Trương Dương nói: "Dương Vân!"
Dương Vân vẫn như cũ lập lại động tác của mình, giống như căn bản không có nghe được thanh âm của hắn.
Trương Dương nói: "Tôi biết cô nghe được âm thanh của tôi, chỉ là cô không muốn thừa nhận!"
Ánh mắt của Dương Vân vẫn hoang mang mà mờ mịt.
Trình Diễm Đông nói: "Vô dụng thôi, cô ấy căn bản không nghe vào."
Trương Dương trợn mắt liếc hắn, còn chưa có bắt đầu, hắn đã cho mình trống lui trận. Trương Dương nói: "Cậu có thể yên lặng một chút hay không, nghe tôi nói vài câu?"
Dương Vân vẫn đang tự chơi đùa với mình, Trương Dương nói: "Dương Vân, cô nhìn tôi này!" Hắn đưa tay muốn bắt vai của Dương Vân, còn không có đụng tới Dương Vân, cô ấy đã lớn tiếng hét ầm, nhưng vừa kêu lên, Trương Dương vươn ngón tay điểm trúng huyệt nói của cô ấy, Dương Vân nhất thời không phát ra bất luận âm thanh gì, cô ấy há to miệng, gân xanh trên cổ và cái trán từ tái nhợt hiện rõ ra, có vẻ vô cùng đáng sợ, thế nhưng ánh mắt của cô ấy vẫn không có nhìn Trương Dương.
Trương Dương nói: "Cô nhìn thấy được tôi, vì sao không đem ánh mắt hướng về phía tôi? Cô đang phủ định tất cả những gì mà cô ấy, cô không thích thế giới mà mình đang sống, không thích tất cả những gì mà cô ấy, cho nên từ đầu đến cuối cô đều đang trốn tránh."
Theo Trình Diễm Đông thấy, hành vi của Trương Dương hiện tại như là đàn gảy tai trâu, giảng đạo lý cùng một người bệnh tâm thần căn bản là uổng phí khí lực.
Trương Dương hướng Trình Diễm Đông nói: "Diễm Đông, cậu đi ra bên ngoài nói một tiếng cùng vị Vương viện trưởng kia, kêu ông ta đi xa chút, nhiều người như vậy nhìn, tôi không thể tiến hành trị liệu đối với cô ấy."
Trình Diễm Đông gật đầu, xoay người ra cửa.
Phó viện trưởng bệnh viện Thanh Hồ Vương Cường cũng không có bỏ đi, vẫn đều ở bên ngoài nhìn, ít nhất hiện nay ông cũng không có thấy bất luận tình trạng dị thường gì.
Thấy Trình Diễm Đông đi ra, ông cười nghênh đón: "Cục trưởng Trình, hỏi xong nhanh như vậy?"
Trình Diễm Đông nói: "Vương viện trưởng, tôi tìm ông muốn lý giải một chút tình huống trị liệu của cô ấy, đi, chúng ta đi phòng làm việc bác sĩ nói."
Vương Cường không phải kẻ ngu đương nhiên có thể nghe ra Trình Diễm Đông là cố ý muốn đuổi mình, ông liếc mắt nhìn quản lý viên, ý bảo quản lý viên ở chỗ này nhìn, Trình Diễm Đông mang tâm tư đuổi bọn họ đi, đương nhiên sẽ không để cho quản lý viên ở lại, hắn hướng quản lý viên nói: "Anh cũng đi luôn, tình huống của cô ấy anh hẳn là rõ ràng nhất."
Vương Cường tuy rằng cảm thấy hành vi của Trình Diễm Đông như vậy không thích hợp, thế nhưng ngẫm lại hắn dù sao cũng là cục trưởng phân cục, theo lý thuyết sẽ không làm bậy, nếu như mình từ chối, nói không chừng sẽ đắc tội hắn, vô luận là đại quan tiểu quan, lúc lo lắng vấn đề sẽ xuất phát từ lợi hại, ai ai cũng không nguyện đắc tội người khác, nhất là người mình có thể dùng đến.
Vương Cường đi rồi, Trương đại quan nhân lập tức móc hộp châm ra, từ đó rút ra một cây kim.
Huyệt nói của Dương Vân bị hắn khống chế, đương nhiên không thể la hét, hàn quang lóe ra của châm chọc rốt cục hấp dẫn lực chú ý của cô ấy, trong ánh mắt của Dương Vân toát ra vẻ kinh khủng hiếm có.
Trương Dương không chút hoang mang, trước dùng kim đâm vào giữa mi của cô ấy, sau đó hai thái dương, sau khi châm, khi hắn làm xong tất cả cái này, ánh mắt của Dương Vân nhìn thẳng chăm chú về phía trước, giống nhập định không di động được.
Trương đại quan nhân một lần nữa đi tới đối diện của Dương Vân, cười tủm tỉm nói: "Cô hiện tại thấy tôi, có phải là thấy rất rõ ràng không?"
Dương Vân nhìn Trương Dương, biểu tình của cô ấy là cực kỳ kinh khủng, con ngươi cũng bởi vì kinh khủng mà nở lớn ra.
Trương Dương mỉm cười nói: "Cô quá mệt mỏi rồi, đừng ép buộc mình, lúc cần nghỉ ngơi, nhất định phải thích hợp nghỉ ngơi một chút. Tôi sẽ không hại cô, cô không cần sợ, tôi là tới bảo vệ cô, có tôi ở đây không ai có thể thương tổn cô."
Dương Vân nghe vào trong tai, chỉ cảm thấy âm thanh của hắn vô cùng thoải mái, giống như là gió xuân thổi vào mặt, khiến cho cô ấy cảm giác được ấm áp từ đáy lòng.
Trương Dương lợi dụng kim khống chế huyệt nói của Dương Vân, trợ giúp cô ấy thu liễm tâm thần, chỉ có như vậy, hắn mới có cơ hội, Dương Vân sinh hoạt trong thế giới của mình, đối với tất cả bên ngoài đều có tâm phòng bị rất nặng, Mê Hồn thuật hiện tại cũng là thôi miên, muốn thôi miên đối phương, phải làm cho đối phương thả lỏng thần kinh, buông tha cảnh giác, Trương Dương thông qua ngôn ngữ không làm được, cho nên chỉ có thể dựa vào châm cứu. Thấy ánh mắt của Dương Vân đã có hòa hoãn, Trương Dương trong lòng mừng thầm, xem ra thật sự rất có hi vọng.
Hắn nhẹ giọng nói: "Có phải là trong lòng cô có rất nhiều chuyện thương tâm không? Nói với tôi đi!"
Ánh mắt của Dương Vân bỗng nhiên lại chuyển lạnh.
Trương Dương thầm kêu không ổn, vào đề có chút sai, nếu như để cho Dương Vân một lần nữa sản sinh đề phòng, mình làm ra nhiều nỗ lực như vậy sợ rằng sẽ uổng phí, loại bệnh nhân tự bế này chỉ cần đem cánh cửa tâm linh vừa mở ra một lần nữa đóng lại, như vậy còn muốn tìm cách vào cửa, độ khó sẽ lớn hơn rất nhiều so với ngay từ đầu.
Trương Dương thay đổi khẩu khí: "Tiểu Vân... Tiểu Vân, con không nhận ra ba sao? Con lẽ nào thật sự không nhận ra ba, ba là ba của con đây.”
Dương Vân nội tâm chấn động, ánh mắt của cô ấy tràn ngập khiếp sợ nhìn Trương Dương, nếu như là người bình thường, nghe được những lời này của Trương đại quan nhân, nói không chừng đã sớm chửi ầm lên, nào có tùy tiện giả mạo ba của người khác, nhưng Trương Dương dùng mê hồn thuật trên người Dương Vân, tinh thần bản thân của Dương Vân không quá bình thường, lúc đầu thấy Trương Dương là một người lạ, nhưng càng nhìn càng quen thuộc, càng nhìn càng giống ba của cô ấy, Dương Vân cảm giác hắn càng ngày càng giống, nguyên nhân căn bản cũng là chính sức tưởng tượng của cô ta gia công mà thành.