Hàn Thất Thất lại ngồi vào ghế phó lái.
Trần Y Tuyết lái xe đi ngay.
Trong lòng Trương Minh Vũ cực kỳ mất tự nhiên, anh thấy rõ Trần Y Tuyết thật sự muốn làm học trò mình.
Nhưng anh không muốn lợi dụng mối quan hệ này vào chuyện làm ăn của mình.
Một tia sáng lóe lên trong mắt Hàn Thất Thất, cô ta cười hỏi: "Đúng rồi Trương Minh Vũ, chuyện công ty vận chuyển của anh giải quyết xong chưa?"
Trương Minh Vũ khựng lại một lát.
Ngay sau đó đã hiểu ra.
Công ty?
Trần Y Tuyết ngạc nhiên hỏi: "Sư phụ có công ty luôn ạ?"
Hàn Thất Thất nhướng mày, bảo: "Sư phụ em giỏi lắm đấy!"
Trần Y Tuyết mở to mắt, reo lên: "Thật ạ!"
Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu.
Hàn Thất Thất này... không ngờ để ý kĩ vậy luôn...
Hàn Thất Thất nói tiếp: "Thật đấy, nhưng sư phụ em có kẻ thù gần đây cứ hay bắt nạt anh ấy!"
Trần Y Tuyết nổi đóa: "Ai dám đối nghịch với sư phụ của em!"
Mắt Hàn Thất Thất sáng lên, cô ta mỉm cười: "Là nhà họ Hà, đối tác của nhà em".
"Giờ nhà họ Hà đang giành mối làm ăn với sư phụ em đấy!"
Trần Y Tuyết trừng lớn mắt, hỏi: "Đối tác của nhà em ấy ạ?"
Trương Minh Vũ nhếch môi, nở nụ cười bất lực.
Hình như... anh khỏi cần làm gì luôn.
Hàn Thất Thất nói tiếp: "Đúng đấy, nếu không có ai chịu hợp tác với sư phụ em thì công ty vận chuyển của anh ấy sẽ xong đời".
"Hừ!"
Trần Y Tuyết hừ lạnh: "Sư phụ đừng lo, để con về nói bố chấm dứt hợp tác với nhà họ Hà cho!"
"Chuyển sang hợp tác với sư phụ luôn!"
Vừa nghe thấy câu này, Trương Minh Vũ sững sờ.
Nhanh thế hả?
Ánh mắt Hàn Thất Thất đầy đắc ý.
Thế không phải xong rồi sao?
Trương Minh Vũ lúng túng nói: "À... thì..."
Trần Y Tuyết cười hài lòng: "Sư phụ cứ yên tâm! Bắt nạt sư phụ chính là bắt nạt con!"
"Không được, con phải gọi cho bố ngay!"
Nói xong, cô ấy lấy điện thoại ra.
Trương Minh Vũ trợn trừng mắt nhìn cô ấy.
Sao mà nhanh gọn lẹ quá vậy?
Trần Y Tuyết đậu xe ở ven đường, gọi điện thoại ngay và luôn.