Trương Dương cười nói: "Hay là lên lầu đi, vừa thanh tịnh lại có thể ngắm cảnh hồ."
Chu lão tam nói: "Vậy tôi giúp đẩy xe nhé." Y là muốn mang xe còn Trương Dương thì bế Aishwarrya lên lầu.
Trương Dương xua tay, nói: "Không cần đâu." Hắn dang tay ra, bế cả Aishwarrya và xe lăn lên, khí định thần nhàn đi lên lầu. Tất cả mọi người, Bao gồm cả Chu lão tam đều há miệng trợn mắt, ngoan ngoãn đứng tránh ra, vị chủ nhiệm Trương này khỏe kinh người.
Trương Dương đưa Aishwarrya lên lầu hai, Aishwarrya đã lâu rồi chưa tới loại trường hợp công chúng này, đối với tất cả đều cảm thấy vô cùng mới mẻ.
Chu lão tam cầm thực đơn đi tới, cười nói: "Chủ nhiệm Trương gọi gì?"
Trương Dương nói: "Ông cứ xem thế nào mà an bài, hai người chúng tôi cũng ăn không nhiều đâu."
Chu lão tam gật đầu nói gật đầu nói: "Được, tôi chọn mấy món sở trường của sa oa cư cho anh."
Aishwarrya bình thường cũng không mấy ăn cơm, cô ta đi theo Trương Dương tới đây chỉ là vì tò mò, ở nhà buồn quá lâu rồi, cả người đều bức bối. Trương Dương tự mình động thủ đút cho cô ta ăn một số rau xanh. Nếu như Aishwarrya là người bình thường, Trương đại quan nhân hành động như vậy thì sẽ thấy có chút ám muội, nhưng cô ta là bệnh nhân bị liệt nửa người, bản thân không có năng lực hành động, Trương Dương làm như vậy là rất tự nhiên, Aishwarrya tiếp nhân cũng rất thản nhiên.
Lão Trang không lâu sau liền mang hai con vịt hun khói tới, còn có một túi lưỡi vịt, Trương Dương cũng không khách khí, cầm một cái lưỡi vịt đút cho Aishwarrya, Aishwarrya từ sau khi liệt nửa người cũng rất ít ăn thức ăn mặn, ăn lưỡi vịt vào cảm thấy cực ngon, không nhịn được lên tiếng khen: "Ngon quá đi!"
Lão Trang cười nói: "Cô thích là được rồi, lần sau tôi sẽ làm nhiều hơn một chút, bảo chủ nhiệm Trương mang đến cho cô."
Aishwarrya nói: "Vậy thì phải cảm ơn ông trước rồi."
Trương Dương gọi: "Lão Trang, uống một chén đi."
Lão Trang lắc đầu nói: "Không được, tôi buổi chiều còn phải về nhà là thức ăn, buổi tốt còn có một số hàng phải đưa, nhân lúc sinh ý trước năm mới còn tốt, kiếm thêm ít tiền, chờ kiếm đủ có thể về hưu rồi..." Nói tới đây ông ta không khỏi có chút thương cảm: "Con trai nhà chúng tôi đi sớm quá, hai vợ chồng chúng tôi chỉ có thể tự chiếu cố mình thôi."
Trương Dương an ủi: "Chuyện trôi qua lâu như vậy rồi, ông cũng đừng cứ nhớ mãi tới những chuyện thương tâm nữa."
Lão Trang gật đầu nói: "Chủ nhiệm Trương, anh yên tâm đi, tôi đã sớm tiếp nhận hiện thực rồi, tôi nghe nói Đường Hưng Sinh lại giết người, hắn giết hết cả nhà Phó Liên Thắng, chuyện này được đồn đại khắp nơi, rốt cuộc có phải là thật không?"
Trương Dương nói: "Ông cũng nói là lời đồn, cơ quan công an đang điều tra, trước khi chưa có kết quả thì không ai có thể xác định là có phải hắn làm hay không?"
Lão Trang tràn ngập sầu não nói: "Chuyện khác thì tôi không hi vọng, tôi chỉ muốn cục công an của chúng ta mau mau bắt được Đường Hưng Sinh, tên này quá táng tậng lươngtâm, hại chết con tôi, tôi muốn khi còn sống có thể nhìn thấy hắn phải chịu chế tài của pháp luật."
Trương Dương nói: "Lão Trang, ông đừng gấp, phải tin vào quốc gia của chúng ta, pháp luật của chúng ta, có câu lưới pháp luật lồng lộng, tuy thưa nhưng khó lọt, Đường Hưng Sinh làm chuyện xấu, không thể mãi mãi nhở nhơ ngoài vòng pháp luật được.Nhưng tôi nghe nói hắn đã chạy trốn ra nước ngoài rồi."
Trương Dương nói: "Hiện tại đã có luật dẫn độ, chỉ cần hắn không phải chạy trốn ra ngoài không gian thì đều có biện pháp bắt hắn về."
Lão Trang vẫn rất tin vào lời nói của Trương Dương, ông ta cảm thán: "Tôi thật sự rất muốn sớm ngày nhìn thấy hắn sa lưới."
Hà Hâm Nhan và Hồ Nhân Như sau khi biết được chuyện của công ty quảng cáo Nụ Cười, ngay lập tức liền tới Nam Tích, Hà Hâm Nhan nhìn thấy Trương Dương, nước mắt không nén được mà rơi lã chã, cô ta thấy mình có lỗi với Trương Dương, tất cả đều chuyện này tất cả đều là do cha cô ta gây nên, nếu Trương Dương không phải nể mặt cô ta mà giúp y, cũng sẽ không gặp phải phiền phức lớn như vậy.
Trương Dương cười nói: "Đang yên đang lành sao lại khóc? Nơi này là văn phòng của anh, để cho người khác nhìn thấy thì còn không biết là anh làm gì em."
Hà Hâm Nhan cắn môi, nói: "Cho dù phải tìm khắp chân trời góc biển em cũng phải tìm được hắn."
Trương Dương nói: "Tìm hắn làm gì? Chuyện đã đã xảy ra rồi, cho dù tìm được tìm được cũng không giải quyết được vấn đề."
Hồ Nhân Như nói: "Trương Dương,em và Hâm Nhan trước khi đến đây đã thương lượng rồi, khoản tiền mà công ty Nụ Cười nợ, bọn em sẽ phụ trách giải quyết."
Trương Dương nói: "Không cần đâu!"
Hà Hâm Nhan nói: "Cần, nếu không thì sau này em sẽ không bao giờ gặp anh nữa." Tâm tình của cô ta đang rất, trước mặt Hồ Nhân Như cũng không cố kỵ quan hệ giữa cô ta và Trương Dương nữa.
Hồ Nhân Như nói: "Trương Dương, em đã tìm hiểu rồi, Hà Trác Thành nhận không ít tiền đặt cọc, cũng nhận không ít tiền quảng cáo, những công ty này sở dĩ đến tìm anh là bởi vì bọn họ cho rằng bị lừa, tiền đã đưa nhưng lại không được quảng cáo, công ty quảng cáo của bọn em so với Nụ Cười thì lớn hơn không biết bao nhiêu lần, sức ảnh hưởng cũng lớn hơn Nụ Cười, do bọn em khắc phục hậu quả là thích hợp nhất, nếu như bằng lòng tiếp tục thực hiện hợp đồng thì bọn em sẽ phụ trách làm nốt quảng cáo, không đồng ý thì bọn em cũng sẽ trả lại tiền quảng cáo đã đặt cọc cho họ, làm như vậy, một là có thể giúp Nụ Cười giảm nhẹ một số tội, hai là có thể giúp anh tránh được phiền phức."
Trương Dương nói: "Anh không muốn các em phải chịu trách nhiệm vì chuyện phiền phức của anh."
Hồ Nhân Như không khỏi trách cứ: "Cái gì mà của anh của em, anh hiện tại còn nói với bọn em những lời như vậy ư?" Cô ta giơ cổ tay lên xem đồng hồ: "Em đã liên hệ với những người khách bị tổn thất rồi, hiện tại đi tìm bọn họ bàn bạc, Hâm Nhan thì không cần đi, tình tự của em quá kích động, không hợp lý tham gia chuyện này."
Trương Dương đứng dậy đưa Hồ Nhân Như ra khỏi văn phòng, đi ra ngoài cửa, Hồ Nhân Như nói khẽ với Trương Dương: "Đừng lo lắng, tất cả còn có bọn em, chuyện này em tin rằng nhất định có thể giải quyết viên mãn." Có câu hoạn nạn mới thấy chân tình, trong lòng Trương Dương không khỏi có chút cảm động, hắn thật lòng nói: "Nhân Nhi, khổ cho em rồi."
Hồ Nhân Như gắt: "Anh đừng có nói những lời khách khí với em như vậy, anh nói như vậy, em... em cảm thấy anh coi em là người ngoài."
Trương Dương mím mím môi, nói: "Được, anh không nói nữa, em không phải là người ngoài, em là người trong của anh, người trong thân nhất."
Mặt Hồ Nhân Như hơi đỏ lên, cô ta nhìn về phía văn phòng của Trương Dương: "Hâm Nhan bởi vì chuyện của cha cô ấy mà vô cùng khổ sở, cô ấy cho rằng là mình đã làm liên lụy tới anh, trên đường tới đây, cô ấy khóc suốt, anh an ủi cô ấy đi."
Lúc này mới gật đầu, nhìn Hồ Nhân Như lên ô tô rồi mới quay trở lại văn phòng.
Mí mắt Hà Hâm Nhan có chút sưng đỏ, chuyện của cha khiến cô ta tự trách, khi ở riêng một chỗ Trương Dương, nước mắt không kìm được mà lại rơi, Hà Hâm Nhan xưa nay rất kiên cường, nước mắt lúc này là vì cảm thấy áy náy trong lòng. Trương Dương ôm cô ta vào lòng, hôn không phải trên mặt cô ta, nói khẽ: "Cô bé ngóc, khóc cái gì? anh không phải vẫn nguyên vẹn ư?"
Hà Hâm Nhan rưng rưng nói: "Xin lỗi, đều là em làm liên lụy anh."
Trương Dương cười nói: "Không liên quan gì tới em cả, lúc trước em không chỉ một lần khuyên anh, bảo anh đừng quản chuyện của hắn, là tự anh làm thôi."
Nhưng Trương Dương càng nói như vậy, Hà Hâm Nhan càng tự trách mình, nếu không phải nể mặt mình, Trương Dương sao có thể tự dưng đi giúp cha mình? Hiện tại cha gây ra chuyện lớn như vậy, bản thân ông ấy lại không có dũng khí tự chịu trách nhiệm, không biết đã bỏ trốn đi đâu rồi, tất cả phiền phức thì để lại cho Trương Dương, Hà Hâm Nhan đầy lo lắng nói: "Trương Dương, lần này anh sẽ không gặp phiền phức lớn chứ?"
Trương Dương nói: "Không có phiền phức gì cả, anh đích xác là có giúp cha em giới thiệu một số sinh ý, nhưng anh lại không nhận lợi ích gì từ trong đó cả, tối đa chỉ tính là làm trái kỷ luật thôi." Miệng hắn thì nói nghe rất nhẹ nhàng, nhưng trong lòng thì lại biết ro rằng, chuyện này lần khó mà nhập nhòe cho qua được. Khi Lý Trường Vũ hắn nói chuyện đã ám chỉ với hắn, bí thư thị ủy Từ Quang Nhiên công khai tỏ thái độ phải nghiêm túc xử lý hành vi dùng quyền mưu lợi riêng, mình trong chuyện này quả thực có lợi dừng chức quyền mưu lợi cho người khác, muốn dứt hết khỏi liên quan là rất khó, y nên tử mình giải quyết sai lầm của mình.
Hà Hâm Nhan cũng hiểu chuyện này không đơn giản như vậy, nhưng chuyện đã đến nước này, có oán cha hơn nữa cũng vô dụng, chỉ có thể nghĩ cách giải quyết thôi, cố gắng bổ cứu cho tốt, Trương Dương Trương Dương thoát khỏi phiền toái.