Trương Dương tức giận nói: "Ngô tổng, Bình Trung các ông nếu muốn làm tiếp thì lập tức phục công cho tôi, còn những chuyện khác đợi ông tới Giang Thành rồi bàn tiếp."
Ngô Trung Nguyên nói: "Vẫn phải bàn điều kiện trước, hợp động không bàn được thì công nhân của chúng tôi cũng không thể an tâm mà làm việc."
Trương Dương thực sự có chút tức giận rồi, nói: "Ông có muốn làm nữa hay không?" Nói xong hắn liền giập máy.
Quy Điền Hạo Nhị và Thường Lăng Phong đứng ở bên cạnh đều nghe rất rõ.
Thường Lăng Phong nói: "Xem ra chuyện lần này không chỉ là đơn giản dặt móng gặp cát lắng đâu, gần đây giá vật liệu xây dựng tăng chóng mặt, giá thành xây dựng cũng tăng lên không ít, không gian xây dựng của tập đoàn xây dựng Bình Trung bởi vì thế mà bị nén lại, tôi nghĩ chuyện gặp cát lắng vừa hay cho họ một cái cớ, bọn họ muốn mượn chuyện này để bàn điều kiện."
Trương Dương tức giận nói: "Làm ăn thì phải giữ chữ tín, lúc trước đã ký hợp đồng rồi thì phải làm. Ngô Trung Nguyên y dám nuốt lời, tôi sẽ khởi tố y!"
Thường Lăng Phong nhìn ra là tâm tình của Trương Dương không được tốt, nhẹ nhàng khuyên: "Xử lý chuyện này không thể nào gấp được, công trình đã bắt đầu rồi, thật sự làm ầm lên thì ảnh hưởng không tốt đâu, hay là bàn lại một chút, tranh thủ giải quyết hòa bình chuyện này.
Trương Dương nói: "Tôi coi như là nhìn thấu rồi, đám thương nhân này toàn là hạng ruồi bâu lên mặt, anh nể mặt họ, họ chỉ cảm thấy anh dễ bắt nạt, trong mắt họ chỉ biết có tiền mà thôi!"
Bởi vì mưa nên Trương Dương tối hôm đó ở lại bộ chỉ huy của sân bay mới không về.
Lúc ăn cơm tối, Thường Lăng Phong bảo nhà ăn làm mấy món đưa tới văn phòng của Trương Dương, phát hiện Trương Dương đang viết chữ, Thường Lăng Phong ghé vào, thấy Trương Dương viết câu nhường ba phần là gió êm sóng lặng, lui một bước là biển rộng trời cao, không khỏi bật cười.
Trương Dương tức giận lườm gã: "Cười cái rắm!"
Thường Lăng Phong nói: "Hôm nay anh khí không thuận, tôi không đắc tội với anh!"
Trương Dương ném bút lông lên bàn, vo bức tranh chữ mới viết xong lại ném vào thùng rác đựng dấy. Thường Lăng Phong bước tới nhặt lên, tiếc rẻ nói: "Chữ đẹp như vậy sao nói vứt là vứt được!"
Trương Dương nói: "Tâm cảnh phiền loạn, viết ra cái gì bản thân cũng không thấy vừa mắt, hay là để lại ném người vậy!"
Thường Lăng Phong nói: "Nhìn không ra đấy, anh đây là chứng tổng hợp thất tình, đang trong thời kỳ quá độ."
Trương Dương không khỏi bật cười: "Anh thành chuyên gia tình ái từ lúc nào vậy? Xem ra có đồng chí Chương rồi là khác hẳn."
Thường Lăng Phong nói: "Anh nói ít về tôi thôi, tôi hôm nay là đặc biệt tới an ủi anh, anh còn trêu tôi nữa là tôi đi đấy!"
Trương Dương kéo Thường Lăng Phong ngồi xuống trước bàn làm việc, nhìn mấy món thức ăn mà gã mang tới, cười bảo: "Anh cũng tính là có lòng. Đúng rồi, trong xe tôi còn có vịt quay đấy, để tôi xuống lấy!"
Thường Lăng Phong nói: "Không cần, đủ thức ăn rồi..." Còn chưa nói xong thì Trương Dương đã chạy ra ngoài. Một lát sau cầm thịt vịt quay bước vào, kéo túi ra, cho vào lò vi sóng quay.
Thường Lăng Phong mở bình Thanh Giang Đặc Cung rót cho hắn, còn mình thì mở một chai bia.
Trương Dương nói: "Cùng tôi uống chút rượu đi!"
Thường Lăng Phong lắc đầu, nói: "Mấy hôm nay không được khỏe, tôi uống bia thôi!"
Trương Dương nói: "Bận việc thì cũng phải ăn cơm cho đúng giờ, sức khỏe là vốn mà!"
Thường Lăng Phong nói: "Bệnh cũ rồi, cứ tới mùa thu là lại bị, hai năm nay về nước còn đỡ hơn nhiều."
Trương Dương nói: "Anh uống nước khoáng đi, bia cũng đừng có uống, uống lạnh vào không tốt đâu." Hắn đôi với vị chiếu hữu này cũng rất quan tâm.
Thường Lăng Phong cười nói: "Không sao, thấy anh trong lòng không vui, cùng anh uống một chút.”
Trương Dương cầm chén rượu lên cụng với gã.
Thường Lăng Phong nói: "Anh và Sở Yên Nhiên hợp nhau như vậy, không thể nào thật sự chia tay được đúng không?"
Trương Dương uống rượu, nói: "Chúng ta có thể không nhắc tới chuyện này không, đàn ông phải lấy sự nghiệp làm trọng, chúng ta chỉ bàn công tác, bàn sự nghiệp, không bàn tình cảm!"
Thường Lăng Phong cười nói: "Được, vậy thì bàn chuyện công việc!" gã uống một ngum bia, vặt một cái đùi vịt quay, cắn một miếng rồi nhíu mày, nói: "Đồ để trong túi chân không không thể nào ngon bằng vừa ra khỏi lò."
Trương Dương cười bảo: "Nói thừa."
Thường Lăng Phong nói: "Tôi vừa nghĩ rồi, tập đoàn xây dựng Bình Trung đình công không phải là ngẫu nhiên, lúc trước chúng ta ký hợp đồng, đa số thương nhân phân bao xây dựng đều dùng hình thức làm khoán để tiến hành, gầy đây vật liệu xây dựng tăng giá, căn cứ vào hợp đồng vốn có, không gian lợi nhuận của họ sẽ bị ép xuống nhiều, cho nên đám thương nhân xây dựng hiện giờ lúc nào cũng oán thán, có điều để khí của họ lại không bằng tập đoàn xây dựng Bình Trung, Ngô Trung Nguyên dẫn đầu đình công, tôi chỉ sợ là những thương nhân xây dựng khác cũng làm theo."
Trương Dương chậm rãi hạ chén rượu xuống: "Tôi sớm đã nói ra, đám thương nhân xây dựng đó đều là hạng thế lợi! Không thể nào nể mặt chúng được."
Thường Lăng Phong nói: "Cái này cũng không thể trách họ, thương nhân lấy lợi làm đầu, nếu mất đi lợi nhuận, buôn bán lỗ vốn thì ai muốn làm?"
Trương Dương nói: "Ai bảo họ tới ký hợp đồng? Họ ký hợp đồng thì phải án chiếu theo hợp đồng mà làm chứ?"
Thường Lăng Phong cười nói: "Thị trường vật liệu xây dựng của quốc nội mấy năm gần đây tương đối bình ổn, lúc trước khi ký hợp đồng, đám thương nhân xây dựng này đều không ngờ giá vật liệu xây dựng năm nay lại tăng đột ngột, phúc độ tăng lên lại kinh người và nhanh đến như vậy."
Trương Dương nói: "Bất kỳ sinh ý nào cũng có nguy hiểm, trên thế giới này căn bản không có cuộc làm ăn nào là dễ kiếm không bị lỗ cả, bản thân bọn không dự tính được thì oán ai?"
Thường Lăng Phong nói: "Tuy là nói vậy, nhưng bảo bọn họ chịu thiệt thì họ lại không làm!"
Trương Dương nói: "Không làm thì truy cứu trách nhiệm của họ trước pháp luật, phạt cho họ khuynh gia bại sản thì thôi!"
Thường Lăng Phong nói: "Anh đây là muốn đuổi tận giết tuyệt rồi! Vừa rồi chữ mà anh viết là gì? Nhường ba phần thì gió yên biển lặng, lui một bước thì biển rộng trời cao. Viết thì hay nhưng sao khi anh làm lại không được như vậy!"
Trương Dương nói: "Anh giống như là đang giáo huấn tôi vậy!"
Thường Lăng Phong nói: "Tình tự trong sinh hoạt ngàn vạn lần đừng có đem vào công tác, anh không phải là cả ngày đều nói rằng nhiệm vụ của chúng ta là trong thời gian quy định, đảm bảo chất lượng, hoàn thành nhiệm vụ xây dựng sân bay mới một cách viên mãn ư? Cho nên phối hợp tốt với đám thương nhân xây dựng này là rất quan trọng."
Trương Dương nói: "Anh có ý gì? Chẳng lẽ chúng ta phải lật lại hợp đồng mà chính mình đã ký ư, thế chẳng phải là tự vả vào miệng mình à?"
Thường Lăng Phong nói: "Nếu như trên chuyện này mà không thông cảm cho thương nhân xây dựng, vậy thì tiến độ xây dựng sân bay mới của chúng ta sẽ bị ảnh hưởng, anh có thể đuổi tập đoàn xây dựng Bình Trung đi, nhưng lại không thể đuổi hết cả thương nhân xây dựng đi được, cho dù là anh có thể đuổi hết đi, chiêu thương lại, điều kiện cũng khẳng định là không thấp hơn của họ!"
Trương Dương nói: "Nghe ý tứ của anh là bảo tôi bồi thường cho họ ư?"
Thường Lăng Phong nói: "Công trình sân bay đã bắt đầu khởi công rồi, hợp đồng đã ký lúc ban đầu không thể thay đổi được, cái này có liên quan tới sự tôn nghiêm và công tín của chính phủ, nhưng lợi ích của những thương nhân xây dựng đó mà không được đảm bảo, bọn họ tất sẽ sản sinh tâm lý đối kháng, chúng ta có thể cân nhắc trong công trình tiếp sau cấp cho họ bồi thường nhất định."
Trương Dương nói: "Anh là nói, trên công tình hiện giờ thì họ chịu lỗ, sau này sẽ cho họ một số công trình kiếm được tiền, như vậy là có thể bình hành."
Thường Lăng Phong nói: "Chính là ý nói!"
Trương Dương bả: "Đúng là nực cười, hợp đồng đã ký rồi, tôi còn phải suy nghĩ tới cảm thụ của họ, còn nghĩ cách để họ kiếm tiền, đảm bảo cho họ không bị lỗ!"
Thường Lăng Phong mỉm cười nói: "Thời đại hiện giờ làm bất kỳ chuyện gì cũng phải kiêm cố lợi ích của hai bên, có gắng để sao cho cả hai cùng thắng, chỉ có như vậy mới có thể đảm bảo công trình tiến triển thuận lợi, chỉ có vậy thì mới có thể đảm bảo chúng ta hoàn thành viên mãn nhiệm vụ mà thị lý giao cho chúng ta."
Trương Dương ónói: "Chúng ta cần phải nghĩ tới cảm thụ của lũ gian thương đó thật ư?"
Thường Lăng Phong cười ha ha, bảo: "Xây dựng sân bay mới nếu như là một trận chiến tranh thì anh chính là nguyên soái chỉ huy bộ đội. Những người như chúng tôi là sĩ quan dưới tay anh, những thương nhân nhận thầu chính là những lính đánh thuê, muốn chỉ huy được đội ngũ phức tạp này đánh thắng trận, thì phải kiêm cố tới lợi ích của mỗi một người, nhượng bộ lúc cần thiết chính là một loại trí tuệ chính trị, nếu như lợi ích của những thương nhân nhận thầu không được đảm bảo, bọn họ làm sao mà thật thà hoàn thành nhiệm vụ xây dựng, chất lượng công trình sao có thể được đảm bảo, tiền lương của dân công làm sao được đảm bảo?"
Trương Dương thở dài: "Trí tuệ chính trị, cái gọ là trí tuệ chính trị con mẹ nó là âm mưu quỷ kế mà!"
Thường Lăng Phong nói: "Cái mà các lãnh đạo muốn thấy là kết quả, bọn họ sẽ không để ý tới quá trình, nếu xây dựng sân bay mới không thể tiến hành thuận lợi và ổn định, nếu họ truy cứ trách nhiệm, người đầu tiên giơ đầu ra chịu báng chính là anh đó!"