Thường Tụng nói: "Thật sự không có việc gì chứ?"
Thường Hải Tâm trước khi cha mẹ muốn bật đèn liền chủ động bật đèn ở đầu giường, có điều ánh sáng rất yếu, làm vậy là để cho cha mẹ không nhìn rõ tình trong phòng, cô ta ngồi dậy, lại giả bộ ngáp một cái: "Rốt cuộc có chuyện gì vậy? Quá nửa đêm rồi còn không cho con ngủ à."
Vợ chồng Thường Tụng nhìn nhìn vào trong phòng, không có bất kỳ điều gì dị thường, bọn họ tất nhiên không nghĩ ra được trong chăn của con gái bảo bối của mình lại giấu một nam nhân.
Thường Tụng cười nói: "Không có gì, mau ngủ đi." Y xoay người bước đi.
Viên Chi Thanh lại không lập tức đi ngay, mà lại đi tới cạnh giường, trong lòng Thường Hải Tâm lúc này kinh hoàng không thôi như có con nai đang chạy, nói: "Mẹ, mẹ không đi ngủ à!"
Viên Chi Thanh bước đến ngồi xuống mép giường, thò tay ra tắt đèn ở đầu giường.
Trương Dương lúc này chỉ muốn đâm đầu vào tường tự sát, từ lúc trùng sinh tới nay, chưa bao giờ gặp phải trường hợp xấu hổ như vậy, đều tại mình đắc ý vong hình, khi từ trong nhà Tần Thanh đi ra rất đắc ý, không ngờ lại bại lộ hành tung, chuyện này đã nhắc nhở hắn, cho dù là thâu hương thiết ngọc cũng nhất định phải thật cẩn thận.
Viên Chi Thanh ở trong bóng đêm cầm tay con gái, nói: "Hải Tâm, ngủ sớm chút đi."
May mà vì tối cho nên bà ta không nhìn thấy sắc mặt của con gái, Thường Hải Tâm nói khẽ: "Mẹ, mẹ cũng về ngủ sớm đi."
Viên Chi Thanh nói: "Không sao, mẹ chờ con ngủ rồi mới lại đi ngủ."
Trương đại quan nhân trong lòng kêu khổ không thôi, Viên Chi Thanh sao lại nổi lòng mẫu tử vào lúc này, đòi ở lại trong phòng không chịu đi.
Thường Hải Tâm cười nói: "Mẹ, con không còn là trẻ con nữa rồi, không cần mẹ ru ngủ đâu."
Viên Chi Thanh thở dài nói: "Rốt cuộc cũng trưởng thành rồi, trước đây khi con còn nhỏ, mỗi tối đều phải cầm tay của mẹ, phải đợi đến lúc con ngủ rồi mẹ mới dám đi."
Thường Hải Tâm đang định lên tiếng thì cảm thấy sau mông minh có thứ gì đó càng lúc càng cứng. Trong lòng xấu hổ đến cực điểm, hắn ta không ngờ không những lẻn vào phòng mình mà còn, mà còn... Thường Hải Tâm xấu hổ không dám nghĩ tiếp nữa.
Trương đại quan nhân thật ra vẫn luôn cố gắng khống chế bản thân, nhưng dí sát vào cặp mông dụ người của Thường Hải Tâm, nếu không có chút phản ứng nào thì hắn còn là nam nhân ư? Hắn tự thấy phản ứng cũng không tính là quá mạnh, chỉ có chút xíu mà thôi, có điều chút xíu phản ứng này lại phát sinh vào đúng chỗ mấu chốt, khiến cho Thường Hải Tâm cực kỳ mẫn cảm. Viên Chi Thanh vẫn ngồi ở trên giường, Trương đại quan nhân cũng không dám động đậy, nhưng cái không dám động là thân thể, còn cái chỗ mấu chốt đó vẫn vô thanh vô tức tăng trưởng.
Thường Hải Tâm cảm thấy được áp lực đến từ phía sau, áp lực này lại chạm đúng vào chỗ bí ẩn của cô ta, cô ta cũng không dám động, sợ hơi có dị động là bị mẹ phát hiện, đồ lót mỏng dính rõ ràng không thể ngăn cản loại cảm giác mà Trương Dương tạo cho cô ta, khiến Thường Hải Tâm cảm thấy ngượng ngùng không chịu nổi là cô ta không ngờ cũng phát sinh phản ứng, cô ta cảm giác được nhiệt độ cơ thể của cô ta đang tăng lên từng chút một, hơi nước trong cơ thể tựa hồ bị độ nóng làm cho bốc hơi ra ngoài.
Viên Chi Thanh có chút kinh ngạc nói: "Hải Tâm, tay con nóng quá, không phải là sinh bệnh chứ?" bà ta vươn tay ra sờ chán con gái.
Thường Hải Tâm trong lòng thầm trách Trương Dương, nếu như bị mẹ phát hiện Trương Dương ở trên giường mình, cho dù nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch, cô ta vội vàng giả vờ bực mình, nói: "Mẹ, mẹ phiền quá, có định để cho con ngủ không?"
Viên Chi Thanh sờ sờ thái dương con gái, xác định cô ta không có việc gì liền cười nói: "Được rồi, được rồi, mẹ không làm phiền con nữa, con mau ngủ đi." Lúc này mới đứng dậy đi ra cửa.
Trương Dương và Thường Hải Tâm đồng thời thở phào nhẹ nhõm, khi đang chuẩn bị tách ra thì…
Viên Chi Thanh vẫn chưa đóng hẳn cửa phòng đã lại đẩy ra, thò nửa người vào, Trương Dương vội vàng rướn về phía trước, Thường Hải Tâm cũng theo bản năng ưỡn về phía sau, khi hai người cùng hướng về một chỗ, không nghi ngờ gì nữa càng tăng thêm lực va chạm lẫn nhau, Thường Hải Tâm cảm giác được một bộ phận nào đó của Trương Dương đâm vào cấm khu của mình sau váy ngủ, váy ngủ ma sát vào cái chỗ đó của mình, có chút đau đau, nhưng lại có một loại cảm giác khó có thể hình dung.
Trương đại quan nhân thật sự không có ý tiết độc Thường Hải Tâm, nhưng tối nay thật sự là tà cực điểm, mình loạng quạng thế nào lại lên giường của Thường Hải Tâm, hơn nữa hai người lại nằm sát nhau như vậy, càng gay go hơn là, hắn cảm thấy cái chỗ mà mình tiếp xúc sát sàn sạt với Thường Hải Tâm bắt đầu trở nên ẩm ướt. Ý niệm đầu tiên của Trương Dương là mình không ngờ bị xuất tinh sớm, nhưng lập tức hắn ý thức được nguyên nhân không phải là ở mình.
Thường Hải Tâm cắn chặt môi, trong đời cô ta chưa từng có cảm giác như vậy, trong lòng thẹn thùng đến cực điểm, nhưng từ đáy lòng lại có một tia chờ mong khó nói, cô ta đối với Trương Dương không hề có bất kỳ cảm giác bài xích nào cả.
Viên Chi Thanh nói: "Hải Tâm, sáng mai con muốn ăn gì?" Tình mẫu tử luôn luôn như biển rộng.
Thường Hải Tâm nói: "Gì cũng được, mẹ, con mệt lắm rồi."
Viên Chi Thanh cười nói: "Được rồi, được rồi, mẹ biết con nghĩ mẹ thật là phiền phức mà!" Lúc này mới từ bên ngoài đóng cửa phòng của Thường Hải Tâm lại.
Lần này Thường Hải Tâm không dám lập tức tách Trương Dương ra, Trương đại quan nhân cũng không dám động đậy, nhưng Thường Hải Tâm cản thấy hắn càng lúc càng dí sát vào mình. Hai người trong bóng đêm vẫn duy trì sự trầm mặc, nhưng không ai có ý định tách ra, rất nhiều khi cảm giác trên sinh lý không lừa được được người ta, bọn họ kề sát nhau như vậy, đều cảm giác rất thoải mái, nhưng lại đều cảm thấy thiếu chút gì đó, thấy ngượng ngùng nhưng lại không nỡ tách ra, con người đúng là một loại động vật mâu thuẫn và rối rắm.
Đám cảnh vệ ở trong vườn nhà Thường Tụng tìm kiếm một lượt, phát hiện không có ai khả nghi, Thường Hải Long cũng tìm trong nhà một lượt, cũng không phát hiện điều gì dị thường, mất gần hai mươi phút, đám cảnh vệ mới rời đi, người của Thường gia cũng đi ngủ trở lại, tất cả một lần nữa trở nên tĩnh mịch.
Thường Hải Tâm hơi rướn về phía trước, rời khỏi cái chỗ khiến cô ta xấu hổ không thôi đó.
Trương đại quan nhân cảm thấy có chút mất mát, tay vươn lên trước, do dự một thoát rồi hạ xuống người của Thường Hải Tâm, hắn rõ ràng cảm giác được thân thể mềm mại của Thường Hải Tâm hơi run run.
Hô hấp của Thường Hải Tâm trở nên dồn dập, cô ta lại rướn người về phía trước thêm chút nữa, cuối cùng cũng tách ra một khoảng với thân thể của Trương Dương, nhưng khoảng cách này không hề khiến cô ta cảm thấy an toàn, trong lòng lại sinh ra một loại cảm giác mất mát, rất kỳ quái.
Trương Dương ghéo vài tai cô ta, nói khẽ: "Tôi phải đi đây!"
Thường Hải Tâm cắn cắn môi, cô ta không nói gì.
Trương đại quan nhân tuy rằng nói phải đi, nhưng lại không đứng dậy. Tay hắn rời khỏi thân thể mềm mại của Thường Hải Tâm, lưu luyến không rời, tim của Trương đại quan nhân không lừa được mình, thằng em ở bên dưới cũng không lừa được bản thân nó, rất là lưu luyến, đến bây giờ một chút dấu hiệu mềm hoá cũng không có.
Thường Hải Tâm nhỏ giọng nói: "Chờ một lát nữa đã, bọn họ chắc còn chưa đi xa đâu?" Những lời này được nói ra một cách gian nan đến cực điểm.
Trương đại quan nhân nghe thấy câu này, trong lòng nhất thời nóng lên, hắn đương nhiên nguyện ý ở trong chăn thơm ngào ngạt của Thường Hải Tâm ở thêm một lát? Có câu hát gì ý nhỉ "kỳ thật không muốn đi, kỳ thật anh muốn ở lại bên em lâu hơn". Trương đại quan nhân chẳng những muốn ở lại, mà còn muốn ở gần hơn một chút, thằng ôn này lại ghé sát vào Thường Hải Tâm hơn, không những như vậy còn vô sỉ nói một câu: "Tôi hơi lạnh."
Cảm giác lại được hắn ghé sát vào thật khó mà hình dung được, nhưng Thường Hải Tâm nhận thức được rõ rằng loại cảm giác này rất thoải mái.
Trương Dương tay ôm lấy eo cô ta: "Không khiến cô sợ chứ?"
Thường Hải Tâm lắc đầu, cảm giác được thằng ôn này càng lúc càng dí sát vào người mình, cô ta cảm giác được thân thể của mình đang phát sinh biến hóa vi diệu, sợ bị Trương Dương phát hiện, lại muốn rời khỏi hắn xa một chút.
Nhưng Trương Dương ý thức được ý đồ của cô ta, tay vòng ra phía trước, đặt tay lên cặp ngực cao vut của cô ta, thân thể của Thường Hải Tâm run lên. Cô ta chộp lấy tay của Trương Dương, Trương Dương nắm lấy bàn tay của cô ta, từng chút từng chút kéo cô ta quay lại, Thường Hải Tâm nhắm chặt hai mắt, ra sức cắn, cánh mũi đáng yêu bởi vì khẩn trương mà phập phồng, lúc này vẻ mặt cực kỳ giống sơn dương được đợi làm thịt, Trương Dương hé hé môi, trong đầu đột nhiên không biết vì sao nghĩ tới một câu, mình là cán bộ quốc gia, mình là đảng viên cộng sản, Trương Dương à Trương Dương, lúc khảo nghiệm nguyên tắc đảng tính của mày tới rồi đó.