Mục lục
Y Đạo Quan Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nữ tử nhẹ nhàng: “Sao nữa?”

Trương Dương nở nụ cười: “Sao là sao? Ngoài ta ra, ngươi còn hẹn người khác à?”

Tả Hiểu Tình nhẹ giọng trả lời: “Vừa rồi là có một gã gọi điện thoại cho ta, nói dông dài mãi. Thực sự là đáng ghét mà!”

“Vậy thì cứ cho hắn một trận đi! Ngươi đang ở đâu? Ta qua đón!”

Tả Hiểu Tình khanh khách cười: “Suốt ngày đánh đánh đấm đấm, trong mắt ngươi có hay không pháp luật vậy? Đã là cán bộ rồi vậy mà giác ngộ chính trị của ngươi còn không bằng mấy người dân phổ thông chúng ta nữa đó!” Tả Hiểu Tình ngừng lại một chút: “Nhà ga đông người lắm, thôi để ta đến chỗ ngươi đi. Ngươi đang ở đâu vậy?”

“Ta đang ở nhà khách huyện ủy!”

“Được! Năm phút nữa ta tới đó!” Tả Hiểu Tình cúp máy xong mà tụ cười trên môi vẫn chưa tắt. Chẳng hiểu sao kỳ nghỉ cuối tuần vừa rồi ở Giang Thành cũng bình thường, vậy mà vừa tới đây, nghe điện thoại của Trương Dương xong lại thấy vui mừng như vậy nhỉ? Tả Hiểu Tình lắc lắc đầu, cố gắng quên đi cái cảm giác vừa mừng vừa sợ đó đi.

Nàng ta vẫn một mực quy kết cái cảm giác mong chờ gặp mặt Trương Dương đó chỉ như là những người bạn lâu ngày gặt lại mà thôi. Thực sự nàng cũng không muốn phát sinh loại tình cảm kia, bởi vì sâu thẳm trong nội Tả Hiểu Tình vẫn thấy có lỗi với Trương Dương, đến giờ nàng ta vẫn chưa dám nói thật về thân thế của mình cho Trương Dương biết. Bắt xe đến nhà khách huyện ủy, xa xa đã thấy thân ảnh cao to quen thuộc đó đang đứng chờ ở trước của. Trương Dương mặc một chiếc áo da màu xám rám nắng, quần jeam xanh, chân đi giày thể thao màu đen, vẻ mặt hứng khởi đang ngóng trông từng chiếc xe đi qua lại.

Thấy Tả Hiểu Tình mãi mới tới, Trương Dương vui tươi hớn hở chạy lại đón, giành trả tiền xe trước.

Bởi vì đây không phải là tại bệnh viện, buộc phải ăn mặc gọn gàng chỉnh tề, nên Tả Hiểu Tình để xõa tóc, khuôn mặt cười cười có chút ửng đỏ, đôi mi thanh tú cong cong, cùng với đôi mắt sáng long lanh như mặt nước hồ mùa thu. Nếu nói Sở Yên Nhiên thuộc dạng mỹ nữ yêu kiều nóng bỏng, Trần Tuyết là mỹ nhân băng lãnh khó chinh phục, thì Tả Hiểu Tình lại có vẻ ôn nhu kiều mỵ hấp dẫn khó tả. Chẳng hiểu sao, thấy nàng ta mà tự đáy lòng Trương Dương lại sinh ra một thứ tình cảm thân thiết kỳ lạ. Ánh mắt hai người giao nhau, tựa hồ như tâm linh tương thông, đều biết đối phương đang nghĩ gì.

Tiếp nhận ba lô từ Tả Hiểu Tình, Trương Dương cười trêu đùa nói: “Đã tới thăm rồi, còn tặng quà làm gì nữa? Vẫn còn khách khí như vậy à?”

Tả Hiểu Tình uyển chuyển nhảy xuống đất, chiếc áo khoác ngoài màu đỏ giống ánh bình minh càng làm tăng thêm vẻ đẹp khuôn mặt thanh tú của nàng, kiến Trương Dương ngắm nhìn đến ngây người. Tả Hiểu Tình không khỏi nhoẻn miệng cười, lộ ra mấy cái răng trắng tinh: “Vài ngày không gặp, chủ nhiệm Trương phong thái càng hơn xưa đó!”

“Đâu có! So ra còn kém xa Tả tiểu thư phong hoa tuyết nguyệt đây nhiều!”

Hai người cứ thế trêu đùa nhau như trẻ con một hồi mới chịu thôi.

Trương Dương vốn định mời Tả Hiểu Tình tới phòng mình ngồi chơi, nhưng chẳng hiểu sao Tả Hiểu Tình đỏ mặt lắc đầu nguầy nguậy, nhất quyết không chịu. Trương Dương cũng thấy làm lạ! Suy nghĩ lại một hồi cảm thấy như vậy chẳng phải là cô nam quả nữ trong phòng riêng sao? Thảo nào người ta lại đỏ mặt như vậy, tám phần mười là nghĩ mình muốn làm bậy rồi!

Rất nhanh Trương Dương nghĩ ra được biện pháp, mở lời chữa ngượng: “Hay là đi ăn chút gì đi?"

Tả Hiểu Tình gật đầu đồng ý.

Thấy chiếc xe vừa rồi chở Tả Hiểu Tình đến còn chưa đi, Trương Dương vẫy vẫy tay gọi lại, cùng Tả Hiểu Tình đi thẳng tới cửa hàng bách hóa, cạnh quán cháo gà Lương Ký. Quán ăn này cũng là nơi khá nổi tiếng, Trương Dương kéo Tả Hiểu Tình lên thẳng lầu hai, ngồi xuống một bàn cạnh của sổ, lại gọi hai chén cháo gà, cùng mấy gói quẩy nhỏ. Vừa ăn vừa nói cười vui vẻ.

Tả Hiểu Tình từ lời Trương Dương biết được, hắn rời quê đi nơi khác công tác mà cũng chẳng mấy người quan tâm, điều này thực cũng làm hắn không cam lòng chút nào. Chỉ có điều cái việc buồn bực này cũng không kéo dài lâu lắm, lập tức Trương Dương bắt đầu hồ hởi giới thiệu cho Tả Hiểu Tình những điều về nông thôn mà hắn mới biết, về cảnh đẹp, về những món ngon dân dã. Tả Hiểu Tình nghe đến mấy món ngon, đôi mắt nhất thời trở nên sáng ngời. Lại nghe đoạn Trương Dương một mình tại thôn Thanh Hà một mình đánh lộn với hơn bốn mươi người, Tả Hiểu Tình không kìm được kinh hô một tiếng, nhưng lập tức ý thức được mình hơi thất thố, chẳng phải Trương Dương vẫn đang mạnh khỏe ngồi ở đây đó sao? Nghĩ lại tình cảnh lo lắng cho hắn lúc nãy, khuôn mặt trắng nõn của Tả Hiểu Tình lại hồng lên, một vẻ đẹp kiều diễm khó cưỡng lại được làm tim Trương Dương lại đạp loạn nhịp một hồi.

Tả Hiểu Tình cũng nhận ra được ánh mắt nóng rực của nam nhân đối diện, vội vàng quay mặt nhìn ra mảnh sân rộng ngoài kia để khỏi ngượng ngùng, nhẹ giọng nói: “Ta nghe nói rừng núi Thanh Thai vẫn còn giữ được nguyên vẻ nguyên sinh, không biết trông sẽ như thế nào nhỉ?”

Trương Dương tuy rằng tại xã Hắc Sơn Tử cũng đã ngao du một vòng rồi, chẳng qua cũng chỉ đi thị sát cho biết thôi, chứ cũng không có để tâm ngắm nhìn vẻ đẹp rừng núi gì đó. Nghe Tả Hiểu Tình mở lời như vậy, vui sướng đưa ra lời mời: “Bao giờ có thời gian rỗi, tới xã Hắc Sơn Tử chơi. Ta làm hướng dẫn viên du lịch miễn phí cho, được không?”

Đôi mắt Tả Hiểu Tình cũng chợt sáng lên, nhẹ nhàng gật đầu: “Cuối tuần này có được không?”

“Cứ định như thế đi! Thứ sáu cuối tuần này ta đợi ngươi ở xã Hắc Sơn Tử!” Trương Dương cũng vui vẻ nhận lời.

Tả Hiểu Tình có chút lưỡng lự: “Ừ! Ta sẽ gọi điện thoại báo trước cho ngươi, để ta sắp xếp thời gian lại một chút đã!”

Trương Dương cười nhẹ: “Bác sĩ thực tập mà bận rộn như vậy à? Mà có câu như thế nào ấy nhỉ? Càng chia xa, chúng ta càng nhớ nhung!”

Chỉ một câu trêu đùa cũng làm Tả Hiểu Tình xấu hổ đến tai đỏ hồng cả lên, nhẹ giọng trách mắng: “Trương Dương! Ngươi đúng là tiểu lưu manh!” Bất chợt phát hiện ánh mắt Trương Dương đang nhìn chằm chặp vào ngực mình, theo bản năng Tả Hiểu Tình giật mình lùi lại phía sau, thầm nghĩ Trương Dương này thật bỉ ổi quá đi!

Trương Dương trong lòng cũng thấy rạo rực, đang định trêu đùa mỹ nhân một phen, ai dè một thanh âm bên cạnh cắt ngang: “Chủ nhiệm Trương!” Trương Dương cũng ngẩn cả người, nghĩ không ra là lại gặp được người quen ở đây. Ngẩng đầu nhìn lên, thấy là phó trưởng xã Quách Đạt Lượng cùng một nữ nhân trung niên ăn mặc chỉnh tề đứng cạnh nhau, đích thị là vợ của hắn ta. Hai người này ngày hôm nay rảnh rỗi nên thị trấn mua tivi, tiện thể ghé vào đây ăn trưa, cũng không có nghĩ tới lại gặp được Trương Dương ở đây.

Trương Dương vẻ mặt tươi cười đứng lên: “Ta còn tưởng là ai, nguyên lai là Quách phó trưởng xã. Thực là hữu duyên thiên lí năng tương ngộ mà! Nghĩ không ra chúng ta đi ăn mà cũng gặp được nhau!” Vừa nói Trương Dương vừa làm điệu muốn mời Quách Đạt Lượng cùng ngồi ăn. Quách Đạt Lượng hắn tới giờ leo lên được cái chức phó trưởng xã này thì cũng chứng tỏ là một người không đơn giản chút nào. Ban đầu hắn cũng không có chút cảm tình nào với tiểu tử Trương Dương này, nhưng là do biểu hiện của Trương Dương lần cùng theo tổ công tác xuống nông thôn khảo sát cũng khá tốt, lại cùng với Vương Bác Hùng chiếu cố nhiều đến hắn. Quách Đạt Lượng mới sinh ra hảo cảm với tiểu tử Trương Dương này, bởi vậy hôm nay thấy Trương Dương ở đây nên chủ động tới chào hỏi. Chỉ là hắn cũng cảm thấy như mình vừa phá hỏng cuộc vui của đôi thanh niên trẻ này, chỉ cười cười khoát tay nói: “Hay là miễn cho ta đi. Ta cùng lão bà lại đằng kia tùy tiện một chút cũng được, cũng không có quấy rầy chuyện tốt của hai người trẻ các ngươi nữa. Chủ nhiệm Trương! Lại đằng kia chút đi, ta có chuyện muốn nói!” Quách Đạt Lượng kéo Trương Dương ra một góc xa, nhỏ giọng nói: “Bạn gái ngươi cũng đẹp thật đó!” Quách Đạt Lượng làm quan nhiều năm nên cũng hiểu rõ một điều, đó là cho dù cấp trên có nói gì đi chăng nữa, thì cấp dưới cũng đều phải cười cười lấy lòng, không có dám nửa tiếng phản đối. Chính vì vậy hắn cũng nói thẳng với Trương Dương như vậy, mà không cần phải để ý nhiều đến mặt mũi mình.

Trương Dương cũng chỉ cười cười cũng không nói gì, mà không nói tức thừa nhận. Có một người bạn gái xinh đẹp như hoa vậy, tội gì không nhận, chẳng phải là càng nâng cao mặt mũi của mình sao? Trương Dương tự nhủ.

Quách Đạt Lượng vỗ vỗ vai Trương Dương cười nói: “Ta tới buổi tối mới trở về, nếu đi xe về cùng thì gọi điện cho ta.” Mấy cán bộ xã này hầu như tất cả đều có điện thoại cả, mặc dù ở xã Hắc Sơn Tử hiện vẫn chưa có sóng di động, nhưng dù sao đây cũng là một cách thể hiện vị thế của kẻ làm quan.

Trương Dương gật đầu: “Cảm ơn phó chủ tịch Quách quan tâm, ngài cùng chị nhà cứ tự nhiên, bữa này ta mời!”

Trương Dương gọi tên phục vụ tới, ăn một bữa kì thực cũng chẳng tốn bao nhiêu tiền, phó chủ tịch Quách kia đương nhiên cũng chẳng hề thiếu tiền, nhưng cái quan trọng là thái độ, trước mặt phó chủ tịch xã tranh thủ kiếm chút mặt mũi cũng là đúng đắn, dù sao Quách Đạt Lượng cũng là phó chủ tịch xã, ở xã vẫn có những ảnh hưởng nhất định.

Trương Dương cùng Tả Hiểu Tình đi ra khỏi Kê Chúc quán, còn chưa bước được hai bước đã lại nghe được có người gọi Tả Hiểu Tình, hai ngươi quay lại nhìn, bất đắc dĩ không khỏi tươi cười, thế giới này thực sự là nhỏ bé quá a, đi đâu cũng gặp phải người quen thế này. Vừa gọi Tả Hiểu Tình chính là Hồng Linh cùng vài nữ đồng học, các nàng mấy người định đi dạo phố với mua sắm, không ngờ vừa vặn lại gặp Tả Hiểu Tình cùng Trương Dương.

Hồng Linh ngạc nhiên nói lớn: “Tả Hiểu Tình a Tả Hiểu Tình, chẳng phải ngươi nói là về Giang Thành sao? Sao giờ lại vẫn còn ở huyện Xuân Dương.”

Tả Hiểu Tình cười thẹn mặt đỏ đến tận cổ, chuyện trước mặt vô luận thế nào cũng không giải thích nổi rồi.

Cũng là Trương đại quan nhân nhanh trí vội mờ miệng đỡ lời: “Chúng ta là gặp nhau ở nhà ga, tiện đương đi ăn một chút.”

Hồng Linh mặt tràn ngập nghi ngờ đánh giá Trương Dương, nàng cũng chưa biết Trương Dương đã coi như tốt nghiệp xong, và đi làm cán bộ nhà nước rồi: “Ngươi sáng sớm mò tới nhà ga làm gì?”

Trương Dương thở dài: “Nói ra thì cũng dài…”

“Nói dài làm gì, nói ngắn nói thật đi mau…!” Vài cô bạn cười nói.

“Ta còn có thể nói dối sao?”

“Ngươi có quyền im lặng! Tất cả những lời ngươi nói sẽ là bằng chứng trước toà!”

Trương đại quan nhân đối với đám nữ đồng học đang vây kín chất vấn, chỉ đành nói qua loa là mình và tả Hiểu Tình xảo hợp ở nhà ga rồi thế nọ thế kia, đương nhiên trừ việc đi ăn ở Kê Chúc quán là thật, còn lại thì tất cả đều là giả.

Mấy nữ đồng học này thiệp thế (kinh nghiệm xã hội) chưa sâu, đương nhiên sau khi nghe Trương Dương bốc phét một hồi thì tám chin phần là tin cả. Nhưng xét cho cùng thì nguyên nhân cũng chính là trong ấn tượng các nàng tả Hiểu Tình rất chi là ưu tú xuất chúng trên mọi mặt, còn Trương Dương kia đương nhiên là hết sức bình thường, khoảng cách giữa hai người là quá xa, chắc không thể có chuyện mờ ám gì ở đây được. Thế nên tất cả đều tin rằng lần này là xảo ngộ, Tả Hiểu Tình gặp Trương Dương và sau đó gặp các nàng ở đây đều là xảo ngộ cả.Chỉ có Hồng Linh tuy rằng biết rõ bối cảnh hai nhà nhưng vẫn có cản giác nghi ngờ vì nàng nhiều lần cảm thấy được Tả Hiểu Tình có phần coi trọng tiểu tử này.

Nhờ Trương Dương bốc phét một hồi mà Tả Hiểu Tình sau cùng cũng khôi phục được dáng vẻ bình tĩnh, nhẹ giọng hỏi: “Còn sớm như vậy mà các ngươi đã đi rồi sao?”

Hồng Linh chỉ chỉ rạp chiếu phim cách đó không xa: “Chuẩn bị đi xem phim! Rạp đang chiếu ‘Đèn lồng đỏ treo cao’ của đạo diễn Trương Nghệ Mưu đó!” Sau đó ánh mắt chuyển đi dừng lại trên người Trương Dương tựa hồ như sói thấy được cừu: “Trương Dương này, dạo này nghe đồn ngươi rất là phong độ?”

Trương Dương tủm tỉm cười liếc mắt sang nhìn Tả Hiểu Tình, thấy ánh mắt nàng như là đồng ý, trong lòng xem ra đúng là hôm nay không có khả năng đánh quả lẻ với nàng rồi. Hắn đành sảng khoái gật đầu nói: “Ta mời! Van cầu các mỹ nữ ở đây cho ta có vinh hạnh này!”

Hồng Linh cười khanh khách: “Cũng biết điều á!”

Đi tới rạp nhân dân huyện cũng vừa lúc 10h, Trương Dương mua vé, sau đó lại mua nào là bắp rang, hạt dưa… đủ loại đồ ăn vặt với đồ uống, trong lòng hắn đúng là không mong muốn gặp Hồng linh cùng đám bạn kia chút nào, nhưng mà hắn đối với Tả Hiểu Tình có cái ý đồ kia thì đương nhiên không nên bỏ qua vận động hàng lang đám này được. Như chuyện Lưu bí thư chi bộ thôn Thanh hà suất lĩnh dân chúng ngạnh kháng hơn mười tên cảnh sát đã chứng minh sức mạnh của quần chúng là vô cùng cường đại.

Đám nữ sinh kia thấy Trương Dương hào phóng thì cảm giác đối với hắn cũng cải biến rất nhiều, Tả Hiểu Tình nguyên vốn là muốn cố ý tránh tình nghi, nên khi chọn ghế ngồi cũng muốn bảo trì khoảng cách với hắn, bên trái nàng là Hồng Linh ngồi, chỗ bên phải thì do mấy cô nàng kia hiểu ý cố ý nhượng lại, Trương đại quan nhân nhờ thế cũng cứ vô tư mà ngồi thôi. Tả Hiểu Tỉnh trong lòng thầm mắng tên này đúng là da mặt quá dày, mà tối dạ nữa, nàng muốn nói mà không nói được.

Lúc đèn tắt, mọi ánh mắt đều tập trung lên màn ảnh, những năm đầu 90 này, trong lĩnh vực điện ảnh cái tên Trương Nghệ Mưu tồn tại như một thương hiệu lớn, bất quá ông ta cũng không phải hạng hư danh, từ hình ảnh đến thủ pháp tự sự đều vượt chuẩn mực bình thường. Trương đại quan nhân đây là lần đầu được đi xem phim điện ảnh, nên cũng nhanh chóng đắm chìm vào thế giới của bộ phim.

Mấy bạn nữ kia thì xem tới mê say, nhìn Tụng Liên đấu tranh với số phận nghiệt ngã, lúc tiếng ca lạnh lùng mà tịch mịch của dì Ba nổi lên cũng là lúc nước mắt của mấy nữ tử này chảy xuống. Còn đối với Trương Dương thì hắn cũng chẳng có cảm xúc gì cho lắm, vì hắn vốn xem chuyện nam nhân có ba bốn vợ hầu hạ là chuyện hết sức bình thường, loại chuyện tình rề rà nhàm chán như thế mà cũng lôi ra làm điện ảnh được sao? Trương đại quan nhân cảm thấy không hứng thú cho nên thời gian trong rạp trở lên vô vùng nhàm chán, mà nhàn cư vi bất thiện, hắn bắt đầu len lén nhìn sang chỗ Tả Hiểu Tình, thấy trong đôi mắt đẹp ấy long lanh những giọt lệ, bàn tay trái của hắn lằng lẽ lò dò sang, thừa dịp Tả Hiểu Tình hoàn toàn tập trung vào bộ phim thì nhẹ nhàng cầm tay phải nàng. Thân thể tả Hiểu Tình khẽ giật mình một cái, phải nói là lòng bàn tay của tiểu tử này rất có nhiệt lực làm cho Tả Hiểu Tình cảm thấy nóng rực, muốn rút tay về thì lại bị cái tên vô liêm sỉ ấy giữ chặt lại. Tả Hiểu Tình mắt vẫn tập trung vào màn ảnh, tay vẫn ngoan cường chống cự lại hắn, trong đêm tối hai ngươi vô thanh vô tức tiến hành chiến tranh.

Trương Dương len lén nhìn tả Hiểu Tình, phát hiện trên mặt nàng vẫn hơi cười cười không có vẻ giân dữ gì cả, tự nhiên lại càng không buông bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của nàng ra. Nguyên bản bàn tay nhỏ nhắn trong tay của Trương Dương cũng nóng dần lên, sau một hồi chiến đấu, nàng cũng ý thức được mình không có khả năng là đối thủ của Trương Dương được, hơn nữa hắn cũng không có thêm hành động quậy phá nào mà chỉ nắm tay mình, cứ tạm thời coi như có ngươi sưởi ấm bàn tay cho mình. Tuy là thế nhưng trong lòng vô luận thế nào cũng không che giấu được cái cảm giác thấp thỏm lo lắng, chính là từ lúc chào đời tới nay lần đầu bị nam nhân cầm tay, hắn lại chẳng kiêng nể gì cả mà giữ chặt không buông, hơn nữa nàng đố với hắn cũng không có gì phản cảm, khiến cho trong lòng Tả Hiểu Tình dâng lên một cảm giác ấm áp cùng hoang mang khó tả.

Hai người cứ lẳng lặng cầm tay nhau như vậy cho tới tận lúc hết phim, khi đèn bật sáng lên tả Hiểu Tình mới giật mình rút tay lại, may mà đám bạn xung quanh vẫn mải mê với bộ phim nên không ai chú ý tới bọn họ. Hồng Linh quay lại nói: “Cái lão Trần lão thái gia thật là ghê tởm, một lão già dựa vào cái gì mà lại hại nhiều người như thế?” Sau đó ánh mắt dừng lại trên người Trương Dương, tổng kết một câu: “Nam nhân đúng là không có một điểm tốt!”

Người nói vô tâm, người nghe lại hữu ý. Tả Hiểu Tình lại tưởng Hồng Linh thấy màn cầm tay của hai người họ khi nãy, mặt đỏ gay đỏ gắt cúi gằm xuống.

Trương Dương cười ha hả: “Trần lão thái gia là một tên phế vật, nếu đổi thành ta, không kể vợ lớn vợ bé, ta đều treo đèn lên hết!” Một câu nói làm cho mấy cô gái đều đỏ hết cả mặt, Hồng Linh lại nói một câu: “Trương Dương, ngươi cũng đừng có nói khoác quá thế chứ!”

Tả Hiểu Tình chừng mắt nhìn Trương Dương, tiểu tử này đúng là da mặt dày không đo nổi.

Trương Dương cười nói: “Ta nói đùa chút thôi, đừng nhìn ta bằng cái ánh mắt ấy chứ…À, hình như cũng tới bữa trưa rồi đó, ta mời. Vị Cư quán nhé?”

Hồng Linh nói: “Hừ, ngày hôm nay để phê đấu tư tưởng tàn dư phong kiến của ngươi, giúp tiểu đồng chí ngươi tiến bộ, ta sẽ không thèm nếm xỉa tới.”

Một nàng có khuôn mặt tròn tròn cười nói: “Không thèm nếm xỉa tới? Ngộ nhỡ sau này ngươi lại phải làm vợ bé hắn thì sao? Đau khổ của ngươi sẽ là vui mừng của nhiều người khác đó!” Cả đám nữ sinh cùng cười ồ lên. Hồng Linh mặt đỏ bừng lên nhưng mặt mũi vẫn tỏ vẻ khinh khỉnh nói: “Lấy hắn…? Xí…”

Trương Dương trong lòng khó chịu. Ta thì sao? Con mẹ ngươi chứ, cho ngươi làm vợ bé ta, ta còn chả thèm.

Trương Dương cùng đám nữ sinh rời khỏi rạp chiếu phim hoà vào dòng người, thì phía trước có vài tên lưu manh đang đứng nhìn ngó gì đó, thực sự mà nói những năm 90 này, trị an ở huyện Xuân Dương cũng không tốt lắm, không thiếu những vụ mấy tên lưu manh thấy cô gái nào đẹp là vào trêu ghẹo, sự tình kiểu như thế này xảy ra hết sức thường xuyên, nhất là ở trong hay gần rạp chiếu phim.

Thế nhưng bọn Trương Dương là đợi tới gần cuối cùng mới đi ra, lúc đó trong thông đạo dẫn ra ngoài cũng chẳng có mấy người, vài tên lưu manh tiến tới mục tiêu rõ ràng là nhắm vào bọn họ, Trương Dương đầu tiên là nghĩ ngay tới Tả Hiểu Tình bên cạnh liền vươn cánh tay ra che chở nàng. Hai tên lưu manh kia đương nhiên không có khả năng trọc ghẹo vào Trương Dương, thế nhưng tiểu tử đê tiện này lại lợi dụng cơ hội ôm chặt Tả Hiểu Tình luôn.

Mấy cô bạn kia thì không có được may mắn như vậy, Hồng Linh thì thảm nhất, ngực mông đều bị xâm phạm vài phát, nàng hét ầm lên khiến cho mọi người xung quanh đều tập trung nhìn về phía nàng. Mấy tên lưu manh thấy thế cũng chột dạ, nhưng trong lòng phiền muộn là chủ nhân của tiếng hét này cả ngực lẫn mông có khi còn nhỏ hơn bản thân hắn, con mẹ nó chứ đúng là đèn đóm hại chết người.

Trương Dương cười lạnh quay sang, tay túm vào gáy một tên, hắn quay sang: “Con mẹ mày muốn chết à?” tay Trương Dương khẽ vận lực một chút, tiểu tử kia đã bay về sau, liên tiếp hai tên đồng bọn của hắn xông tới cũng bay theo luôn ngã dúi dụi vào một chỗ.

Một tên đứng cách đó lẻn tới đang định đánh lén Trương Dương, Trương đại quan nhân bực mình, quay ra cho một quyền vào mặt hắn. Quay lại nhìn đã thấy Hồng Linh cùng mấy cô kia tay cầm guốc hung hăng đập mấy tên lưu manh đang nằm chổng gọng dưới đất.

Tên lưu manh ăn một đấm kia vội vội vàng vàng chạy mất. Trương Dương vốn tưởng chuyện này đến đây là kết thúc, ai ngờ lúc vừa ra tới cửa rạp thì bống có tiếng hét to: “Hắn! Chính là hắn!” Nghe thấy vậy, Trương Dương không khỏi nhíu mày, con mẹ nó chứ sao lần nào đi cùng Tả Hiểu TÌnh cũng gặp phải chút rắc rối thế nhỉ? Chả nhẽ hai người bát tự tương khắc? Bất quá Trương Dương cũng lập tức tìm được lý do- Hồng Linh, ngẫm lại sự tình phát sinh đều có mặt nàng ở đó, xem ra chính nàng ta mới là ôn thần.

Hơn hai mươi tên thanh niên tay cầm côn cầm tuýt hùng hổ đi tới, tên dẫn đầu kia đầu tiên là chú ý ngay tới Tả Hiểu Tình, kể cũng khó trách bởi nàng ở đâu cũng là trung tâm chú ý của mọi phía. Tên kia hơi sửng sốt một chút rồi quay sang nhìn Trương Dương. Hắn nhận ngay ra Trương Dương mà Trương Dương cũng nhớ ra hắn, đúng là oan gia ngõ hẹp tiểu tử này chính là Thường Thất Cân mà tại chợ đêm lần trước đã bị Trương Dương chỉnh đốn một trận.

Một thời gian không gặp, tên Thương Thất Cân này bây giờ để tóc dài, gió thổi qua tung bay trông vẻ tiêu sái, tuy nhiên lại trông ra mấy phần không giống người bình thường. Sau khi trông thấy Trương Dương thì vẻ hùng hùng hổ hổ khi nãy biến mất hết, lần trước hắn đã bị Trương Dương một chiêu đánh trật khớp tay, ấn tượng lần đó đến giờ hắn vẫn còn nhớ như in, người khác không biét chứ hắn thì không thể không biết Trương Dương lợi hại như thế nào. Nghĩ không ra hôm nay mấy tên tiểu đệ lại chọc phải ma đầu này, con mẹ nó chứ, hôm nay xuất môn phải đúng giờ *** chó rồi. Trong lòng còn đang hối hận chưa xong thì hai tên tiểu đệ không biết sống chết đã quơ gậy vọt tới.

Trương Dương lạnh lùng nhìn Thường Thất Cân, Thường Thất Cân rùng mình vội vàng hết lớn: “Con mẹ chúng mày! Đều lui lại hết cho ta!” Đám tiểu tử xung quanh đều sửng sốt, thế này là thế quái nào nhỉ?

Thường Thất Cân trong khoảnh khắc khuôn mặt đã tươi cười bước tới nói: “Huynh đệ! Nguyên lai là ngươi a!”

Trương Dương nhàn nhạt cười: “Là ta!”

Thường Thất Cân nhìn mấy nữ tử quanh hắn nhất thời đoán ngay được chân tướng sự tình. Hắn quay người lại túm tai một tên: “Thiết Đản! Con mẹ ngươi đúng là có mắt như mù! Nhìn cho kĩ a! Đây là huynh đệ ta!”

Cái tên Thiết Đản kia chính là tên khi nãy bị Trương Dương một quyền đánh bay, hắn vẻ mặt sầu thảm nhìn Thường Thất Cân, đương nhiên hắn không thể biết đối phương lại có quan hệ với lão đại của mình.

Trương Dương cũng biết là Thương Thất Cân chính vì sợ hắn cho lên đang tìm cách lấy lòng, đương nhiên hắn cũng chẳng có ý tiếp tục truy cứu bởi chính mình với Tả Hiểu Tình cũng chẳng có làm sao, mỉm cười nói: “Hiểu lầm thôi! Bỏ đi!” Rồi cùng Tả Hiểu Tình với mấy người kia đi, Thương Thất Cân bỏ tên kia vội vàng đuổi thèo:”Huynh đệ! Thật ngại quá!”

Trương Dương cười nói: “Nói lại làm gì! Quên đi, dù sao chúng ta cũng không tổn thất gì cả!”

Thường Thất Cân nghe được hai chữ tổn thất thì trong lòng sực nhớ tới điều gì, cười nói: “Nếu không thì tax in man phép làm chủ, trưa nay ta mời khách! Đức Thắng lâu nhé?”

Tả Hiểu Tình không thích giao tiếp qua lại cùng với mấy phường lưu manh đường phố này, hơi nhíu đầu mày, Trương Dương đương nhiên minh bạch ý tứ của nàng. Hắn cười nói: “Cảm tạ! Nhưng hôm nay chúng ta có việc bận rồi! Xin hẹn hôm khác vậy.”

Thường Thất Cân thấy Trương Dương cự tuyệt thì cũng không nài cầu nữa, móc ra danh thiếp đưa cho Trương Dương: “Đây là danh thiếp của ta, nếu ở Xuân Dương gặp gì rắc rối, cứ gọi cho ta…” Nói xong rồi mới nhớ người ta là cao thủ thâm tàng bất lộ, còn cần tới hắn giúp đỡ sao? Nói xong lời này thì không khỏi xấu hổ mà cười trừ.

Trương Dương vẫn nhận danh thiếp của hắn, bản tính Trương Dương vốn là vậy, ai kính hắn một tự nhiên hắn cũng đáp lễ lại người ta: “Ta là Trương Dương!”

“Ta biết! Ta cũng nghe Hàn ca nhắc tới ngươi rồi!” Thường Thất Cân khom người lịch sự nói.

Trương Dương nhờ thế mới biết tại sao cái tên Thường Thất Cân này đối với mình lại có biểu hiện tôn kính như thế, nguyên lại là Hàn Truyện Bảo đã từng nói với hắn về mình. Thân là một cao thủ, sau lưng lại có bối cảnh liên quan tới cả bí thư huyện uỷ, người ta không kính sợ mới là sự lạ. Trương Dương cười nói: “Có gì liên hệ sau nhé!” Sau đó cùng Tả Hiểu Tình và mấy người rời đi.

Buổi trưa dùng bữa ở Vị Cư quán, Hồng Linh chẳng chút khách khí gọi đầy một bàn thức ăn, chắc là ăn để lấp bù bực tức trong lòng. Trương Dương trộm nghĩ mình có sờ nằng ta đâu mà sao tự nhiên lại phải móc túi ra bồi thường tổn thất cho nàng nhỉ, bất quá hắn cũng chẳng để ý lắm đến mấy đồng bạc này, tính hắn vốn coi tiền như rác mà. Hắn vừa ngồi ăn vừa nói chuyện phiếm cùng mấy nàng.

Tả Hiểu Tình tay nâng chén rượu vang chủ động cụng ly với Trương Dương: “Ngươi chừng nào thì đi?”

“Không vội! Chờ buổi tối rồi tính.” Hắn cũng định để tới tối đi cùng xe với Quách Đạt Lượng về luôn cho tiện.

Tả Hiểu Tình nhẹ cắn cắn môi dưới, đôi mắt khẽ liếc Trương Dương một cái, Trương Dương hiểu ý nàng là ám chỉ điều gì. Lúc này bỗng nhiên nói to: “Thôi chết! ta quên mất, 3h chiều là chuyến xe cuối cùng rôi!”

Mấy người kia nghe thấy thế thì nhìn lại đồng hồ thấy bây giờ đã là 2h15. Dù sao thì phim người ta cũng mời xem, cơm người ta cũng mời ăn rồi, vô luận Trương Dương có mục địch gì thì cũng nên nể mặt người ta một chút. Vì thế mấy nàng người lấy lý do đi dạo, người đi shopping để ly khai dần. Hồng Linh cũng không có tâm trạng để lôi Tả Hiểu Tình đi đâu nữa, nàng kêu mệt mỏi rồi về kí túc xá trước. Mọi người rời đi hết, lúc đó chỉ còn Trương Dương và Tả Hiểu TÌnh ở đó, ánh mắt hai người gặp nhau, không khỏi song song mỉm cười.

Cùng đi ra khỏi Vị Cư quán, Trương Dương cảm thán nói: “Ta hôm nay phát hiện Hồng Linh đúng là sao nhất tai, cứ lần nào gặp nàng ta là y như rằng gặp chuyện!”

Tả Hiểu Tình cẩn thận ngẫm lại thấy Trương Dương nói cũng có lý, không khỏi bật cười khanh khách.

Trương Dương chỉ chỉ phía bờ sông Xuân Thuỷ: “Qua bên kia chút đi!”

Tả Hiểu Tình gật đầu, ngày xuân không khí tươi mát, Trương Dương mặc áo da nên cảm thấy nóng liền cời áo khoác cầm trên tay. Ánh mắt tả Hiểu TÌnh thì đa phần toàn tập trung trên mấy cảnh liễu đang vi vu trong gió nhẹ. Trương Dương đưa tay ra ý đồ định cầm tay nàng, vừa chạm tới đầu ngón tay nàng, Tả Hiểu Tình như con chim nhỏ giật mình mà vội né ra. Thời gian Tả Hiểu Tình đi cùng Trương Dương luôn có một cái cảm giác rất lạ, có chút sợ hãi mà cũng đầy kích thích, một loại cảm giác mà trong cuộc sống nàng trước đó chưa bao giờ cảm nhận được. Như ở trong rạp chiếu phim hành động của hai người giống như hai kẻ đang yêu muốn biểu lộ tình cảm của nhau. Nhưng đi ra khỏi rạp, dường như ánh mặt trời rực rỡ lại đem nàng quay trở về với thực tại. Tương Lai của nàng gần như đã được cha mẹ nàng định trước rồi, trước giờ nàng vẫn là một cô gái biết nghe lời, luôn làm mọi việc trong khuôn phép và theo lời trưởng bối, có lẽ tương lai của nàng cũng sẽ vậy thôi. Nhưng không hiểu từ khi Trương Dương xuất hiện, nàng lại cảm nhận được một thế giới khác, nhưng nàng luôn cố gắng nhủ rằng, hai người bọn họ thuộc về hai thế giới khác nhau, giống như là hai đường thẳng song song, có lẽ chỉ có thể nhìn thấy mà không bao giờ có thể có giao điểm.

Trương Dương bị hành động né tránh của Tả Hiểu TÌnh làm cho có chút xấu hổ, nhẹ nhàng ho khan một tiếng.

Tả Hiểu Tình cố gắng xoá bỏ cái không gian xấu hổ của hai người, nhẹ giọng cảm thán: “Mùa xuân thật đẹp!”

Trương Dương gật đầu nói: “Hồi xuân đại địa, vạn vật hồi sinh, hương hoa tiếng chim, tất cả đều tràn ngập sức sống, động vật cũng tới mùa động dục a!”

Tả Hiểu TÌnh nguyên bản nghe nửa cầu đầu của hắn còn cảm ngộ vài phần văn vẻ nho nhã, không nghĩ tới ngay nửa câu sau của hắn lại trở lên tục tĩu khó nghe như vậy. Nhưng cũng nghe ra ý tứ trêu trọc của hắn trong đó, mặt cười đỏ cả lên, oán trách nói: “Ngươi thực sự là không khá nổi!”

“Cái này gọi là chân thực, ta có một ưu điểm đó là rất chân thật a!”

Tả Hiểu Tình khẽ hừ một tiếng. Trương Dương đang đi bỗng cước bộ dừng lại, hắn nhớ ra đây là nơi lần trước gặp Lý Trường Vũ và Cát Xuân Lệ yêu đương vụng trộm, chính là nơi mà khiến cho số phận Trương Dương thay đổi chóng mặt.

Tả Hiểu Tình cũng nhận ra nời này, trên mặt thoáng hiện ra chút vẻ ngượng ngùng, tuy nàng không rõ ràng đêm đó là xảy ra chuyện gì, nhưng cũng mơ hồ mà đống được vài phần, sau lại thấy Trương Dương thay đổi như thế, phỏng chừng cùng chuyện đó nhất định có liên quan. Nàng cũng cảm thấy được chuyện này Trương Dương cũng không có oang oang như hắn bình thường vẫn vậy mà cứ im ỉm giữ bí mật. Điều này khiến cho Tả hiểu TÌnh có chút bực mình, Trương Dương đối với mình đúng là không thẳng thắn thành khẩn chút nào, nhưng nghĩ lại chính mình còn muốn bảo trì khoảng cách với hắn thế nào lại cứ quan tâm tới chuyện của hắn như vậy.

Trương Dương nói: “Ngươi thấy chúng ta…”

Hắn còn chưa nói xong, Tả Hiểu TÌnh đã quả quyết đáp: “Không có!” Ánh mắt của nàng rất kiên định mặc dù trong nội tâm lúc này đang run run, nhưng biểu hiện bên ngoài lại cố làm ra vẻ hết sức bình thường để Trương Dương không thể phát hiện: “Trương Dương, trước giờ vốn luôn chỉ coi ngươi như một tiểu học đệ, ta không hy vọng ngươi hiểu lầm!” Tả Hiểu Tình cố lấy dũng khí nói.

Trương Dương cười ha hả nói: “Ta không hiểu sao ngươi lại mẫn cảm như vậy chứ? Ta còn chưa nói xong ngươi đã vội cướp lời mà thanh minh nọ kia. Này hay là có phải ngươi có tình ý với ta đấy chứ?”

Tả Hiểu Tình không khỏi đỏ hết cả mặt lên, không che giấu nổi xấu hổ trong lòng, đúng vậy chứ, không hiểu là mình đang sợ cái gì chứ? Người ta còn chưa nói xong mà mình đã vội vàng cắt lời nói nọ nói kia. Tả Hiểu Tình minh bạch chính mình đang sợ Trương Dương nói cái gì. Trong lòng nàng đang hết sức rối loạn không biết làm thế nào cho phải.

Trương đại quan nhân vô luận dưới bất kì tình huống nào đều rất tỉnh táo, hắn tin tưởng Tả Hiểu Tình đối với mình cũng có ít nhiều hảo cảm, không thì thế nào mà nàng lại sớm từ Giang Thành chạy về Xuân Dương huyện để gặp mình, thế nào mà lúc ở trong rạp chiếu phim lại để cho mình nắm tay. Từ ánh mắt của nàng hắn thất được nội tâm nàng đang hoang mang bối rối, tuy rằng hắn không rõ áp lực của Tả Hiểu Tình như thế nào, thế nhưng hắn cũng hiểu được thái độ của nàng chính là đang rất mâu thuẫn. Đối với cô gái như Tả Hiểu TÌnh này, Trương Dương vẫn duy trì thái độ bình thường, có câu dưa xanh hái không ngọt, chính mình cần phải để nắm thật chắc, huống chi Trương đại quan nhân cũng rất là sĩ diện, thời ở triều Tuỳ cũng là được rất nhiều mỹ nữ yêu thương nhung nhớ, nói tới thời hiện tại này thì Trương thần y không khỏi có chút tiếc nuối, nam nữ bình đẳng đúng là hại chết người a!

Tả Hiểu Tình cắn cắn môi đào, nhỏ giọng nói: “Trương Dương, chúng ta là bằng hữu, bằng hữu hết sức bình thường.” Đôi mắt đẹp tràn đầy vẻ như đang cầu xin, Trương Dương trong lòng khẽ động, mặc dù hắn vốn không tin giữa nam với nữ sẽ có tỉnh cảm bằng hữu chân chính tồn tại, thế nhưng nhìn vẻ mặt Tả Hiểu TÌnh hắn đành gật đầu. Đúng lúc đó bên cạnh vang liên một tiếng phanh chói tai, một chiếc ô tô lao tới dừng lại cạnh họ.

“Chính là hắn!” Thiết Đản mở cửa xe nhảy xuống, từ trên xe cũng phải gần chục tên tên khác nhảy xuống theo. Trương Dương thắc mắc không biết là cái xe nho nhỏ như thế làm thế nào mà lại nhồi nhét được nhiều người như vậy nhỉ.

Làm người thì ai cũng có phần sĩ diện, Thường Thất Cân trước cửa rạp chiếu phim giáo huấn hắn một trận như thế nhưng trong lòng Thiết Đản hắn lại không phục, hắn cho rằng vì một tên vớ vẩn nào đó mà từ nay không ngẩng mặt lên được thì có đáng, đương nhiên phải tìm cách kiếm lại chút mặt mũi. Thường Thất Cân thì hắn không dám trêu vào, nhưng với Trương Dương thì lại khác, thế nên hắn mới rình Trương Dương rời khỏi rồi mới triệu tập nhân mã đuổi theo.

Trương Dương nhìn đám tiểu tử tới không khỏi cười nhặt một tiếng, Tả Hiểu Tình đối với tính cách của Trương Dương thì cũng ít nhiều hiểu được, huống chi vừa rồi còn nói muốn bảo trì khoảng cách với hắn, tiểu tử này chín phần mười là chuẩn bị nhằm đám lưu manh này mà trút giận rồi. Nàng liền nhẹ giọng nhắc nhở: “Doạ cho bọn chúng sợ bỏ đi là được rồi, đừng để lớn chuyện!” Nàng đối với thân thủ Trương Dương có thể nói là rất tin tưởng, dù đối mặt với nhiều người như vậy nhưng cũng không có một chút cảm giác lo lắng.

Chục tên lưu manh huy vũ côn bổng mà lao tới, Trương Dương bước lên bảo hộ cho Tả Hiểu Tình ở phía sau, sau đó dùng tay túm lấy cổ tay một tên vừa vụt thiết côn tới, thuận thế giơ sang đỡ một cái côn khác đánh tới, chân thì lên gối vào háng tên tiểu tử xui xẻo bị hắn túm được tay, giận giữ hét lớn: “Đã cấp cho chúng mày chút mặt mũi và còn không biết điều! Đúng là chán sống!” Sau đó đoạt lấy ống tuýt từ tay tên kia hướng Thiết Đản mà tiến tới. Thiết Đản thấy vậy cũng lao tới cầm ống tuýt vụt Trương Dương, tuy rằng hắn xuất thủ trước, nhưng tốc độ xuất chiêu so với Trương Dương thì còn kém nhiều lắm. Mắt thấy hai tuýt song song tang vào đầu nhau, trong lòng Thiết Đản thoáng chút kinh ngạc, hắn không ngờ Trương Dương lại tính đồng quy vu tận với hắn, một thoáng do dự thôi đã ‘bốp!’ một tiếng vào đầu hắn. Một gậy của Trương Dương đã khiến đầu hắn máu me tung toé.

Tràng diện máu me trước mắt khiến cho Tả Hiểu TÌnh sợ hãi hét lên, một gã đứng gần đó thấy thế huơ khảm đao chém tới nàng. Trương Dương thấy thế vội vàng vọt ngay tới, tình thế ngàn cân treo sợi tóc, chỉ trong nháy mắt Trương Dương đã vọt tới giơ tay tóm đao kia của hắn lại. Lưỡi đao sắc bén đương nhiên làm cho bàn tay Trương Dương một nhát ngọt lịm, máu dọc theo lưỡi đao ồ ồ chảy xuống.

Tiểu tử kia thấy thế thì sợ đến xanh cả mặt, hắn nguyên bản chỉ là muốn lợi dụng Tả Hiểu TÌnh để gây sức ép tới Trương Dương chứ tuyệt không có ý tổn thương tới nàng. Nhưng hắn không nghĩ tới Trương Dương lại liều mình giơ tay mà tóm lưỡi đao lại. Trương Dương gầm lên giận dữ, cánh tay trái máu mé be bét kia rung liên một cái, đoạn thanh đao làm đôi luôn. Cả đám ở đây thấy Trương Dương cường hãn thế mà chấn kinh, lòng thầm chửi tên Thiết Đản kia lôi mình vào xui xẻo rồi. Thảo nào mà Thường Thất Cân kia lại sợ hắn như thế, thì ra là cao thủ a!

Một tiếng rên la thảm thiết vang lên, Trương Dương một cước đá bay cái tên vừa huy đao xuống sông, lạnh lùng ném lưỡi đao còn bê bết máu xuống đất. Ánh mắt hung tợn như dã thú nhìn chằm chằm vào Thiết Đản khiến cho Thiết Đảm sợ đến mặt cắt không còn giọt máu, hai chân run rẩy tới thiếu chút nữa thì quỳ xuống, miệng nói: “Đại ca… ta… ta… ta sai rồi!”

“Sai con mẹ mày!” Trương Dương tặng hắn một quyền vào giữa mặt khiến hắn ngã văng đi, sau đó mang theo Tả Hiểu Tình tự nhiên mà đi. Đám tiểu lưu manh ở đây không kẻ nào còn dám xuất thủ cản trở, đâu kẻ nào còn muốn chết chứ.

Tả Hiểu Tình cầm tay hắn: “Tay ngươi… hình như còn đang chảy máu kia… Để yên ta xem!”

Trương Dương vẫn thản nhiên cười, trên mặt toát ra vẻ kiên nghị, bàn tay hắn bị đao chém chính giữa lòng bàn tay, máu vẫn còn đang ri rỉ ra. Thực ra là tiểu tử này cố ý như vậy, nếu hắn muốn đơn giản hoá giải một đao đó thì chỉ việc giờ chân đạp tới là được. Hắn đây là dùng khổ nhục kế, muốn lợi dụng chuyện này để tranh thủ sự thương cảm từ mỹ nhân.

Tả hiểu Tình hiển nhiên là không có ngờ tới Trương Dương lại âm hiểm như vậy, khẩn trương tới mức khuôn mặt xinh đẹp của nàng hồng cả lên, ánh mắt mỹ lệ thì long lanh như sắp khóc khiến cho người khác nhìn mà mê say: “Không được! Phải trở về bệnh viện ngay! Có khi phải khâu mấy mũi!”

Trương Dương cười nói: “Nào cần khoa trương như vậy chứ! Vết thương không sâu mà, mua chút Vân Nam bạch dược đắp lên là được rồi.”

Thế nhưng Tả Hiểu Tình kiên quyết bắt hắn đi bệnh viện, Trương Dương không lay chuyển được nàng đành tới trạm xá phụ cận. Vết thương của hắn đúng là không sâu lắm, chỉ cần tẩy trùng qua rồi băng bó lại là xong.

Đi ra khỏi trạm xá đã là hơn bốn giờ chiều, nhìn bàn tay trái Trương Dương băng bó trắng toát mà trong lòng Tả Hiểu Tình giấy lên một trận chua xót khổ sở, nàng nghĩ nếu không phải vì nàng thì hắn cũng sẽ không bị thương như vậy. Trong đầu nàng hiện lên một hình ảnh hắn lao nhanh tới, tới tay đỡ cho nàng một đao ấy mà vành mắt không khỏi đỏ lên.

Những biến hoá vi diệu trên khuôn mặt Tả Hiểu Tình đều không thoát khỏi mắt Trương Dương, hắn cười nói: “Đừng dùng ánh mắt này để cảm tạ ta chứ! Giả như có muốn cảm tạ, ta không ngại ngươi lấy thân báo đáp đâu.”

Ai ngờ vừa nói xong, Tả Hiểu Tình cư nhiên khóc luôn, hai hàng nước mắt cứ thế tuôn ra. Trương Dương thấy thế hoảng hốt: “Ta… Ta nói đùa thôi mà. Đừng khóc! Chỉ đùa thôi mà…!”

Tả Hiểu Tình nước mắt vẫn tuôn rơi, nhẹ nhàng cầm tay trái hắn: “Đau không?”

Truuơng Dương thụ sủng nhược kinh ( được yêu mà thấy sợ, thấy lo), chầm chậm lắc đầu.

Tả Hiểu Tình dùng hai tay nắm bàn tay trái bị thương của hắn, nhẹ giọng nói: “Đáp ứng ta một việc, vô luận bất luận chuyện gì, cũng phải chú ý chính mình!”

Trương Dương nhìn đôi mắt thê lương đẫm lệ của nàng, trong lòng không khỏi xốn xang, hắn nhẹ nhàng gật đầu: “Ta đáp ứng!”

Mãi cho tới lúc trên đường trở về Hắc Sơn Tử, Trương đại quan nhân vẫn cười đắc ý. Thật sự là rất đáng giá! Cố ý thụ thương một chút có thể khiến cho Tả Hiểu Tình cảm động mà biểu lộ tình cảm thực sự, chính mính cũng phải bội phục thủ đoạn cao minh của chính mình a! Nói chung trước giờ Trương thần y vẫn không xoăn xoe gì về việc sử dụng thủ đoạn cả, chỉ cần đạt được mục đích, sử dụng một vài thủ đoạn nho nhỏ đã có là gì.

Quách Đạt Lương cũng để ý thấy vẻ vui sướng của Trương chủ nhiệm: “Thảo nào mà ngày hôm qua kết thúc hội nghị thường kì xong ngươi đã vội vội vàng vàng tới thị trấn. Ha ha. Nếu như ta có người yêu đẹp như thế thì đúng là hận không thể mỗi ngày bồi tiếp nàng.” Một câu khiến cho vợ hắn trợn mắt quay ra lườm.

Trương Dương trong lòng đang vui vẻ bỗng chợt nhớ ra lần này gặp Lý Trường Vũ. Lý Trường Vũ đã ám chỉ sự tình cháy tiểu học Hồng Kì sắp bị truy cứu trách nhiệm, sợ rằng cơ cấu lãnh đạo xã nhà trong thời gian tới sẽ có biến động. Thân là quản lý công việc phòng cháy chữa cháy trong xã, lần này chỉ sợ Quách Đạt Lượng sẽ gặp rắc rối to. Thực ra mà nói, đối với Quách Đạt Lượng, Trương đại quan nhân cũng chẳng có hảo cảm hay ác cảm gì mà chỉ coi như một đồng nghiệp mà thôi. Trương Dương nhẹ giọng hỏi: “Quách phó chủ tịch, tuần tới tổ công tác chúng ta lại thâm nhập cơ sở nữa à?”

Quách Đạt Lượng gật đầu: “Còn có mấy thôn chưa kiểm tra qua, hẳn là lại tốn mất ba bốn ngày làm việc!”

Trương Dương cố ý nhắc nhở khéo: “Lần này lên huyện, thấy cũng có nhiều người đàm luận về sự tình tiểu học Hồng Kì đó!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK