Nói xong, hai tên vệ sĩ khác đứng dậy!
Phải bắt sống bọn họ!
Phập!
Âm thanh nặng nề lại vang lên!
Lại thêm một vệ sĩ ngã xuống!
Chung Tử Kính lấy làm kinh hãi.
Lúc này, Dạ Thập Nhị đã vọt tới mái nhà!
Nhưng ông ta tìm một vòng.
Vẫn không thấy ai!
Phập!
Lại một tiếng động nặng nề vang lên!
Một tên vệ sĩ kêu lên rồi ngã xuống đất!
Trong mắt Dạ Thập Nhị tràn đầy tức giận.
Ông ta bước tới, nhảy thẳng vào trong một căn phòng ở tầng dưới!
Chung Tử Kính và Hà Gia Hoa sợ hãi.
Cả hai đều trốn sau đám vệ sĩ!
Ánh mắt cả đám đều cảnh giác!
Đám người nước Thái Dương đã lùi lại cạnh tàu và yên lặng chờ đợi từ sớm.
Dù sao mọi chuyện cũng không liên quan gì đến họ.
Mọi người xung quanh nhìn mà ngơ ngác, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra!
"Chán sống rồi!”
Tiếng quát lớn của Dạ Thập Nhị vang lên!
Không lâu sau, một bóng người lấp lóe bên trong một căn phòng ở tầng cao nhất.
Tim Trương Minh Vũ đã sắp nhấc tới cổ họng rồi!
Mọi người đều nhìn chằm chằm.
Hai người dốc hết sức chiến đấu nhưng lại khó phân thắng bại!
Mọi người vây xem đã lui ra ngoài hơn trăm mét!
Không bao lâu sau, tiếng quát lớn của Dạ Thập Nhị truyền đến: "Mấy người ra tay đi! Người này để tôi giải quyết!"
Phù phù!
Trái tim Trương Minh Vũ nảy lên một cái thật mạnh.
Câu vừa dứt, khóe miệng Chung Tử Kính lập tức lộ ra nụ cười lạnh!
Hà Gia Hoa cũng trở nên kích động.
Chung Tử Kính phấn khích nói: "Thằng kia, còn người nào không?"
"Nếu không, mày sẽ phải ăn hành đó!"
Trương Minh Vũ nắm chặt tay lại.
Cực kỳ không cam lòng!
Thù lớn chưa trả mà đã bị kẻ thù bắt sao?
Vẻ kiên định lại lóe lên trong đôi mắt bồ câu của Tần Minh Nguyệt.
Ngón tay hoa lan của Chung Tử Kính nhón lên, anh ta cười: "Sao không nói gì cả? Thế thì xem như
bọn mày cam chịu vậy".