở Yên Nhiên nghe cô ta nói vậy, mặt hơi đỏ.

Du Mỹ Liên thật sự ngưỡng mộ với cô em tương lai này, biết rằng Sở Yên Nhiên đang kinh doanh một công ty ở nước ngoài, cha còn là tỉnh trưởng tỉnh Bình Hải, với một người thân như vậy, cô ta không dám đắc tội, ngoài miệng cũng nói vô cùng ngọt ngào: “Yên Nhiên à, em vẫn chưa ăn cơm đúng không? Để chị đi nấu cơm cho em nhé.”

Cha chồng Triệu Thiết Sinh liền nói vào một câu: “Cơm của cô nấu mà cũng ăn được ấy à?”

Một câu nói đã làm cho Du Mỹ Liên tức đến độ đỏ mặt, nếu không phải trong nhà có khách quý, thì cô ta nhất định phải cãi lại mấy câu. Triệu Thiết Sinh giao đứa trẻ cho cô ta rồi nói: “Cô chăm cháu đi, để tôi và mẹ cô đi nấu cơm!”

Sở Yên Nhiên nói: “Chú Triệu, chú đừng làm nữa, để cháu dùng dì đi nấu cơm!”

Triệu Thiết Sinh cũng rất thân thiết với Sở Yên Nhiên: “Yên Nhiên, cháu là khách quý của nhà ta, làm sao để cháu nấu cơm được chứ, cháu và Trương Dương ngồi nghỉ đi, ta và mẹ con đi nấu cơm!” Triệu Thiết Sinh nói nhầm mất rồi.

Sở Yên Nhiên ngày càng đỏ mặt, Từ Lập Hoa trừng mắt với y, trách y nói năng linh tinh, mặc dù Sở Yên Nhiên và Trương Dương đã đính hôn, nhưng dù sao thì vẫn chưa kết hôn, chưa thay đổi cách xưng hô.

Trương Dương cười nói: “Mẹ, vậy thì con ngồi nghỉ nhé!”

Du Mỹ Liên kéo Sở Yên Nhiên ngồi xuống ghế sô pha, thật là sự nhiệt tình khó thấy, hỏi này hỏi nọ, thật ra thứ cô ta để ý đến không phải là Sở Yên Nhiên, mà là những món quà mà cô ấy mang về từ Mỹ.

Lúc này, đứa trẻ lại khóc lên, Triệu Lập Quân gọi Du Mỹ Liên về phòng cho cháu ăn, Du Mỹ Liên chỉ có thể trở về, hai vợ chồng vào phòng, Du Mỹ Liên trừng mắt với Triệu Lập Quân: “Gọi, gọi gọi, cái gì anh cũng phải gọi em làm, anh không tự làm được à?”

Triệu Lập Quân cười đau khổ nói: “Cho con ăn cơ mà, anh đâu có thứ đó chứ.”

Du Mỹ Quân mở áo vừa cho con bú vừa nói: “Lập Quân, 2000 USD là bao nhiên Nhân Dân Tệ?”

Triệu Lập Quân nói: “Hơn 10000!”

“Hơn 10000!” Mặt Du Mỹ Liên liền trở nên vui vẻ: “Lập Quân à, cô ấy thật là có tiền, anh nói xem, lần đầu gặp mặt đã cho con chúng ta nhiều như vậy, liệu có mang chút quà gì cho chúng ta không?”

Triệu Thiết Sinh nghe thấy vậy liền chau chau mày nói: “Này, em ăn nói kiểu gì vậy chứ? Em trai anh dẫn vợ chưa cưới đến thăm nhà chính thức, em đừng có chỉ nghĩ đến đồ đạc của người ta.”

“Hừ, anh còn giả vờ giả vịt! Em để ý đến đồ của người ta, ai bảo anh không có bản lĩnh cơ chứ? Nếu như anh có bản lĩnh, thì anh đi kiếm chút tiền về đây đi!”

Triệu Lập Quân trừng mắt với cô ta: “Chán chẳng muốn để ý đến em!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK